“Phó đại phu, chuyện này không phải chuyện nhỏ, ta muốn gọi đại phu khác đến xác định, nếu như lời ngươi nói có nửa câu giả dối…” Lời nói của Ngiêm Phượng Nhã mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, nhưng mơ hồ âm thành có hơi run đủ khiến cho Phó Triêu Tuyên nhìn ra hắn ngoài mạnh trong yếu.
“Đại nhân cứ việc tìm người kiểm tra, việc này ta tuyệt đối không dám có nửa câu bậy bạ.” Phó Triêu Tuyên không lùi một bước.
Ngiêm Phượng Nhã lập tức dặn người phong tỏa toàn bộ sân viện lại, sau đó mời Phó Triêu Tuyên đến nơi khác ngồi, mặt khác mời một vị đại phu khác đến khám. Phó Triêu Tuyên căn bản không sợ hắn vạch trần, bộ dáng ung dung ngồi ở phòng khách uống trà. Mãi đến nửa canh giờ sau, Ngiêm Phượng Nhã mặt mày giá lạnh bước vào, nhìn thấy Phó Triêu Tuyên, sắc mặt càng khó coi hơn, câu đầu tiên hắn mở miệng chính là: “Bệnh này chữa trị thế nào?”
Trong lòng Phó Triêu Tuyên cười gằn, đặc điểm lớn nhất của bệnh hủi chính là trên mặt có cảm giác kiến bò, đây là phán đoán hàng đầu của những đại phu tầm thường để phân biệt bệnh hủi và những bệnh khác, hắn dám nói như vậy, chính là chắc chắn không ai có thể phán đoán ngược lại, dù sao bệnh hủi không phải chuyện nhỏ, cho dù chỉ là chút nghi ngờ, đều phải lập tức cách ly, càng không cần nói đến hiện giờ lại biểu hiện rõ ràng như thế. Làm sao đại phu dám nói đây chỉ là dị ứng rượu bình thường chứ? “Bây giờ ngài tin ta sao?” Phó Triêu Tuyên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Ngiêm Phượng Nhã tái nhợt, vẫn cố khống chế cảm xúc, chậm rãi nói: “Bây giờ tình thế đặc biệt, tuyệt đối không thể để tin tức đại nhân bị bệnh lan ra ngoài, xin đại phu đồng tâm hiệp lực với ta, vượt qua khó khăn.”
Kinh triệu doãn là quan đứng đầu thành, nói hắn bị bệnh hủi quả thật không phải là chuyện nhỏ, đại phu mà Ngiêm Phượng Nhã mời tới cứ ấp úng, không có cách nào kết luận, cuối cùng chỉ nói là rất giống bệnh hủi. Rất giống, thế nào là rất giống? Hắn là quan, không phải ngu dân tầm thường, câu nói này có bao nhiêu độ tin cậy chứ? Nếu xuất hiện người bị hủi, dựa theo quy tắc thì phải báo cáo lên trên, nhưng vấn đề chính là Lương Khánh là cấp trên của hắn, hắn có thể báo cáo với ai? Vạn nhất sau này phát hiện chỉ là nghi ngờ vô căn cứ, Lương Khánh có thể dễ dàng tha cho hắn sao? Còn nữa, dưới tình huống chưa xác thực được bệnh tình, một khi lan truyền ra ngoài lòng người sẽ hoang mang, sống chết của cá nhân Lương Khánh là chuyện nhỏ, bản thân Ngiêm Phượng Nhã hắn cũng sẽ bị xui xẻo theo. Nhưng nếu cứ im lặng thì đồng nghĩa với chuyện che giấu không bẩm báo, tội danh rất lớn… Tính cách nào, thì hắn cũng đang lâm vào tình cảnh rất khó xử lý.
Phó Triêu Tuyên thở dài một hơi, vẻ mặt ung dung nói: “Thời kỳ đầu thì dùng phương thuốc A quỷ lôi hoàn tán,khi phát triển đến thời kỳ sau thì dùng viên Thiên chân bách úy, dùng thoa ngoài thì có Đại bạch cao, Đại hắc cao…
Hắn nói rất nhẹ nhàng, từng chữ trấn định, Ngiêm Phượng Nhã là người cực kỳ không kiên nhẫn, lập tức ngắt lời: “Những lời này không cần nói, khả năng chữa lành là bao nhiêu?”
“Chữa lành?” Phó Triêu Tuyên nở nụ cười, trong nụ cười mang theo sự xem thường mơ hồ: “Đại nhân nói đùa rồi, Đại Chu khai quốc đã nhiều năm như vậy,chưa có ai chữa được bệnh hủi, Phó mỗ cho dù là y tiên trên trời, cũng không thể cứu vãn được.”
“Vậy…truyền nhiễm có lợi hại không?” Ngiêm Phượng Nhã giật mình trong lòng, trên mặt xuất hiện ba phần sợ hãi.
“Cái này à..” Phó Triêu Tuyên trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Bên ngoài có thể dùng các loại dược phẩm tiêu độc như hùng hoàng, chu sa để tiêu độc, nhưng hiệu quả cũng không bao nhiêu, cho nên mọi người đều phải tránh đi, ngay cả đại phu như ta…cũng phải hết sức cẩn thận mới được.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngiêm Phượng Nhã không khỏi mồ hôi như mưa, sau lưng ướt một mảng lớn.
Giờ khắc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa, Ngiêm Phượng Nhã đột ngột hoảng hốt, miễn cưỡng trấn định lại mới nói: “Vào đi.”
Một tên tỳ nữ đi vào bẩm báo: “Nghiêm đại nhân, Lương đại nhân muốn gặp ngài.”
Ngiêm Phượng Nhã lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy lại bình tĩnh nói: “Ta lập tức đi ngay.” Nhìn tỳ nữ nín hơi lui ra, Ngiêm Phượng Nhã trầm ngâm nói: “Phó đại phu, chuyện ngày hôm nay hy vọng ngươi giữ bí mật, không được nói ra với ai, ta cần thời gian cân nhắc chuyện này nên xử lý thế nào, cho nên bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải chuyển đến ở trong phủ nha.”
Phó Triêu Tuyên bộ dáng thoải mái nói: “Đã như vậy, thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngiêm Phượng Nhã không muốn sợ hãi, nhưng hắn không thể không sợ hãi, loại sợ hãi này là bản năng khi đứng trước căn bệnh hiểm nghèo, mà hắn không thể dễ dàng khống chế. Chờ khi hắn đến viện, chỉ dám đứng cạnh cửa, căn bản không dám đến gần một bước.
Lương Khánh nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, cau mày, ánh mắt lạnh lùng, nói rõ tâm tình không tốt lắm.
“Phượng Nhã, hai ngày này ta không được khỏe, mọi sự vụ tạm thời không thể xử lý được, ngươi thay ta làm việc theo lệ, phiền ngươi rồi.”
Ngiêm Phượng Nhã lập tức khom người, khiêm tốn nói: “Đại nhân quá lời, thuộc hạ vốn là nên vì ngài mà phân ưu, chỉ là tài năng kém cỏi, sợ phụ tín nhiệm của ngài.”
Lời hắn nói không phải nói suông, Kinh triệu doãn sự vụ bận rộn, thay hắn xử lý vốn không phải chuyện đùa giỡn, một chuyện xử lý không ổn sẽ khiến cho những nhà giàu bất mãn, hắn biết rõ tính Lương Khánh đố kỵ người tài, sự tình làm không xong đương nhiên là bị nghiêm khắc trách cứ, sự tình làm tốt thì e là cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Lương Khánh nhíu nhíu mày, hắn mấy ngày nay đều vô cùng thấp thỏm, ngày đêm bất an. Theo lý mà nói, hắn đang ở vào thời điểm khỏe mạnh, đường làm quan cũng rất đắc ý, chứng bệnh nho nhỏ này từ lâu đã là chuyện bình thường, ít ngày là khỏi hẳn, vốn không cần để ở trong lòng, nhưng lần này hắn lại có cảm giác không tốt lắm, mí mắt không ngừng giật. Hắn xoa xoa mi tâm của mình, bỗng nhiên nhớ tới còn có một chuyện gấp gáp: “Bên phía Giang Tiểu Lâu, ngươi không được quên, phải theo dõi sát.”
“Đại nhân, thân thể ngài không khỏe, chuyện này có thể tạm thời gác lại, chờ ngài khỏe lại cũng không muộn…” Ngiêm Phượng Nhã muốn bịt lại miệng mũi nhưng không dám, chỉ có thể thấp giọng nói, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Lương Khánh không phản đối nói: “Không ổn, nha đầu này vô cùng giảo hoạt, chậm thì sinh biến, ngươi phải tốc chiến tốc thắng.”
Tốc chiến tốc thắng, nói thì dễ, Tử y hầu đó đã nói phải giữ mạng, Giang Tiểu Lâu lại là bệnh sắp chết, một chút dày vò trong thủy lao đã khiến nàng da tróc thịt bong, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hắn nào dám tra tấn bức cung nữa, Ngiêm Phượng Nhã cẩn thận nói: “Vậy để thuộc hạ thử lần nữa…”
“Được rồi, ngươi lui ra làm việc đi.” Lương Khánh nói lời này lại thấy trên mặt bi ngứa, không tự chủ được đưa tay lên gãi.
Ngiêm Phượng Nhã thấy thế quả thật là hãi hùng khiếp vía, nhưng lại không dám nhiều thêm nửa lời, nhanh chóng lùi ra ngoài nhìn lên trời. Chờ hắn vừa ra tới, lập tức dặn dò người phong tỏa sân viên, ngoại trừ mỗi ngày cung cấp ba bữa ăn và cho đại phu đến khám, những người hầu bình thường đều không được phép ra vào. Nhưng Lương Khánh tích uy đã lâu, hắn không dám dễ dàng vi phạm, xế chiều hôm đó liền đi tìm Giang Tiểu Lâu.
Nơi Giang Tiểu Lâu dưỡng bệnh, là một gian phòng nhỏ đơn sơ, canh giữ nghiêm ngặt, nhìn giống nhà lao. Ngoại trừ đại phu khám bệnh, nàng không được tiếp xúc với bất cứ ai.
Trên người Giang Tiểu Lâu có thương tích, gương mặt vẫn xinh đẹp uyển chuyển như trước, chỉ là gầy đi rất nhiều. Nhìn thấy Ngiêm Phượng Nhã, nàng nhàn nhạt mỉm cười, vẫn ôn nhu hòa khí, nhàn nhã y như lần đầu gặp mặt.
“Nghiêm đại nhân, hôm nay sao lại đến thăm ta?"
Cách nói này không nghe được có chút nào địch ý, mà giống như bạn cũ đến thăm, Ngiêm Phượng Nhã nhíu nhíu mày, mặc kệ là đang ở trong hoàn cảnh nào, cô gái này luôn đầy vẻ phong lưu, con ngươi sáng sủa.
Rõ ràng thân ở trong ngục, cơ thể bị cực bình, nhưng cười nói tự nhiên, không sợ hãi chút nào.
Người ở vào thời điểm phú quý quen sống trong nhung lụa, khí chất cao quý thì rất dễ. Hiếm thấy là khi rơi xuống đất rồi, còn có thể duy trì khí độ và tâm tình như cũ.
Cô gái này, dù thế nào cũng không phải là người đơn giản.
“Ngươi đúng là nhàn nhã tự tại vô cùng, xem ra bệnh đã khỏi rồi.” Ngiêm Phượng Nhã dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào nàng.
Âm thanh Giang Tiểu Lâu ôn hòa, ánh mắt hờ hững: “Cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thôi, sao vậy, Lương đại nhân không tự mình đến thẩm vấn sao?”
Nàng vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi Lương Khánh, Ngiêm Phượng Nhã hơi biến sắc, ánh mắt nhìn nàng có thêm một phần lạnh lẽo.
Giang Tiểu Lâu cũng nhìn hắn như vậy, không có chút nào lùi bước.
Ánh mắt Ngiêm Phượng Nhã bất thiện, giọng điệu nghiêm khắc: “Giang Tiểu Lâu, ngươi là phạm nhân to gan nhất mà ta từng gặp. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ngươi còn trong tay ta một ngày, thì đừng hòng thấy được mặt trời một ngày, sống hay chết đều do bọn ta định đoạt.”
Thái độ của hắn vô cùng kiêu căng, con mắt sâu xa tàn nhẫn.
Giang Tiểu Lâu không bị lời nói sắc bén và thái độ hăm dọa này làm sợ, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: ”Nghiêm đại nhân, ta chẳng qua chỉ hỏi thăm Lương đại nhân một câu, ngài liền tức giận như vậy, lẽ nào bệnh tình của đại nhân tăng thêm?”
Ngiêm Phượng Nhã nhất thời nghẹn lời, cô gái trước mắt ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt không hề khiếp sợ, ánh mắt tỏa sáng, càng lộ ra nét quyến rũ bẩm sinh, khi nàng cười với hắn, bên trong sự quyến rũ mơ hồ mang theo sự lạnh lẽo, đánh thẳng đến lòng người.
Lương Khánh đã từng nhắc nhở hắn, Giang Tiểu Lâu không phải nhân vật dễ dàng đối phó, bảo hắn đừng xem thường. Hiện tại nàng chỉ dùng hai ba câu đã thăm dò được hắn, trong lòng Ngiêm Phượng Nhã không khỏi rùng mình. Chẳng lẽ Phó Triêu Tuyên đã tiết lộ cái gì? Không, sẽ không, chuyện này không phải chuyện nhỏ, Phó Triêu Tuyên tuyệt đối sẽ không dám nói lung tung. Còn nữa, khi mình nói chuyện với đối phương, cũng không có thời gian mà tiết lộ tin tức. Hắn nghĩ như vậy, trong lòng rất hoảng loạn, chỉ là loại tâm tình này không thể để lộ ra trước mặt Giang Tiểu Lâu, hắn chỉ đành phải mãnh liệt kềm chế, giả vờ trấn định lạnh lùng nói: “Dĩ nhiên Lương đại nhân thân thể an khang, ngươi là một tù nhân, không có tư cách hỏi đến đại nhân. Ta khuyên ngươi đừng nên nhiều chuyện, còn không bằng ngẫm lại chính mình đi.”
Hắn càng che giấu, càng chứng tỏ trong lòng đang chột dạ, xem ra Phó Triêu Tuyên đã thành công khiến hắn sợ hãi.
Trên thế gian này không có ai không sợ bệnh hủi, chỉ có điều sự úy kỵ với một Lương Khánh thủ đoạn tàn bạo làm cho hắn tạm thời không dám làm gì, loại úy kỵ này có thể duy trì được bao lâu, thì cũng chưa chắc.
Ý nghĩ lóe qua trong đầu Giang Tiểu Lâu, nụ cười bên môi vẫn phong nhã như cũ, giọng điệu thản nhiên nói: “Đại nhân, ta đã sớm nói qua, không có tội thì làm sao ta thừa nhận? Ngài hỏi một trăm lần, một ngàn lần, ta vẫn vô tội như cũ, e là ngài chờ đợi vô ích thôi.”
Ngiêm Phượng Nhã cực kỳ căm tức, trong lòng phiền muộn, xưa nay chưa từng thấy người khó đối phó như vậy, làm hắn vừa buồn bực vừa tức hận. Vốn chỉ chuyện của Lương Khánh đã khiến hắn đau đầu, bây giờ còn phải lấy lời khai từ một kẻ cứng đầu, những ngày tháng này quả thật thống khổ vô cùng. Nhìn thái độ của đối phương, rốt cuộc trong hai người ai mới là tù nhân chứ?
“Nếu là ngươi cố ý không nói”, sắc mặt hắn như chảy dài, càng ngày càng uy nghiêm, xoay người nói với nha sai bên cạnh, “đưa ả về lại nhà lao.”
Bộ dạng của hắn, rõ ràng là tức giận vô cùng.
Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, nàng khiêu khích như vậy, đối phương không ném nàng vào thủy lao lần nữa thì cũng khó.
Nhưng càng là người thông minh, càng phải hiểu được ẩn nhẫn. Dễ dàng bị chọc tức như vậy, sự thông minh của người này cũng có hạn thôi.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, thẳng thắng đứng lên, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ngiêm Phượng Nhã, đôi mắt bình tĩnh không lay động: “Đại nhân, người ta làm việc cũng vì một chữ lợi, ngài bức ta nhận tội, đối với ngài có ích lợi gì?”
Thân thể Ngiêm Phượng Nhã chấn động, ánh mắt nhìn Giang Tiểu Lâu chấn động, hắn ngừng lại động tác xông lên của nha sai, lạnh lùng nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Hai tên nha sai âm thầm lùi ra.
Ngiêm Phượng Nhã đánh giá Giang Tiểu Lâu nửa ngày, không khỏi cười gằn: “Lời ngươi vừa nói, rốt cuộc là có ý gì?”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy lệ khí hiện ra trong mắt người này, nhưng vẫn xem thường, nói nhỏ nhẹ: “Đại nhân, ý của ta không phải rất dễ hiểu sao? Các người buộc ta nhận tội, bất quá là vì tài sản Giang gia, nhưng trên thực tế đối với đại nhân mà nói, tài sản đó là của Lương đại nhân, hắn sẽ chia cho ngài một xu nào sao?”
Lương Khánh là một kẻ cực kỳ hẹp hòi, dù cho hắn có được tài sản của Giang gia, cũng tuyệt đối không nộp vào quốc khố, càng không chia cho người khác, lời này Giang Tiểu Lâu vừa nói ra, Ngiêm Phượng Nhã lập tức nói: “Ngươi muốn gây ly gián sao?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Là ly gián, hay là nói thẳng, ai có thể hiểu rõ hơn đại nhân đây?”
“Hừ, có người tính tình thấp hèn, cả nhà đã chết cả rồi, còn ở đây nói khoác không biết ngượng, đúng là buồn cười.” Ngiêm Phượng Nhã đầy mặt trào phúng.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười yếu ớt: “Đại nhân nói không sai, Giang gia chẳng qua chỉ là thương hộ, vốn vô cùng thấp hèn, người nhà cũng không còn nữa, cho nên ta càng không cần kiêng dè gì, muốn nói gì là nói cái đó. Đại nhân thông minh quả đoán, biết ăn nói, rất được Lương Khánh trọng dụng, cũng coi như là người quan trọng bên cạnh hắn, tại sao không thể nghe ta nói thêm vài câu?”
Ngiêm Phượng Nhã không ngờ Giang Tiểu Lâu đột ngột thay đổi đề tài, nhìn vào mắt nàng chỉ thấy mơ hồ không rõ.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt thong dong: “Đại nhân theo Lương Khánh năm năm, một năm trước vừa được thăng lên Kinh triệu thiếu doãn, quả thật là đáng mừng, điều này có thể nói rõ, trong lòng Lương Khánh ngài là thân tính của hắn.”
Cằm Ngiêm Phượng Nhã khẽ nâng, càng lộ vẻ kiêu căng: “Vậy thì đã sao?”
“Ba tháng trước Lương Khánh phu nhân là Khang thị mở tiệc đãi khách trong dòng tộc, đại nhân ngài cũng ở Lương phủ, Khang gia chính là danh môn vọng tộc, Lương phu nhân cho rằng thân phận ngài không cao, không ra gì, cho nên sai người chặn ngài ngoài cửa…” nàng chỉ nói một nửa, nhưng thâm ý sâu xa.
Trên thực tế, Lương Khánh vô cùng giỏi về xu nịnh quyến rũ, phàm là thần tử hoàng đế thấy ngứa mắt, hắn đều thêu dệt tội danh vu oan hãm hại. Để đạt được mục đích, hắn chiêu mộ một đám người, hoàng đế muốn trừ khử ai, hắn liền để đám người này bày ra tội danhvu cáo, cuối cùng đẩy người đó vào đường chết, giúp hoàng đế quang minh chính đại diệt trừ cái đinh trong mắt. Ngiêm Phượng Nhã là một trong những kẻ được hắn nuôi dưỡng như vậy, bởi vì thông minh lanh lợi, giỏi ăn nói, luôn rất được Lương Khánh xem trọng. Tính tình Lương Khánh đa nghi, rất hiếm khi tin ai, rõ ràng có hai vị trí Kinh triệu thiếu doãn, hắn lại chỉ bổ nhiệm một người. Những người thuộc Công tào tòng quân, Ty lục tòng quân, Ty hộ tòng quân dưới tay hắn, vì có một số ít là do Kinh triệu doãn tiền nhiệm lưu lại, lại có mối quan hệ với nhiều thế lực khắp nơi, cho nên hắn không tin tưởng.
Tổ tiên Ngiêm Phượng Nhã chẳng qua là một tú tài nghèo, đến đời của phụ thân hắn là một người sa cơ lỡ vận, nhưng vì được Lương Khánh xem trọng mà từ đó tiến vào triều đình trở thành một vị quan. Ở trước mặt người khác hắn có thể vô cùng đắc ý, nhưng trước mặt Lương phu nhân thì chẳng là gì. Khang thị tuy không phải gia đình hiển quý, nhưng cũng là đại tộc trăm năm ở Ký Châu, có lý nào trong trọng xuất thân như hắn? Đương nhiên sẽ không cho hắn vào.
Ngiêm Phượng Nhã đang ở vào thời điểm đắc ý, nghe nói Lương Khánh bày tiệc còn chuẩn bị áo mũ chỉnh tề, không ngờ lại bị chặn ngay trước cửa, đúng là quá tổn thương lòng tự tôn. Hắn ngàn nhịn vạn nhịn, chung quy không nhịn được, nhất thời oán giận mấy câu với người bên cạnh, những lời này truyền đến tai Lương Khánh, Lương Khánh ngầm ra lệnh bắt trói hắn lại đánh cho một trận. Trong chớp mắt hắn tỉnh ngộ, tất cả của mình đều do Lương Khánh ban cho, tuyệt đối không thể trở mặt, thế là không biết liêm sỉ mà quỳ xuống xin tha, Lương Khánh giáo huấn hắn vài câu liền cho hắn rời đi. Ngiêm Phượng Nhã tuy sợ đối phương nhưng trong lòng vẫn mang oán hận, đặc biệt vơ vét nhiều bảo vật đưa đi đút lót Lương phu nhân, còn lén lút đưa một mỹ nhân tuyệt đẹp đến cho Lương Khánh. Lương Khánh có châu báu và mỹ nhân, rất nhanh quên việc này đi, nhưng Ngiêm Phượng Nhã vẫn ăn ngủ không yên. Hắn vẫn giúp đỡ Lương Khánh làm việc, dĩ nhiên biết lòng dạ đối phương độc ác, tuy rằng nhất thời tha thứ cho hắn, nhưng khi quay đầu lại suy nghĩ, khó đảm bảo ngày nào đó không lôi chuyện cũ ra nói lại, đến khi đó hắn chỉ còn con đường chết. Nhưng nỗi lo lắng này hắn vẫn luôn giấu trong lòng, chưa bao giờ chịu nói với bất kỳ ai, trong chớp mắt đã bị Giang Tiểu Lâu công phá, sắc mặc không khỏi càng lúc càng trắng xanh, khó coi cực điểm. Hắn nhanh chóng đi ra cửa, cấp tốc dặn dò nha dịch lui hết ra ngoài sân, lúc này mới qua tâm quay vào.
“Chuyện này, làm sao ngươi biết được?” Hắn lớn tiến quắc mắt nhìn đối phương.
Giang Tiểu Lâu bình thản nói: “Quốc Sắc Thiên Hương lầu là nơi thế nào chứ, Lương đại nhân có thân phận cỡ nào, rất nhiều tin tức không cần hỏi cũng tự động chảy vào lỗ tai. Nghiêm đại nhân có thời gian tìm hiểu tin tức này từ đâu mà ra, không bằng suy nghĩ cho kỹ nếu tương lai Lương Khánh lôi chuyện cũ ra nhắc lại, ngài nên làm sao mới được.”
Sắc mặt Ngiêm Phượng Nhã trắng bệch, mà lúc này nụ cười chậm rãi nở trên mặt Giang Tiểu Lâu, lộ ra từng tia trào phúng.
Nha đầu này, giơ tay nhấc chân đều phong tình tỏa sáng, ôn nhu như nước, đặc biệt dễ làm cho nam nhân bị mê hoặc, nhưng trên thực tế là từng bước ép sát, như rong trong hồ sen, chỉ cần lơ đãng một chút là bị quấn đến chết.
Nữ nhân khẩu phật tâm xà hắn gặp đã nhiều, lại rất ít gặp loại phong thái trác tuyệt này.
Đôi mắt xinh đẹp đó, khiến ngươi không thể nào căm hận được.
Lửa hận tích tụ đó, từng chút một được kềm chế xuống. Hắn cuối cùng nhận ra Giang Tiểu Lâu đang cố ý chọc giận hắn, hoặc là nói nàng đã dự liệu được phản ứng của hắn, đang cố gắng dẫn dụ hắn vào bẫy. Càng phẫn nộ thì càng phải nhịn xuống, hắn muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
“Ngươi biết cũng không ít, nhưng vậy thì đã sao, chỉ dựa vào chút chuyện đó đã muốn ly gián quan hệ giữa ta và đại nhân sao? Vọng tưởng.” Hắn nói không chút lưu tình, dùng giọng điệu mười phần khinh bỉ.
Gương mặt Giang Tiểu Lâu ôn nhu dịu dàng, đôi mắt đen trong suốt, sâu không thấy đáy: “Ta chỉ đang nhắc nhở ngài, nên nghĩ cho kỹ bây giờ bên làm thế nào.”
Khi Phó Triêu Tuyên đi tới cửa, vừa vặn nghe được Ngiêm Phượng Nhã tức giận gào lên: “Ả nữ nhân gian xảo này, đừng nói năng bậy bạ nữa, coi chừng ta cho người cắt cổ ngươi.”
Hắn sầm mặt lại, lặng lẽ dựa vào cánh cửa khép hờ nhìn vào bên trong.
Trên mặt Ngiêm Phượng Nhã đầy vẻ lúng túng, không có chút nào khí thế mạnh mẽ như lúc nãy, chỉ là chán chường ngồi trên ghế, uể oải suy sụp.
Giang Tiểu Lâu nói: “Nghiêm đại nhân, muốn cả đời làm chó, hay là bò lên cao đứng trên người khác, cũng chỉ do một ý niệm của ngài thôi.”
Ngiêm Phượng Nhã nhất thời nổi giận, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
Lúc này, Phó Triêu Tuyên không hề nghi ngờ, nếu có thể hắn sẽ nhào đến bóp cổ Giang Tiểu Lâu. Nhưng cuối cùng, Ngiêm Phượng Nhã bất quá chỉ trừng mắt, cũng không có ý định động thủ.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, muốn lặng lẽ nháy mắt với Giang Tiểu Lâu, ra hiệu nàng đừng nóng vội, không thể ép Ngiêm Phượng Nhã được.
Giang Tiểu Lâu lại không hề nhìn về phía hắn, cũng là không hề có ý lùi bước, nhìn Ngiêm Phượng Nhã: “Ta nghe người ta nói, vốn dĩ đại nhân tên là Nghiêm Hưng Thịnh, cái tên này rất hay, tại sao phải đổi tên?”
Ngiêm Phượng Nhã không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Lâu.
Không khí trong phòng trở nên ngưng trệ, Phó Triêu Tuyên vẫn cố gắng gây chú ý với Giang Tiểu Lâu, nàng lại ngoảnh mặt làm nhơ.
Trong phòng, chỉ nghe được tiếng của nàng nhẹ nhàng: “Phượng hoàng chính là vua của muôn chim, là vật bay thẳng lên trời, còn chữ nhã, dĩ nhiên càng có ý cảnh sâu xa. Nhã thao là chỉ nhạc khúc tao nhã tinh diệu; nhã thiên là duyên dáng văn chương; nhã lượng cao thượng là nói người khí độ bất phàm; nhã nhân thâm trí là nói người phong nhã có hứng thú sâu xa… Ngài xem, bất kể là dùng ở đâu, đều là ngôn từ cao thượng, đây không phải là dám thẳng vào lòng người hay sao?”
Rõ ràng có tên, nhưng lại muốn dính dáng đến Phượng hoàng, đến nhã, mặt này nói rõ Nghiêm Hưng Thịnh rất muốn có được địa vị cao quý, mặt khác lại nói rõ với Giang Tiểu Lâu sự tự ti sâu sắc của hắn. Nếu không phải luôn khắc khoải trong lòng về xuất thân thấp hèn của mình, hắn cần gì phải đổi cả tên, cần gì phải tức giận khi nhắc đến thân phận thương hộ của Giang Tiểu Lâu. Dưới cái nhìn của hắn, đại khái cảm thấy phú hào như Giang gia còn thấp hèn hơn cả hắn.
Ý nghĩ buồn cười, con người buồn cười, nhưng ở thời khắc mấu chốt này, lại hết sức hữu hiệu.
Ngiêm Phượng Nhã trần ngập nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, sắc mặt biến ảo không ngừng.
“Đại nhân cứ việc tìm người kiểm tra, việc này ta tuyệt đối không dám có nửa câu bậy bạ.” Phó Triêu Tuyên không lùi một bước.
Ngiêm Phượng Nhã lập tức dặn người phong tỏa toàn bộ sân viện lại, sau đó mời Phó Triêu Tuyên đến nơi khác ngồi, mặt khác mời một vị đại phu khác đến khám. Phó Triêu Tuyên căn bản không sợ hắn vạch trần, bộ dáng ung dung ngồi ở phòng khách uống trà. Mãi đến nửa canh giờ sau, Ngiêm Phượng Nhã mặt mày giá lạnh bước vào, nhìn thấy Phó Triêu Tuyên, sắc mặt càng khó coi hơn, câu đầu tiên hắn mở miệng chính là: “Bệnh này chữa trị thế nào?”
Trong lòng Phó Triêu Tuyên cười gằn, đặc điểm lớn nhất của bệnh hủi chính là trên mặt có cảm giác kiến bò, đây là phán đoán hàng đầu của những đại phu tầm thường để phân biệt bệnh hủi và những bệnh khác, hắn dám nói như vậy, chính là chắc chắn không ai có thể phán đoán ngược lại, dù sao bệnh hủi không phải chuyện nhỏ, cho dù chỉ là chút nghi ngờ, đều phải lập tức cách ly, càng không cần nói đến hiện giờ lại biểu hiện rõ ràng như thế. Làm sao đại phu dám nói đây chỉ là dị ứng rượu bình thường chứ? “Bây giờ ngài tin ta sao?” Phó Triêu Tuyên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Ngiêm Phượng Nhã tái nhợt, vẫn cố khống chế cảm xúc, chậm rãi nói: “Bây giờ tình thế đặc biệt, tuyệt đối không thể để tin tức đại nhân bị bệnh lan ra ngoài, xin đại phu đồng tâm hiệp lực với ta, vượt qua khó khăn.”
Kinh triệu doãn là quan đứng đầu thành, nói hắn bị bệnh hủi quả thật không phải là chuyện nhỏ, đại phu mà Ngiêm Phượng Nhã mời tới cứ ấp úng, không có cách nào kết luận, cuối cùng chỉ nói là rất giống bệnh hủi. Rất giống, thế nào là rất giống? Hắn là quan, không phải ngu dân tầm thường, câu nói này có bao nhiêu độ tin cậy chứ? Nếu xuất hiện người bị hủi, dựa theo quy tắc thì phải báo cáo lên trên, nhưng vấn đề chính là Lương Khánh là cấp trên của hắn, hắn có thể báo cáo với ai? Vạn nhất sau này phát hiện chỉ là nghi ngờ vô căn cứ, Lương Khánh có thể dễ dàng tha cho hắn sao? Còn nữa, dưới tình huống chưa xác thực được bệnh tình, một khi lan truyền ra ngoài lòng người sẽ hoang mang, sống chết của cá nhân Lương Khánh là chuyện nhỏ, bản thân Ngiêm Phượng Nhã hắn cũng sẽ bị xui xẻo theo. Nhưng nếu cứ im lặng thì đồng nghĩa với chuyện che giấu không bẩm báo, tội danh rất lớn… Tính cách nào, thì hắn cũng đang lâm vào tình cảnh rất khó xử lý.
Phó Triêu Tuyên thở dài một hơi, vẻ mặt ung dung nói: “Thời kỳ đầu thì dùng phương thuốc A quỷ lôi hoàn tán,khi phát triển đến thời kỳ sau thì dùng viên Thiên chân bách úy, dùng thoa ngoài thì có Đại bạch cao, Đại hắc cao…
Hắn nói rất nhẹ nhàng, từng chữ trấn định, Ngiêm Phượng Nhã là người cực kỳ không kiên nhẫn, lập tức ngắt lời: “Những lời này không cần nói, khả năng chữa lành là bao nhiêu?”
“Chữa lành?” Phó Triêu Tuyên nở nụ cười, trong nụ cười mang theo sự xem thường mơ hồ: “Đại nhân nói đùa rồi, Đại Chu khai quốc đã nhiều năm như vậy,chưa có ai chữa được bệnh hủi, Phó mỗ cho dù là y tiên trên trời, cũng không thể cứu vãn được.”
“Vậy…truyền nhiễm có lợi hại không?” Ngiêm Phượng Nhã giật mình trong lòng, trên mặt xuất hiện ba phần sợ hãi.
“Cái này à..” Phó Triêu Tuyên trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Bên ngoài có thể dùng các loại dược phẩm tiêu độc như hùng hoàng, chu sa để tiêu độc, nhưng hiệu quả cũng không bao nhiêu, cho nên mọi người đều phải tránh đi, ngay cả đại phu như ta…cũng phải hết sức cẩn thận mới được.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngiêm Phượng Nhã không khỏi mồ hôi như mưa, sau lưng ướt một mảng lớn.
Giờ khắc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa, Ngiêm Phượng Nhã đột ngột hoảng hốt, miễn cưỡng trấn định lại mới nói: “Vào đi.”
Một tên tỳ nữ đi vào bẩm báo: “Nghiêm đại nhân, Lương đại nhân muốn gặp ngài.”
Ngiêm Phượng Nhã lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy lại bình tĩnh nói: “Ta lập tức đi ngay.” Nhìn tỳ nữ nín hơi lui ra, Ngiêm Phượng Nhã trầm ngâm nói: “Phó đại phu, chuyện ngày hôm nay hy vọng ngươi giữ bí mật, không được nói ra với ai, ta cần thời gian cân nhắc chuyện này nên xử lý thế nào, cho nên bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải chuyển đến ở trong phủ nha.”
Phó Triêu Tuyên bộ dáng thoải mái nói: “Đã như vậy, thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngiêm Phượng Nhã không muốn sợ hãi, nhưng hắn không thể không sợ hãi, loại sợ hãi này là bản năng khi đứng trước căn bệnh hiểm nghèo, mà hắn không thể dễ dàng khống chế. Chờ khi hắn đến viện, chỉ dám đứng cạnh cửa, căn bản không dám đến gần một bước.
Lương Khánh nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, cau mày, ánh mắt lạnh lùng, nói rõ tâm tình không tốt lắm.
“Phượng Nhã, hai ngày này ta không được khỏe, mọi sự vụ tạm thời không thể xử lý được, ngươi thay ta làm việc theo lệ, phiền ngươi rồi.”
Ngiêm Phượng Nhã lập tức khom người, khiêm tốn nói: “Đại nhân quá lời, thuộc hạ vốn là nên vì ngài mà phân ưu, chỉ là tài năng kém cỏi, sợ phụ tín nhiệm của ngài.”
Lời hắn nói không phải nói suông, Kinh triệu doãn sự vụ bận rộn, thay hắn xử lý vốn không phải chuyện đùa giỡn, một chuyện xử lý không ổn sẽ khiến cho những nhà giàu bất mãn, hắn biết rõ tính Lương Khánh đố kỵ người tài, sự tình làm không xong đương nhiên là bị nghiêm khắc trách cứ, sự tình làm tốt thì e là cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Lương Khánh nhíu nhíu mày, hắn mấy ngày nay đều vô cùng thấp thỏm, ngày đêm bất an. Theo lý mà nói, hắn đang ở vào thời điểm khỏe mạnh, đường làm quan cũng rất đắc ý, chứng bệnh nho nhỏ này từ lâu đã là chuyện bình thường, ít ngày là khỏi hẳn, vốn không cần để ở trong lòng, nhưng lần này hắn lại có cảm giác không tốt lắm, mí mắt không ngừng giật. Hắn xoa xoa mi tâm của mình, bỗng nhiên nhớ tới còn có một chuyện gấp gáp: “Bên phía Giang Tiểu Lâu, ngươi không được quên, phải theo dõi sát.”
“Đại nhân, thân thể ngài không khỏe, chuyện này có thể tạm thời gác lại, chờ ngài khỏe lại cũng không muộn…” Ngiêm Phượng Nhã muốn bịt lại miệng mũi nhưng không dám, chỉ có thể thấp giọng nói, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Lương Khánh không phản đối nói: “Không ổn, nha đầu này vô cùng giảo hoạt, chậm thì sinh biến, ngươi phải tốc chiến tốc thắng.”
Tốc chiến tốc thắng, nói thì dễ, Tử y hầu đó đã nói phải giữ mạng, Giang Tiểu Lâu lại là bệnh sắp chết, một chút dày vò trong thủy lao đã khiến nàng da tróc thịt bong, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hắn nào dám tra tấn bức cung nữa, Ngiêm Phượng Nhã cẩn thận nói: “Vậy để thuộc hạ thử lần nữa…”
“Được rồi, ngươi lui ra làm việc đi.” Lương Khánh nói lời này lại thấy trên mặt bi ngứa, không tự chủ được đưa tay lên gãi.
Ngiêm Phượng Nhã thấy thế quả thật là hãi hùng khiếp vía, nhưng lại không dám nhiều thêm nửa lời, nhanh chóng lùi ra ngoài nhìn lên trời. Chờ hắn vừa ra tới, lập tức dặn dò người phong tỏa sân viên, ngoại trừ mỗi ngày cung cấp ba bữa ăn và cho đại phu đến khám, những người hầu bình thường đều không được phép ra vào. Nhưng Lương Khánh tích uy đã lâu, hắn không dám dễ dàng vi phạm, xế chiều hôm đó liền đi tìm Giang Tiểu Lâu.
Nơi Giang Tiểu Lâu dưỡng bệnh, là một gian phòng nhỏ đơn sơ, canh giữ nghiêm ngặt, nhìn giống nhà lao. Ngoại trừ đại phu khám bệnh, nàng không được tiếp xúc với bất cứ ai.
Trên người Giang Tiểu Lâu có thương tích, gương mặt vẫn xinh đẹp uyển chuyển như trước, chỉ là gầy đi rất nhiều. Nhìn thấy Ngiêm Phượng Nhã, nàng nhàn nhạt mỉm cười, vẫn ôn nhu hòa khí, nhàn nhã y như lần đầu gặp mặt.
“Nghiêm đại nhân, hôm nay sao lại đến thăm ta?"
Cách nói này không nghe được có chút nào địch ý, mà giống như bạn cũ đến thăm, Ngiêm Phượng Nhã nhíu nhíu mày, mặc kệ là đang ở trong hoàn cảnh nào, cô gái này luôn đầy vẻ phong lưu, con ngươi sáng sủa.
Rõ ràng thân ở trong ngục, cơ thể bị cực bình, nhưng cười nói tự nhiên, không sợ hãi chút nào.
Người ở vào thời điểm phú quý quen sống trong nhung lụa, khí chất cao quý thì rất dễ. Hiếm thấy là khi rơi xuống đất rồi, còn có thể duy trì khí độ và tâm tình như cũ.
Cô gái này, dù thế nào cũng không phải là người đơn giản.
“Ngươi đúng là nhàn nhã tự tại vô cùng, xem ra bệnh đã khỏi rồi.” Ngiêm Phượng Nhã dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào nàng.
Âm thanh Giang Tiểu Lâu ôn hòa, ánh mắt hờ hững: “Cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thôi, sao vậy, Lương đại nhân không tự mình đến thẩm vấn sao?”
Nàng vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi Lương Khánh, Ngiêm Phượng Nhã hơi biến sắc, ánh mắt nhìn nàng có thêm một phần lạnh lẽo.
Giang Tiểu Lâu cũng nhìn hắn như vậy, không có chút nào lùi bước.
Ánh mắt Ngiêm Phượng Nhã bất thiện, giọng điệu nghiêm khắc: “Giang Tiểu Lâu, ngươi là phạm nhân to gan nhất mà ta từng gặp. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ngươi còn trong tay ta một ngày, thì đừng hòng thấy được mặt trời một ngày, sống hay chết đều do bọn ta định đoạt.”
Thái độ của hắn vô cùng kiêu căng, con mắt sâu xa tàn nhẫn.
Giang Tiểu Lâu không bị lời nói sắc bén và thái độ hăm dọa này làm sợ, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: ”Nghiêm đại nhân, ta chẳng qua chỉ hỏi thăm Lương đại nhân một câu, ngài liền tức giận như vậy, lẽ nào bệnh tình của đại nhân tăng thêm?”
Ngiêm Phượng Nhã nhất thời nghẹn lời, cô gái trước mắt ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt không hề khiếp sợ, ánh mắt tỏa sáng, càng lộ ra nét quyến rũ bẩm sinh, khi nàng cười với hắn, bên trong sự quyến rũ mơ hồ mang theo sự lạnh lẽo, đánh thẳng đến lòng người.
Lương Khánh đã từng nhắc nhở hắn, Giang Tiểu Lâu không phải nhân vật dễ dàng đối phó, bảo hắn đừng xem thường. Hiện tại nàng chỉ dùng hai ba câu đã thăm dò được hắn, trong lòng Ngiêm Phượng Nhã không khỏi rùng mình. Chẳng lẽ Phó Triêu Tuyên đã tiết lộ cái gì? Không, sẽ không, chuyện này không phải chuyện nhỏ, Phó Triêu Tuyên tuyệt đối sẽ không dám nói lung tung. Còn nữa, khi mình nói chuyện với đối phương, cũng không có thời gian mà tiết lộ tin tức. Hắn nghĩ như vậy, trong lòng rất hoảng loạn, chỉ là loại tâm tình này không thể để lộ ra trước mặt Giang Tiểu Lâu, hắn chỉ đành phải mãnh liệt kềm chế, giả vờ trấn định lạnh lùng nói: “Dĩ nhiên Lương đại nhân thân thể an khang, ngươi là một tù nhân, không có tư cách hỏi đến đại nhân. Ta khuyên ngươi đừng nên nhiều chuyện, còn không bằng ngẫm lại chính mình đi.”
Hắn càng che giấu, càng chứng tỏ trong lòng đang chột dạ, xem ra Phó Triêu Tuyên đã thành công khiến hắn sợ hãi.
Trên thế gian này không có ai không sợ bệnh hủi, chỉ có điều sự úy kỵ với một Lương Khánh thủ đoạn tàn bạo làm cho hắn tạm thời không dám làm gì, loại úy kỵ này có thể duy trì được bao lâu, thì cũng chưa chắc.
Ý nghĩ lóe qua trong đầu Giang Tiểu Lâu, nụ cười bên môi vẫn phong nhã như cũ, giọng điệu thản nhiên nói: “Đại nhân, ta đã sớm nói qua, không có tội thì làm sao ta thừa nhận? Ngài hỏi một trăm lần, một ngàn lần, ta vẫn vô tội như cũ, e là ngài chờ đợi vô ích thôi.”
Ngiêm Phượng Nhã cực kỳ căm tức, trong lòng phiền muộn, xưa nay chưa từng thấy người khó đối phó như vậy, làm hắn vừa buồn bực vừa tức hận. Vốn chỉ chuyện của Lương Khánh đã khiến hắn đau đầu, bây giờ còn phải lấy lời khai từ một kẻ cứng đầu, những ngày tháng này quả thật thống khổ vô cùng. Nhìn thái độ của đối phương, rốt cuộc trong hai người ai mới là tù nhân chứ?
“Nếu là ngươi cố ý không nói”, sắc mặt hắn như chảy dài, càng ngày càng uy nghiêm, xoay người nói với nha sai bên cạnh, “đưa ả về lại nhà lao.”
Bộ dạng của hắn, rõ ràng là tức giận vô cùng.
Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, nàng khiêu khích như vậy, đối phương không ném nàng vào thủy lao lần nữa thì cũng khó.
Nhưng càng là người thông minh, càng phải hiểu được ẩn nhẫn. Dễ dàng bị chọc tức như vậy, sự thông minh của người này cũng có hạn thôi.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, thẳng thắng đứng lên, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ngiêm Phượng Nhã, đôi mắt bình tĩnh không lay động: “Đại nhân, người ta làm việc cũng vì một chữ lợi, ngài bức ta nhận tội, đối với ngài có ích lợi gì?”
Thân thể Ngiêm Phượng Nhã chấn động, ánh mắt nhìn Giang Tiểu Lâu chấn động, hắn ngừng lại động tác xông lên của nha sai, lạnh lùng nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Hai tên nha sai âm thầm lùi ra.
Ngiêm Phượng Nhã đánh giá Giang Tiểu Lâu nửa ngày, không khỏi cười gằn: “Lời ngươi vừa nói, rốt cuộc là có ý gì?”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy lệ khí hiện ra trong mắt người này, nhưng vẫn xem thường, nói nhỏ nhẹ: “Đại nhân, ý của ta không phải rất dễ hiểu sao? Các người buộc ta nhận tội, bất quá là vì tài sản Giang gia, nhưng trên thực tế đối với đại nhân mà nói, tài sản đó là của Lương đại nhân, hắn sẽ chia cho ngài một xu nào sao?”
Lương Khánh là một kẻ cực kỳ hẹp hòi, dù cho hắn có được tài sản của Giang gia, cũng tuyệt đối không nộp vào quốc khố, càng không chia cho người khác, lời này Giang Tiểu Lâu vừa nói ra, Ngiêm Phượng Nhã lập tức nói: “Ngươi muốn gây ly gián sao?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Là ly gián, hay là nói thẳng, ai có thể hiểu rõ hơn đại nhân đây?”
“Hừ, có người tính tình thấp hèn, cả nhà đã chết cả rồi, còn ở đây nói khoác không biết ngượng, đúng là buồn cười.” Ngiêm Phượng Nhã đầy mặt trào phúng.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười yếu ớt: “Đại nhân nói không sai, Giang gia chẳng qua chỉ là thương hộ, vốn vô cùng thấp hèn, người nhà cũng không còn nữa, cho nên ta càng không cần kiêng dè gì, muốn nói gì là nói cái đó. Đại nhân thông minh quả đoán, biết ăn nói, rất được Lương Khánh trọng dụng, cũng coi như là người quan trọng bên cạnh hắn, tại sao không thể nghe ta nói thêm vài câu?”
Ngiêm Phượng Nhã không ngờ Giang Tiểu Lâu đột ngột thay đổi đề tài, nhìn vào mắt nàng chỉ thấy mơ hồ không rõ.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt thong dong: “Đại nhân theo Lương Khánh năm năm, một năm trước vừa được thăng lên Kinh triệu thiếu doãn, quả thật là đáng mừng, điều này có thể nói rõ, trong lòng Lương Khánh ngài là thân tính của hắn.”
Cằm Ngiêm Phượng Nhã khẽ nâng, càng lộ vẻ kiêu căng: “Vậy thì đã sao?”
“Ba tháng trước Lương Khánh phu nhân là Khang thị mở tiệc đãi khách trong dòng tộc, đại nhân ngài cũng ở Lương phủ, Khang gia chính là danh môn vọng tộc, Lương phu nhân cho rằng thân phận ngài không cao, không ra gì, cho nên sai người chặn ngài ngoài cửa…” nàng chỉ nói một nửa, nhưng thâm ý sâu xa.
Trên thực tế, Lương Khánh vô cùng giỏi về xu nịnh quyến rũ, phàm là thần tử hoàng đế thấy ngứa mắt, hắn đều thêu dệt tội danh vu oan hãm hại. Để đạt được mục đích, hắn chiêu mộ một đám người, hoàng đế muốn trừ khử ai, hắn liền để đám người này bày ra tội danhvu cáo, cuối cùng đẩy người đó vào đường chết, giúp hoàng đế quang minh chính đại diệt trừ cái đinh trong mắt. Ngiêm Phượng Nhã là một trong những kẻ được hắn nuôi dưỡng như vậy, bởi vì thông minh lanh lợi, giỏi ăn nói, luôn rất được Lương Khánh xem trọng. Tính tình Lương Khánh đa nghi, rất hiếm khi tin ai, rõ ràng có hai vị trí Kinh triệu thiếu doãn, hắn lại chỉ bổ nhiệm một người. Những người thuộc Công tào tòng quân, Ty lục tòng quân, Ty hộ tòng quân dưới tay hắn, vì có một số ít là do Kinh triệu doãn tiền nhiệm lưu lại, lại có mối quan hệ với nhiều thế lực khắp nơi, cho nên hắn không tin tưởng.
Tổ tiên Ngiêm Phượng Nhã chẳng qua là một tú tài nghèo, đến đời của phụ thân hắn là một người sa cơ lỡ vận, nhưng vì được Lương Khánh xem trọng mà từ đó tiến vào triều đình trở thành một vị quan. Ở trước mặt người khác hắn có thể vô cùng đắc ý, nhưng trước mặt Lương phu nhân thì chẳng là gì. Khang thị tuy không phải gia đình hiển quý, nhưng cũng là đại tộc trăm năm ở Ký Châu, có lý nào trong trọng xuất thân như hắn? Đương nhiên sẽ không cho hắn vào.
Ngiêm Phượng Nhã đang ở vào thời điểm đắc ý, nghe nói Lương Khánh bày tiệc còn chuẩn bị áo mũ chỉnh tề, không ngờ lại bị chặn ngay trước cửa, đúng là quá tổn thương lòng tự tôn. Hắn ngàn nhịn vạn nhịn, chung quy không nhịn được, nhất thời oán giận mấy câu với người bên cạnh, những lời này truyền đến tai Lương Khánh, Lương Khánh ngầm ra lệnh bắt trói hắn lại đánh cho một trận. Trong chớp mắt hắn tỉnh ngộ, tất cả của mình đều do Lương Khánh ban cho, tuyệt đối không thể trở mặt, thế là không biết liêm sỉ mà quỳ xuống xin tha, Lương Khánh giáo huấn hắn vài câu liền cho hắn rời đi. Ngiêm Phượng Nhã tuy sợ đối phương nhưng trong lòng vẫn mang oán hận, đặc biệt vơ vét nhiều bảo vật đưa đi đút lót Lương phu nhân, còn lén lút đưa một mỹ nhân tuyệt đẹp đến cho Lương Khánh. Lương Khánh có châu báu và mỹ nhân, rất nhanh quên việc này đi, nhưng Ngiêm Phượng Nhã vẫn ăn ngủ không yên. Hắn vẫn giúp đỡ Lương Khánh làm việc, dĩ nhiên biết lòng dạ đối phương độc ác, tuy rằng nhất thời tha thứ cho hắn, nhưng khi quay đầu lại suy nghĩ, khó đảm bảo ngày nào đó không lôi chuyện cũ ra nói lại, đến khi đó hắn chỉ còn con đường chết. Nhưng nỗi lo lắng này hắn vẫn luôn giấu trong lòng, chưa bao giờ chịu nói với bất kỳ ai, trong chớp mắt đã bị Giang Tiểu Lâu công phá, sắc mặc không khỏi càng lúc càng trắng xanh, khó coi cực điểm. Hắn nhanh chóng đi ra cửa, cấp tốc dặn dò nha dịch lui hết ra ngoài sân, lúc này mới qua tâm quay vào.
“Chuyện này, làm sao ngươi biết được?” Hắn lớn tiến quắc mắt nhìn đối phương.
Giang Tiểu Lâu bình thản nói: “Quốc Sắc Thiên Hương lầu là nơi thế nào chứ, Lương đại nhân có thân phận cỡ nào, rất nhiều tin tức không cần hỏi cũng tự động chảy vào lỗ tai. Nghiêm đại nhân có thời gian tìm hiểu tin tức này từ đâu mà ra, không bằng suy nghĩ cho kỹ nếu tương lai Lương Khánh lôi chuyện cũ ra nhắc lại, ngài nên làm sao mới được.”
Sắc mặt Ngiêm Phượng Nhã trắng bệch, mà lúc này nụ cười chậm rãi nở trên mặt Giang Tiểu Lâu, lộ ra từng tia trào phúng.
Nha đầu này, giơ tay nhấc chân đều phong tình tỏa sáng, ôn nhu như nước, đặc biệt dễ làm cho nam nhân bị mê hoặc, nhưng trên thực tế là từng bước ép sát, như rong trong hồ sen, chỉ cần lơ đãng một chút là bị quấn đến chết.
Nữ nhân khẩu phật tâm xà hắn gặp đã nhiều, lại rất ít gặp loại phong thái trác tuyệt này.
Đôi mắt xinh đẹp đó, khiến ngươi không thể nào căm hận được.
Lửa hận tích tụ đó, từng chút một được kềm chế xuống. Hắn cuối cùng nhận ra Giang Tiểu Lâu đang cố ý chọc giận hắn, hoặc là nói nàng đã dự liệu được phản ứng của hắn, đang cố gắng dẫn dụ hắn vào bẫy. Càng phẫn nộ thì càng phải nhịn xuống, hắn muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.
“Ngươi biết cũng không ít, nhưng vậy thì đã sao, chỉ dựa vào chút chuyện đó đã muốn ly gián quan hệ giữa ta và đại nhân sao? Vọng tưởng.” Hắn nói không chút lưu tình, dùng giọng điệu mười phần khinh bỉ.
Gương mặt Giang Tiểu Lâu ôn nhu dịu dàng, đôi mắt đen trong suốt, sâu không thấy đáy: “Ta chỉ đang nhắc nhở ngài, nên nghĩ cho kỹ bây giờ bên làm thế nào.”
Khi Phó Triêu Tuyên đi tới cửa, vừa vặn nghe được Ngiêm Phượng Nhã tức giận gào lên: “Ả nữ nhân gian xảo này, đừng nói năng bậy bạ nữa, coi chừng ta cho người cắt cổ ngươi.”
Hắn sầm mặt lại, lặng lẽ dựa vào cánh cửa khép hờ nhìn vào bên trong.
Trên mặt Ngiêm Phượng Nhã đầy vẻ lúng túng, không có chút nào khí thế mạnh mẽ như lúc nãy, chỉ là chán chường ngồi trên ghế, uể oải suy sụp.
Giang Tiểu Lâu nói: “Nghiêm đại nhân, muốn cả đời làm chó, hay là bò lên cao đứng trên người khác, cũng chỉ do một ý niệm của ngài thôi.”
Ngiêm Phượng Nhã nhất thời nổi giận, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
Lúc này, Phó Triêu Tuyên không hề nghi ngờ, nếu có thể hắn sẽ nhào đến bóp cổ Giang Tiểu Lâu. Nhưng cuối cùng, Ngiêm Phượng Nhã bất quá chỉ trừng mắt, cũng không có ý định động thủ.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, muốn lặng lẽ nháy mắt với Giang Tiểu Lâu, ra hiệu nàng đừng nóng vội, không thể ép Ngiêm Phượng Nhã được.
Giang Tiểu Lâu lại không hề nhìn về phía hắn, cũng là không hề có ý lùi bước, nhìn Ngiêm Phượng Nhã: “Ta nghe người ta nói, vốn dĩ đại nhân tên là Nghiêm Hưng Thịnh, cái tên này rất hay, tại sao phải đổi tên?”
Ngiêm Phượng Nhã không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Lâu.
Không khí trong phòng trở nên ngưng trệ, Phó Triêu Tuyên vẫn cố gắng gây chú ý với Giang Tiểu Lâu, nàng lại ngoảnh mặt làm nhơ.
Trong phòng, chỉ nghe được tiếng của nàng nhẹ nhàng: “Phượng hoàng chính là vua của muôn chim, là vật bay thẳng lên trời, còn chữ nhã, dĩ nhiên càng có ý cảnh sâu xa. Nhã thao là chỉ nhạc khúc tao nhã tinh diệu; nhã thiên là duyên dáng văn chương; nhã lượng cao thượng là nói người khí độ bất phàm; nhã nhân thâm trí là nói người phong nhã có hứng thú sâu xa… Ngài xem, bất kể là dùng ở đâu, đều là ngôn từ cao thượng, đây không phải là dám thẳng vào lòng người hay sao?”
Rõ ràng có tên, nhưng lại muốn dính dáng đến Phượng hoàng, đến nhã, mặt này nói rõ Nghiêm Hưng Thịnh rất muốn có được địa vị cao quý, mặt khác lại nói rõ với Giang Tiểu Lâu sự tự ti sâu sắc của hắn. Nếu không phải luôn khắc khoải trong lòng về xuất thân thấp hèn của mình, hắn cần gì phải đổi cả tên, cần gì phải tức giận khi nhắc đến thân phận thương hộ của Giang Tiểu Lâu. Dưới cái nhìn của hắn, đại khái cảm thấy phú hào như Giang gia còn thấp hèn hơn cả hắn.
Ý nghĩ buồn cười, con người buồn cười, nhưng ở thời khắc mấu chốt này, lại hết sức hữu hiệu.
Ngiêm Phượng Nhã trần ngập nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Danh sách chương