Nói tới đây, người đàn ông đó chôn đầu vào tay, hai tay xuyên qua tóc, bực bội cào tóc: “Chính vào một tuần trước, người anh em đó của tôi hào hứng chạy tới nói với tôi, anh ta nhận được một lô hàng cao cấp, hàng hóa cực kỳ tốt, chẳng qua là giá cả rất cao, hoàn toàn vượt qua nguồn vốn lưu động của tôi, nếu như muốn lấy được lô hàng đó, tôi phải tìm người khác mượn một số tiền lớn mới được.

Tôi có hơi do dự, không dám hành động, dù sao tôi còn không biết rốt cuộc hàng hóa đó có phải là thật hay không! Lô hàng đó ở trên trấn nhỏ gần đây, khi ấy trong tiệm lại có một mối làm ăn nên tôi không đi được, mà người bán lại không bằng lòng cầm hàng tới.

Khi tôi đang chuẩn bị từ bỏ, vị hôn thê của tôi nói cô ấy và người anh em của tôi có thể cùng nhau qua đó kiểm hàng thay tôi.

Khả năng của cô ấy cũng đáng tin, trước đó khi ở trong tiệm đã từng thẩm định đánh giá mấy lần, mỗi lần đều chính xác không có sai lầm, vì vậy tôi đã đồng ý.

Khi cô ấy đi còn gọi video cho tôi, nói là hàng hóa rất tốt, không có vấn đề gì, tôi cũng nhìn thấy trong video là những hàng đó quả thật là đều hàng tốt, vốn tôi muốn dành thời gian đi tới đó xem tiếp, kết quả qua không bao lâu, cô ấy lại gọi video cho tôi, nói là còn mấy nhóm người cũng nhìn trúng lô hàng này, đã chuẩn bị mua mất rồi, bảo tôi nhanh chóng mua, nếu không thì sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt.

Người làm ngành này của chúng tôi là như vậy, chỉ to gan cẩn trọng là không đủ, còn phải có hàng hóa tốt mới được, nhưng hàng hóa tốt lại không phải là thứ dễ tìm.

Trong những hàng hóa đó có một pho ngọc Phật, phẩm chất cực tốt, theo đánh giá sơ bộ của tôi thì có lẽ là của thời Tống, khi đó tôi có một khách hàng cũ cũng đang dùng giá rất cao tìm kiếm một khối ngọc Phật, tôi thấy vậy thì cắn răng suy nghĩ, cuối cùng đã đồng ý.

Tôi tìm người vay một số tiền lớn, gửi tiền hàng cho người bán, bảo vị hôn thê của tôi tìm người vận chuyển hàng hóa về. Nào biết! Nào biết...”



Người đàn ông đó xoa mạnh mặt, tuyệt vọng nói: “Tôi đợi mãi đợi mãi, chỉ đợi được lô hàng đó được đưa tới, nhưng lại không nhìn thấy vị hôn thê của mình đâu, hỏi tài xế giao hàng, anh ta nói... anh ta nói... cô gái đó chỉ để lại cho tôi một bức thư, trên bức thư đó nói: để cảm ơn sự tin tưởng của tôi dành cho cô ấy, nên tặng cho tôi một món quà cuối cùng... một lô nguyên thạch!

Bảo tôi thành hay bại thì phải phó thác cho trời! Khi đó tôi lập tức có một loại dự cảm không tốt, vội vàng mở hàng ra xem, không nghĩ tới lại không có một món hàng nào cả, toàn bộ đều là nguyên thạch dùng để đổ thạch, nhưng toàn bộ những viên đá này đều là những viên đá nhỏ đã bị cắt ra, cái nặng nhất mới chưa tới năm cân, cũng có nghĩa là, những viên đá này đều là đồ bỏ đi, đồ bỏ đi!

Giá trị của đống đồ bỏ đi đó không vượt quá hai nghìn, nhưng mà số tiền tôi bỏ ra lại là mười triệu tròn trĩnh!

Tôi gọi điện thoại cho cô gái đó, điện thoại đã khóa máy, lại gọi điện hỏi người anh em đó, cũng vẫn là khóa máy.

Tôi ngồi xe chạy tới trấn nhỏ kia, đi tìm theo địa chỉ, kết quả căn bản không có người bán mà bọn họ đã nói! Bây giờ tôi không có hàng, cũng không có tiền, còn thiếu một khoản nợ lớn!

Qua hai ngày nữa là tới hạn trả tiền, đồ cất giấu trong tiệm tôi đều đã cầm đi gán nợ, bán giảm giá, như vậy mới thanh toán xong được hết nợ nần, nhưng mà tiệm đồ cổ không có bảo bối trấn tiệm, tôi cũng không có tiền vốn mua hàng một lần nữa, tiệm đó của tôi chỉ còn để bài trí!

Cả con phố đồ cổ đều biết tôi đã bị người ta lừa, tiêu mười triệu mua một đống đồ bỏ đi, những người ngày trước đều tươi cười chào hỏi, bây giờ đều né tôi như né tà.

Vốn tôi muốn nhượng lại cửa tiệm, nhưng đây là tiệm ông nội tôi truyền lại! Sao tôi có thể để nó bị hủy hoại trong tay tôi được, sao có thể xứng đáng với ông nội và ba của tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện