Một canh giờ nữa trôi qua, chuyện này rốt cuộc cũng xong, Lãnh Tử Nguyệt cố điều chỉnh cho mình bình thường nhất có thể, nhưng sắc mặt vẫn không giấu được mà trắng bệch
" Sư phụ!! " Mặc Phong thấy nàng như vậy liền chạy lại đỡ
Sao hắn có thể quên là nàng đang bị trọng thương cơ chứ, bây giờ lại còn giúp hắn đả thông kinh mạch, như vậy sẽ càng làm cho thân thể càng bị thương nghiêm trọng hơn
" Xin lỗi, là tại ta..." Mặc Phong cúi đầu, áy náy xin lỗi
" Không sao, lát nữa ta sẽ khỏe lại thôi " Lãnh Tử Nguyệt đưa tay xoa đầu hắn
Mặc dù tay nàng rất lạnh, nhưng lại cho hắn một cảm giác rất là ấm áp, chính nàng đã đưa hắn thoát khỏi cuộc sống tăm tối trước đây
[ Tinh! Hảo cảm +10, tổng 80 ]
Lãnh Tử Nguyệt quay người rời đi, tà áo nàng bay bay trong gió, ánh trăng chiếu lên trêи người, để lại cho hắn một bóng lưng phiêu dật
Mặc Phong ngơ ngác mà nhìn, mặc dù dáng vẻ nữ tử gầy yếu, còn thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng lại rất quật cường và mạnh mẽ, chỉ cần nhìn thấy nàng là lòng hắn lại có một cảm giác an tâm kì dị
Nàng...chính là ánh trăng sáng trong cuộc đời hắn
[ Hảo cảm +5, tổng 85 ]
Lãnh Tử Nguyệt một mạch đi về phòng của mình rồi đóng cửa lại, hình thành một kết giới xung quanh ngôi nhà, nàng chuyền âm cho Hồng Lăng
" Ta phải bế quan một thời gian, truyện ở trúc lâm từ nay trở đi liền giao cho các ngươi "
Hồng Lăng đang ngủ, nghe thấy tiếng Lãnh Tử Nguyệt thì giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại
" Vâng "
Làm xong tất cả mọi chuyện, Lãnh Tử Nguyệt lại phun ra một ngụm máu, nàng lấy tay lau vết máu đi
Lãnh Tử Nguyệt nhắm mắt lại, một luồng khí màu đỏ bay ra bao quanh nàng, đến khi mở mắt ra, tất cả lại trở về bình thường
Nàng cử động tay chân, cảm giác cơ thể đã không còn gì đáng ngại, vừa lòng gật đầu
" Ai, gương mặt này vẫn để trắng bệch như thế này có vẻ tốt hơn đấy "
[ Kí chủ, người dùng khổ nhục kế ]
" Đâu có đâu, vốn dĩ thân thể này chính là như vậy a "
Biết không nói lại nàng, hệ thống hamster cũng không thèm so đo, leo lên giường chiếm chỗ ngủ trước
Lãnh Tử Nguyệt không thèm để ý, chỉ là...tiện tay cầm ném ra ngoài mà thôi
[……] Cái gì mà không thèm để ý chứ!! Tất cả là gạt người!!! ******
Ở trong Toàn Thư các được một tháng, Lăng Hàn rốt cuộc cũng ra ngoài, chỉ là không có kết quả gì, suy nghĩ một lúc, hắn quyết định đi thăm Lãnh Tử Nguyệt
Khi đến trúc lâm, theo thói quen, Lăng Hàn truyền âm cho nàng nhưng không nhân được hồi âm, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt, hắn liền xông vào
Đám người Quân Triệt đang tu luyện ở đó, thấy Lăng Hàn gấp gáp đi vào thì hơi kinh ngạc
" Trưởng môn "
" Ừ, sư phụ các ngươi đâu? " Thanh âm Lăng Hàn bình tĩnh mà lạnh lùng, khác hẳn bộ dạng gấp gáp ban nãy
" Sư phụ người đang bế quan, nếu Trưởng môn có chuyện gì, có thể đợi người ra rồi hẵng nói " Quân Triệt và Tử Thiên hai người đứng chắn hai bên cửa phòng Lãnh Tử Nguyệt, ý tứ không cho Lăng Hàn vào trong
Lăng Hàn cũng nhận thấy điều này, hắn nhìn bọn họ thật sâu rồi liếc qua Mặc Phong, mày hơi nhíu
" Được, lúc nào nàng xuất quan ta lại tới " Lăng Hàn nhịn xuống cảm giác bất an trong lòng, nhìn qua phòng nàng lần nữa rồi rời đi
Quân Triệt cùng Tử Thiên và Mặc Phong nhìn bóng lưng Lăng Hàn nặng nề rời đi, không riêng gì Lăng Hàn, bọn hắn cũng có cảm giác đó, chỉ là lí trí mách bảo bọn hắn không nên vào
" Sao lòng ta cứ cảm thấy có thứ gì đó quan trọng sắp mất đi vậy nhỉ? Thật là khó chịu " Hồng Lăng là người thẳng thắn nhất, nói ra lo lắng trong lòng mình
Tâm bọn hắn run lên, đột nhiên quay đầu lại chẳng màng cái gì mà xông vào phòng nàng, mặc cho Hồng Lăng can ngăn
Cửa " Rầm" một tiếng mở ra, bên trong nữ tử không có động tĩnh gì, vẫn ngồi đấy tĩnh lặng
" Sư..phụ..? " Giọng Mặc Phong run run
Mắt Lãnh Tử Nguyệt lạnh lùng mở ra, sắc bén mà nhìn bọn họ
" Ai cho các ngươi xông vào đây, có biết như vậy rất nguy hiểm không hả " Thanh âm nàng bình tĩnh mà lạnh lùng, bọn họ bây giờ mới ý thức được, nếu lúc đang bế quan mà bị người khác làm tâm phiền ý loạn rất có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma
Ý thức được hành động của mình nguy hiểm như thế nào, ba người đồng loạt quỳ xuống
" Xin sư phụ trách phạt "
Lãnh Tử Nguyệt thở dài
" Được rồi, đứng dậy đi, lần sau không được hành động tùy hứng như vậy nữa... " Nàng hạ mắt xuống " Còn nữa, từ nay trở đi không cho phép các ngươi quỳ xuống như vậy nữa, đệ tử của Lãnh Tử Nguyệt ta không cần phải làm loại chuyện này "
Tâm bọn hắn bỗng chốc như mềm ra, nữ tử này, chỉ duy nhất nàng có thể để cho bọn hắn có nhiều cảm giác bất lực như vậy, cho dù sau này có thể chiến thắng được tất cả mọi người, nhưng bọn hắn vẫn nguyện thua trêи tay nàng, thua đến thảm hại cũng không sao
" Vâng "
Lời vừa dứt, bọn hắn đã bị truyền tống ra khỏi phòng, cửa đóng lại
" Có chuyện gì sao? " Hồng Lăng thấy bọn họ ra liền tiến lại gần, hỏi " Vừa rồi ta cũng muốn tiến vào cùng các người, nhưng vừa tới gần cửa liền bị đẩy ra, làm cách nào cũng không vào được, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì rồi? "
" Không có gì " Quân Triệt nhìn qua cánh cửa, lạnh nhạt trả lời
" Sư phụ!! " Mặc Phong thấy nàng như vậy liền chạy lại đỡ
Sao hắn có thể quên là nàng đang bị trọng thương cơ chứ, bây giờ lại còn giúp hắn đả thông kinh mạch, như vậy sẽ càng làm cho thân thể càng bị thương nghiêm trọng hơn
" Xin lỗi, là tại ta..." Mặc Phong cúi đầu, áy náy xin lỗi
" Không sao, lát nữa ta sẽ khỏe lại thôi " Lãnh Tử Nguyệt đưa tay xoa đầu hắn
Mặc dù tay nàng rất lạnh, nhưng lại cho hắn một cảm giác rất là ấm áp, chính nàng đã đưa hắn thoát khỏi cuộc sống tăm tối trước đây
[ Tinh! Hảo cảm +10, tổng 80 ]
Lãnh Tử Nguyệt quay người rời đi, tà áo nàng bay bay trong gió, ánh trăng chiếu lên trêи người, để lại cho hắn một bóng lưng phiêu dật
Mặc Phong ngơ ngác mà nhìn, mặc dù dáng vẻ nữ tử gầy yếu, còn thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng lại rất quật cường và mạnh mẽ, chỉ cần nhìn thấy nàng là lòng hắn lại có một cảm giác an tâm kì dị
Nàng...chính là ánh trăng sáng trong cuộc đời hắn
[ Hảo cảm +5, tổng 85 ]
Lãnh Tử Nguyệt một mạch đi về phòng của mình rồi đóng cửa lại, hình thành một kết giới xung quanh ngôi nhà, nàng chuyền âm cho Hồng Lăng
" Ta phải bế quan một thời gian, truyện ở trúc lâm từ nay trở đi liền giao cho các ngươi "
Hồng Lăng đang ngủ, nghe thấy tiếng Lãnh Tử Nguyệt thì giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại
" Vâng "
Làm xong tất cả mọi chuyện, Lãnh Tử Nguyệt lại phun ra một ngụm máu, nàng lấy tay lau vết máu đi
Lãnh Tử Nguyệt nhắm mắt lại, một luồng khí màu đỏ bay ra bao quanh nàng, đến khi mở mắt ra, tất cả lại trở về bình thường
Nàng cử động tay chân, cảm giác cơ thể đã không còn gì đáng ngại, vừa lòng gật đầu
" Ai, gương mặt này vẫn để trắng bệch như thế này có vẻ tốt hơn đấy "
[ Kí chủ, người dùng khổ nhục kế ]
" Đâu có đâu, vốn dĩ thân thể này chính là như vậy a "
Biết không nói lại nàng, hệ thống hamster cũng không thèm so đo, leo lên giường chiếm chỗ ngủ trước
Lãnh Tử Nguyệt không thèm để ý, chỉ là...tiện tay cầm ném ra ngoài mà thôi
[……] Cái gì mà không thèm để ý chứ!! Tất cả là gạt người!!! ******
Ở trong Toàn Thư các được một tháng, Lăng Hàn rốt cuộc cũng ra ngoài, chỉ là không có kết quả gì, suy nghĩ một lúc, hắn quyết định đi thăm Lãnh Tử Nguyệt
Khi đến trúc lâm, theo thói quen, Lăng Hàn truyền âm cho nàng nhưng không nhân được hồi âm, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt, hắn liền xông vào
Đám người Quân Triệt đang tu luyện ở đó, thấy Lăng Hàn gấp gáp đi vào thì hơi kinh ngạc
" Trưởng môn "
" Ừ, sư phụ các ngươi đâu? " Thanh âm Lăng Hàn bình tĩnh mà lạnh lùng, khác hẳn bộ dạng gấp gáp ban nãy
" Sư phụ người đang bế quan, nếu Trưởng môn có chuyện gì, có thể đợi người ra rồi hẵng nói " Quân Triệt và Tử Thiên hai người đứng chắn hai bên cửa phòng Lãnh Tử Nguyệt, ý tứ không cho Lăng Hàn vào trong
Lăng Hàn cũng nhận thấy điều này, hắn nhìn bọn họ thật sâu rồi liếc qua Mặc Phong, mày hơi nhíu
" Được, lúc nào nàng xuất quan ta lại tới " Lăng Hàn nhịn xuống cảm giác bất an trong lòng, nhìn qua phòng nàng lần nữa rồi rời đi
Quân Triệt cùng Tử Thiên và Mặc Phong nhìn bóng lưng Lăng Hàn nặng nề rời đi, không riêng gì Lăng Hàn, bọn hắn cũng có cảm giác đó, chỉ là lí trí mách bảo bọn hắn không nên vào
" Sao lòng ta cứ cảm thấy có thứ gì đó quan trọng sắp mất đi vậy nhỉ? Thật là khó chịu " Hồng Lăng là người thẳng thắn nhất, nói ra lo lắng trong lòng mình
Tâm bọn hắn run lên, đột nhiên quay đầu lại chẳng màng cái gì mà xông vào phòng nàng, mặc cho Hồng Lăng can ngăn
Cửa " Rầm" một tiếng mở ra, bên trong nữ tử không có động tĩnh gì, vẫn ngồi đấy tĩnh lặng
" Sư..phụ..? " Giọng Mặc Phong run run
Mắt Lãnh Tử Nguyệt lạnh lùng mở ra, sắc bén mà nhìn bọn họ
" Ai cho các ngươi xông vào đây, có biết như vậy rất nguy hiểm không hả " Thanh âm nàng bình tĩnh mà lạnh lùng, bọn họ bây giờ mới ý thức được, nếu lúc đang bế quan mà bị người khác làm tâm phiền ý loạn rất có khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma
Ý thức được hành động của mình nguy hiểm như thế nào, ba người đồng loạt quỳ xuống
" Xin sư phụ trách phạt "
Lãnh Tử Nguyệt thở dài
" Được rồi, đứng dậy đi, lần sau không được hành động tùy hứng như vậy nữa... " Nàng hạ mắt xuống " Còn nữa, từ nay trở đi không cho phép các ngươi quỳ xuống như vậy nữa, đệ tử của Lãnh Tử Nguyệt ta không cần phải làm loại chuyện này "
Tâm bọn hắn bỗng chốc như mềm ra, nữ tử này, chỉ duy nhất nàng có thể để cho bọn hắn có nhiều cảm giác bất lực như vậy, cho dù sau này có thể chiến thắng được tất cả mọi người, nhưng bọn hắn vẫn nguyện thua trêи tay nàng, thua đến thảm hại cũng không sao
" Vâng "
Lời vừa dứt, bọn hắn đã bị truyền tống ra khỏi phòng, cửa đóng lại
" Có chuyện gì sao? " Hồng Lăng thấy bọn họ ra liền tiến lại gần, hỏi " Vừa rồi ta cũng muốn tiến vào cùng các người, nhưng vừa tới gần cửa liền bị đẩy ra, làm cách nào cũng không vào được, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì rồi? "
" Không có gì " Quân Triệt nhìn qua cánh cửa, lạnh nhạt trả lời
Danh sách chương