Mẹ Tô mê mang gật đầu: “Mẹ nghe ba con nói rồi, đạo trưởng Nhất Thanh là một người có tài thật sự, dù sao mười năm trước ông ấy đã tính ra được thân thế của con, chẳng qua là không có duyên gặp mặt. Đúng rồi, con có liên lạc của đạo trưởng Nhất Thanh không?”

Lan Tâm nghĩ tới sư phụ thì có hơi mất mác, lắc đầu nói: “Không ạ, mười năm trước sau khi sư phụ đi thì hoàn toàn không có tin tức, ông ấy nói nếu như có duyên, chung quy sẽ có ngày gặp lại!”

Tô Tô thấy Lan Tâm có hơi không vui, vội vàng chuyển đề tài đi, nói: “Vậy, em gái, em đã cùng đạo trưởng Nhất Thanh học những bản lĩnh gì vậy? Vừa rồi mẹ nói là tính mệnh tính ra được thân thế sao? Có liên quan gì tới chuyện hôm nay em tới phố đồ cổ không?”

Hỏi tới hỏi lui, Tô Tô cũng trở nên hoang mang.

Tô Tô là một người theo chủ nghĩa duy vật, hoặc là nói, cả nhà họ Tô đều theo chủ nghĩa duy vật, hoàn toàn không có hiểu biết gì về huyền học, cũng chỉ có ba Tô là tốt hơn một chút, nhưng cũng là hiểu biết lơ mơ.

Lan Tâm xoa mi, chính vì biết người một nhà này đều là người theo chủ nghĩa duy vật, vì vậy cô mới không muốn nói với bọn họ, giải thích ra thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng xem tình hình bây giờ, không biết sau này mọi người sẽ còn ở cùng nhau bao lâu, nhưng ít nhất là sẽ không ngắn. Không thể nào vẫn luôn không nói được! Lúc nào cũng kiếm cớ thì rất mệt, nhưng mà Lan Tâm sẽ không chủ động nói, hỏi cái gì thì nói cái đó vậy!

“Chính là tính mệnh, em học được từ sư phụ một chút da lông, biết được một hai. Hôm nay em là đi bày sạp tính mệnh!” Vừa nói cô cũng vừa lấy bảng hiệu từ trong balo ra đưa cho hai người xem.

Nếu như có người cùng nghề ở đây, nhất định sẽ mắng vào mặt Lan Tâm một trận, độ chuẩn xác như này mà còn nói là biết một biết hai, thế này thì bảo những người khác sống như thế nào.

Mẹ Tô và Tô Tô nhìn thấy trên tờ giấy viết to bốn chữ “Thần cơ diệu toán”, còn có một hàng chữ nhỏ một quẻ 200 đồng thì hai mắt nhìn nhau, muốn nói lại không dám nói.

Lan Lan cũng mệt thay bọn họ, cô không để bụng nói: “Có lời gì cứ nói thẳng ra là được ạ.”

Mẹ Tô lại nhìn dòng chữ “Thần cơ diệu toàn” một lần nữa, rồi mới cân nhắc nói: “Tâm Tâm, không phải là mẹ phản đối... sở thích hứng thú của con, chỉ là mẹ lo sẽ có người tìm con gây phiền phức, dẫu sao, dẫu sao lừa người là không đúng.”

Tô Tô cũng ở bên cạnh gật đầu đồng ý.



Lan Tâm mang dáng vẻ “biết ngay mọi người sẽ nghĩ như vậy mà”, bất lực nói: “Con biết là mọi người không tin.” Rồi nghiêng đầu, tiếp tục nói: “Muốn thử một chút không?”

Hai người càng thêm hoang mang: “Thử như thế nào?”

Lan Tâm nghĩ một lát: “Theo lẽ thường, chúng con thường sẽ mặt đối mặt xem tướng, nhưng ở đây trừ hai người ra cũng chỉ có tài xế, sức thuyết phục không đủ.

Như vậy đi! Hai người có thể tìm trong điện thoại xem có ảnh mặt mộc của bạn bè nào không, tạm thời có thể xem được, mặc dù hiệu quả sẽ kém hơn một ít, Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần đảm bảo con không quen là được.”

Chuyện này thì có hơi làm khó hai người, mọi người đều là nữ, ai lại chụp ảnh mà không mở app làm đẹp chứ? Nghiêm túc nghĩ một lát, Tô Tô đột nhiên “A” một tiếng: “Hình như con có một tấm, con tìm thử, con tìm thử!”

Vừa nói Tô Tô vừa lướt trong abum, cuối cùng tìm ra bức ảnh của một chàng trai rồi đưa cho Lan Tâm.

****

Mẹ Tô cũng dựa qua nhìn một cái: “Ơ? Đây không phải là?” Đang chuẩn bị nói, bà mới phản ứng là để tính mệnh, vậy là vội vàng ngậm miệng lại.

Lan Tâm quan sát kỹ càng bức ảnh mặt mộc này, nhìn bức ảnh một lát, rồi lại nhìn vào Tô Tô: “Chị xác định là muốn em tính cho anh ấy sao?”

Tô Tô hơi đỏ mặt, chột dạ nói: “Không phải là vì trong điện thoại chỉ có một tấm ảnh mặt mộc này thôi sao!”

Lan Tâm nhìn tấm ảnh mặt mộc này kỹ càng, là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, gương mặt như điêu khắc với ngũ quan rõ ràng, gương mặt vô cùng tuấn tú có cạnh có góc, ngay cả hai hàng lông mày rậm cũng hiện lên độ cong mềm mại, giống như luôn mang theo ý cười, cong cong, giống như là cung trăng lưỡi liềm trong sáng trên bầu trời đêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện