Thấy Lan Tâm gật đầu, thím đó vội vàng rời đi.

Có mấy người vây xem quen biết thím kia, biết đây không phải giả, tin Lan Tâm có chút bản lĩnh, thế là nhao nhao lấy tiền ra bảo Lan Tâm tính cho mình một quẻ, những người này đều hỏi những chuyện lông gà vỏ tỏi, Lan Tâm tính rất nhẹ nhàng.

Cô vừa nói chuyện vừa chờ đợi nhân vật mục tiêu.

“Đại sư! Dạo này tôi đã làm mất một chiếc nhẫn vàng, tìm thế nào cũng không tìm được, ngài có biết nó đang ở đâu không?”

“Bác về nhà tìm dưới đáy của máy lọc nước.”

“Đại sư nhỏ, ngài giúp tôi tính xem, năm nay con trai tôi có thể có người yêu không?”

“Sao bà lại gọi đại sư là đại sư nhỏ chứ!”

“Ha ha, không phải là do tuổi của đại sư nhỏ quá nhỏ sao! Đại sư nhỏ, đây là 200 đồng, phiền ngài tính một chút.”

“Nhân duyên của con trai bác không nằm ở năm nay, nhưng mà không cần lo, năm sau sẽ tới.”



Một tiếng sau, mọi người vây xem đều có được đáp án mình muốn, vì vậy tản đi gần hết, chỉ còn chừa lại một vài người ngồi nói chuyện và mấy người bán hàng rong đang bày sạp.

Lan Tâm và những người này nói đông nói tây, nhanh chóng hòa hợp với nhau, dò la được những chuyện kỳ quái ly kỳ trong Đế Đô này.

Đúng lúc này, chỗ không xa có một người đàn ông đi tới, người này khoảng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi quần tây được may tinh tế, nhưng lại nhăm nhúm như đã mấy ngày không giặt không ủi, người này cúi đầu rũ vai, ủ rũ mất tinh thần, bước đi hồn bay phách lạc, vừa nhìn đã biết là có chuyện, còn là chuyện bi thương.



Lan Tâm đang nghe tám chuyện nhìn thấy người này, lập tức buông hạt dưa đang cắn để hóng chuyện do một bác gái đưa tới xuống, rồi nói với người kia: “Tính mệnh tính mệnh, không chuẩn không lấy tiền. Tiên sinh, tới tính một quẻ đi! Bao giải đáp nghi ngờ của ngài, gặp nạn thành an, tương lai sáng lạn!”

Ban đầu người đó hoàn toàn không phản ứng lại, cho đến khi nghe thấy Lan Tâm nói “Bao giải đáp nghi ngờ, gặp nạn thành an” thì mới hơi có chút phản ứng, chậm chạp quay đầu lại nhìn qua, kết quả phát hiện là một cô bé, anh ta cười tự giễu một tiếng, cảm thấy mình đang suy nghĩ viển vông, rồi bắt đầu từ từ đi về phía trước.

Quần chúng hóng chuyện vốn thấy không còn chuyện gì nên có hơi buồn ngủ, thấy Lan Tâm lần đầu tiên chủ động gọi người ta tới tính mệnh, biết chắc rằng nhất định là có dưa lớn, thế là đồng loạt vực dậy tinh thần, nhìn về phía người đó.

Một bác gái đứng dậy kéo người đàn ông đó tới, đối phương cũng phản ứng chậm chạp, cứ vậy mà đi qua theo.

Bác gái đó vừa đi vừa nói: “Anh bạn à, cháu đừng thấy tuổi của đại sư nhỏ còn nhỏ, người ta là thần toán tử đấy, không có cái gì không tính ra được, cháu có vấn đề gì thì cứ việc hỏi, bao hài lòng!”

Ông cụ bên cạnh còn nhiệt tình đặt ghế nhỏ của mình ở trước mặt Lan Tâm, kéo anh ta ngồi xuống.

Người đó ngỡ ngàng nhìn xung quanh, rõ ràng là không rõ tình huống này là sao, chỉ nhớ vừa rồi có người nói cô bé ở đối diện này là thần toán tử.

Người đàn ông đó có chút tuyệt vọng hỏi: “Đại sư, ngài giúp tôi tính xem, tôi còn có tương lai không?”

Lan Tâm cười mà không nói, chống cằm nhìn anh ta, người đàn ông đó hơi không phản ứng lại kịp, ngây người khó hiểu nhìn chằm chằm Lan Tâm.

Bác gái ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, lập tức nói: “Anh bạn này, cúi đầu xem bảng hiệu đi!”

Người đàn ông cúi đầu thấy trên bảng hiệu viết một quẻ 200 đồng, do dự một lát, vẫn lấy 200 đồng duy nhất còn sót lại trong túi ra, đưa cho Lan Tâm: “Đây là tài sản cuối cùng của tôi rồi, nếu như lần này không qua được, cũng không có tác dụng gì, đưa cho ngài cũng tốt.”

Lan Tâm cười nhận lấy tiền, hài lòng nói: “Yên tâm, tiền này sẽ không cho không, nhất định xứng đáng với nó.”

Cất tiền xong, Lan Tâm hỏi: “Bây giờ anh muốn hỏi cái gì? Sự nghiệp? Bạn bè? Tình yêu? Hay là tất cả? Là muốn hỏi tương lai của anh? Hay là muốn hỏi phương pháp giải quyết cửa ải khó khăn hiện tại?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện