Làm cả một đêm, Lan Tâm mới làm xong được một chiếc nhẫn càn long, cô giơ nhẫn càn long lên đặt dưới ánh đèn rồi híp mắt nhìn, bên trên khắc đầy phù văn, chủ yếu là trừ tà hộ thân.

Lan Tâm hài lòng gật đầu, dùng đây đỏ xuyên qua rồi buộc lại, cất vào trong hộp gỗ, những phần còn lại thì dùng một cái hộp riêng đựng vào, đặt vào trong balo.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, nếu không có gì bất ngờ, buổi sáng mỗi ngày Lan Tâm đều sẽ bày sạp, buổi chiều thì đi tới Trân Bảo Các của Trần An để ban linh.

Sáng sớm ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, chào hỏi với mọi người, Lan Tâm, à không! Tô Lan Tâm khoác balo đi tới địa điểm cũ là dưới chân cầu vượt, cô vừa ngồi xuống, đã một đám đông người vây lại.

“Đại sư nhỏ, ngài đã tới rồi.”

“Đại sư nhỏ, ngài đúng là thần mà!”

“Đại sư nhỏ, ngài giúp tôi tính với, tiền không phải là vấn đề.”

...

Một nhóm người mồm năm miệng mười, vây quanh khu đất này chật như nêm cối, Tô Lan Tâm thầm nghĩ, may mà vị trí cô chọn lệch hướng với đường chính, nếu không sợ là giao thông sẽ xảy ra vấn đề mất.

“Nhường một chút! Nhường một chút!” Một thím vừa hô lớn vừa gạt mọi người ra rồi chen vào trong.

Mọi người nhìn sang, hay lắm! Đây không phải là bác gái hôm qua tính ra con gái bị người yêu bắt cá nhiều tay hay sao? Mắt mọi người sáng lên, nhao nhao nhường ra một con đường để bác gái kéo con gái mình qua.

“Đại sư nhỏ, ngài đúng là thần mà! Đây là con gái của tôi, Lý Hân Hân, ban đầu con nhóc này còn không tin!”

Thím Lý vừa nói vừa vỗ một cái lên lưng con gái: “Nếu không phải tối qua lừa được nó đi dạo trung tâm thương mại với tôi, rồi nhìn thấy thằng vô sỉ kia đang ôm một cô gái trong quán cà phê! Còn không biết sẽ bị lừa tới lúc nào nữa!”



Cô gái cắt tóc ngắn, vẻ mặt già dặn, có chút bất lực nói: “Mẹ... bọn con đã chia tay rồi, mẹ đừng nói nữa!”

Thấy con gái xấu hổ, thím Lý cũng không nhắc thêm tới chuyện tên vô sỉ kia nữa, mà quay lại sốt ruột hỏi Tô Lan Tâm: “Đại sư nhỏ, ngài giúp thím xem xem, duyên chính của con gái thím còn phải đợi bao lâu nữa? Nó đã sắp ba mươi rồi, bao giờ mới có thể kết hôn?”

Vừa nói thím Lý vừa kéo con gái ngồi xuống để Lan Tâm nhìn cho rõ ràng.

Lan Tâm nhìn tướng mạo của Lý Hân Hân một cách cẩn thận, nói: “Yên tâm, duyên chính của con gái thím sẽ tới nhanh thôi, thím cứ thuận theo tự nhiên đi, đừng thúc giục, giục quýnh lên lại thành chuyện xấu!”

Lý Hân Hân cảm kích nhìn Tô Lan Tâm, bất kể lời cô nói có phải thật hay không, ít nhất có thể làm mẹ cô ấy ngừng lại một khoảng thời gian, không càm ràm cô ấy nữa, có trời mới biết từ tối qua tới hôm nay mẹ cô đã niệm bao nhiêu lần rồi! Tô Lan Tâm thấy thím Lý gật đầu, lại nhíu mày nói: “Nhân duyên của cô ấy không gấp, nhưng...”

Thím Lý vừa thấy đại sư nhỏ nhíu mày, trái tim đập lên thình thịch: “Đại sư nhỏ, ngài nói thẳng đi, không sao, thím chịu được!” Con gái thím Lý cũng nhìn qua với ánh mắt nghi hoặc.

Tô Lan Tâm giãn mày ra, an ủi nói: “Thím yên tâm, vấn đề không lớn, trên ấn đường con gái thím có chút khí đen. Nhưng không phải là vấn đề của bản thân cô ấy, chắc là nguyên nhân từ bạn bè xung quanh.”

Thấy mẹ con hai người đều hoang mang, Tô Lan Tâm cân nhắc dùng từ, rồi hỏi Lý Hân Hân: “Trong một tuần gần đây chị có người bạn nào có hành vi cử chỉ khác biệt so với khi trước hay không? Mà gần đây người bạn này chưa từng tiếp xúc với mẹ chị? Trong một tuần này chắc là có tiếp xúc với chị không dưới năm lần!”

Thím Lý không hiểu tại sao đại sư lại hỏi như vậy, nhưng vẫn giục con gái nói: “Hân Hân, con mau nghĩ đi, nói tỉ mỉ cho đại sư nhỏ.”

Lý Hân Hân có hơi kinh ngạc, không nghĩ bao lâu thì trả lời: “Có, chị có một một người bạn thân tên là Triệu Miêu, dạo này cậu ấy hơi khác thường một chút.”

Thì ra, người tên Triệu Miêu này người cũng như tên, vóc dáng thon thả, để bảo trì vóc dáng, bình thường cô ăn rất ít đồ ăn, hơn nữa chỉ đều ăn thực phẩm sạch.

Nhưng khoảng thời gian này, Lý Hân Hân phát hiện ra cô ấy đã thay đổi, mỗi lần gặp cô ấy, trong tay cô ấy đều đang cầm đồ ăn vặt, miệng ăn không ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện