Editor: Trầm âm
Lòng bàn tay của Viên Đồng thực nóng, mỗi khi dừng ở trên người nàng, giống như có một dòng nước ấm từ đầu ngón tay của hắn tràn ra, nhè nhẹ vòng vòng thẩm thấu ở đáy lòng nàng, thế nhưng nàng lại không sinh ra nửa điểm chán ghét hay kháng cự. Dưới sự vuốt ve như vậy, sự phập phồng trong lòng đang chậm rãi trầm tĩnh lại, chậm rãi, giống như lười nhát.
Có lẽ là cảm thấy có một số việc đã xảy ra thì nên thong dong đối mặt, so với oán hận thì không bằng thực hiện. Cho nên giờ khắc này, biết chính mình đánh hay mắng đều không lại, Minh Ca cũng không có phản kháng kịch liệt.
"Minh Ca!" Hắn gọi.
Minh Ca bị thanh âm lười nhát này làm cho bừng tỉnh, nàng nhắm mắt, không có đáp lại!
Cả buổi tối, hắn gọi tên Minh Ca từng tiếng từng tiếng, giọng nói của hắn giống như lục bình quấn quanh người nàng, sóng to xóc nảy, mưa gió tàn sát bừa bãi!
Cái loại áp lực hồi lâu này trở nên thống khoái mãnh liệt, Minh Ca kiên quyết không thừa nhận chính mình sẽ lạc thú ở trong đó!
"Minh Ca!" Minh Ca đã không thể thừa nhận, Viên Đồng vẫn chưa dùng đao thật kiếm thật, cọ tới cọ lui xong , lúc này hắn mới nằm xuống cùng Minh Ca một lần nữa, để Minh Ca cùng hắn mặt đối mặt, "Minh Ca!"
Mẹ nó, có việc thì không thể nói thẳng hay sao, từng tiếng giống như gọi hồn. Minh Ca nhắm hai mắt, trên mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn!
Điều nàng ghét nhất chính là thằng nhãi này cứ cọ tới cọ lui, chỉ có một câu mà phải chia thành vô số lần mới nói xong, nàng cảm thấy thực phiền.
"Tẩu tẩu?" Một tiếng này của Viên Đồng không còn nhẹ nhàng nữa, mà mang theo một chút buồn bực. Minh Ca vừa nghe thấy tiếng hô này liền mở bừng mắt, rõ ràng là bởi vì giọng của hắn mà tỉnh lại, khiến cho mặt hắn ngày càng đen.
"Tẩu tẩu, cảm giác lăn giường cùng đệ đệ của trượng phu như thế nào?" Đáy mắt Viên Đồng tối tăm, trên mặt lại cười ôn nhu, môi của hắn cắn cắn lỗ tai Minh Ca, cố ý thổi từng luồng nhiệt nóng vào trong tai nàng.
Minh Ca chịu không nổi loại thân mật này. Điểm mẫn cảm của nàng chính là ở trên lỗ tai, thân thể phản xạ muốn trốn tranh. Nàng nhấp miệng, đối với loại lời nói này của Viên Đồng tỏ vẻ phản cảm chán ghét, duỗi tay đẩy đầu của hắn ra, nàng nhìn thẳng hắn, "Hiện giờ ngươi đã được như ý nguyện, còn có cái gì muốn nói thì mau nói, không cần phải cọ tới cọ lui!"
Khuôn mặt của Viên Đồng trầm xuống trong nháy mắt. Hắn trừng mắt với Minh Ca, ánh mắt kia giống như một ngọn lửa yên lặng bất động, chỉ còn chờ nhân lúc nào đó đem Minh Ca đốt cháy!
Minh Ca quay đầu, chuẩn bị xoay người xuống giường, lại phát giác thân thể của chính mình không có cái gì để che chắn, hơn nữa tất cả quần áo của nàng cũng đã bị Viên Đồng xé rách, xé không rách cũng đã bị hắn dùng dao nhỏ chém nát.
Ngay sau đó, thân thể nàng liền bị Viên Đồng kéo trụ, thế nhưng ngữ khí của hắn lại có chút hoảng loạn, "Minh Ca, ngươi muốn đi đâu?"
Bộ dáng trụi lủi như vậy thì nàng còn có thể đi nơi nào? Có hắn ở đó nhìn chằm chằm, cho dù ổ chăn bên ngoài nàng cũng không có dũng khí để đi. Nghe được lời này của Viên Đồng, Minh Ca lập tức chán nản, dứt khoát cúi đầu cắn một ngụm ở trên cổ tay của hắn!
"Nơi nào ngươi cũng không được đi, về sau chúng ta sẽ không bao giờ tách ra!" Tựa hồ ôm Minh Ca như vậy cũng không cho hắn được cảm giác an toan. Hắn há mồm cắn ở sau cổ Minh Ca, hung tợn nói, "Đừng có suy nghĩ lại muốn trở về bên cạnh Kỳ Lâm vương. Về sau, ngươi không được rời xa ta nửa bước, bằng không ta sẽ đánh gãy chân của ngươi,"
Thẳng đến giờ khắc này, Minh Ca bất tri bất giác phát hiện Viên Đồng không thích hợp. Rõ ràng lời nói này của hắn là uy hiếp, thế nhưng trong giọng nói lại có nồng đậm ủy khuất cùng khổ sở. Hơn nữa, lực đạo đôi tay hắn ôm lấy nàng, liền giống như muốn đem nàng khắc vào trong thân thể của hắn.
Nàng cảm thấy thân thể của mình sắp bị hắn cắt thành hai nửa.
Lại nhớ đến tối hôm qua hắn vẫn luôn gọi tên nàng cùng với câu"Minh Ca đừng rời khỏi ta". Minh Ca tổng kết lại, hẳn là ngày hôm qua Viên Đồng bị Thích Vi cùng Viên Quảng Dập kích thích, thần kinh không được bình thường liền ỷ lại nàng, coi nàng trở thành cây đại thụ cuối cùng, vẫn luôn không thay đổi ở bên cạnh hắn, để hắn không bị cô độc.
Dựa theo cách nói của hiện đại, Viên Đồng đã có dấu hiệu bệnh tâm thần, chỉ cần chịu thêm một lần kích thích nữa, phỏng chừng liền sẽ biến thành bệnh nhân tâm thần......
"Được, ta sẽ không rời khỏi ngươi!" Tuy rằng cổ bị ăn đau, nhưng ngữ khí của Minh Ca từ tối hôm qua cho tới hôm nay vẫn khó có được nhu hòa, "Nhưng ngươi không thể thương tổn ta như vậy, ta đau!"
"Thật sao?" Quả nhiên Viên Đồng nghe xong, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, hắn vội xem chỗ vừa mới bị chính mình cắn qua, thế nhưng lại chảy ra máu. Sợ Minh Ca bởi vậy mà tức giận, hắn duỗi tay lau đi vết máu, một bên nói, "Ta sẽ không thương tổn ngươi. Minh Ca, về sau ta sẽ che chở ngươi thật tốt, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến ngươi. Ta cũng sẽ không thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi ở lại bên người ta, không rời khỏi ta......"
"Ta đau!" Minh Ca nhẹ giọng hô đau, đánh gãy loại lời nói ấu trĩ có tố chất thần kinh của Viên Đồng, lại có thể xác nhận suy đoán của chính mình một lần nữa. Cuối cùng đáy lòng của Minh Ca cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nàng ngoan ngoãn ghé vào để cho Viên Đồng giúp nàng lau đi vết máu ở cổ, nhớ đến trên mặt còn có mấy cái dấu răng, Minh Ca lại có thêm một trận nội thương. Gia hỏa này mang thuộc tính của chó hay sao, khó chịu một cái liền cắn người!
Hiệu suất làm việc của Viên Đồng vô cùng cao, bất quá chỉ trong thời gian một buổi sáng, tin tức Kỳ Lâm Vương phi vì muốn chuộc tội cho Kỳ Lâm vương mà cắt tóc xuất gia cách kinh thành ba dặm liền bị thả ra. Bệ hạ khen Tư Mã gia giáo dưỡng ra được nữ tử trinh liệt, hơn nữa còn hiểu biết lý lẽ, liền lập em gái cùng mẹ của Tư Mã Minh Ca là Tư Mã Minh Nguyệt làm hoàng hậu, lệnh Khâm Thiên Giám chọn một ngày tốt để nghênh thú!
Có ý chỉ của hoàng đế, Khâm Thiên Giám liền chọn ra mấy ngày lành gần nhất nhưng đều bị hoàng đế dùng ánh mắt hung thần ác sát đuổi trở về. Da đầu bọn họ liền tê dại, liền định điển lễ sẽ diễn ra vào mười ngày sau. Tuy nhiên, dù như thế thì Viên Đồng vẫn cảm thấy những người này làm việc quá lề mề, tức giận dậm chân ở trong phòng!
Thời điểm Viên Đồng gặp mặt triều thần, Minh Ca cũng gặp được Trọng Dịch. Đại khái là sợ Minh Ca trốn, Viên Đồng liền không cấp quần áo cho Minh Ca, buổi sáng là hắn ôm nàng ở trong ngực dùng cơm, giữa trưa cũng là như thế, Minh Ca bị hắn bọc trong chăn giống như tiểu hài tử được ôm vào trong ngực. Hắn vừa quát vừa khuyên, khom lưng cúi đầu đút nàng ăn cơm. Được đế vương hầu hạ như vậy, Minh Ca một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh, ngược lại hận không thể tát một cái trên mặt Viên Đồng để cho hắn tỉnh!
Nàng tình nguyện đối diện với giọng nói âm dương quái khí của Viên Đồng, cũng không muốn cùng tên thần kinh dính người giống như hồ nhão này tú ân ái. Nàng thật sự không thể chịu nổi người mà một bên cắn thân thể nàng đến chảy máu, một bên lại thâm tình nói rằng sẽ bảo hộ nàng cả đời, bảo nàng phải biết giữ lời hứa.
Thời điểm nhìn thấy Trọng Dịch, Minh Ca vẫn như cũ là dùng chăn bọc kín mít chính minh.
Khi Viên Đồng rời đi đã đem màn giường thả xuống, nàng cũng không cần lo lắng Trọng Dịch sẽ nhìn thấy dấu răng trên mặt nàng, cùng với những dấu vết hoan ái trên cổ.
"Thực xin lỗi!" Trọng Dịch đứng ở trước giường, đầu rũ xuống thấp, câu đầu tiên nói ra chính là ba chữ này.
Hắn là thủ lĩnh cấm vệ quân, trong cung không có gì là có thể giấu được hắn, huống chi là loại việc lớn tân đế ngủ với Kỳ Lâm Vương phi này!
"Chuyện này không có quan hệ với ngươi!" Đối mặt với Trọng Dịch như vậy, tâm Minh Ca cảm thấy nặng trĩu, cho dù nói chuyện cũng cảm thấy gian nan, chỉ lặp lại câu nói, "Chuyện này không có quan hệ với ngươi!"
Hết chương 96.
22/10/2020