Nhìn thấy một màn thần kỳ như vậy, Trần An nuốt một ngụm nước miếng, cân nhắc kỹ lưỡng lại lời của Lan Tâm, rồi nói: “Mặc dù hơi kinh ngạc một chút, nhưng tôi tin vào trực giác của mình, tôi có thể nghe ra được, đại sư nhỏ hi vọng tôi sẽ chọn lựa chọn thứ hai hơn, cá nhân tôi cũng nghiêng về ban linh hơn, tôi cũng muốn nhìn thử thế giới thần kỳ này.”

Lan Tâm gật đầu: “Được! Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng tôi sẽ tới chân cầu vượt bày sạp, buổi trưa tôi sẽ tới đây ban linh, đây không phải là chuyện một sớm một chiều. Anh cứ chuẩn bị tốt cho việc lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đi!”

Nhìn thầy Kim còn đang cắt ngọc thạch, lại nhìn đồng hồ đã sắp chỉ tới sáu giờ, Lan Tâm tiếp tục nói: “Ngọc thạch còn lại các anh cứ từ từ cắt, vật liệu được cắt ra, công thêm sự trợ giúp của Lý Liên Thắng, Trân Bảo Các trở mình là chuyện không có vấn đề gì. Vậy tôi về nhà trước đây.”

Lời này vừa dứt, một chuỗi tiếng nhạc đạo giáo kỳ ảo xa xăm vang lên, Lan Tâm nhận điện thoại, bên kia truyền tới giọng nói của Tô Tô: “Em gái, em sắp về nhà chưa? Chị và mẹ tới đón em!”

Lan Tâm nói: “Em đang ở phố đồ cổ, mọi người đi dạo xong rồi sao?”

Tô Tô vui vẻ nói: “Đi xong rồi, chỗ chị với mẹ cách em không xa, bọn chị lập tức tới ngay.”

Lan Tâm không tự chủ mỉm cười: “Được, em ở đầu phố đồ cổ chờ mọi người.”

Cúp điện thoại, Lan Tâm gật đầu với hai người, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Lý Liên Thắng đẩy Trần An, Trần An lập lức hiểu ý: “Đại sư nhỏ, để tôi để tôi, tôi tiễn ngài ra ngoài.”

Trần An ân cần đưa Lan Tâm ra tới đầu phố đồ cổ, trên đường đi cũng thu hoạch được một đống ánh mắt tò mò.

Những người đó đều là người bản địa của phố đồ cổ, có quen biết với Trần An, đều biết thằng nhóc Trần An này đã mắc nợ tới chẳng còn gì.

Buổi trưa nhìn thấy thằng nhóc này dẫn một cô bé vào, còn dẫn cả Lý Liên Thắng và thầy cắt kim bài vào.



Mọi người đã ồn ào suy đoán, có lẽ Trần An muốn cắt đống đá hỏng kia ra, nhưng Trần An đóng cổng, mọi người không vào được, cũng không biết kết quả như thế nào, càng không biết cô bé này có thân phận gì.

Bây giờ thấy Trần An đối xử kính trọng với một cô bé như vậy, cũng không biết có phải là đã đến bước đường cùng, có bệnh mới lo tìm thầy hay không? Nhưng những người này đều đã thành tinh, chưa bao giờ dám mắt chó coi thường người khác, người không quen ai dám tùy tiện chê bai chứ?

Nhưng người không biết thì bọn họ không dám nói, nhưng mà Trần An thì bọn họ lại dám, ai không biết lần này anh ta muốn lật mình thì rất khó chứ, cho dù có Lý Liên Thắng giúp đỡ, thì cũng là như muối bỏ biển.

Có người không nhịn được giễu cợt: “Ông chủ Trần, vừa rồi thấy ông chủ Lý dẫn người vào, sao còn chưa thấy đi ra vậy? Có phải là trong đống nguyên thạch đó có hàng tốt hay không? Nếu có thì nhớ xem xét tìm tôi làm ăn đó nha!”

Người nói chuyện đó cũng mở một cửa hàng đồ ngọc, có quan hệ cạnh tranh với ông chủ Lý.

Trần An ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cảm ơn đã quan tâm, có hàng nhất định sẽ tìm anh!”

Người quen biết với Trần An dò xét hỏi: “Ông chủ Trần, cô bé này nhìn có vẻ không hề đơn giản! Không biết là ai?”

Lan Tâm nhìn những người này một cái, trong lòng khịa: tôi chỉ mặc một cái áo phông bình thường màu xanh và quần bò ngắn, còn buộc tóc đuôi ngựa, cái dáng vẻ chân nhỏ tay nhỏ này, ai nhìn mà không nói là một cô gái trẻ tuổi chứ, sao nhìn ra được là không đơn giản vậy? Đúng là biết nói chuyện mà!

Trần An nhìn Lan Tâm một cái, không biết nên nói hay không, thấy Lan Tâm nhún vai tỏ vẻ không để ý.

Trần An thanh giọng nói: “Đây là đại sư nhỏ, thần cơ diệu toán, cao nhân bói không hề sai lệch!”

Thấy có người muốn chất vấn, Trần An không cho bọn họ cơ hội hỏi nhiều: “Mọi người chưa từng nghe, chứng tỏ là mọi người kiến thức nông cạn! Về rồi lại nói! Về rồi lại nói! Đại sư nhỏ phải đi rồi, mọi người đừng cản đường nữa!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện