Editor: Trầm Âm



Ánh mắt này của Tạ Ngọc có thể hạ gục cả nam lẫn nữ, đôi mắt này không biết đã khiến bao nhiêu nữ nhân mê mệt. Cũng vì chính lý do này, khi nguyên chủ bị Tạ Ngọc từ bỏ, vẫn tìm hết biện pháp để trở lại bên người Tạ Ngọc một lần nữa. Bởi vì ai từng được nhận sự sủng ái của cực phẩm mỹ nam như vậy, đều khó có thể từ bỏ sự hưởng thụ này.



Bất quá, Minh Ca lại không giống, đời trước cô là công chúa, tuy rằng trước kia cô không có thu nạp quá nhiều nam nhân, nhưng các loại hình mỹ nam cũng đã thấy được nhiều, vì thế tâm trí cô càng cường đại. Dù lúc nãy bị ánh mắt kia của Tạ Ngọc nhìn đến mức tim đập chậm một nhịp, nhưng cô lập tức liền khôi phục lý trí, duỗi tay mở đai an toàn, thế nhưng tay lại bị Tạ Ngọc bắt trụ.



"Bảo Bảo!" Tạ Ngọc gọi, thanh âm lười biếng mà lả lướt say lòng người, "Để anh tới giúp em."



Thanh âm ôn nhu như vậy, thật sự rất dễ nghe, Minh Ca ngẩn ra, nổi da gà , cô còn không có khả năng phản ứng lại đây này, ghế dựa phía sau lưng bị hạ xuống, người đàn ông này nói muốn giúp cô, ngay sau đó đè trên người cô!



Minh Ca cơ hồ là phản xạ ngay lập tức, đầu gối hướng về phía đầu Tạ Ngọc, đôi tay nhéo lung tung lên tai Tạ Ngọc, đem hắn kéo ra khỏi người mình, "Anh muốn làm gì, anh buông tôi ra, nếu không đừng trách tôi đối với anh không khách khí!"



"Đánh anh? Bảo Bảo, lại muốn chơi trò chơi tình thú gì?" Tạ Ngọc tiếp tục uy hiếp Minh Ca, thế nhưng lại càng cảm thấy hứng thú với cô hơn, hắn một tay kéo áo lông vũ ra khỏi người Minh Ca, một tay đi xốc nách cô, "Tiểu dã miêu, lại kêu lớn tiếng một chút!"



Minh Ca: ...



Một khắc trước Minh Ca còn đang vận sức muốn đánh, tiếp theo trong nháy mắt liền bị Tạ Ngọc tập kích nơi yếu hại, lập tức bật cười, "Ha ha ha ha, anh buông tôi ra, ha ha ha, không cần cù nách tôi, ha ha ha ha......"



Minh Ca xem như thất thủ toàn diện, áo lông vũ bị kéo ra, trên người chỉ còn một cái váy bị Tạ Ngọc cuốn lên.



"Tạ Ngọc, tên lưu manh này, anh vô sỉ, lưu manh!" Minh Ca bị Tạ Ngọc cù nách cơ hồ sắp cười ngất đi rồi.



Hai hàm răng của cô đều run lên, bởi vì nhược điểm bị Tạ Ngọc khống chế mà không thể phản kháng, ngay cả câu trách cứ này cũng có vẻ cực kỳ vô lực.



Tay Tạ Ngọc di chuyển ở trên người cô, Minh Ca cảm thấy hai chân của mình bắt đầu run lên sau đó nhũn ra, thân thể lại có một loại cảm giác không thể khống chế, so với ngứa còn khiến cô khó chịu hơn.



Loại cảm giác bất lực này quả thực không ổn, chẳng lẽ cô lại bị người đàn ông này nhúng chàm?



"Ha, mắng thật tốt, ngoan, lại lớn tiếng chút!" Tạ Ngọc đại khái là cảm thấy lửa tình không sai biệt lắm, hắn lúc này mới ngừng cù nách Minh Ca, sau đó cúi đầu cởi quần của mình!



Minh Ca chính là trong nháy mắt này phản công, nàng hướng đầu gối về phía ngực Tạ Ngọc, đôi tay cởi ra trói buộc của chiếc váy, giơ tay liền cho Tạ Ngọc một cái tạt tay, sau đó nhanh chóng bò đến ghế sau, một bên sửa sang lại chính mình, một bên lạnh lùng nhìn Tạ Ngọc phía đối diện.



"Bảo Bảo, em đang làm gì vậy?" Tạ Ngọc lớn như vậy còn chưa từng bị người khác tát, có đau hay không không quan trọng, chủ yếu là mất thể diện, giống như bị người khác vũ nhục.



Cô thiếu chút nữa bị người khác cường bạo còn chưa phẫn nộ, hắn là kẻ cưỡng gian còn dám bày ra sắc mặt, tay chân Minh Ca run run, thế nhưng cô là công chúa được tu dưỡng nhiều năm như vậy, liền cưỡng chế sự sợ hãi cùng phẫn nộ trong lòng, chỉ nâng cằm lên hừ nhẹ, "Đánh anh!"



Tạ Ngọc giơ tay, đem đèn ghế sau bật lên, lúc này mới phát giác trên mặt Minh Ca toàn nước mắt, hắn giật mình, vẻ mặt kinh ngạc, "Em không phải vẫn luôn thích phương thức này hay sao?"



Vẻ mặt hắn vô tội cùng với bộ dáng không hiểu như đang nói: Anh đây là phối hợp với sở thích của em mà thôi, em hiện tại lại làm bộ làm tịch như vậy để làm gì!



Minh Ca cảm thấy máu nóng cả người đều đang dâng lên, người này một bộ được tiện nghi còn khoe mẽ, cô cũng không tin trước kia nguyên chủ lại thích loại bồi ngủ biến thái này, cô duỗi tay kéo áo lông vũ của chính mình, Tạ Ngọc lại đè lại không cho cô lấy, như thể muốn cùng cô nói rõ ràng.



"Ai nói tôi thích, loại hành vi này tôi ghê tởm còn không kịp!" Minh Ca giận dữ.



"Bảo Bảo, đây là tình thú." Tạ Ngọc đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, Minh Ca tại sao lại như vậy, cô nhất định là nghe được đối thoại của hắn cùng An Hữu Lam mới có thể phát tác như vậy, làm khó Minh Ca có thể kiên nhẫn đến bây giờ mới phát tác, rõ ràng có tiến bộ, nghĩ như thế liền thoải mái, hắn đem áo lông vũ đưa cho Minh Ca, vẻ mặt xin lỗi ôn nhu nói, "Ngoan, Bảo Bảo, anh còn tưởng rằng em muốn, thân thể của em đều có phản ứng! Thực xin lỗi Bảo Bảo, lần này là anh không đúng, bất quá về sau em cũng không thể như vậy, mặt anh không phải thứ em có thể đánh."



Thế này mà được tính là xin lỗi? Rõ ràng vẫn là đem hết thảy trách nhiệm đều đẩy hết cho cô, lại còn muốn dạy dỗ cô, Minh Ca tiếp nhận áo lông vũ, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào, lại hướng của xe mở ra, phát hiện cửa đã bị khóa, cô nhìn chằm chằm cửa xe, thanh âm bình tĩnh nói, "Đem cửa mở ra!"



Tạ Ngọc cũng tức giận, hắn bất động, cúi đầu thong thả ung dung đem thắt lưng cài lại, lúc này mới lạnh mặt nhìn về phía Minh Ca, chỗ bị Minh Ca tát hậu tri hậu giác nóng rát, phụ nữ có thể tùy hứng phát giận là tiểu tình thú, nhưng nếu là một mặt như thế, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy phiền chán, "Bảo Bảo, em quá phận!"



Hắn đã xin lỗi, cô thế nhưng còn không hiểu tiến lùi mà đến dỗ dành hắn, trong lòng tức giận đồng thời cảm thấy buồn cười, hắn vẫn luôn biết Minh Ca chỉ là một bình hoa mà thôi, hắn lúc trước nhìn trúng không phải cũng chỉ là dung mạo của cô hay sao, hiện giờ thế nhưng còn có hy vọng xa vời rằng nữ nhân này sẽ thông minh lanh lợi hiểu biết tiến lùi!



"Mở cửa, tôi muốn xuống xe!" Minh Ca không dao động.



"Bảo Bảo, sự tình hôm nay là anh không đúng, nhưng là tính tình của em cũng nên sửa một chút." Tạ Ngọc không có kiên nhẫn, người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, hắn ngồi trở lại vị trí điều khiển, đem khóa xe mở ra, lại giương mắt, nhìn không hiểu nữ nhân đã xuống xe chạy xa.



Thật là! Hắn cuộn nắm tay, đấm một cái lên tay lái rồi bất đắc dĩ cười khổ, biết chính mình đêm nay lại thất thố, kỳ thật ban đầu là bị An Hữu Lam kích thích, hiện giờ lại vì Lư Minh Ca luôn xem hắn như trời bỗng nhiên phản kháng, thật là bực bội, không thể đè nén được.



Minh Ca xuống xe, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng từ nhỏ cô đã dưỡng thành thói quen không thể làm ra loại hành vi chạy như điên, cô cúi đầu cởi đôi giày cao gót trên chân, xách theo giày chậm rãi hướng phía biệt thự đi đến, dù cho không mang giày, mỗi bước đi vẫn là nhất quán cùng ưu nhã



Minh Ca cúi đầu nhìn đường, luôn nhắc nhở chính mình phải bảo trì lý trí.



Bất quá nghĩ đến chính mình vừa mới thiếu chút nữa bị J, cô liền có loại xúc động muốn phát điên. Cô trước nay không nghĩ tới, một ngày nào đó sẽ có loại tình huống này xuất hiện ở trên người chính mình, đều là do thân thể này quá yếu, giá trị vũ lực không đủ, cô muốn đem võ công trước kia luyện trở lại.



Hết chương 7.

30/08/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện