"Rốt cuộc lòng dạ của Ôn Dĩ Lam không đủ, nhanh như vậy đã không nhịn được."
Editor: Nê
Beta: Phong Lãnh
——————
Tô Đường thực không muốn nghe loại người ngu xuẩn như Phương Nhạn nhiều lời. Vừa mới xoay người lại, liền nghe thấy ở cửa ra vào truyền đến một trận xôn xao.
Mọi người cùng quay đầu lại thì nhìn thấy Yến Sâm cùng cậu hắn phô trương tiến vào.
So với Yến gia cùng cậu Yến, Hứa gia chỉ có thể đứng ở vị trí thứ hai. Tuy nói trước đó cha Hứa cũng đã gửi thiệp mời qua, nhưng không nghĩ tới người thật sự sẽ đến, ông ta lập tức thụ sủng nhược kinh, mang theo con trai tiến lên chào hỏi.
Cậu Yến Sâm tên là Tưởng Hạ, bây giờ đã 40 tuổi, khi đứng cùng Yến Sâm còn có vài nét tương đồng. Ông ta không có khí tràng người sống chớ đến gần như Yến Sâm, nhưng lại có nhiều hơn vài phần nho nhã hơn.
Vốn dĩ Tưởng Hạ đến cũng là vì đứa cháu trai này, nghe nói là nhìn trúng con gái nhà Hứa gia. Khó có khi thấy hắn để ý tới người khác, ông ta cũng liền đánh bạc cái mặt già này.
Bởi vì là yến hội thành niên của Hứa Hi Chi cho nên mọi người đều mang theo lễ vật. Có điều người bình thường đều sẽ đem lễ vật để ở chỗ đăng ký, chỉ có Yến Sâm, đĩnh đạc lấy ra: "Đây là lễ vật của tôi và Thẩm Vị Ương tặng cậu."
Yến Sâm mặc một thân tây trang giày da mang cảm giác thành thục không thuộc về thiếu niên 18 tuổi. Hơn nữa kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ kia, muốn không làm cho người khác chú ý cũng khó.
Cha Hứa nghe hắn nhắc đến con gái kế, sau khi kinh ngạc, sắc mặt rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: "Vị này chính là tiểu Yến tổng đi, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."
Yến Sâm chỉ tùy ý gật đầu, sau đó liền hỏi Hứa Hi Chi: "Bạn gái tôi đâu?"
Sắc mặt của Hứa Hi Chi không tốt chút nào, vốn dĩ cậu ta đối với em kế không tồn tâm tư gì. Nhưng cô gái nhỏ thật sự quá ưu tú, chỉ cần thoáng chú ý ánh mắt sẽ bị hấp dẫn. Nếu là lúc trước, sợ là cậu ta sẽ không quản những việc này, nhưng hôm nay, cậu ta vô cùng muốn ngăn cản người này dắt Thẩm Vị Ương đi khỏi Hứa gia.
Nhìn từ góc độ bên ngoài, cho dù Yến gia có tiền thì Yến Sâm cũng không phải người chồng tốt. Dù sao thân phận của cô cũng là em gái mình, Hứa Hi Chi cảm thấy cậu ta nhất định phải ngăn cản.
"Bạn học Yến thật thích nói giỡn, gia phong Hứa gia tôi nghiêm cẩn, không cho phép tiểu bối yêu sớm."
Yến Sâm nghe vậy, mỉm cười híp mắt: "Bạn học Hứa đây là muốn ngăn cản?"
Hứa Hi Chi thu hồi nụ cười ấm áp: "Nếu đã vào Hứa gia thì chính là người của Hứa gia, về tình về lý Hứa gia tôi cũng nên che chở."
Yến Sâm vừa nghe bản thân thành tai họa, ý cười trên mặt càng sâu: "Một kẻ hèn của Hứa gia, che chở bạn gái tôi?Chậc."
Còn kém không nói thẳng ba chữ "cậu cũng xứng".
Giáo dưỡng của Hứa Hi Chi không tồi, cũng không tức giận, ngược lại chỉ mỉm cười phản kích. Một tới hai đi, nhóm khách mời đều cảm thấy bầu không khí không thích hợp giữa hai người
Nhưng dù sao cũng đều là thiếu niên 18 tuổi, mọi người cũng đều chỉ cười một tiếng, chỉ có một người coi là thật.
Ôn Dĩ Lam cũng có trong danh sách khách mời, kiếp trước, ngày lễ thành niên không có một màn này. Mặc dù cuối cùng Hứa Hi Chi yêu Thẩm Vị Ương, nhưng bây giờ trong mắt cậu ta không có đứa em gái kế này. Do đó, Thẩm Vị Ương bị Phương Nhạn cưỡng bức xúi giục, cầm ly rượu kết giao với những thanh niên tài tuấn. Cuối cùng gây náo loạn dẫn đến không ít người chê cười.
Vốn dĩ đây mới là bước ngoặt của hai người bọn họ, nhưng hiện tại, Thẩm Vị Ương vậy mà lại cự tuyệt Phương Nhạn!
Ôn Dĩ Lam càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cuối cùng không biết làm sao lại mất lý trí chạy tới trước mặt Tô Đường.
"Thẩm Vị Ương."
Tô Đường dừng bước, mặc dù nữ trọng sinh này âm thầm làm không ít động tác nhỏ nhưng đều không lên được mặt bàn, cho nên cô cũng quên mất cô ta.
"Có việc?"
Ôn Dĩ Lam ánh mắt cảnh giác, cô ta nhớ rõ kiếp trước Thẩm Vị Ương là người nhát gan, bị Yến Sâm nhìn một cái cũng run bần bật. Nhưng bây giờ, càng nhìn càng không thích hợp.
"Cô rốt cuộc là ai!"
Tô Đường nhìn cô ta, ngữ khí khó hiểu: "Bạn học Ôn làm sao vậy?"
Cô càng biểu hiện bình tĩnh, ánh mắt Ôn Dĩ Lam càng hoài nghi. Người nhát gan sao có thể có khí phách như vậy.
"Cô không phải Thẩm Vị Ương, cô rốt cuộc là ai! Không, không đúng......"
Kiếp trước Yến Sâm che chở cô như vậy, lá gan dù nhỏ thì cũng sẽ bị nuôi lớn, khả năng lớn nhất chính là cô cũng giống như mình! Nếu không, Tô Đường làm sao có thể từng bước chiếm tiên cơ, làm cho Ôn Dĩ Lam cô không có đường nào để đi!
"Có phải cô cũng trọng sinh hay không!"
Trong khoảng thời gian này, Ôn Dĩ Lam luôn ăn thiệt thòi ở chỗ Yến Sâm, lâu rồi tinh thần cũng sẽ rơi vào trạng thái sụp đổ. Cô ta nhìn hai người trở thành bạn ngồi cùng bàn, lại nhìn Yến Sâm cười với Tô Đường, cô ta càng ghen ghét, ghen ghét giống như nổi điên.
Rõ ràng ông trời để cho cô ta trọng sinh, tại sao lại còn tàn nhẫn như vậy với cô ta? Ghen ghét làm người ta hoàn toàn thay đổi, thậm chí mất đi lý trí.
Rốt cuộc lòng dạ của Ôn Dĩ Lam không đủ, nhanh như vậy đã không nhịn được.
Tô Đường lại nói: "Trọng sinh? Bạn học Ôn uống rượu uống đến say rồi sao?"
Có lẽ Ôn Dĩ Lam thật sự là bởi vì uống một chút rượu nên mất khống chế. Cô ta nắm lấy cánh tay Tô Đường, cả người đều có chút điên khùng: "Thẩm Vị Ương, cô đừng giả bộ không hiểu. Nếu không phải trọng sinh, tại sao cô lại khác kiếp trước, tại sao lại có thể giúp Yến Sâm tránh đi vụ tai nạn xe cộ kia! Không, không đúng......"
Cô ta lui về phía sau một bước: "Cô khẳng định còn có âm mưu."
Nếu là nhóc đáng thương ở kiếp trước, đương nhiên sẽ không dám đem chuyện tai nạn xe cộ kia nói ra, nhưng hôm nay đứng trước mặt mình, nào còn là nhóc đáng thương.
"Tại sao cô không nói với Yến Sâm, vụ tai nạn xe cộ kia là cô đẩy hắn ra?"
"Cô nói cái gì?"
Âm thanh trầm thấp nguy hiểm chợt vang lên, Ôn Dĩ Lam khiếp sợ run rẩy.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, thấy Yến Sâm không biết từ khi nào đã đứng phía sau bọn họ. Sắc mặt của hắn rất khó coi, bên trong con ngươi màu đen cất giấu sự tức giận ngập trời.
Ôn Dĩ Lam càng sợ hãi, cô ta biết rõ trong tương lai Yến Sâm làm người khác sợ hãi như thế nào. Không, phải nói là ngay từ đầu, hắn không phải là người thích hợp chung đụng.
Tô Đường nhìn hàm răng của Ôn Dĩ Lam run lên, rất có vài phần cạn lời.
Nếu coi trọng Yến Sâm thì cũng nên biết hắn rất nguy hiểm, lúc này mới qua bao lâu mà đã bị dọa thành như vậy? Vậy cô ta còn lăn lộn cái rắm?
"Cẩu tử, cậu xác định thứ đồ chơi này có thể làm thế giới sụp đổ?"
Hệ thống: [ Nếu là Thẩm Vị Ương ở thế giới ban đầu, lấy tính tình của cô ấy cũng không phải là đối thủ của Ôn Dĩ Lam.]
Mặc dù Ôn Dĩ Lam là cọng bún có sức chiến đấu bằng 5, so sánh với Thẩm Vị Ương, thì sức chiến đấu vẫn hơn hai phần.
Dưới tầm mắt của Yến Sâm, Ôn Dĩ Lam run lợi hại, căn bản không dám giấu giếm, không bao lâu liền đem chuyện của mình nói thẳng ra.
Trọng sinh gì đó, dù sao cũng có vài phần không thể tưởng tượng được. Nhưng tưởng tượng đến nhóc ngồi cùng bàn cứu hắn trong vụ tai nạn xe cộ, rồi lại không nói ra, thậm chí còn vội vã phủi sạch quan hệ với hắn. Ánh mắt hắn, liền từ hoài nghi chuyển sang điên cuồng.
Dựa theo lời nói của Ôn Dĩ Lam, người nhóc ngồi cùng bàn chân chính thích chính là Hứa Hi Chi, vậy hắn chính là hoành đao đoạt ái*.
*Hoành đao đoạt ái: Chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
Thứ trong mắt ấp ủ bắt đầu lên men, trở nên nguy hiểm, Tô Đường nhịn không được lui về phía sau một bước, gắng gượng bình tĩnh hỏi: "Bạn học Yến, anh sẽ không thật sự tin tưởng lời nói của bạn học Ôn chứ. Trọng sinh gì đó, quá thiên phương dạ đàm*."
*Thiên phương dạ đàm: chuyện không có thật, không thể xảy ra.
Yến Sâm không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, nhóc ngồi cùng bàn lớn lên sạch sẽ, lúc này sợi tóc bị gió thu thổi bay, đẹp giống như bức tranh.
Nhưng cố tình, vẻ xinh đẹp như vậy lại không thuộc về mình.
Tim bỗng dưng co lại, giây tiếp theo, Tô Đường chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, sau đó liền đụng phải một lồng ngực cứng rắn.
[ Đinh, giá trị hắc hóa tăng 20%, giá trị hắc hóa hiện tại: 90%.]
Nghe vậy, Tô Đường nhịn không được kêu lớn một tiếng trong lòng.
Nơm nớp lo sợ phấn đấu đến bây giờ, đừng về lại trước ngày giải phóng chứ!
———————
Thập Bát Sơn Yêu.