Xuống bãi biển vì còn nắng nên mọi người lên khách sạn nghỉ ngơi, đến khi trời dịu lại mọi người bắt đầu đi và tắm biển.

Trương Ái Như muốn chơi dù lượng nhưng mà anh hai cô đang chạy mô tô nước ở ngoài xa rồi, cô bé chỉ biết đứng nhìn.

Phạm Quốc Thiên Bảo đi đến chỉ vào người nhân viên đang cầm dù đợi có khách chơi thì phục vụ, anh hỏi cô bé:

-Em có muốn chơi cái đó không? Anh định chơi nhưng chỉ có một mình.

Trương Ái Như rất vui nói:

-Dạ muốn em sẽ thích lắm ạ.

Và rồi hai người đi chơi lượng hết mấy vòng mới xuống, Trương Ái Như rất vui ở trên cao cô chỉ cho anh xem đủ thứ hết rất khoái nha.

Chơi xong trò dù lượn thì đến chơi phao chuối, trò này là trò chơi tập thể, còn có trò thử thách phao nổi khổng lồ dành cho tập thể và tiếp đến là trò chèo thuyền Kayak.

Cuối cùng cả nhóm lên tàu đáy kính ngắm san hô ở dưới nước, vì trên đảo này rất sạch và nước rất trong nên đi trên thuyền xem đều thấy được dưới đái biển.

Chơi cả buổi chiều rồi thì mọi người chọn về đất liền bằng cáp treo, ở trên cáp treo nhìn xuống thật sự rất đẹp, các cô gái rất thích và chụp hình lại để kỷ niệm.

Vào đến đất liền thì cả nhóm cũng đói mọi người lại đến một nhà hàng có view nhìn ra biển để ăn tối.

Từ trên nhà hàng có thể thấy được mọi người đang vui chơi ở bãi biển, xa xa còn có những người đốt pháo hoa như hôm trước mấy cô chơi nữa.

Xong một ngày chơi trên biển tối nay mọi người quyết định ngủ sớm, ngày mai sẽ đến leo núi vận động cho khỏe.

Sáng sớm hôm sau mọi người dậy sớm ăn sáng và xuất phát, cả nhóm muốn cấm trại trên đỉnh núi và ngủ lại một đêm, nên mới 7h tất cả đã khởi hành rồi.

Ở trên đỉnh núi là khu vực để du khách cấm trại nên ở đó mọi thứ để cấm trại đều có đủ cả.

Mọi người chỉ cần đem theo đồ dùng cá nhân và thức ăn nước uống lên đó nấu thôi, Trương Ái Như vì cô ít vận động nên đi cũng không nhanh.

Thêm phần hôm qua đi biển Lý Tuệ Nhiên bị thương nên cả nhóm đi hơi chậm, nên cũng không bị quá sức đối với Trương Ái Như.



Trong khi đi thì Trương Kiến Văn đã man balo cho em gái nên cô chỉ đi mình không, ít mệt hơn Phạm Quốc Thiên Bảo đi đến đưa cho cô bé chai nước suối nói:

-Có mệt thì em uống một chút nước đi.

Nhận lấy chai nước Trương Ái Như nói:

-Em cám ơn anh.

Đi lai rai đến trưa thì mọi người cũng đến trạm dừng chân ở giữa núi, cùng nhau ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một chút mới tiếp tục khởi hành.

Buổi chiều do trời nắng nóng hơn là buổi sáng, nên các cô gái đã thắm mệt tóc độ đi cũng chậm hơn.

Đi từ từ đến chiều thì cả nhóm cũng đến nơi, vừa lên đến đỉnh cũng là lúc hoàn hôn sắp tới.

Các anh đi mướn ba cái trại xong cùng nhau dựng trại, ba cô gái nhỏ thì đi lấy bếp để chuẩn bị bữa tối.

Sau khi tắm rửa xong mọi người tập trung để cùng nhau ăn tối và nói chuyện với nhau, Phạm Quốc Thiên Bảo thấy Trương Ái Như ăn ít hỏi:

-Em sao lại ăn ít như vậy? -Dạ em không sao, vì hôm nay lần đầu tiên em đi leo núi cao như vậy nên hơi mệt thôi ạ, xíu em ăn thêm.

Lê Đình Phúc Hưng ngồi bên cạnh gấp thức ăn thêm cho cô bé nói:

-Em ăn thêm đi không tối lại đói.

Trương Kiến Văn chọc ghẹo cô em gái của mình nói:

-Em suốt ngày ở trong phòng không chịu vận động, bây giờ biết sự lợi hại chưa? Sau này về phải tập luyện thêm mới được.

-Dạ em biết rồi ạ.

Cả nhóm ngồi ăn uống và nói chuyện tới khuya thì đi ngủ, 6 người nam thì ngủ 2 cái liều 2 bên và thay phiên nhau canh giữ.



Còn ba cô công chúa nhỏ thì ngủ cái liều ở giữ cho an toàn, đầu hôm là lúc Lê Đình Phúc Hưng đang canh giữ thì Trương Ái Như đi ra đi vệ sinh.

Đến khi quay lại thấy anh ngồi một mình cô đi đến ngồi bên cạnh nói chuyện với anh:

-Anh có buồn ngủ lắm không? Em ngồi chơi với anh nha!

-Anh không buồn ngủ, em đừng thức khuya quá cứ vào trong ngủ đi với lại cũng sắp tới giờ Thiên Bảo ra thay anh rồi.

-À dạ vậy em vào trong nha!

-Ừm.

Nhưng khi Trương Ái Như đứng lên đi thì vô ý dẫm lên một góc cây xém té, Lê Đình Phúc Hưng nhanh tay chụp cô lại ôm vào lòng.

Lúc này thì đúng lúc Phạm Quốc Thiên Bảo cũng vừa đi ra, anh hỏi:

-Hai người đang làm gì đó?

Trương Ái Như mới hốt hoảng đứng thẳng lên giải thích:

-À, không có gì em vừa nói chuyện với anh Phúc Hưng, khi đi vào em vấp ngã nên anh ấy đỡ em thôi.

Phạm Quốc Thiên Bảo đi đến nói:

-Em vào trong ngủ đi, giờ này khuya lắm rồi.

-Dạ, vậy em vào ngủ nha!

Vừa nói Trương Ái Như vừa đưa tay lên chào hai anh rồi đi ngủ, Lê Đình Phúc Hưng thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đã ra rồi thì anh nói:

-Giờ cậu cũng dậy rồi thì tớ giao lại cho cậu coi giờ tớ đi ngủ nha.

Nói rồi anh cũng quay lưng lại đi vào trong nghỉ ngơi, để Phạm Quốc Thiên Bảo ở lại canh chừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện