"Dám khi dễ tiểu bảo bối nhà hắn, tất cả đều không thể tha thứ."
Editor: Nê
——————
"Ương Ương, tôi hỏi em một lần nữa. Những chuyện mà Ôn Dĩ Lam nói rốt cuộc là thật hay là giả?"
Tô Đường bị hắn ôm đến phát đau, hết lần này tới lần khác lại không dám giãy giụa, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Tôi không hiểu cô ta đang nói gì."
Yến Sâm lại liên tưởng đến trước đó, cô đáp ứng làm bạn gái mình, mặt ngoài hai người không tiếp xúc gì, nhưng mỗi khi hắn điều tra hành động của mẹ kế, hắn đều có thể nhận được nhắc nhở, như có như không, khiến hắn cho rằng đây là trùng hợp, hơn nữa lúc đó hắn vội vàng đối phó hai người kia, nên cũng không nghĩ đến nữa.
Nhưng hôm nay xem ra, rất nhiều chuyện còn có một tầng ý nghĩa khác.
Cô giúp hắn, rồi lại không muốn cho hắn biết.
Giống như vụ tai nạn xe cộ kia!
Yến Sâm rũ mắt, nhìn cô gái nhu thuận trong ngực, ánh mắt tối lại: "Tôi mặc kệ lời nói có vài phần thật của Ôn Dĩ Lam, nhưng những cái suy nghĩ đó của em, hiện tại đều thu hồi lại đi."
Cô còn có thể suy nghĩ cái gì? Cô bây giờ đều là Phật hệ, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, diễn kịch cũng bồi diễn, yêu đương cũng bồi nốt.
Đã như vậy, này con mẹ nó còn có thể kích phát hình thức hắc hóa của hắn!
"Yến Sâm, anh bình tĩnh một chút, tôi không muốn chạy......"
Yến Sâm lại ngắt lời nói: "Nếu không muốn chạy, vậy cùng tôi về Yến gia."
Tô Đường định phản bác, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tĩnh mịch, mà chỗ sâu trong mắt lại đang châm lửa. Nếu cô dám cự tuyệt, lửa này tuyệt đối sẽ đốt tới trên người cô.
Cự tuyệt là cự tuyệt không được, nghĩ đến nhiệm vụ, cô cũng chỉ có thể cắn răng: "Tôi có thể cùng anh về Yến gia, nhưng chúng ta phải nói trước, việc tôi không muốn làm, anh không thể miễn cưỡng tôi."
Yến Sâm: "Được"
Ôn Dĩ Lam thấy hai người đạt chung nhận thức, chậm nửa nhịp mới phát hiện bản thân giống như đang thúc đẩy tình cảm của bọn họ. Cô ta đối với chuyện ở kiếp trước kỳ thật cũng không biết được bao nhiêu, phần lớn đều là dựa vào nghe đồn mới biết, thật thật giả giả, cô ta cũng không có biện pháp suy nghĩ kĩ. Trước đó còn ỷ vào mình trọng sinh, mưu toan leo lên Yến Sâm. Nhưng hiện tại, cô ta đã thu hồi loại ý tưởng này.
Mặc kệ là Yến Sâm kiếp trước hay là bây giờ, ai cũng không phải người cô ta có thể đụng đến.
Cô ta run bần bật, thậm chí bắt đầu nghĩ mà sợ......
Yến Sâm lại không rảnh phản ứng cô ta, bây giờ trong đầu hắn đều là Tô Đường, cô cùng Hứa Hi Chi yêu nhau, cô rời khỏi mình, cô...... Không cần hắn.
Tim bỗng nhiên đau nhói, làm thế nào cũng luyến tiếc buông tay.
Dù sao cũng là lễ thành niên của Hứa Hi Chi, động tĩnh bên này nháo đến có chút lớn, đám người cha Hứa cũng chú ý tới.
Thân phận của Yến Sâm không giống những phú nhị đại khác, người ta còn đang lăn lộn ăn chơi chờ thừa kế, còn hắn thì đã nắm giữ tất cả quyền thừa kế của Yến gia.
Hắn như vậy, chính là nhân vật hết sức quan trọng, không ai dám chậm trễ.
Hứa Hi Chi thấy nhiều người nhìn qua như vậy, phát hiện hắn đang ôm em kế của mình, sắc mặt liền không tốt: "Bạn học Yến, làm phiền cậu buông em gái tôi ra."
Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Yến Sâm khắc chế để thần sắc trên mặt không đổi, thậm chí nở nụ cười cười: "Hôm nay tôi mới biết, Ương Ương vậy mà lại là ân nhân cứu mạng của tôi."
Hứa Hi Chi nhíu mày.
Yến Sâm: "Hơn bốn tháng trước, nhưng Ương Ương quá thiện tâm, đã cứu tôi lại không nói. Hôm nay nếu không phải có người lỡ miệng nói, cũng không biết ngày tháng năm nào tôi mới biết được."
Hứa Hi Chi học cùng hắn nhiều năm, ít nhiều vẫn có hiểu biết về hắn. Yến Sâm người này mở miệng tuyệt đối sẽ không nói nhảm, hắn chuẩn bị lâu như vậy, tuyệt đối có hậu chiêu.
"Hứa gia cái gì cũng không thiếu, coi như em gái tôi làm việc thiện không cần báo đáp đi."
Yến Sâm lại nói: "Hứa gia không thiếu, là Hứa gia. Ương Ương chính là họ Thẩm." Hắn cười như không cười nói, dùng sức ôm cô gái nhỏ trong ngực.
Cái tên Hứa Hi Chi đáng chết này!
Hứa Hi Chi còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng cố tình Phương Nhạn lại nhảy ra, khác với loại quan hệ anh trai không cùng huyết thống như Hứa Hi Chi, đây chính là mẹ ruột cô. Cậu ta đã mất quyền can thiệp việc này!
Phương Nhạn một lòng muốn cho con gái trèo lên cành cây cao, bây giờ thấy Yến Sâm, liền kêu một cái hài lòng.
"Hi Chi, người ta muốn báo đáp, đó cũng là cần một cái an tâm. Sao chúng ta có thể cự tuyệt người khác được." Bà ta cười tủm tỉm nói với Yến Sâm, càng nhìn càng hài lòng.
Yến Sâm: "Chân của Ương Ương đến bây giờ còn chưa lành hẳn, đoạn thời gian này tạm thời ở lại Yến gia đi."
Hứa Hi Chi lập tức nhíu mày: "Hứa gia có tài xế, có bác sĩ riêng, không cần phiền bạn học Yến quan tâm."
Yến Sâm thấy cậu ta trăm phương ngàn kế ngăn cản mình, câu môi cười lạnh: "Sao có thể giống nhau, tốt xấu gì tôi cũng là bạn trai của Ương Ương, huống chi vị phu nhân này cũng đã đồng ý."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Phương Nhạn, lần trước tìm người đâm bà ta cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ nằm ở bệnh viện mấy ngày, bây giờ tạm thời bà ta còn hữu dụng, chờ sau này lại từ từ thu thập.
Dám khi dễ tiểu bảo bối nhà hắn, tất cả đều không thể tha thứ.
Có Phương Nhạn, Hứa Hi Chi cũng không thể lại ngăn cản, nhưng cậu ta vẫn hỏi Tô Đường: "Em thật sự quyết định ở lại Yến gia?"
Tô Đường lại lần nữa được cảm thụ một phen vạn chúng chú mục, sau đó cô ở trước mặt mọi người, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy"
Tiếng nói của cô nho nhỏ, gương mặt trắng nõn lộ ra vệt đỏ nhàn nhạt, giống như không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, hai tai cũng bắt đầu đỏ lên.
Yến Sâm cười nhẹ một tiếng, thật là con mẹ nó quá đáng yêu.
[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm 30%, giá trị hắc hóa hiện tại: 60%.]
Tô Đường thở dài một hơi nhẹ nhõm, ở nhà giáo bá thật ra cũng không đáng sợ, dù sao hiện tại phần lớn thời gian cô đều ở lại trường, hơn nữa cô còn chưa có thành niên, cô cũng không tin Yến Sâm sẽ cầm thú như vậy!
Khi thích một người thì sẽ không muốn tổn thương tổn người ấy. Người máu lạnh như Yến Sâm, lúc này hắn chỉ muốn đem người nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái.
Yến hội bởi vì có khúc nhạc đệm này, sau đó trọng tâm liền có chút chếch đi, ban đầu là Hứa Hi Chi, bây giờ lại biến thành con gái kế trước đó không có ai chú ý. Không ít người đều bắt đầu cố ý vô tình hỏi thăm, cha Hứa lúc đầu còn kinh ngạc, về sau lại là tươi cười đầy mặt.
Đây chính là Yến gia, Yến Sâm và cậu hắn đều đến, mặc kệ tương lai như thế nào, dù sao bây giờ bọn họ cũng đã cột chung một chỗ với Yến gia.
So sánh lại, Hứa Hi Chi thật ra vô cùng có cốt khí, cậu ta không có bị tiền tài quyền thế mê hoặc, mà là khi Tô Đường đi lên, lôi kéo cô dặn dò vài câu: "Mặc dù thời gian chúng ta ở chung không nhiều lắm, nhưng tôi thật tình coi em như em gái mình, nếu ở Yến gia không vui, hoan nghênh em trở về bất cứ khi nào."
Tô Đường không có không biết tốt xấu, Hứa Hi Chi thật sự rất tốt, cho nên cô cũng rất nghiêm túc gật đầu. Sau đó, còn không đợi cô nói gì, đã bị Yến Sâm trầm khuôn mặt ở một bên lôi đi.
"Yên tâm, sẽ không có ngày đó."
Yến Sâm ném xuống những lời này, liền mang theo người nghênh ngang rời đi.
Đương nhiên, trước khi đi còn làm Ôn Dĩ Lam đem tiền lúc trước hắn cho nhổ ra.
Nói giỡn, nhóc ngồi cùng bàn liều mạng cứu hắn, cô ta cũng xứng lấy tiền sao?
Đương nhiên, nhóc ngồi cùng bàn cứu hắn, hắn vui vẻ là một chuyện, Hứa Hi Chi lại là một chuyện khác, cậu ta giống như một cây gai đâm trên người, vừa nghĩ đến cả người liền không thoải mái.
Bên trong xe, Yến Sâm đột nhiên trầm khuôn mặt mở miệng: "Ương Ương."
Tô Đường nghiêng đầu: "Làm sao vậy?"
Yến Sâm: "Quên Hứa Hi Chi đi, về sau không được nhớ đến cậu ta, không được nói chuyện với cậu ta, càng không được gặp mặt cậu ta!"
Vừa nghĩ đến những lời Ôn Dĩ Lam nói, cô thiếu chút nữa đã đính hôn với Hứa Hi Chi, nội tâm tràn ngập ghen ghét thiêu đốt tất cả lý trí của hắn hầu như không còn.
Có phải Hứa Hi Chi cũng từng tốt đẹp ôm lấy cô, có phải cũng từng đụng vào da thịt vô cùng tinh tế kia, thậm chí còn......
Hốc mắt dần dần trở thành màu đỏ tươi, hắn biết rõ tất cả đều là chuyện đời trước, nhưng vẫn không khắc chế được mà nghĩ đến, sau đó phát điên muốn làm chút gì đó.
——————
Thập Bát Sơn Yêu.