Nếu như tôi biết đó là đêm cuối cùng tôi được ở bên cạnh anh Hanzawa thì tôi chắc chắn sẽ đè anh ấy ra mà ăn bằng sạch.

"Hôm nay em cũng không thể gặp anh sao?"

"Anh xin lỗi, ở nhà vẫn còn việc anh không trốn được."

"Em biết rồi, vậy đợi anh thi xong thì mình gặp nhau nhé."

"Uhm, yêu em."

Tôi tắt điện thoại rồi thả xuống giường, lại lần nữa mở cửa kính ra ngoài ban công. Buổi trưa hè nắng chói chang đến đau hết cả đầu.

Tôi kéo cái ghế trứng cút yêu thích vào trong phòng rồi đóng cửa, kéo rèm.

Nếu còn phơi ngoài nắng thì tôi sẽ phải đổi cái ghế mới thứ tư trong năm nay mất.

Tôi mở laptop rồi đeo tai nghe vào, mọi người trong hội đều đang tập hợp trong discord khá đông đủ. Chắc là đang nói chuyện về bang hội chiến cuối tuần.

Ruru Riru: mọi người đang làm gì vậy? Bailing: nhân vật chính lên rồi kìa!!

Rafa: thứ bảy phải đánh bang hội chiến rồi,

Riru dẫn mọi người được không em?

Ruru Riru: hả?

Peach Macaron: hôm đó Eiffu nó bận rồi, có thể đánh nhưng không dắt mọi người được.

Clarke: Riru lên dắt thử một hôm đi em. Hôm đó anh cũng có việc, trận sau anh dắt cho.

Ruru Riru: nhưng mà em đâu có biết phải hướng dẫn như thế nào đâu???

Eiffu: dễ lắm, như đánh 5V5 mà đông hơn thôi.

Night Master: không thì để anh dắt cho.

Matcha Lava: anh trai à, anh là người cũ bên Evil Souls đấy. Anh nói không ai nghe đâu.

Eiffu: giúp anh một trận đầu tiên này thôi, năn nỉ em đó Riru.

Tôi cau mày vì đã phải tiếp nhận lượng thông tin quá nhiều. Tôi tháo tai nghe, đi ra dựa vào cửa kính ban công hít thở một lúc rồi mới quay trở lại.

Rafa: Riru, còn ở đó không em?

Matcha Lava: Riru đừng căng thẳng, mọi người đều sẽ giúp em mà.

Clarke: nếu trong hội đều là người cũ thì dễ, nhưng bây giờ người mới nhiều, đa phần vào hội là vì Riru nên bọn anh nghĩ để em dắt trận đầu là tốt nhất.

Ruru Riru: nhưng mà em không có biết cái gì hết, lỡ em nói mà người ta không nghe thì sao..

Eiffu: tới hôm đó anh sẽ hướng dẫn cho, em chỉ cần dắt mọi người như bình thường em vẫn dắt tụi anh đi 5V5 ấy. Còn chị Rafa nữa mà, em đừng quá lo.

Ruru Riru: vâng.. em biết rồi ạ.

Tôi rời khỏi ghế, mệt mỏi đi về phía giường rồi nằm xuống.

Bailing: Riru ơi, đi 3V3 không?

Ruru Riru: không có hứng.

Peach Macaron: nghe kẻ nghiện đánh PvP nói kìa trời.

Clarke: hôm nay mưa đấy, mọi người ra ngoài nhớ đem dù theo nhé.

Night Master: bạn nhỏ à, đừng có rầu rĩ không vui như thế. Hai đứa chỉ tạm không gặp nhau mấy ngày thôi mà.

Ruru Riru: từ giờ đến hôm thi xong đại học còn tận nữa tháng đó anh.

Rafa: à, tưởng chuyện gì thì ra là do không được gặp người yêu à.

Tiếng chị Rafa cười khanh khách khiến tôi giật mình. Chị Rafa cái gì cũng tốt, tính tình dịu dàng, tỉ mỉ, trưởng thành nhưng khi quen lâu rồi thì mới biết mấy cái tính cách kia đều là đồ giả hết.

Clarke: giật hết cả mình.

Bailing: bình tĩnh lại chị ơi.

Matcha Lava: Riru, em có thật sự thích Shinraj không?

Bailing: này trà xanh, anh lại bắt đầu hỏi tào lao rồi đấy.

Ruru Riru: anh bị dở người à?

Honey Moon: hỏi như vậy là riêng tư quá rồi đấy trà xanh.

Matcha Lava: ơ kìa, tôi chỉ hỏi thôi mà. Trước đây Riru cũng thường hay nói thích Silver còn gì? Tôi chỉ muốn hỏi lại cho chắc thôi.

Bailing: đúng rồi nhỉ, sao chúng ta lại quên mất "người" mà Riru thích đến quyến luyến không quên được.

Rafa: nhắc mới nhớ, lâu rồi không thấy Riru đăng hình của Silver nữa. Đứa nhỏ đó đẹp vậy mà.

Clarke: Silver lại là ai nữa?

Ruru Riru: hai người đủ rồi đấy.

Bailing: anh không biết đâu, lúc đó Riru mới vào hội chỉ quen mỗi em với chị Rafa. Anh không tưởng tượng được cái cảnh em với chị Rafa phải ngồi cả tiếng để nghe cậu ấy nói về việc Silver xinh đẹp và thu hút cậu ấy đến thế nào.

Ruru Riru: đủ rồi Bailing!

Tôi tháo tai nghe để sang một bên, mệt mỏi quay sang hướng khác cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng và cả cơn chóng mặt đang khiến trước mắt tôi hoa lên. Bỗng nhiên bọn họ nhắc đến Silver lại khiến cho lòng tôi xao động, nhớ đứa trẻ đó đến da diết.

Silver là con rắn vua Mexico với màu đen tuyền như màn đêm thăm thẳm, đẹp đến mức khiến con tim tôi thổn thức.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Silver trong cửa hàng bò sát ở Aomori tôi đã bị nó thu hút đến không thể rời mắt. Lúc đó tôi chỉ mới mười một tuổi, trong khi các bạn đồng trang lứa thích thú với các món đồ chơi nhiều màu sắc thì tôi lại chỉ chú ý đến một con rắn màu đen tuyền đến không dứt ra được.

Ngay lập tức tôi đã nắm lấy tay cậu tư và đòi cậu mua Silver cho tôi. Khi tôi nhận lấy Silver từ cậu, đứa trẻ này đã nằm trong lòng bàn tay của tôi rất ngoan ngoãn.

Đã hơn một năm tôi không được gặp đứa trẻ đáng yêu đó rồi, thật sự rất nhớ nó.

Tôi cứ như vậy mà đem theo nổi nhớ đứa nhỏ xinh đẹp đó đi vào giấc ngủ. Tôi cứ ngủ như vậy đến khoảng bốn giờ thì tự tỉnh lại.

Tôi vẫn nhớ ban đầu tôi đang nằm theo chiều ngang của giường, nhưng bây giờ lại nằm dọc. Đến cả laptop cũng được tắt và tai nghe cũng nằm yên vị trên giá đỡ. Tôi mơ hồ ngồi dậy, sau khi điều chỉnh tầm nhìn thì tôi rời phòng đi sang phòng anh ba tiếp tục ngủ thêm một giấc bên phòng anh ấy.

Sau ngày hôm đó thì tôi không vào game nữa, cũng không lên discord nói chuyện. Chị Rafa và Bailing cứ thay phiên nhau gọi điện thoại đến cho tôi, mãi đến khi tôi phát phiền thì cũng chỉ có thể gởi tin nhắn bảo họ thôi đi chứ vẫn không muốn mở miệng ra để trả lời điện thoại.

Mất hứng thú với mọi thứ xung quanh, tôi lại trở về với vòng lặp hết ăn rồi thì ngủ. Cứ như vậy chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi tôi lên hẳn ba ký, đến bụng cũng tròn ra thêm một vòng.

Bang hội - [Voice] Ruru Riru: đội hai tập trung phá lò lửa bên trái. Sát Thủ tàng hình chạy về lò trung tâm của địch đánh bể đi. Thuần Thú Sư thả thú chặn đường rồi hẳn chạy đừng có để bị Quyền Sư của địch bắt lại. Pháp sư đội hai chuyển qua Huyễn Dạ bật Vùng Tối lên đừng có để Nhật Quang đánh nữa.

Hệ thống: Thần chủ Huyền Cực Ruru Riru trong bang hội chiến liên tục kích sát ba mươi người.

Hệ thống: Thần chủ Nhật Lãng Shinraj trong bang hội chiến liên tục kích sát ba mươi người.

Hệ thống: Thần chủ Băng Nguyên Ruri Tora trong bang hội chiến liên tục kích sát hai mươi người.

Hệ thống: Thần chủ Phong Vân Hades trong bang hội chiến liên tục kích sát mười người.

Eiffu: dã man, mới vòng loại thôi mà đã đánh nhau sát nút thế này rồi.

Rafa: may mà chúng ta không gặp Evil Souls ngay vòng loại đấy, không thì còn mỗi cọng dây thun.

Honey Moon: sợ là dây thun cũng không còn ấy, chị nhìn xem trên bảng thông báo hệ thống xem. Toàn cộm cáng bên Evil Souls không.



Clarke: trận này bang mình thắng rồi, may mà Riru kịp lấy lại tinh thần trước trận.

Bailing: Riru thân yêu ơi~

Hệ thống: Thần chủ Nhật Lãng Shinraj trong bang hội chiến liên tục kích sát bảy mươi người.

Hệ thống: Thần chủ Huyền Cực Ruru Riru trong bang hội chiến liên tục kích sát năm mươi người.

Bang hội - [Voice] Ruru Riru: tổ đội một, di chuyển về bảo vệ lò lửa trung tâm của hội mình. Toàn bộ pháp sư trong đội chuyển sang Nhật Quang, kỹ năng trong trạng thái sẵn sàng.

Bang hội - [Voice] Ruru Riru: Night Master phiền anh chạy một vòng xem hội bên kia giúp em. Tổ đội hai sau khi đánh xong thì toàn bộ tập trung di chuyển về lò bên phải của đội địch, nhớ đi sát nhau.

Bang hội - [Voice] Ruru Riru: Thuần Thú Sư và Cầm Sư đi sát vào bên trong. Sát Thủ đội một chuẩn bị cắm hoa dịch chuyển cùng Kiếm Sư hoặc Quyền Sư

Tôi nhìn mấy chấm đỏ đang chạy lung tung trên bản đồ và cả mấy chấm xanh lúc nhúc đang đứng tập trung tại cứ điểm. Nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian ngay giữa màn hình, chỉ cần thủ thêm năm phút nữa thôi.

Bang hội - [Voice] Ruru Riru: mọi người tập trung vào, còn hơn ba phút nữa thôi. Ở nhà thủ lò lửa đi đừng có bỏ chạy khỏi vị trí nữa. Em mà phát hiện ra ai rời khỏi cứ điểm là trục xuất khỏi hội đấy.

Tôi đứng dậy khỏi ghế vươn vai thư giản gân cốt. Đã một tuần tôi không được gặp anh Hanzawa rồi, tuy là ngày nào cũng nhắn tin và gọi điện nhưng như vậy đối với tôi mà nói vẫn không đủ.

Tôi quay lại nhìn màn hình laptop, bang hội chiến đã kết thúc rồi. Trận loại tiếp theo là thứ bảy tuần sau, đánh với một hội không lớn không nhỏ. Có lẽ hội của tôi vẫn có khả năng vào được vòng loại mười sáu. Tôi thoát khỏi đội, ẩn kênh trò chuyện bang hội và thoát luôn khỏi discord.

Tôi cho nhân vật dịch chuyển về nhận nhiệm vụ bang hội mà tôi còn đang làm dang dở. Tôi cho nhân vật chạy vào khu bản đồ PK bang hội, chỉ còn một nhiệm vụ vận chuyển nữa là tôi đã hoàn thành chuỗi nhiệm vụ ngày hôm nay rồi.

Tôi điều khiển nhân vật chạy vào khu nhiệm vụ, sau khi nhận xong đạo cụ thì lại tiếp tục chạy. Quái vật trên bản đồ không mạnh lắm, chỉ là máu khá nhiều nên đánh hơi mất thời gian. Tôi treo máy để nhân vật đánh tự động, sau khi thấy mọi thứ vẫn ổn thì tôi tháo tai nghe xuống, rời khỏi bàn học đi đến mở cửa ra ngoài ban công.

Ban đêm mùa hè rất mát mẻ, bầu không khí dìu dịu khiến tâm trạng tôi tốt lên đôi chút. Có lẽ tôi nên đẩy lịch trình đi đảo Kujira lên sớm hơn nếu muốn kịp thời gian tham gia bang hội chiến vào tuần sau.

Tôi trở vào trong phòng, kéo cửa kính đóng lại như cũ. AI máy lạnh quét được tất cả cửa trong phòng đã đóng liền tự động mở, hơi lạnh bỗng nhiên trào ra khiến tôi rùng mình.

"Cửu Ngọc, ngủ chưa?"

Tôi ngồi lại vào ghế, nhiệm vụ đã hoàn thành chỉ còn đợi tôi xác nhận. Cửa phòng đột nhiên bật mở khiến tôi giật bắn mình, đến hai chân cũng co rúm lại để trên ghế.

"Anh làm cái trò gì vậy? Tới cửa cũng không thèm gõ?" - Tôi nhìn thấy anh ba đứng trước cửa liền rít lên từng tiếng qua cuống họng.

"Anh hai gọi mà em không nghe máy nên nhờ anh qua xem em thế nào. Xuống dưới đi, có người đang đợi đấy. Cầm cả áo khoác với điện thoại theo, nhớ gởi tiền công chuyển lời cho anh đấy."

"Gì? Tiền gì? Tự dưng lại nói em đưa tiền cho anh là sao?"

"Nói sao thì nghe vậy đi. Nhớ về sớm một chút, trễ quá thì ở lại cũng được."

Anh ba bước vào trong phòng đưa tay vò đầu tôi đến khi tóc tôi xù hết cả lên. Chơi chán rồi thì lại bỏ về phòng, đến cửa cũng không thèm đóng lại.

Tôi với tay lấy điện thoại đang cắm sạc gọi lại cho anh hai. Nói chuyện xong rồi tôi mới để ý vẫn còn cuộc gọi nhỡ khác và cả tin nhắn chưa xem.

Tôi đọc mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi, không kịp lấy áo khoác, tôi chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mà chạy nhanh xuống dưới nhà. Cửa lớn vừa mở, gió lạnh liền xộc tới khiến tôi hắt hơi một tiếng, cũng tự làm chính bản thân giật mình.

"Sao em chưa mặc áo khoác mà đã ra ngoài rồi?"

Tôi cười trừ nhìn anh Hanzawa, đợi anh ấy bước lên tới hiên nhà rồi tôi mới bước hẳn ra khỏi nhà đóng cửa lại. Anh cởi áo khoác ngoài choàng lên người tôi. Cảm giác được bao bọc bởi hơi ấm và mùi hương của anh khiến trái tim tôi rung lên liên hồi.

"Tim em đang đập nhanh lắm nè, anh cảm nhận được không?" - Tôi kích động cầm lấy bàn tay của anh đặt lên ngực trái của mình. Lòng bàn tay anh ấy rất nóng, chạm vào ngực càng khiến tôi hồi hộp hơn.

"Lại đây nào, anh nhớ em lắm. Nhớ em chết đi được."

"Em cũng nhớ anh lắm."

Tôi vòng tay ôm lấy anh. Cả cơ thể của tôi đều được mùi quýt thoang thoảng trên người anh ôm lấy và được bọc lại trong sự ấm áp của anh nữa.

"Nhưng mà, sao anh lại qua đây? Không phải ban đầu nói đợi anh thi xong rồi chúng ta sẽ gặp nhau mà"

"Anh không đợi nỗi. Thêm việc hôm nay bang hội chiến, nhìn thấy tài khoản của em xuất hiện liên tục trên hệ thống thì anh lại càng không kiềm chế được."

"Vất vả cho bạn trai của em rồi." - Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy. Được gặp anh ấy như thế này thật tốt.

"Em có muốn.. đi dạo một lúc không? Anh biết là khá trễ rồi nhưng mà, anh vẫn muốn được ở bên cạnh em thêm một chút nữa."

"Vậy thì anh ở lại đi. Cũng đâu phải lần đầu tiên anh ở lại nhà em."

"Hiện tại thì không được. Ở nhà anh còn đang có người, tính tình không tốt lắm. Anh không muốn làm ba nhỏ khó xử."

Anh đưa tay vén lại mấy sợi tóc đang bay tứ tung của tôi. Tôi nhìn thấy trong mắt anh có chút vội vã, cũng có chút lo lắng thoáng qua rất nhanh.

Tôi đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, kéo anh cúi thấp xuống vừa tầm với tôi. Tôi hôn nhẹ lên môi anh, một lần, hai lần, rồi ba lần. Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa, muốn an ủi anh nhưng lại chẳng biết phải nói thế nào.

"Cửu Ngọc, đừng khóc. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, được không em?"

Tôi đưa tay lau đi nước mắt dính trên mặt, gật đầu mấy cái. Tôi dựa đầu vào ngực anh, tự trấn an bản thân mình. Đã chịu được một tuần rồi, chỉ là đợi thêm mấy ngày nữa thôi.

Trong đầu tôi bỗng nhiên lại nhớ về cái đêm mùa hè tôi ôn thi vào lớp mười. Cảm xúc của anh ba và Nguyên Diệp khi đó chắc là cũng giống như tôi và anh bây giờ.

Khi đó tôi luôn tìm cách che giấu đi tình cảm của mình, nhưng anh thì lại hết lần nay đến lần khác xuất hiện trước mặt bày tỏ với tôi bằng nhiều cách khác nhau.

Anh khiến tôi chú ý, từng chút một bước chân vào cuộc sống của tôi, ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, an ủi tôi và rồi cũng rất tự nhiên, tôi mềm lòng và yêu anh.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

"Em đang nhớ lại, cái đêm mà em đang thức khuya làm đề thì anh ba lại ra khỏi nhà mà đi gặp người yêu nhỏ bé của anh ấy. Cảm giác lúc đó của Nguyên Diệp chắc là cũng sẽ giống như em bây giờ vậy." - Tôi bật cười thành tiếng, vô thức đưa tay siết chặt áo khoác đang treo trên người.

Trong lòng tôi lúc này chỉ có một mớ hỗn độn rối như tơ vò. Từ sau hôm tổng kết tôi đã không liên lạc gì với Nguyên Diệp, dù chỉ một chút. Cậu ấy cũng không chủ động liên lạc với tôi. Thôi thì xem như, gặp nhau tốt đẹp, chia ly cũng tốt đẹp vậy.

"Xem em kìa, đang ở với anh mà vẫn có tâm trạng nghĩ tới người khác sao?"

Ngón tay anh để bên tai tôi kêu tách một tiếng, kéo tôi trở về lại với thực tại. Tôi ngây người nhìn anh, phải mất một lúc tôi mới tiêu hoá được mớ thông tin tồn đọng trong đầu.

"Mình đi dạo một lúc nha anh."

"Em trả lời câu hỏi của anh trước đã. Lúc nãy em nghĩ đến ai mà ngẩn người ra như vậy?"

Tôi hơi cúi đầu, cắn vào môi mấy cái.

Không biết nên chọn nói thật hay nói dối để trả lời anh. Tôi dè dặt cầm lấy bàn tay của anh áp lên má, cẩn thận từng chút một cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay.

"Em nghĩ đến.. từ khi nào mà anh đã bắt đầu trốn trong lòng em, còn ngày ngày chạy tới chạy lui trước mắt em. Trừ Silver ra em trước giờ chưa từng để ý đến ai lâu như vậy, anh cứ như vậy mà trốn trong tim em cọ vào khiến em ngứa ngáy.. em cũng từng nói với anh rồi. Em không thích nam, cũng không thích nữ. Thứ em thích chỉ có cái đẹp, càng hợp mắt em càng thích nhưng mà sự yêu thích đó cũng rất nhanh sẽ mất đi, em chưa từng thích bất cứ gì quá một tháng. Silver chính là ngoại lệ duy nhất, em đã từng nghĩ như vậy cho đến khi em gặp anh.."

Tôi cứ nói liên hồi, nhưng hình như cảm giác anh ấy lại có chút nóng vội. Giống như đang rất mong tôi nói nhanh cho xong để còn hỏi tôi một cách tường tận cho thoả cơn nghi ngờ của anh ấy.

Tôi cầm điện thoại trong tay, dùng vân tay mở khoá màn hình. Vào trong thư viện ảnh lục tung lên, cho đến khi tìm thấy ảnh của Silver thì liền đưa cho anh ấy xem.

"Anh xem, xinh đẹp lắm đúng không? Silver chính là đứa nhỏ tự tay em nuôi lớn đấy. Bây giờ nó đang ở nhà của cậu em, đợi mấy hôm nữa em đi đón nó là có thể cho anh chạm vào rồi."

Tôi cất lại điện thoại vào túi quần ngủ, đột nhiên bị anh dựa đầu vào vai khiến tôi có chút mất thăng bằng. Tôi cứ như vậy lùi dần về phía sau cho đến khi đụng vào tay nắm cửa.

"Anh ơi?" - Tôi đưa tay lên chạm vào mái tóc của anh, xoa nhẹ vài cái.

"Cửu Ngọc, em vào nhà trước được không?"

Tôi định lên tiếng nhưng nghe giọng anh có chút thấp hơn bình thường thì lại không dám nói thêm gì. Tôi vòng tay qua eo ôm anh ấy một cái, đợi anh ấy rời khỏi mới tiếc nuối quay lưng mở cửa vào nhà. Tôi cứ đứng chần chừ ở cửa không vội đóng lại, tôi cứ trốn phía sau cánh cửa trộm nhìn anh.

"Vào nhà đi em, lát nữa anh vào. Anh gọi cho ba báo một tiếng, tối nay chúng ta cần nói chuyện đấy."

"Lần này có chắc là nói chuyện không?"

"Anh không chắc, nhưng anh sẽ cố gắng. Bé con đừng ngủ gục là được."

Lòng bàn tay của anh áp lên má tôi vuốt ve một chút, sau đó anh liền đẩy tôi vào trong nhà, cả cửa cũng đóng lại.

Tôi có chút bất ngờ, bàn tay vẫn đang giữ chặt áo khoác của anh trên người. Tôi dựa lưng vào tường rồi trượt dài ngồi xuống sàn nhà, áo khoác hơi cộm nên tôi cởi ra rồi để sang một bên. Nhớ lại từng câu từ lúc nãy, khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ lựng lên.

Ngượng ngùng chồng chất ngượng ngùng, lúng túng đem áo khoác của anh cuộn thành một khối rồi ôm siết trước ngực, dúi mặt vào trong tưởng như muốn chôn mình trong ấy cho chết ngộp thì thôi.

