Cảm nhận được quỷ khí nồng hậu như thế, biểu tình của mọi người tức khắc nghiêm trọng lên.

"Xem ra con quỷ này không dung khinh thường." Nữ quan theo bản năng nhíu nhíu mày.

"A di đà phật." Lão hòa thượng niệm một câu phật hiệu.

"Con quỷ này có vài phần đạo hạnh." Đạo trưởng Quảng Phong nghiêm sắc mặt.

"Hừ, đâu chỉ vài phần đạo hạnh, tôi thấy sợ là có tu vi một giáp đi." Đạo trưởng Chính Dương nói, sau đó âm dương quái khí, "Cũng không biết vừa nãy là ai nói tiểu quỷ mà thôi."

"Người ngay từ đầu nói một chiêu của hắn liền đủ để thu phục quỷ hồn này, không bằng hiện tại biểu diễn một phen đi?" Quảng Phong ngoài cười nhưng trong không cười đánh trở về.

……

"Được rồi, hai người không cần cãi nhau nữa, chúng ta nhìn xem rốt cuộc cứu người như thế nào đi." Nữ quan có chút đau đầu khuyên bảo hai vị tiền bối một câu.

Bởi vì Diệp gia ra thù lao cao, nguyện ý tới một chuyến, liền trả 20 vạn, người giải quyết được vấn đề, lại trả 500 vạn, cho nên ngay từ đầu, mọi người tự nhiên là không tính toán liên thủ, vì thế quyết định từng bước từng bước tới, mỗi người tự hiện thần thông, nhìn xem ai có thể đuổi quỷ đi.

Sau khi trải qua thảo luận, ra tay trước hết chính là nữ quan, cô tuổi nhỏ nhất, đạo hạnh thấp nhất, ra tay cũng không trông cậy vào có thể lập tức thành công, thuần túy chính là thăm dò chi tiết của con quỷ này.

Mà nữ quan lấy ra chính là pháp bảo kính bát quái của chính mình, trong miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên, kính bát quái hơi hơi chợt lóe, nữ quan liền giơ kính bát quái lên chiếu về phía Diệp Tuấn nằm ở trên giường…… Nhưng giây tiếp theo, cô thật giống như bị cái gì đẩy ra, đột nhiên lui về phía sau vài bước, mở miệng chính là ho nhẹ: "Khụ khụ…… Không được, năng lực của tôi không đủ."

Lúc sau lên sân khấu chính là đạo trưởng Quảng Phong, phất trần trong tay hắn run lên, liền quét về hướng Diệp Tuấn ở trên giường…… Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn rất nhanh cũng bị một cỗ lực lượng không nhìn thấy hung hăng đẩy ra.



Đạo trưởng Chính Dương thấy thế, cười lạnh một chút: "Một năm không thấy, Quảng Phong anh thật là càng thêm phế vật."

Quảng Phong ổn định thân hình, tức giận liếc mắt nhìn Chính Dương một cái: "Anh giỏi thì lên đi!"

Vì thế Chính Dương liền lên.

Đạo trưởng Chính Dương dốc lòng học tập chính là bùa chú, chỉ thấy hắn từ trong lòng móc ra một lá bùa, bang một chút dán ở trên trán Diệp Tuấn, tức khắc, lá phù đuổi quỷ tự cháy lên, nhưng không có đốt tới người, chỉ là sau khi toàn bộ bị cháy thành tro, một cơn gió âm không chút khách khí mà thổi tàn phù đầy đầu đầy cổ đạo trưởng Chính Dương.

Chính Dương:……

Quảng Phong: Ha ha ha! Ai bảo anh đắc ý! Xứng đáng! Chính Dương chỉ có thể đen mặt tạm thời lui ra.

Mà người cuối cùng lên sân khấu chính là lão hòa thượng, hắn trực tiếp liền ngồi xếp bằng bên cạnh giường, nhắm hai mắt vê Phật châu bắt đầu niệm 《 Địa Tạng kinh 》, đây chính là kinh Phật siêu độ vong hồn.

Lão hòa thượng niệm một đoạn thời gian thật dài, ngay khi vợ chồng Diệp gia đầy cõi lòng hy vọng mà nhìn hắn, Diệp Tuấn rốt cuộc có động tĩnh, không phải hắn tỉnh, mà là từ trên người hắn bỗng nhiên bay ra một cái bóng dáng màu xám, sau đó một âm thanh thập phần quái đản mang theo mười phần không kiên nhẫn vang lên: "Lão lừa trọc, lải nhải lẩm bẩm phiền muốn chết! Lăn xa một chút!"

Nói, bóng xám vẫy vẫy ống tay áo, Phật châu trên tay lão hòa thượng bùm bùm rớt đầy đất, bóng xám liền lại trở về trong thân thể Diệp Tuấn.

Vợ chồng Diệp gia:!!! A a a, hù chết!

Nhìn bốn vị đại sư đều không có cách nào làm được gì con quỷ này, vợ chồng Diệp gia cũng có hơi chút tuyệt vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện