Editor: Trầm Âm
Kỳ thật cho dù Viên Đồng không nói, Minh Ca cũng không có đủ tâm lý cường đại để tiếp tục nắm lấy tiểu JJ của hắn.
Viên Đồng khó có khi đưa cho nàng một cái thang, tuy rằng giọng nói có chút ôn nhu quá mức, bất quá lúc này Minh Ca cũng không có nghĩ được nhiều như vậy. Nàng nhanh chóng buông thứ ở trong tay ra.
Kỳ thật nàng còn muốn dùng cái đó để uy hiếp Viên Đồng buông nàng ra, chỉ là cho dù Viên Đồng có thể tỏ vẻ giống như không có việc gì, thì nàng cũng không thể tiếp tục giữ lấy cái đó để cùng Viên Đồng làm giao dịch.
"Ngươi thả ta xuống dưới, tự ta sẽ đi!" Minh Ca đẩy ngực Viên Đồng, đại khái là chạm được miệng vết thương lần trước, Minh Ca nghe hắn thấp giọng hừ một tiếng. Hắn không chỉ không buông nàng ra, ngược lại ôm nàng càng chặt!
"Bệ hạ, người có chuyện gì thì mau nói ra, chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện có được hay không? Tuy rằng Kỳ Lâm vương là phu quân của ta, chỉ là thật sự ta cũng không có hướng về hắn. Quảng Dập tạo ra thương tổn đối với người, tuyệt đối không phải là do ta bày mưu đặt kế. Bệ hạ, về sau chúng ta còn muốn hợp tác cùng nhau, ta còn phải dựa vào ngài mới có thể sống sót, ta tuyệt đối sẽ không hủy đi mối quan hệ hợp tác lâu dài này, ngài nên tin tưởng ta!" Minh Ca nói thành khẩn rõ ràng, nhưng thực chất là đang chuyển thành giọng dụ dỗ.
"Kỳ Lâm vương?" Tay Viên Đồng đột nhiên siết chặt eo Minh Ca, Minh Ca đau đến mức hít sâu một hơi, nháy mắt liền nói không nên lời.
Mẹ nó, chỉ số bạo lực của gia hỏa này tuyệt đối là đang tăng lên, chẳng lẽ bị Thích Vi kích thích, trở nên cuồng tính quá độ hay sao!
Giọng nói của Viên Đồng vang lên khi hắn đã lên tới long ỷ, hắn trực tiếp đặt Minh Ca trên bàn, đôi tay của hắn ngăn chặn bả vai Minh Ca, sau đó cùng Minh Ca mặt đối mặt, "Kỳ Lâm vương là phu quân của ngươi?"
Viên Đồng đây là đang dùng ngữ khí gì? Hai người cách nhau gần như vậy, cái mũi đều sắp dán vào nhau. Trong phòng càng thêm hắc ám, chỉ là cho dù ánh sáng ảm đạm thì Minh Ca cũng có thể cảm giác rõ ràng được ánh mắt nhìn chằm chằm nàng giống như dã thú nhìn con mồi của Viên Đồng. Ánh mắt này giống như hóa thành lưới đánh cá, đem nàng nhốt vào bên trong. Nàng cảm thấy trên mặt chính mình dù chỉ có một chút ít biểu tình thì cũng có thể bị Viên Đồng nhận thấy được.
"Bệ hạ, thật ra thần thiếp muốn hòa li với Kỳ Lâm vương, nhưng chính ngài là người yêu cầu thần thiếp phải duy trì!"
"Vì cái gì mà ngươi phải gả cho hắn!" Đôi tay Viên Đồng đột nhiên kéo lấy chỗ quần áo ở cổ Minh Ca, giọng nói thực phẫn nộ, thực tức giận, giống như trượng phu đang chất vấn thê tử đang hồng hạnh vượt tường của mình.
Da thịt lộ ra ở bên ngoài dần dần lạnh lẽo, Minh Ca run run một cái, bất tri bất giác phát hiện là đã xảy ra chuyện gì, ngốc lăng một chút sau đó liền cuống quít giãy giụa giữ lấy quần áo của chình mình, chân cẳng cũng đạp lung tung về phía Viên Đồng, thấp giọng quát lớn, "Viên Đồng, ta là tẩu tẩu của ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Một câu này vừa nói xong, không chỉ không khiến cho Viên Đồng ngưng lại, ngược lại càng giống như là đã chọc giận hắn. Hắn dùng một tay ngăn chặn thân thể Minh Ca, một tay kia bắt lấy cổ chân Minh Ca, khom lưng, đem thân thể Minh Ca áp xuống.
"Tẩu tẩu?" Hắn cười nhạt, "Tẩu tẩu, ngươi là tẩu tẩu chó má gì cơ chứ. Làm gì có tẩu tẩu nào nằm dưới thân thể em trai của trượng phu mình?"
Hắn nói xong lời này, trên tay cũng bắt đầu động tác.
Trong phòng đen kịt, âm thanh xé rách quần áo cực kỳ chói tai, chưa bao giờ cùng Viên Đồng giằng co mà có thể khiến Minh Ca cảm thấy tuyệt vọng như hiện tại. Nàng còn có thể cảm giác được cặp mắt kia vẫn luôn điên cuồng dính ở trên người nàng.
"Viên Đồng!" Minh Ca hít sâu một hơi, tận lực làm cho giọng nói của chính minh trở nên bình thản, "Viên Đồng, đừng như vậy. Nếu như ngươi bởi vì sự tình của Thích Vi mà tức giận, muốn tìm một người để phát tiết, thì ngươi có thể đi tìm Kỳ Lâm vương để gây phiền toái. Ngươi không thể đối đãi với ta như vậy, bên ngoài có không ít đôi mắt đang nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế của ngươi, nhìn chằm chằm Kỳ Lâm Vương phi là ta. Nếu như ta bị huỷ hoại thì cũng không có gì, ta bất quá chỉ là một nữ nhân. Nhưng ngươi là hoàng đế, ngươi không giống ta, ngươi là nam nhân, ngươi có chí hướng, về sau ngươi muốn bao nhiêu nữ nhân liền có bấy nhiêu, nghĩ muốn cái gì chính là cái đó, hà tất phải cùng loại tàn hoa bại liễu như ta nhấc lên quan hệ. Viên Đồng, Viên Đồng, ngươi buông ta ra có được hay không, ngươi như vậy làm ta sợ hãi!
Viên Đồng cũng không có đáp lại, hoặc là nói hắn càng chuyên chú hơn, một tay lấy ra chủy thủ ở dưới bàn, một tay áp chế Minh Ca khiến cho hai chân của Minh Ca không thể thoát ly khỏi bờ vai của hắn.
Viên Đồng cầm chủy thủ chém sắt như chém bùn gẩy nhẹ ở búi tóc của nàng, "Đừng sợ, đừng sợ!"
Mái tóc của Minh Ca nháy mắt bị tản ra, sợi tóc như mực uốn lượn ở trên bàn, giống như nét mực trong tranh sơn thủy. Hắn duỗi tay, cầm lấy tóc của nàng, còn có một đoạn tóc thậm chí còn buông xuống ở dưới bàn.
Da thịt của nàng trắng mịn giống như tuyết, quần áo tán loạn buông xuống ở mọi nơi, loại vẻ đẹp hỗn độn này, càng khiến nàng ở trong mắt hắn tăng thêm một tầng lả lướt!
"Đừng sợ, ta sẽ che chở cho ngươi!" Nghe thấy lời này của Minh Ca, hắn khom lưng, môi ngừng ở trên môi Minh Ca.
"Ngươi không bảo hộ được ta!" Minh Ca quay đầu, né tránh đụng chạm của Viên Đồng.
Giống như muốn trừng phạt nàng không ngoan, hắn há mồm cắn ở trên mặt Minh Ca. Cảm giác được dấu răng của chính mình khắc ở trên mặt Minh Ca, lúc này hắn mới không dùng sức, thanh âm hàm hồ lại không khiến người khác nghi ngờ, "Lúc này đây, ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Trên mặt truyền đến đau đớn làm cho Minh Ca vẫn luôn hít hà. Trong lòng tên hỗn đản này vô cùng vặn vẹo, đáy lòng Minh Ca chửi thẳng má nó. Trên mặt nàng khẳng định có vết máu, chói lọi ở trên mặt như vậy giống như một cái ấn ký, đến lúc đó người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì!
Đôi tay nàng đẩy đầu Viên Đồng, cũng không biết là do tức giận, hay là bị biểu hiện quái dị không màng tất cả của Viên Đồng dọa, trong mắt nàng vô tri vô giác mang theo lệ ý, "Ngươi buông ta ra......"
Giọng nói của nàng còn chưa rơi xuống, đau đớn khô khốc lại truyền đến, khiến cho nàng nháy mắt liền muốn hét thất thanh!
Môi răng cắn chặt. Trong bóng đêm, nàng đối diện với ánh mắt của Viên Đồng, tầm mắt giao nhau giữa không trung, nàng cảm thấy ánh mắt kia của hắn tựa hồ có thể cắn nuốt hết thảy con ngươi.
Há mồm, nàng cắn vào cổ của hắn, mùi máu tươi lan tràn ở trong miệng!
"Minh Ca!" Hắn nỉ non ở bên tai nàng, "Minh Ca đừng sợ, lúc này đây, ta sẽ bảo vệ cho ngươi!"
Nàng cắn môi, đem câu nói xin tha nuốt vào trong bụng!
Trong bóng đêm, thân ảnh hai người trùng điệp, trở thành một mớ hỗn độn!
Minh Ca trợn mắt, ngơ ngẩn nhìn nam nhân ở đối diện, ngón tay của hắn vuốt ve gương mặt nàng, môi cùng mắt bị hắn sờ soạng không biết bao nhiêu lần. Rất kỳ quái là nàng có thể cảm giác được hành động này của Viên Đồng không mang một chút tình dục nào, tựa hồ giống như ngay sau đó hắn sẽ bị mù, chỉ muốn trước khi bản thân thực sự mù phải đem hình ảnh của nàng chặt chẽ lưu vào trong óc. Cũng tựa hồ lại giống như hắn đang vuốt ve để đánh giá một kiện đồ vật vừa quen thuộc mà lại xa lạ.
Hết chương 95.
22/10/2020