Vài ngày sau Phạm Quốc Thiên Bảo có công việc phải qua thành phố A một ngày, trong lúc anh không có ở nhà Trương Ái Như đã viết một lá thư để lại trong phòng.
Cô xuống nhà và xin phép ba mẹ Phạm trở về Trương gia chơi vài hôm, mọi người cứ nghĩ vì Thiên Bảo không có ở nhà nên cô buồn, ba mẹ cũng đồng ý.
Trương Ái Như không trở về nhà mà ra một quán cafe gần công ty, cô gọi điện cho Trương Kiến Văn hẹn gặp anh.
Ban đầu Trương Kiến Văn cũng cảm thấy lạ nhưng anh cũng đồng ý và lập tức đến tìm em gái, khi anh vừa ngồi xuống đối diện với tiểu Như anh hỏi:
- Em gái của anh có chuyện gì mà hôm nay em lại tìm đến anh vậy? Vừa nghe thấy Trương Kiến Văn nói, bao nhiêu uất ức cô chịu lúc này đều ùa về, đứng lên đi qua ôm anh hai cô khóc nức nở và nói:
- Anh hai… em… em muốn ly hôn.
Trương Kiến Văn hơi bất ngờ bởi vì anh biết từ nhỏ tiểu Như của anh đã thích Thiên Bảo rồi, có khi cô bé còn thương Thiên Bảo còn hơn cả người anh trai này.
Nhưng vì sao con bé lại tự nhiên muốn ly hôn? Tiểu Như hay cười mạnh mẽ của anh đâu rồi, sao bây giờ em ấy lại trở nên khổ sở, yếu đuối đến cùng cực như thế này.
Trương Kiến Văn thấy em gái của mình khóc nhiều như vậy, anh ôm cô em gái bé nhỏ vào lòng mà khuôn mặt tức giận trở nên lạnh lùng đầy sát khí.
Đợi cô khóc cho đã và bình tĩnh lại anh hỏi:
- Giờ bình tĩnh lại có chuyện gì em có thể nói với anh hai được không?
Trương Ái Như ngước mắt lên nhìn anh cô nói:
- Thiên Bảo đã có người phụ nữ khác rồi anh ấy không yêu em, em không thể nào chịu đựng thêm nữa anh hai giúp em làm giấy ly hôn đi.
Trương Kiến Văn hơi bất ngờ vì anh chưa từng nghĩ Phạm Quốc Thiên Bảo là người như vậy? Anh sợ tiểu Như hiểu lầm anh hỏi lại:
- Có phải em đã hiểu lầm cậu ấy chuyện gì rồi không?
Cô lắc đầu và ngồi thẳng lưng kể lại mọi chuyện cho anh hai nghe:
- Thật ra hôn nhân của em và Thiên Bảo là do ba mẹ của anh ấy ép buộc, ngay từ đầu anh ấy đã không muốn lấy em.
Vừa nói mà nước mắt cô rơi Trương Kiến Văn sốt ruột, với tay lau nước mắt cho em gái và tiếp tục nghe cô nói:
- Lúc Thiên Bảo còn ở Mỹ ba mẹ Phạm đã muốn thực hiện hôn ước rồi, để phản đối cuộc hôn nhân này anh ấy đã bỏ về nước.
Trương Kiến Văn giờ đã hiểu vì sao năm đó đương không Phạm Quốc Thiên Bảo lại bỏ về nước, thì ra là không muốn kết hôn với em gái của anh, tiểu Như nói tiếp:
- Hôm lễ mừng thọ của ông nội vì ba của hai bên đã thông báo với giới báo chí, nên anh ấy bắt buộc phải lấy em.
- Tại sao em biết?
- Bởi vì…bởi vì hôm gặp mặt gia đình xong anh ấy đã nói chỉ cần ở bên anh ấy một năm thôi là được rồi và…và ngày đầu tiên ở Phạm gia, em dậy trễ đi đến cầu thang em đã nghe thấy anh ấy nói chuyện với ba mẹ Phạm, anh ấy nói anh ấy không có yêu em.
Trương Ái Như vừa nói mà không kìm chế được nước mắt tuôn rơi theo từng lời nói, Trương Kiến Văn thấy em gái đau khổ như vậy anh rất đau lòng, nhưng như thế chưa đủ để hai người ly hôn anh hỏi:
- Sau đó thế nào? Anh thấy cậu ấy cũng rất lo lắng chăm sóc cho em mà?
- Anh ấy từng nói với anh Thế Bảo chăm sóc em đó chỉ là trách nhiệm với em thôi, người phụ nữ anh ấy yêu tên là Phan Ngọc Ánh chứ không phải em.
Trương Kiến Văn nhíu mày bởi vì anh biết cái tên này, đó không phải là cô thư ký đang làm việc cho Phạm Quốc Thiên Bảo sao? Anh hỏi:
- Vì sao em lại có thể chắc chắn là cô ta?
Cô vừa khóc vừa kể:
- Bởi vì có hôm em đi đến công ty tìm anh ấy, em đã thấy hai người ôm nhau cô ấy còn ngồi trên đùi của anh Thiên Bảo nữa.
Lúc này trái tim của cô quặn thắt nước mắt càng rơi nhiều hơn, vừa khóc vừa nói:
- Sau đó anh ấy luôn đi sớm về khuya, cô ấy thường xuyên gửi tin nhắn tình cảm cho Thiên Bảo và còn có vết son trên áo của anh ấy nữa, cuối cùng…cuối cùng…
Trương Kiến Văn lúc này đã không còn bình tĩnh, hôm trước anh đã cảnh cáo rồi mà cậu ta vẫn không nghe, ôm tiểu Như vào lòng anh nói tiếp:
- Cuối cùng thế nào?
- Cuối cùng cô ấy gọi cho Thiên Bảo em vô tình bắt máy, cô ta chỉ quấn mỗi cái khăn còn gọi em là chính thất và nói với em: “Anh Thiên Bảo chắc bận rồi nhỉ, chị cho anh ấy đi chơi với em vài bữa rồi nhớ trả anh ấy lại cho chị nha! 1 năm thôi thì chị mới là chính thất của anh ấy đấy.”
Lúc này trái tim của Trương Ái Như đã không còn gì để nếu kéo nữa, cô quá đau khổ rồi bao nhiêu năm qua đã đủ lắm rồi, cô ngước mắt lên nói với anh hai:
- Anh ơi đem em về nhà ở với ba mẹ và anh đi, em không muốn sống bên cạnh anh ấy nữa, trái tim của em sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa đâu anh ơi.
Trương Kiến Văn ôm em gái vào lòng và nói:
- Được rồi anh sẽ đưa em về Trương gia và sắp xếp tất cả cho em.
Ngay lúc này anh chỉ muốn đánh cho Phạm Quốc Thiên Bảo một trận, em gái anh quý anh yêu vậy mà cậu ta lại làm cho em ấy đau khổ như vậy, tức chết anh mà.
Cô xuống nhà và xin phép ba mẹ Phạm trở về Trương gia chơi vài hôm, mọi người cứ nghĩ vì Thiên Bảo không có ở nhà nên cô buồn, ba mẹ cũng đồng ý.
Trương Ái Như không trở về nhà mà ra một quán cafe gần công ty, cô gọi điện cho Trương Kiến Văn hẹn gặp anh.
Ban đầu Trương Kiến Văn cũng cảm thấy lạ nhưng anh cũng đồng ý và lập tức đến tìm em gái, khi anh vừa ngồi xuống đối diện với tiểu Như anh hỏi:
- Em gái của anh có chuyện gì mà hôm nay em lại tìm đến anh vậy? Vừa nghe thấy Trương Kiến Văn nói, bao nhiêu uất ức cô chịu lúc này đều ùa về, đứng lên đi qua ôm anh hai cô khóc nức nở và nói:
- Anh hai… em… em muốn ly hôn.
Trương Kiến Văn hơi bất ngờ bởi vì anh biết từ nhỏ tiểu Như của anh đã thích Thiên Bảo rồi, có khi cô bé còn thương Thiên Bảo còn hơn cả người anh trai này.
Nhưng vì sao con bé lại tự nhiên muốn ly hôn? Tiểu Như hay cười mạnh mẽ của anh đâu rồi, sao bây giờ em ấy lại trở nên khổ sở, yếu đuối đến cùng cực như thế này.
Trương Kiến Văn thấy em gái của mình khóc nhiều như vậy, anh ôm cô em gái bé nhỏ vào lòng mà khuôn mặt tức giận trở nên lạnh lùng đầy sát khí.
Đợi cô khóc cho đã và bình tĩnh lại anh hỏi:
- Giờ bình tĩnh lại có chuyện gì em có thể nói với anh hai được không?
Trương Ái Như ngước mắt lên nhìn anh cô nói:
- Thiên Bảo đã có người phụ nữ khác rồi anh ấy không yêu em, em không thể nào chịu đựng thêm nữa anh hai giúp em làm giấy ly hôn đi.
Trương Kiến Văn hơi bất ngờ vì anh chưa từng nghĩ Phạm Quốc Thiên Bảo là người như vậy? Anh sợ tiểu Như hiểu lầm anh hỏi lại:
- Có phải em đã hiểu lầm cậu ấy chuyện gì rồi không?
Cô lắc đầu và ngồi thẳng lưng kể lại mọi chuyện cho anh hai nghe:
- Thật ra hôn nhân của em và Thiên Bảo là do ba mẹ của anh ấy ép buộc, ngay từ đầu anh ấy đã không muốn lấy em.
Vừa nói mà nước mắt cô rơi Trương Kiến Văn sốt ruột, với tay lau nước mắt cho em gái và tiếp tục nghe cô nói:
- Lúc Thiên Bảo còn ở Mỹ ba mẹ Phạm đã muốn thực hiện hôn ước rồi, để phản đối cuộc hôn nhân này anh ấy đã bỏ về nước.
Trương Kiến Văn giờ đã hiểu vì sao năm đó đương không Phạm Quốc Thiên Bảo lại bỏ về nước, thì ra là không muốn kết hôn với em gái của anh, tiểu Như nói tiếp:
- Hôm lễ mừng thọ của ông nội vì ba của hai bên đã thông báo với giới báo chí, nên anh ấy bắt buộc phải lấy em.
- Tại sao em biết?
- Bởi vì…bởi vì hôm gặp mặt gia đình xong anh ấy đã nói chỉ cần ở bên anh ấy một năm thôi là được rồi và…và ngày đầu tiên ở Phạm gia, em dậy trễ đi đến cầu thang em đã nghe thấy anh ấy nói chuyện với ba mẹ Phạm, anh ấy nói anh ấy không có yêu em.
Trương Ái Như vừa nói mà không kìm chế được nước mắt tuôn rơi theo từng lời nói, Trương Kiến Văn thấy em gái đau khổ như vậy anh rất đau lòng, nhưng như thế chưa đủ để hai người ly hôn anh hỏi:
- Sau đó thế nào? Anh thấy cậu ấy cũng rất lo lắng chăm sóc cho em mà?
- Anh ấy từng nói với anh Thế Bảo chăm sóc em đó chỉ là trách nhiệm với em thôi, người phụ nữ anh ấy yêu tên là Phan Ngọc Ánh chứ không phải em.
Trương Kiến Văn nhíu mày bởi vì anh biết cái tên này, đó không phải là cô thư ký đang làm việc cho Phạm Quốc Thiên Bảo sao? Anh hỏi:
- Vì sao em lại có thể chắc chắn là cô ta?
Cô vừa khóc vừa kể:
- Bởi vì có hôm em đi đến công ty tìm anh ấy, em đã thấy hai người ôm nhau cô ấy còn ngồi trên đùi của anh Thiên Bảo nữa.
Lúc này trái tim của cô quặn thắt nước mắt càng rơi nhiều hơn, vừa khóc vừa nói:
- Sau đó anh ấy luôn đi sớm về khuya, cô ấy thường xuyên gửi tin nhắn tình cảm cho Thiên Bảo và còn có vết son trên áo của anh ấy nữa, cuối cùng…cuối cùng…
Trương Kiến Văn lúc này đã không còn bình tĩnh, hôm trước anh đã cảnh cáo rồi mà cậu ta vẫn không nghe, ôm tiểu Như vào lòng anh nói tiếp:
- Cuối cùng thế nào?
- Cuối cùng cô ấy gọi cho Thiên Bảo em vô tình bắt máy, cô ta chỉ quấn mỗi cái khăn còn gọi em là chính thất và nói với em: “Anh Thiên Bảo chắc bận rồi nhỉ, chị cho anh ấy đi chơi với em vài bữa rồi nhớ trả anh ấy lại cho chị nha! 1 năm thôi thì chị mới là chính thất của anh ấy đấy.”
Lúc này trái tim của Trương Ái Như đã không còn gì để nếu kéo nữa, cô quá đau khổ rồi bao nhiêu năm qua đã đủ lắm rồi, cô ngước mắt lên nói với anh hai:
- Anh ơi đem em về nhà ở với ba mẹ và anh đi, em không muốn sống bên cạnh anh ấy nữa, trái tim của em sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa đâu anh ơi.
Trương Kiến Văn ôm em gái vào lòng và nói:
- Được rồi anh sẽ đưa em về Trương gia và sắp xếp tất cả cho em.
Ngay lúc này anh chỉ muốn đánh cho Phạm Quốc Thiên Bảo một trận, em gái anh quý anh yêu vậy mà cậu ta lại làm cho em ấy đau khổ như vậy, tức chết anh mà.
Danh sách chương