Nhưng tôi không làm được, bây giờ tôi lại không muốn chết. Tôi đã lỡ thích anh Hanzawa nhiều đến mức bắt đầu cảm thấy thương xót cho cái mạng sống bé nhỏ của mình. Trước đây tôi luôn mong mình mau chóng chết đi vì sự dày vò từ bệnh tật quá mệt mỏi.

Và rồi anh xuất hiện, khuấy động khoảng nước lặng sóng trong lòng tôi. Anh ấy cứ chầm chậm từng chút, từng chút một chạm tay vào tạo ra những vòng tròn rung động vô tận. Tôi không thể phản kháng, chỉ có thể thụ động nhận lấy.



Tại sao tôi lại thích anh nhiều đến như vậy?

Tại sao cuộc sống vốn bình yên này của tôi lại vì anh mà xao động?

Tôi không thể trả lời, mầm non yếu ớt bên trong tôi cứ như vậy mà hạnh phúc nhận lấy tình yêu ấm áp của anh mà lớn lên từng ngày.

"Bé con à, em lại như thế nữa rồi."

"Em không có!"

"Bé con của anh đang khóc nhè nè~"

"Em không có khóc mà!!"

Tôi lên giọng kháng cự, tôi không thích bản thân mình một chút nào. Lúc nào cảm xúc cũng tuột xuống đáy và không thể khống chế. Người khác tốt với tôi một chút thay vì phải cười thì tôi lại khóc đến cơ ngực đau thắt. Người khác đối xử tệ với tôi, thay vì đau lòng thì tôi lại cười vui vẻ đến run rẩy cả người.

"Anh yêu em, rất yêu em. Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, cho đến tận lúc anh được chạm vào em.. anh đã luôn yêu em. Anh yêu em nhiều đến mức cơ thể này không thể nào kìm hãm được tình yêu anh dành cho em, chỉ có thể để mặc nó tràn ra ngoài tự tìm đến bên cạnh em." - Anh thì thầm vào tai tôi, từng câu, từng chữ đều rất dịu dàng.

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh, tóc tai rối bời dính hết vào mặt vì nước mắt, mí mắt sưng đỏ. Khuôn mặt xinh đẹp của tôi cứ như vậy mà bị chính chủ nhân của nó phá hỏng.

Nếu mẹ tôi mà biết tôi lại khóc đến mức làm xấu đi khuôn mặt được di truyền hoàn hảo từ mẹ, chắc chắn mẹ tôi sẽ sẵn sàng gạch tên tôi ra khỏi danh sách thừa kế.

"Đừng nhìn em, bây giờ em trông tệ lắm." - Tôi lại như cũ giấu mặt vào áo khoác của anh, giọng tôi khàn đặc nói không nên tiếng.

"Em vẫn rất xinh đẹp, dù có thế nào vẫn rất thu hút anh. Ngoan nào, không khóc nữa nhé. Em muốn ra ngoài không? Hay là anh bế em về phòng."

Anh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời của tôi, đôi bàn tay trượt dần về phía sau gáy, anh dừng lại rồi bắt đầu xoa nhẹ lên đó. Sau tai và sau gáy chính là hai điểm nhạy cảm nhất của tôi.

Cơ thể tôi không thể ngừng run rẩy, nhịp tim tăng lên khiến hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Tôi muốn hôn anh Hanzawa, rất muốn chạm vào anh ấy, chạm vào nơi sâu nhất. Chạm vào trái tim đang đập vì tình yêu dành cho tôi.

Nếu là lúc trước tôi sẽ luôn hành động và nói ra những câu ngu ngốc để tự chối bỏ chính bản thân mình. Tôi vốn chẳng có gì cả, nếu không có khuôn mặt xinh đẹp được di truyền hoàn hảo từ mẹ thì tôi cũng chỉ là một đứa vô tích sự.

Một đứa sống hai mặt, hướng ngoại nữa mùa, ngoại hình là nam hay nữ đều không thể phân biệt một cách chính xác. Thật đúng không ra đâu vào đâu.

Ngay cả việc cố gắng tìm cách để sinh hoạt được như người bình thường trong môi trường tập thể, cũng đã sớm rút hết toàn bộ sự sống của tôi.

Tôi thật sự là nỗi ô nhục của cả gia tộc.

"Cửu Ngọc, ngẩng mặt lên nhìn người yêu của em đây này."

Tôi gác cằm lên cái áo khoác đang bị bản thân ôm siết trước ngực, cẩn thận nhìn anh. Ngay cả tức giận cũng có thể đẹp trai như vậy, thật là khiến cho lòng tôi ngứa ngáy không yên.

Tôi đem áo khoác của anh để qua một bên, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, chỉnh sửa lại tóc tai rồi mới chầm chậm nói.

"Em muốn về phòng.. nhưng lát nữa đã. Chân em tê lắm, không đứng dậy nổi."

"Cửu Ngọc, vòng tay qua cổ anh này. Anh bế em."

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời anh, vòng tay ôm lấy, hai chân tê cứng buông thõng vừa buốt, vừa đau.

Trong nhà yên tĩnh đến lạ thường. Mẹ và ba tôi lại đi công tác, anh hai đi liên hoan từ sớm ít nhất cũng phải đến gần sáng mới về. Anh ba thì vẫn luôn ở trong phòng chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp đến.

Khi chúng tôi lên tới tầng hai thì đã thấy anh ba đứng trước cửa phòng, anh Hanzawa nhẹ nhàng để tôi đứng xuống sàn. Nhìn cái điệu bộ của anh ba trông không khác gì phụ huynh bắt gặp con mình đang bí mật đi chơi cùng người yêu mà dám nói với ba, mẹ là không có yêu đương gì hết.

"Lại khóc nhè rồi à?"

"Có anh mới khóc nhè í."

"Còn cứng miệng nữa. Anh với anh hai đã quá nuông chiều em nên em mới dễ mềm lòng để người khác lừa như vậy!"

Anh ba bước tới đặt tay lên đầu tôi và anh Hanzawa rồi bắt đầu xoa làm tóc tai của chúng tôi rối bời hết cả lên.

"Phong Diệt, đừng chọc em ấy nữa.."

"Masato cũng nên đổi sang gọi anh là anh ba giống như Cửu Ngọc thay vì cứ gọi tên như trước đây đi. Anh chỉ có một đứa em trai này thôi, cả nhà anh đã rất cố gắng để bảo vệ cuộc sống của Cửu Ngọc bình yên cho đến tận bây giờ.."

Anh ba ngừng một lúc, lại đưa tay lên vuốt lại tóc tôi cho vào nếp, vuốt ve khuôn mặt tôi, rồi lại ôm chặt lấy tôi trong lòng giống như lúc nhỏ.

"Đừng làm Cửu Ngọc tổn thương. Cả em nữa, anh hy vọng em sẽ không cảm thấy hối hận với sự lựa chọn của mình.. nhưng mà, dù em có hối hận cũng không sao. Cả nhà vẫn ở đây, em vẫn sẽ là đứa em trai nhỏ mà anh yêu thương nhất."

Tôi không biết phải phản ứng lại như thế nào cho đúng. Tôi không giỏi trong mấy chuyện như thế này, bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống một cách khó hiểu khiến tôi cảm thấy ngạt thở.

"Anh ba yên tâm, em sẽ không để trận đòn năm đó bị uổng phí đâu."

"Đúng là khiến ăn đòn thật đấy, muốn bị đánh thêm lần nữa đúng không!"

Tôi hơi ngọ nguậy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh ba. Chưa gì đã muốn đánh nhau, thật không hiểu nổi trong đầu họ đang nghĩ cái gì.

"Hai anh đủ rồi đó, muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh! Tránh qua một bên cho em còn vào phòng."

Tôi bực bội thoát khỏi vòng tay của anh ba, kéo anh ấy đứng qua một bên rồi mở cửa bước vào phòng, còn cố ý đóng cửa thật mạnh. Tôi lấy điện thoại trong túi quần ra để lên tủ đầu giường rồi trốn vào trong chăn. Hôm nay thật sự quá tải đối với tôi rồi.

Đầu lưỡi ẩm ướt quét qua vành tai khiến tôi rùng mình rồi trượt dần xuống dưới. Hơi thở nóng rực phả thẳng vào cổ khiến cơ thể tôi ngứa ngáy đến khó chịu. Tôi không dám thở mạnh, bàn tay bịt chặt lấy miệng tránh cho tiếng rên rỉ của tôi vang lên quá lớn trong căn phòng ngủ đang yên ắng đến khó tả.

"Em không cần phải nhịn đâu, phòng có cách âm mà. Mở miệng ra nào, đưa lưỡi của em cho anh."

"Lần nào cũng ghẹo em.."

"Anh đây là đang bày tỏ sự quan tâm đến em mà, không hề trêu chọc gì đâu nhé."

Tiếng nút lưỡi vang lên rất rõ ràng. Cách một lớp vải tôi vẫn cảm nhận được rất rõ nhiệt độ từ đầu ngón tay của anh đang đùa nghịch trên cơ thể tôi. Từng chổ anh chạm qua đều khiến bao tử của tôi nhộn nhạo, trong lòng ngứa ngáy như bị lửa đốt.

Cả khoang miệng chỉ nếm được vị quýt thơm mát, mùi hương dịu dàng của anh cứ vấn vít nơi đầu mũi khiến tôi mụ mị không thể suy nghĩ thêm được điều gì.

"Em luôn nói trên người anh có mùi quýt phải không? Nhưng mà nước hoa anh dùng không phải mùi trái cây, đến xà phòng và nước giặt xả cũng không hề có. Khi nghe em nói trên người anh có mùi quýt, anh đã rất bất ngờ đấy."

Tôi nằm sấp trên người anh, chăm chú nghe anh nói. Thật sự tôi ngửi được mùi quýt chín ngọt mát trên người anh, thứ mùi hương tự nhiên đó toả ra từ da thịt chứ không phải là mùi hương tổng hợp tự tạo như nước hoa hay sáp khử mùi.

"Em ngửi được thật mà. Nó giống như mùi hương tự nhiên từ chính cơ thể của anh chứ không phải là mùi nước hoa đâu."

Tôi chống tay ngồi trên bụng anh, nhúc nhích một chút rồi lại leo xuống nằm bên cạnh anh. Dụi mặt vào lồng ngực anh mà hít thở.

"Vậy còn em? Em có ngửi được mùi hương trên chính cơ thể mình không?"

"Em không ngửi được, không nghe được gì cả. Với em cũng không có thói quen dùng nước hoa vì trong đó có cồn. Nhưng mà Bailing từng nói cậu ấy nghe được mùi ngọt từ người em, còn hỏi em dùng nước hoa gì nữa.."

"Đúng là có mùi ngọt. Mùi hương trên người em tuy manh nhưng lại rất ngọt, rất dễ nhận thấy. Anh hoàn toàn có thể dựa vào mùi hương trên người em mà biết được em đang ở chổ nào trong đám đông. Mùi hương này rất giống mùi sơn trà mùa đông."

Tôi ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn anh. Vội vàng xuống khỏi giường mở đèn sáng hết cả phòng, mở tung hai cửa tủ quần áo để soi gương. Tôi gấp đến mức khi cởi đồ còn vấp vào ống quần đến xém té. Tôi nhìn cả cơ thể một lượt, đến khi nhìn xuống thắt lưng tôi liền nhìn thấy thứ mà bản thân đang tìm.

Thật sự nổi lên rồi, trong khi tôi vẫn còn chưa đủ mười tám tuổi. Dấu vết do thần linh trong gia tộc khắc lên cơ thể chọn ra người thừa kế tiếp theo.

Tôi vội vã mặc lại quần áo rồi chạy sang phòng anh ba, hoàn toàn không có tâm trí để ý đến anh Hanzawa nữa.

"Anh ơi, anh Natsu gọi cho mẹ đi anh, nhanh lên."

Tôi mở cửa phòng leo vội lên giường gọi anh ba tỉnh dậy. Có vẻ anh ấy chỉ vừa mới ngủ nên cũng không bực bội lắm khi bị tôi gọi tỉnh. Tôi trực tiếp vén áo ngủ lên chỉ vào dấu ấn cho anh ấy xác nhận lại lần nữa.

"Thật sự chọn trúng em rồi? Nhưng em vẫn chưa mười tám mà? Chết mất thôi, phải gọi cho anh hai đã. Chậc, điên mất thôi! Hana nó mà biết thế nào nó cũng sẽ lôi em về đảo, từ nay thì khỏi anh em gì nữa rồi."

Tôi nằm dài xuống giường trong phòng anh ba, mệt mỏi đưa tay lên xoa mặt. Anh Hanzawa bước vào ngồi xuống bên cạnh tôi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc tôi bỗng nhiên cảm thấy yên tâm một chút.

Tôi quay sang vòng tay ôm lấy anh, cố gắng tự mình bình tĩnh. Bây giờ không phải chỉ giải quyết mỗi chuyện trong nhà nữa mà còn phải giải thích mọi chuyện với anh. Tôi mệt mỏi ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh rồi mới từ tốn nói.

"Anh cũng biết đấy, em còn một cái tên tiếng Nhật. Họ tiếng Nhật của em là họ hiếm, cực kì hiếm. Tên đấy đủ của em là Yukito Jinja. Về nhà Jinja thì anh cũng biết rồi đấy, mọi chuyện có hơi phức tạp. Không phải em muốn giấu anh chỉ là.."

"Anh biết. Hôm tốt nghiệp, sau khi em ngất đi thì mọi người đều về nhà. Ba anh và ba mẹ em có nói chuyện qua với nhau. Nếu không em nghĩ tại sao anh có thể dễ dàng ở nhà em suốt một thời gian như vậy?"

Tôi choáng váng nhìn anh, cố gắng tiêu hoá số thông tin bản thân vừa tiếp nhận. Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, an ủi tâm hồn đang xao động của tôi.

Tôi nhìn anh, rồi lại lảng tránh nhìn đi chổ khác.

Dù trong bất cứ trường hợp nào cũng đều đẹp trai như vậy thật đúng là phạm quy mà!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện