Nhưng ở, ở trong tay đại sư nhỏ, có lẽ, có lẽ mười năm là có thể, có thể hành động được rồi. Ba, ba cũng hy vọng trước khi chết có thể nhìn thấy con có thể hành động, ba cũng có thể dắt tay của con đi lại khắp nơi. Đúng, chính là như vậy.”

Nói đến đoạn cuối, Trần An càng nghĩ càng thấy chính là như vậy, càng nghĩ mạch suy nghĩ lại càng rõ ràng, nói xong còn hỏi Ngọc Thành: “Con nói xem có đúng không?”

Mặc dù bây giờ Ngọc Thành còn chưa thể biến hóa ra biểu tình trên mặt, nhưng có thể nghe ra được sự nghi hoặc từ trong giọng nói của nó: “Ba, ba đang nói cái gì vậy?”

Trần An vỗ trán, giờ mới nhớ ra: Vừa rồi đại sư nhỏ đã nói, Ngọc Thành mới chỉ có tâm trí hai ba tuổi, mặc dù có hiểu biết nhất định về Phật pháp, nhưng về bản chất thì vẫn là một đứa nhỏ, nói quá nhiều, quá phức tạp nó sẽ hoàn toàn không hiểu được, có lẽ vừa rồi cũng chỉ nghe hiểu được câu “Ngọc Thành đi theo ngài là thích hợp nhất”.

Vì vậy chỉ đành bất lực nhìn về phía Lan Tâm.

Tô Lan Tâm trực tiếp nói: “Ý của ba con là, từ nay về sau con sẽ đi theo bên cạnh sư phụ tu hành Phật pháp, cho đến khi Phật pháp đại thừa, có thời gian rảnh sư phụ sẽ dẫn con về thăm ba của con, ba của con vẫn ở lại đây, không phải là không cần con.”

Cuối cùng giọng nói của Ngọc Thành cũng không còn tủi thân nữa, vui vẻ nói: “Ngọc Thành biết rồi, chính là đi theo sư phụ học Phật pháp, sau đó lúc nào cũng có thể về nhà tìm ba.”

****

Tô Lan Tâm gật đầu: “Đúng vậy.”

Sau đó quay đầu nói với Trần An vừa thở phào một hơi: “Anh cũng đừng vui mừng quá sớm, Tiểu Ngọc Thành đi theo bên người tôi, chỉ cần khi tôi tu luyện, nó tự nhiên cũng có thể hấp thu được linh khí để tu luyện, nhưng thể chất của tôi đặc biệt, không có linh khí cũng có thể tu hành.



Nó cũng được linh khí của tôi dẫn dắt mới có thể tu luyện, vì vậy nếu rời khỏi tôi thì việc tu hành sẽ khó khăn.

Trừ phi tìm được đất lành có linh khí ngập tràn, nhưng thời đại bây giờ linh khí khan hiếm, những động tiên đất lành ít ỏi phân tán ở khắp các nơi đều đã bị các thế ngoại cao nhân chiếm cứ, muốn cướp thức ăn trước miệng cọp, đó là chuyện không có khả năng!

Còn có một loại phương pháp, đó chính là thiên tài địa bảo mà anh nói, có một vài thiên tài địa bảo tự mang theo linh khí dồi dào, có trợ giúp cho tu hành của nó, ví dụ như khối Hồng Phỉ lần trước tôi đã lấy, nhưng mà những thứ này cũng rất khó để tìm được.”

Ngừng lại một lát, Tô Lan Tâm tiếp tục nói: “Vì vậy tôi muốn nói với anh, Ngọc Phật mở miệng đã là duyên phúc lớn, muốn hóa hình, có lẽ cần phải mấy chục năm, mấy trăm năm, có lẽ cho đến khi anh chết cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy được.”

Trần An lại không nghĩ tới những điều này, nhìn Ngọc Thành nói: “Không sao, tôi sẽ cố hết sức tìm giúp nó, có thể nhìn thấy ngày nó hóa hình thì đương nhiên là rất tốt, không thể thì tôi cũng không cưỡng cầu.”

Tô Lan Tâm gật đầu: “Được, vậy hôm nay tôi sẽ mang nó về. Tôi tên là Tô Lan Tâm, nhà ở khu biệt thự Việt Phủ, số điện thoại là xxxx. Anh nhớ nó hoặc là có chuyện gì thì đều có thể tìm tôi.”

Rồi lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Tô Lan Tâm lại nói: “Hình như ngày mai lớp mười hai sẽ bắt đầu khai giảng, tôi phải đi học, gọi điện thoại không tiện lắm, có chuyện gì thì anh gửi tin nhắn đi! Khi đến nhà tôi thì trực tiếp báo tên tôi, đừng gọi tôi là đại sư nhỏ.”

Trần An không nghĩ tới đột nhiên sẽ biết được tên thật và phương thức liên hệ của đại sư nhỏ, biết được những điều này đều có nguyên nhân từ Ngọc Thành, anh ta vội vàng ghi lại thông tin.

Ngay sau đó lại bị báo cho rằng đại sư nhỏ còn phải đi học? Còn đang học lớp mười hai? Chỉ có thể nói thế giới của đại sư nhỏ anh ta không thể hiểu được, người lợi hại như vậy còn phải đi học sao? Trước khi rời đi, Tô Lan Tâm nói với Trần An, có thể chú ý nhiều hơn tới những nhà giàu có nhu cầu giải quyết những chuyện đặc biệt, có nhu cầu thì tìm cô, nói không chừng những người giàu này sẽ có thiên tài địa bảo có thể làm thù lao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện