Cho đến khi trên trán Tô Lan Tâm toát ra mồ hôi hột, ánh sáng màu trắng mới dừng chớp tắt, ngưng tụ ra một trái tim màu trắng ngọc bao quanh lấy màu đỏ tươi, sau đó trái tim bắt đầu không ngừng đập, rồi liên tục vận chuyển ánh sáng trắng đi theo kinh mạch.

Trần An bị cảnh tượng thần kỳ này làm cho ngạc nhiên tới ngây người, ngừng cả hô hấp, không dám thở mạnh lấy một cái.

Cho đến khi ánh sáng màu trắng chảy đầy kinh mạch toàn thân ngọc Phật, Tô Lan Tâm mới dừng động tác lại, mặc dù động tác của cô đã ngừng, nhưng trái tim lại không hề ngừng đập, vẫn liên tục vận chuyển ánh sáng trắng đi khắp nơi.

Lau mồ hôi trên trán đi, Tô Lan Tâm quay đầu nói với Trần An: “Bước đầu tiên của ban linh đã hoàn thành, nhưng còn phải nuôi dưỡng một khoảng thời gian nữa, cho đến khi nó thức tỉnh thì thôi, khoảng thời gian này ngày nào tôi cũng sẽ qua đây.”

Trần An bất giác gật đầu, cảm thấy mình dường như đã mở ra cách cửa của một thế giới mới, mong đợi nói: “Đại sư nhỏ, ngài nói bây giờ tôi bắt đầu học đạo thì có còn kịp không?”

Tô Lan Tâm đánh giá anh ta từ đầu đến chân một lượt, hỏi: “Anh muốn học đạo gì? Nếu như chỉ làm đạo sĩ bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như anh muốn tu đạo giống như tôi… thứ cho tôi nói thẳng, anh không có tư chất này. Anh còn muốn học không?”

Trần An lắc đầu, vốn cũng không ôm kỳ vọng gì: “Không thể tu đạo thì thôi vậy! Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Tô Lan Tâm cũng mặc kệ suy nghĩ của anh ta, sắp xếp nói: “Tôi ở lại tiệm nuôi dưỡng ngọc Phật, thuận tiện đợi một người. Nếu như anh không có việc gì, bây giờ hãy đi về phía Bắc ngoài trăm dặm, ở đó có một ngọn núi, dưới chân núi có một thôn nhỏ, anh đi tới đó thu mua chút đồ cũ đi.”

Trần An vừa nghe là biết đại sư nhỏ đang chỉ điểm cho mình, thế là vội vàng gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi thu dọn đồ đạc, gọi một cuộc điện thoại rồi rời đi.

Tô Lan Tâm ngồi trên băng ghế đá ở sân sau, ngọc Phật được đặt trên bàn đá, tiếp nhận linh lực Tô Lan Tâm đang vận chuyển ở khoảng cách gần. Lấy Hồng Phỉ mình còn chưa làm xong ra, Tô Lan Tâm lại bắt đầu gia công.



Qua không bao lâu, Lý Liên Thắng bưng hoa quả tới: “Đại sư nhỏ, Tiểu An nói ngài đã tới, không có ai chăm sóc, nên bảo tôi qua đây xem ngài có yêu cầu gì hay không?”

Tô Lan Tâm nghiêng đầu hỏi: “Không phải chú đang giúp Trần An gia công ngọc thạch sao? Sao lại có thời gian rảnh qua đây?”

Lý Liên Thắng cười nói: “Không có vấn đề gì, trong tiệm có nhiều người như vậy, lúc nào cũng có người trông coi kỹ càng, vẫn là chuyện của đại sư nhỏ quan trọng hơn. Tôi thấy đại sư nhỏ đang gia công Hồng Phỉ nhỉ? Có cần để nhóm sư phụ trong tiệm tôi giúp đỡ không, tay nghề của bọn họ ổn lắm.”

Tô Lan Tâm lắc đầu, chỉ muốn chuyên tâm làm nhẫn ban chỉ bằng Hồng Phỉ: “Không cần, tôi tự làm được, chú không bận thì đi lên tiệm đợi đi! Một tiếng sau sẽ có hai cô gái tới tìm tôi, chú trực tiếp dẫn bọn họ vào đây là được.”

Lý Liên Thắng biết điều, không tiếp tục quấy rầy đại sư nhỏ nữa, bưng đĩa hoa quả đã cắt xong lên rồi đi tới phía trước cửa tiệm.

Nhìn tủ kính trống không, Lý Liên Thắng cầu nguyện lần này Tiểu An có thể tìm được một ít nguồn hàng để bổ sung, Trần An chỉ mượn ông một trăm ngàn, nói là đề nghị của đại sư nhỏ, chắc là sẽ có thu hoạch thôi! “Chào chú, xin hỏi đại sư nhỏ có ở đây không ạ?”

Lý Liên Thắng đang ngồi ở quầy lễ tân suy nghĩ vẩn vơ, buồn chán ngây người, nghe thấy giọng nói thì vội vàng đứng dậy, thấy là hai cô gái tầm hơn hai mươi tuổi, biết là người đại sư nhỏ đang đợi, ông vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Đại sư nhỏ đang ở bên trong, mời hai cô đi theo tôi!”

Dẫn hai người đi tới sân sau, Lý Liên Thắng có hơi tò mò, hai người này tới tìm đại sư nhỏ tính mệnh sao? Một cô gái trong đó trong tay đang cầm một túi đồ ăn vặt lớn, một cô gái còn lại thì vừa đi vừa ăn, từ khi vào cửa cho tới giờ đều chưa từng ngừng lại, thế này là còn chưa ăn bữa trưa à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện