Nghĩ tới đây, mắt Lý Đại Vĩ đảo loạn, nhìn nghiên mực trong tay Tô Lan Tâm, híp mắt mở miệng nói: “Hay, không nghĩ tới cô bé cũng là người trong nghề! Tôi nhận thua!

Bình bạch ngọc quan âm này mười đồng cô lấy đi, nhưng cái nghiên mực này thì không được, đây chính là bảo vật gia truyền nhà tôi, không thể coi như vật bán kèm được, thế nào thì cũng phải, cũng phải mười ngàn!”

Mặc dù không biết rốt cuộc nghiên mực này là bảo bối gì! Nhưng cũng chẳng cản trở việc anh ta hét giá cao!

Tô Lan Tâm như cười như không, nói: “Mười đồng cũng là đắt rồi, thế nào cũng phải có một vật tặng kèm! Cái nghiên mực này có thể dùng để viết bút lông, nếu không tôi cũng không nhìn trúng nó!”

Lý Đại Vĩ thầm nghĩ một lát, con nhóc này đã biết bình bạch ngọc là giả từ đầu, mà còn muốn mua, còn nói là thích kiểu dáng của nó, nhưng mà theo cách ăn mặc của cô, sao có thể chưa từng nhìn thấy cái tốt hơn được chứ? Nhất định là đang tìm cớ, mục đích chính là nghiên mực trong tay, cái này nhất định là đồ cổ, chỉ là không biết rốt cuộc là cái gì, nếu như nó mua, vậy mười ngàn rốt cuộc có bán hay không?

Thấy Tô Lan Tâm đang đợi câu trả lời của mình, anh ta cắn răng nói: “Cái nghiên mực này không đưa mười ngàn nhất định tôi không bán! Trừ cái nghiên mực này ra, cô có thể tùy tiện chọn một món làm vật tặng kèm.”

Tô Lam Tâm giả vờ không còn cách nào nói: “Haiz, được rồi! Vậy tôi xem xem!”

Tô Lan Tâm nhìn đi nhìn lại trong gian hàng, cuối cùng cầm một ống đựng bút làm từ gỗ hình trụ lên, gỗ đó đã có hơi mục nát: “Cái ống đựng bút này của anh bao lâu rồi thế? Bề ngoài đã nát thành thế này rồi! Nhặt được từ đâu vậy? Còn chẳng đẹp bằng cái nghiên mực kia!”

Lý Đại Vĩ cân nhắc nói: “Nghiên mực phải mười ngàn, tuyệt đối không thể giảm! Chiếc ống bút này là tôi mua được từ chỗ một người đồng hương, chỉ mấy mao tiền, có thể làm vật tặng kèm.

Lan Tâm cảm thấy cũng tàm tạm rồi, thế là nhanh chóng lấy điện thoại ra quét mười đồng cho ông chủ, rồi cầm lấy ống bút và bình bạch ngọc nhanh chóng xoay người rời đi.

Trần An ở bên cạnh thấy đại sư nhỏ mua xong, vội vàng duỗi tay ra nhận lấy đồ: “Đại sư nhỏ, để tôi giúp ngài cầm, bây giờ chúng ta tới Trân Bảo Các sao?”

Tô Lan Tâm gật đầu, Trần An đi ở phía trước dẫn đường.

Động tác đột nhiên này làm cho Lý Đại Vĩ không hiểu gì cả, sao lại đột nhiên không chèo kéo nữa rồi?



Lý Đại Vĩ thấy Tô Lan Tâm sắp rời khỏi, có hơi do dự đứng dậy gọi cô lại: “Cô bé, cô không muốn cái nghiên mực này sao? Nó không phải là đồ cổ à? Cô từ bỏ à?”

Tô Lan Tâm quay đầu cười tinh nghịch, nói: “Tôi nói nó là đồ cổ lúc nào? Đây chỉ là một cái nghiên mực hỏng bình thường thôi mà?”

Lý Đại Vĩ khó mà chấp nhận được đáp án này: “Vậy vừa rồi tại sao cô lại muốn cái nghiên mực này?”

Tô Lan Tâm chớp chớp mắt: “Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”

Lý Đại Vĩ không nghĩ tới Tô Lan Tâm sẽ hỏi như vậy, có hơi ngây người không nói được lời nào.

Tô Lan Tâm thấy dáng vẻ đó của anh ta, thầm nghĩ có lẽ nếu không nói ra, tối nay anh ta sẽ không ngủ được mất, thế là cười nói: “Nói dối thì chỉ là tôi thích chiếc nghiên mực này mà thôi, nói thật thì...”

Tô Lan Tâm cố ý ngừng lại một lát, lấy cái ống bút trong tay Trần An, lắc lắc rồi vui vẻ nói: “Nói nghiên mực trước thì mới có thể lấy được thứ mà tôi muốn lấy!”

Tô Lan Tâm mặc kệ Lý Đại Vĩ và những người xung quanh có bao nhiêu tò mò về bí mật của chiếc ống bút này, không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phía Trân Bảo Các.

Trần An vội vàng theo kịp bước chân của đại sư nhỏ.

Thấy hai người đi xa, những người con lại bắt đầu không ngừng tranh luận.

“Rốt cuộc trong cái ống bút đó có bảo bối gì vậy? Hay là bản thân cái ống bút đó đã là bảo bối rồi?”

“Theo tôi thấy, cô bé đó chỉ đang cố ý làm ra vẻ thần bí thôi, nó mới chỉ là một cô nhóc mười bảy mười tám tuổi, hiểu đồ cổ gì chứ?”

“Không thể nói bừa được, anh không thấy vừa rồi người giúp cô ấy cầm đồ chính là ông chủ Trần – Trần An sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện