"Nếu thành tích của anh không có cách nào đánh bại tôi, vậy tôi còn muốn anh để làm gì, làm máy ATM sao?"
Editor: Nê
Beta: Phong Lãnh
——————
Dưới hơi thở đáng sợ của hai vị đại ma vương, Hà Giai Kỳ cùng Hàn Đông run bần bật, không dám nhây nữa.
Tô Đường thêu tiếp, một lát sau lại đột nhiên ngừng lại. Yến Sâm đút được một nửa, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Đường: "Bạn ngồi cùng bàn, anh còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta không?"
Yến Sâm nhướng mày, ý bảo cô tiếp tục.
"Anh xem, lúc trước tôi đã nói, để tôi làm bạn gái anh, thành tích ít nhất phải tốt hơn tôi, bằng không sẽ chậm trễ tôi tương thân tương ái với học tập."
Tô Đường nói cực kỳ thong thả, giống như rất sợ hắn nghe không hiểu, sau đó liền thấy Yến Sâm ngắt lời nói: "Em xác định là cùng học tập tương thân tương ái, chứ không phải với thêu thùa?"
Tô Đường mỉm cười: "Thêu thùa chỉ là thứ điều hòa, học tập mới là thứ tôi yêu nhất. Nếu thành tích của anh không có cách nào đánh bại tôi, vậy tôi còn muốn anh để làm gì, làm máy ATM sao?"
Yến – máy ATM – Sâm lần đầu tiên bị người ghét bỏ có tiền như vậy, nhẫn nhịn ép ý cười trên khóe miệng xuống: "Em là người đầu tiên ghét bỏ tôi có tiền."
Tô Đường: "Cho nên loại phẩm hạnh thanh thuần không làm ra vẻ như tôi mới hấp dẫn anh sao? Kỳ thật tôi còn có thể trở thành thứ yêu diễm đê tiện, để xem anh chán ghét loại nào."
Yến Sâm: "Loại nào tôi cũng thích."
Tô Đường: "Vậy khẩu vị của ngài cũng thật tạp nham."
Yến Sâm nhìn cô, ở cùng cô càng lâu, càng cảm thấy cô hay thay đổi. Lúc đầu cho rằng chất phác tự ti, về sau lại nổi bật sáng ngời, từ nay về sau lại không dời nổi tầm mắt.
Bài thi tháng ước chừng phải thi mấy ngày, Tô Đường cũng thêu mấy ngày. Lúc đầu lão sư còn rất đau đầu, tuy nói là lên đại học cao đẳng ý thức tự học là chủ yếu, nhưng tự học như thế này quả thực chính là kì ba.
Nhưng chờ đến thành tích ra, lão sư không còn lời nào để nói.
Thành tích của Tô Đường luôn luôn bảo trì ở ba vị trí đầu, thay đổi không lớn, lần này cũng không khác lắm. Ai ngờ, Yến Sâm vậy mà lại trên đứng trên mình.
Tô Đường nhìn phiếu điểm, cả người đều không tốt: "Anh gian lận?!"
Yến Sâm: "Tôi còn khinh thường."
Tô Đường vẫn là khó có thể tin: "Nhưng lúc trước anh......"
Yến Sâm: "Tôi tự biết bản thân là được, biểu hiện ra ngoài làm gì?"
Tuy nói là giáo bá, nhưng hắn cũng không phải thật sự không quan tâm. Chỉ cần là đi học, trên cơ bản đều có nghe giảng, có điều phiếu điểm đối với hắn mà nói chỉ là một đống con số mà thôi, đẹp hay không, cũng không khác lắm.
Hắn có thể vào ban nhất, cũng không phải thật sự dựa vào việc vung tiền. Lúc trước hắn cũng từng là con nhà người ta người người khen ngợi, lớn lên đẹp trai lại thông minh. Nhưng bắt đầu từ khi nào? Giống như là từ khi cha hắn cưới mẹ kế, sau khi sinh em trai, thì không còn ai để ý đến thành tích của hắn nữa, thậm chí còn hận không thể muốn mạng hắn.
Nếu như vậy, hắn cũng không cần thiết phải biểu hiện ra ngoài nữa.
Tô Đường nào biết loại tâm lý này của nam chủ, cuối cùng chỉ có thể dò hỏi hệ thống.
Hệ thống: [ Không có gian lận, có điều theo như điều tra, là do cha mẹ kế đã làm tổn thương đến Yến Sâm, dẫn tới phương diện này xuất hiện vấn đề.]
Nhìn hào quang cường đại của nam chủ, Tô Đường hận không thể giơ ngón giữa lên, mắng một câu trời xanh hại ta!
Lần đầu tiên Yến Sâm dùng thành tích để chứng minh, tâm tình không tồi: "Nhớ thực hiện ước định của chúng ta, bạn gái."
Nói xong, lại hỏi: "Tại sao không thêu thùa?"
Tô Đường nằm liệt trên ghế, lúc này cũng đã đem bản thân bồi ra ngoài, còn thêu cái gì!
Trước đó thành tích của Hứa Hi Chi và Tô Đường không phân cao thấp, lần này lại đứng thứ ba, còn bị Yến Sâm đè xuống.
Sau khi kinh ngạc, thấy em kế còn đang thêu thùa, không khỏi nhớ tới mấy ngày trước còn bị lão sư như có như không nhắc nhở.
Nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là cho quà lễ thành niên của cậu ta? Hứa Hi Chi nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.
Sau đó Yến Sâm liền nổ.
Hắn đã sớm nhìn Hứa Hi Chi không vừa mắt, cho dù là em kế, nhưng cũng không phải em ruột, ba ngày thì hai ngày đã đi tìm cô như vậy, nhất định là rắp tâm bất lương!
Mùi thuốc súng tứ phía, Tô Đường đau đầu, cô kéo Yến Sâm lại để phòng ngừa vị này một lời không hợp liền động thủ. Cũng may Hứa Hi Chi còn có lý trí, không dây dưa với hắn quá nhiều.
Hứa Hi Chi đi rồi, sắc mặt Yến Sâm vẫn khó coi như cũ, thậm chí đã bắt đầu nghĩ làm sao để cô rời khỏi Hứa gia.
Nhưng thật ra Tô Đường hoàn toàn không biết gì cả.
Yến Sâm sẽ không đem suy nghĩ nội tâm của mình nói cho cô, nếu cô biết cái suy nghĩ này không chừng sẽ tạo thành hiệu quả ngược. Hắn có thể từ từ tới, nước ấm nấu ếch, cuối cùng khẳng định cô sẽ không có chỗ trốn nào.
Một tháng sau, lễ trưởng thành của Hứa Hi Chi đúng hạn cử hành.
Yến hội đêm đó, khách quý chật nhà.
Hứa Hi Chi là đứa con trai có thể đem ra ngoài khoe, cha Hứa mặt đầy kiêu ngạo, gần như là mang theo cậu ta đi làm quen với các lão đại trên thương trương một lần.
Đối với việc này, Hứa Hi Chi cũng hết sức phối hợp, tuy nói bây giờ cậu chỉ mới mười tám, nhưng khí thế kia luôn có thể lưu lại cho người ta chút ấn tượng, thậm chí còn có không ít quý phu nhân bắt đầu để ý cậu ta.
Tô Đường không muốn mọi người chú ý, liền làm ổ trong góc gặm trái cây, sau đó bị Phương nữ sĩ bắt được.
Phương Nhạn hận rèn sắt không thành thép, cơ hội tốt như thế, trong dầu cô chỉ nhớ đến ăn, sao không đi kết giao thêm với mấy người quyền quý đi?!
"Ăn ăn ăn, con cũng cũng chỉ biết ăn!"
Âm thanh làm người chán ghét bay tới, khẩu vị của Tô Đường cũng giảm hơn một nửa.
Cô không còn lời nào để nói với Phương nữ sĩ, ngu xuẩn thành như vậy, rốt cuộc bà ta làm sao gả cho cha Hứa?
Ưu điểm duy nhất của Phương Nhạn chính là khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù đã có tuổi, cũng vẫn còn phong vân như cũ.
Đáng tiếc, bà ta giống như đem tất cả chỉ số thông minh đổi thành vẻ đẹp.
"Ta làm sao lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như con, ngoại trừ ăn, con còn biết làm cái gì? Nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, con bị mù hay là bị què!"
Phương Nhạn đè thấp thanh âm, nhưng vẫn rơi vào mắt những người khác.
Tô Đường hờ hững nhìn bà ta: "Sao lại không phải bị què, Phương nữ sĩ đã quên không lâu trước đó tôi mới bị té gãy chân sao?"
Phương Nhạn nghẹn họng, chợt tức giận nói: "Bây giờ con trách mẹ? Nếu không phải mẹ bỏ tiền ra, con cho rằng ai trị chân cho con! Bây giờ chẳng qua mẹ chỉ muốn cho con kết giao với mấy thanh niên tài tuấn, con liền ngỗ nghịch với mẹ. Thật sự tưởng mình đã trưởng thành, cánh đã cứng cáp lên rồi phải không?"
Trong mắt Tô Đường dần dần hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Phương nữ sĩ, bỏ tiền cho tôi trị chân chính là người gây họa. Về phần câu sau, xúi giục con gái vị thành niên câu dẫn đàn ông, ngài thật đúng là người mẹ tốt nhất thế gian, trăm người khó tìm."
Phương Nhạn tức đến mặt vừa xanh vừa tím, đứa con gái này từ nhỏ đã không nghe lời, lớn lên lại ba lần bốn lượt đối nghịch với bà ta!
"Thẩm Vị Ương, có đứa con nào nói chuyện với mẹ như vậy sao! Những gì trong trường học dạy có phải đều vào bụng chó rồi hay không. Một khi đã như vậy, ta thấy con cũng đừng đi học nữa!"
Dưới cái nhìn của bà ta, đọc sách cho dù tốt cũng vô dụng, còn không bằng tìm một người đàn ông có tiền. Nếu bà ta còn trẻ như lúc hai mươi tuổi, làm sao đến phiên cô?
Mặc dù Hứa gia là hào môn, nhưng bà ta không muốn chỉ có như vậy, nhưng nếu có thể để con gái tìm một người hôn phu tốt, vậy thì địa vị của bà ta sẽ càng vững.
Cũng bởi vì quá mức nóng vội, bà ta mới xem nhẹ chuyện của đứa con gái mới 17 tuổi này.
Tô Đường vừa nghe thấy bà ta lấy việc học uy hiếp cô, lập tức cười, chẳng qua nụ cười này lại xen lẫn một chút châm chọc.
"Được, ngày mai bà liền tới nói với trường học, nói bà không cho tôi đi học, nói bà cảm thấy so với đi học vẫn là đàn ông càng có ý tứ hơn."
Sắc mặt Phương Nhạn vô cùng kém, thấy có người đi đến bên này, lập tức thay đổi khuôn mặt, bất đắc dĩ lại thở dài: "Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, dù gì con cũng còn nhỏ, nhưng thanh xuân của con gái cũng chỉ có mấy năm, chớp mắt liền trôi qua. Bây giờ chúng ta cứ chậm rãi tìm, không nóng nảy."
——————
Thập Bát Sơn Yêu.