Thấy Lâm Trà hỏi như vậy, Sở Vân Tụ liền cũng không tỏ ra bí hiểm, nói: "Đích xác, người đánh mẹ cô, không phải ba hiện tại của cô. Ba hiện tại của cô kỳ thật là cha kế, người trong mộng của cô, chính là ba đẻ của cô."

Tin tức này thật sự là có hơi chút vượt qua phạm vi thừa nhận của Lâm Trà, trong thế giới của cô giống như rơi xuống một quả bom, tức khắc, liền nổ cho cô phát ngốc.

Quan hệ giữa Lâm Trà và ba kỳ thật rất tốt, từ nhỏ đến lớn, ba đều thực yêu chiều cô, cô sao có thể không phải con gái đẻ của ba được? Ba tốt như vậy, đang yêu đang lành lại biến thành cha kế? Lâm Trà cảm giác thật sự là có hơi chút vô pháp tiếp thu.

Khán giả cũng cực kỳ kinh ngạc.

【 Tôi đi chết đây, sao thấy bộ dáng người có duyên giống như cũng không biết chuyện này vậy? 】

【 người có duyên: ba ruột không thể hiểu được biến thành cha kế, khóc khóc. 】

Một hồi lâu sau, Lâm Trà mới từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, trong mắt còn mang theo một chút mờ mịt: "Tôi…… tôi không phải con gái ruột của ba tôi? Đại sư, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

"Kỳ thật cô mê mang cũng bình thường." Sở Vân Tụ trấn an cô một câu, sau đó tiếp tục giải thích, "Bởi vì mẹ cô ly hôn mang theo cô tái giá, lúc đó cô còn chưa đến ba tuổi, chưa thể ghi nhớ được sự việc, càng đừng nói, cô còn bị đập vào đầu."



Thấy Lâm Trà lộ vẻ mặt mờ mịt, Sở Vân Tụ bắt đầu kể lại đoạn ký ức bị cô quên đi.

"Ở khi cô còn rất nhỏ, mẹ cô còn chưa có ly hôn cùng cha ruột cô, lúc ấy, cha ruột cô chính là một nam nhân có xu hướng bạo lực gia đình, cho nên cô thường xuyên có thể nhìn thấy hình ảnh cha ruột cô ẩu đả mẹ cô, mà đây, đại khái chính là nơi phát ra ác mộng của cô. Tuy rằng cô cảm thấy chính mình đã quên mất chuyện này, nhưng tiềm thức cô kỳ thật còn nhớ rõ, cho nên mới tổng hội mơ thấy cái này."

"Mà ở thời điểm cô đại khái hơn hai tuổi một chút đi, khi cha ruột cô lại một lần nữa đánh mẹ cô, cô nhào lên muốn ngăn cản hành vi ác độc của cha ruột, lại bị hắn một phen đẩy ra, sau đó đầu cô liền đụng vào bên ghế. Lần này bị thương không chỉ có để lại một cái sẹo ở trên đầu cô, còn dẫn tới trí nhớ của cô xảy ra chút vấn đề. Mà cũng đúng là chuyện này, thúc đẩy mẹ cô hạ quyết tâm, ly hôn cùng cha ruột cô, mang cô đi. Bởi vì mẹ cô biết, chỉ có như vậy, mới có thể bảo hộ cô."

Nghe Sở Vân Tụ nói, Lâm Trà theo bản năng sờ sờ huyệt thái dương che dưới tóc mái, nơi này, xác thật có một vết sẹo nho nhỏ, nghe mẹ nói, đây là do cô đập vào trên ghế…… Nhưng hóa ra, sau lưng vết sẹo này thế nhưng còn có lai lịch như vậy?

Hơn nữa, mẹ là vì bảo hộ cô, cho nên mới ly hôn cùng cha ruột.

Nghĩ đến đây, Lâm Trà cảm thấy cái mũi đau xót, rất là rung động.

Mẹ……

Sở Vân Tụ thấy thế, hơi dừng lại, cười cười, sau đó kết thúc câu chuyện này: "Sau khi ly hôn, mẹ cô một người phụ nữ bình thường mang theo cô, sống thật sự gian nan, nhưng mẹ cô vui vẻ chịu đựng, thậm chí vì cô, mẹ cô đều đã làm tốt nửa đời sau không tính toán kết hôn. Nhưng mẹ cô cũng may mắn, sau này mẹ cô gặp được ba cô hiện tại, cũng chính là cha kế cô. Cha kế cô thực yêu mẹ cô, cũng thực yêu cô, cuối cùng mẹ cô tiếp nhận cha kế cô, hai người kết hôn, nâng đỡ lẫn nhau nuôi lớn cô."

【 ô ô ô! Bỗng nhiên lại tin tưởng chân ái…… Có thể nâng đỡ lẫn nhau, đây là tình yêu người thường nha. 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện