Phó Triêu Tuyên mơ hồ đoán ra được gì đó, từ từ lộ ra vẻ hoảng sợ trong mắt: “Giáo lý của Phật tổ không được chém giết, nàng đúng là điên rồi…”
“Không, đại phu huynh hành y cứu người, số người cứu được cũng có hạn, chẳng qua chỉ là việc thiện nhỏ, mà nếu như giết được Lương Khánh, sánh bằng cứu được rất nhiều người, không chỉ là cứu được thân thể của họ, càng cứu được linh hồn và tôn nghiêm của họ, đó mới chính là việc thiện lớn.” Trong mắt nàng âm thầm có ánh sáng lưu chuyển, mang theo sức mạnh khiếp người.
Phó Triêu Tuyên không kềm được lùi lại mấy bước, con ngươi đột nhiên co rút lại, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch, tứ chi cứng ngắc.
Giang Tiểu Lâu rõ ràng nhìn thấy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi trên mặt hắn.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng rất rõ ràng, là một đại phu cứu người, hắn bị ý nghĩ này của nàng dọa cho sợ hãi, giết người bằng với cứu người, nàng lại có ý nghĩ kinh hãi thế này. Mà rõ ràng là hắn tin, nhưng lại không thể ngăn cản cảm giác tội ác đang nảy sinh mãnh liệt trong người. Cho nên, nàng mỉm cười nói: “Đây là ý nghĩ của ta, ta chuẩn bị thực hiện như vậy. Đại phu, huynh thấy thế nào?”
Hắn nhìn nàng, biểu hiện giống như là nửa đêm gặp phải quỷ, cực kỳ hoảng sợ: “Ta…ta không thể vi phạm giới lệnh…”
“Mỗi người đều có thế giới của mình, ngày thường cái mình nhìn thấy đều là cái mình muốn thấy, cái nghe được đều là cái mình muốn nghe. Thậm chí khi tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không kềm được mà cộng vào đó phán đoán của mình, suy nghĩ của mình. Phật tổ giảng dạy công đức, là yêu cầu tìm được bản tâm của mình, đồng thời để hành vi thuận theo bản tâm. Làm người, khi đau khổ thì sẽ khóc,khi vui vẻ thì sẽ cười, khi phẫn nộ sẽ tìm nơi phát tiết, đây mới là nhân tính, cũng là bản tâm chân chính. Trật tự gì đó, người khác gì đó, đều không liên quan đến bản tâm. Tu hành không câu nệ hình thức, không gò bó trói buộc, đây chỉ là quá trình mà thôi. Con người chỉ cần thành thật đối diện với nội tâm của mình là được, đây mới đúng là tu hành.”
“Rốt cuộc nàng muốn nói gì?” Trong mắt của hắn xuất hiện một tia vỡ vụn.
Tín ngưỡng của hắn, từng chút một phát sinh đổ vỡ, cho dù hắn không thừa nhận, nhưng trước ánh mắt của Giang Tiểu Lâu, dù cho là sắt thép cũng phải từ từ vỡ vụn. Mỹ nhân như thế, lời nói như thế, mang theo sức mê hoặc đáng sợ.
Hắn cảm giác được đáy lòng của mình, có một loại tâm tình bị nàng khơi dậy, cảm giác này đã chôn chặt trong đáy lòng hắn rất lâu, hắn vẫn dựa vào giáo lý mà dìm nó xuống, đóng băng nó. Nhưng mà lời của Giang Tiểu Lâu, đã từng chút một làm cho cảm giác đó thức tỉnh.
Nhưng làm sao hắn có thể? Đọc kinh Phật nhiều năm như vậy, tại sao tất cả sức kềm chế của hắn lại không chịu được một đòn khi ở trước mặt nàng như vậy.
“Phó đại phu, Lương Khánh lừa dối lòng tin của huynh, huynh cũng tràn ngập phẫn nộ và oán hận hắn…”
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.” Hắn như là biết nàng muốn nói gì, lập tức cắt ngang.
“Nếu huynh căm hận hắn lừa dối huynh, tại sao lại có biểu tình như vậy, tại sao lại không thừa nhận bản tâm của mình? Vì huynh tu Phật mà tu chưa đến, bởi vì huynh sợ hãi đối mặt với phẫn nộ của chính mình.” Âm thanh của nàng bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng từng bước đem hắn đẩy vào ngõ cụt.
“Ta…hoàn toàn không biết nàng đang nói gì.”
“Phải không, nhưng đúng là huynh nên nghĩ như vậy. Thế giới mà Phật tổ sáng tạo ra là sạch sẽ, sao lại thành ra nông nỗi này? Đúng là đáng thương, huynh luôn rất đau khổ, lại phải trơ mắt nhìn rất nhiều người chịu khổ, còn phải tiếp tục lừa dối bản thân, sống cuộc sống tự lừa dối mình.”
Hắn trừng mắt nhìn nàng chăm chăm, mạnh lẽ lắc đầu, cuối cùng mềm nhũn cả người, ngồi sụp xuống đất: “Ta sẽ không bị nàng thuyết phục…”
“Cái gọi là trật tự chỉ là câu nói bên ngoài của bọn quyền quý, chuyện mà chúng ta thật sự cần làm chỉ có một mà thôi, không phải huynh có khả năng bị xã hội này hòa tan hay không, mà là huynh có thể thuận theo tâm ý của mình mà sống tiếp hay không, chỉ có vậy thôi. Nếu có thể dẹp bỏ rác rưởi, thế giới này sẽ trở nên sạch sẽ. Cấm kỵ chỉ tồn tại trong thế giới quyền quý, huynh nhìn vào thế giới của động vật đi, chúng nó sống như thế nào? Nếu ta là huynh, ta sẽ tận hết sức đi làm chuyện mình nên làm.”
Phó Triêu Tuyên bị những lời nói kinh hãi này đánh đổ, đồng thời từng bước bị nàng mê hoặc dụ dỗ. Không sai, bản thân hắn cũng nghĩ như vậy, Lương Khánh lừa dối hắn, làm hại nhiều người vô tội, nhưng hắn ngồi ở vị trí cao, ngồi mát ăn bát vàng, bản thân mình còn giúp loại người đó chữa trị...mình chính là hung thủ gián tiếp rồi.
“Là sai lầm của ta, đều là sai lầm của ta…nếu như ta phát hiện sớm một chút, ta có thể nghĩ cách ngăn cản hắn.” Hắn theo bản năng thì thào nói.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy oán hận ẩn giấu trong mắt hắn, sự oán hận vốn không nên huộc về một đại phu, không nên thuộc về một Phật tử.
Dụ hắn giết người, đây là tội lỗi phải vào địa ngục, nhưng Giang Tiểu Lâu không hối hận, bởi vì mỗi một lời nàng nói đều được phát ra từ đáy lòng, chứ không phải chỉ vì muốn dụ dỗ người trước mắt. Nàng nghĩ thế nào, thì nói thế đó, đây chính là điểm ngang ngược của nàng, bởi vì nàng không cam lòng chịu khổ, nàng muốn báo thù.
“Đến đây, đứng về phía ta, quét sạch những kẻ ô uế, chuyện này không hề khó. Ta sẽ đứng bên cạnh huynh, đánh đổ kẻ địch của chúng ta.” Nàng mang theo một chút ôn nhu, nói từng chữ.
Toàn thân hắn xụilơ, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, con mắt mơ hồ phát ra một tia hào quang khác lạ: “Đúng, ta là đại phu của hắn, đây là Phật tổ ban cho ta cơ hội, cơ hội tốt nhất.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười này không có một chút nào đắc ý, chỉ có ôn nhu gần gũi, nhu thuận hiểu ý: “Không, chuyện trước tiên huynh phải làm là sắp xếp đường lui cho mình, chứ không phải nóng lòng hành động. Trên đời này không có chuyện nào làm một lần là xong, chỉ có bảo vệ tốt chính mình và người nhà, mới có thể làm đến tốt nhất đẹp nhất.” Quả thật nàng là một nữ nhân ác độc, dùng gương mặt lương thiện đi hướng dẫn hắn, một người vô tội bước vào đường chết, nàng chỉ cần tính mạng của Lương Khánh.
Biểu hiện của Phó Triêu Tuyên đã được một loại tâm tình hưng phấn thay thế, hắn nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói: “Đúng, giữ lại tấm thân hữu dụng, không thể dễ dàng bị tổn hại, đó mới là giáo lý của Phật. Ta phải nghĩ ra phương pháp thích hợp trước, để nàng thành công rời khỏi đây.”
Ngày thứ bảy, bệnh tình của Giang Tiểu Lâu nặng thêm, vết thương trên người nàng mặc dù bắt đầu đóng vảy, nhưng nhiệt độ thân thể càng cao, cả người xuất hiện trạng thái mê man, Lương Khánh bất an, hắn nhiều lần thúc giục Phó Triêu Tuyên gia tăng thêm thuốc, bất kể thế nào cũng phải giữ được mạng cho Giang Tiểu Lâu. Phó Triêu Tuyên tựa hồ đã cố hết sức, nhưng cũng không thể thay đổi được tình trạng của nàng, cuối cùng có lòng tốt kiến nghị Lương Khánh chuyển người từ phòng giam vào căn phòng nhỏ ở phía sau phủ nha. Ban đầu Lương Khánh vô cùng do dự, nhưng nghĩ đến hậu quả khi đem một người chết giao lại cho Tử y hầu, hắn không thể không đồng ý với đề nghị này. Đối với bệnh nhân mà nói, gian phòng nhỏ này tuy đơn sơ nhưng tốt hơn rất nhiều so với hoàn cảnh ác liệt trong phòng giam.
Giang Tiểu Lâu cũng không phải cố ý giả bệnh, bệnh tình của nàng là thật, thân thể lúc lạnh lúc nóng, sốt rất cao. Phó Triêu Tuyên dặn dò người chuẩn bị chăn thật dày, để Giang Tiểu Lâu nằm xuống nghỉ ngơi. Sau đó trong vòng ba canh giờ, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, phần lớn thời gian là rơi vào trong cảnh mộng hỗn loạn. Lúc nàng hơi tỉnh, phát hiện Phó Triêu Tuyên đang ngồi bênh cạnh nàng, cúi đầu châm cứu cho nàng. Phát hiện nàng đã tỉnh, hắn thu hồi châm, mỉm cười nói: “Sốt cao đã hạ rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói xong, hắn đưa tới cho nàng một chén thuốc đen ngòm, Giang Tiểu Lâu nhíu mày, bưng lên uống một hơi cạn sạch. Bởi vì đầu lưỡi đắng nghét, nàng căn bản không có cách nào phân biệt ra được chén thuốc có mùi vị gì.
Uống thuốc xong, cái trán có chút thấm mồ hôi, nhưng cơ thể không đau đớn như trước nữa, đủ để chứng minh y thuật của Phó Triêu Tuyên rất tốt.
“Những lời nàng nói trước kia, rằng nàng tin Phật là giả đúng không?” Hắn đột nhiên hỏi như vậy, trên mặt mang theo ý thăm dò.”
Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát, giờ khắc này nàng hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn để che đậy đối phương, nàng có đủ năng lực đó, nhưng nàng chỉ nói:”Không, trước kia đã từng là vậy.”
Nàng nói hai chữ đã từng, có nghĩa là bây giờ nàng đã từ bỏ Phật, không thờ phụng ai nữa. Phó Triêu Tuyên chấn động cả người, ngẩn ngơ hồi lâu, ánh mắt hắn hiện ra một tia tức giận: “Cho nên, trước kia đều là nàng lừa ta?”
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Từ năm bảy tuổi ta theo phụ thân đi khắp các miếu bố thí, thắp không biết bao nhiêu hương; tám tuổi cứu nạn đói, phụ thân mở kho phát thóc cứu tế lưu dân; mười tuổi phụ thân bỏ ngàn lượng bạch ngân xây cầu cho bá tánh. Bao nhiêu năm nay Giang gia làm bao nhiêu việc thiện, cứu tế rất nhiều người nghèo, kinh doanh công bằng chính trực, tận lực kết thiện duyên. Vì sao Phật tổ lại giáng họa xuống đầu, để ta nhà tan cửa nát? Lương Khánh giết người vô số, nợ máu đầy rẫy, tại sao Phật tổ không trừng phạt hắn?”
Phó Triêu Tuyên cắn răng nói: “Người làm việc ở mặt đất, Phật ở trên trời giám sát, thế nhân phạm tội thế nào, Phật đều ghi vào sổ. Giống như cơn hồng thủy bên ngoài con đê, từ từ dâng lên, con đê còn chưa vỡ, thế nhân cho rằng còn bình an, mãi đến khi đê vỡ, đó mới chính là ngày phán quyết.”
Hắn dùng lời của Phật trả lời nàng, hy vọng nàng nhẫn nại, nhưng Giang Tiểu Lâu nhìn hắn kiên định nói: “Không, Phật tổ không thể phán quyết, ta sẽ làm. Nếu huynh không dám, thì một mình ta sẽ làm đến cùng.”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên biến ảo không ngừng, sóng mắt kịch liệt bất an, nhìn nàng, nội tâm biến ảo chập chờn, nửa ngày cũng không nói nên lời. Lúc ở phòng giam nhất thời kích động đồng ý với nàng, giờ hắn bắt đầu dao động.”
“Ta không ép huynh phải giúp ta, nhưng ta sẽ cố hết sức làm chuyện này.”
“Nàng biết mình đang nói gì không? Một người sao có thể làm được chuyện này?” Hắn rùng mình, ánh mắt sắt bén quét tới, âm thanh cũng nghiêm khắc mấy phần, nhưng khó nén được quan tâm, “Được, ta đồng ý hỗ trợ, nhưng không phải vì nàng, mà là vì những người vô tội bị hại. Bây giờ nàng muốn làm gì, bên ngoài có bao nhiêu người đang canh giữ nàng biết không? Những người kia ai cũng cầm trường kiếm trong tay, nếu nàng có hành động gì, sẽ chết không có chỗ chôn.”
Giang Tiểu Lâu nghe xong, trên mặt cũng không có vẻ gì mừng rỡ, chỉ bình tĩnh hỏi: “Như vậy, đại phu có thể làm theo lời ta nói sao?”
Ánh mắt Phó Triêu Tuyên hơi ngần ngại, rơi vào trên mặt nàng.
Nàng nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, biểu hiện cực kỳ chăm chú.
Hắn trịnh trọng gật đầu: “Ta có thể thề với Phật, tất cả đều nghe theo lời nàng. Như vậy, bước đầu tiên ta phải làm sao?”
Giây lát sau Giang Tiểu Lâu mới chậm rãi nở nụ cười: “Cuối thu mát mẻ, thường hay uống rượu, chắc là trên người Lương đại nhân lại nổi không ít vết sởi…”
Đôi mắt Phó Triêu Tuyên căng thẳng: “Sao nàng biết hắn bị bệnh gì?”
Ánh mắt thu thủy của Giang Tiểu Lâu chớp chớp: “Thời gian trong ngục trôi qua rất chậm, mặc kệ là phạm nhân hay ngục tốt, đều tìm kiếm đề tài để tiêu khiển. Ai cũng nói, trước đó vài ngày chắc là Lương đại nhân bị phong hàn, lại thêm uống rượu bừa bãi, trên mặt có không ít vết sởi, không thể ra gió, cho nên không ít vụ án đều bị gác lại, các phạm nhân trong ngục giam oán than ngập trời.”
“Quả thật là vậy, sức khỏe của Lương Khánh không hợp uống rượu, nhưng trên chốn quan trường xã giao rất nhiều, hắn thường vì uống rượu quá nhiều mà bị nổi sởi khắp người, về căn bệnh này ta có chút tâm đắc, cho nên hắn đặc biệt mời ta đến chữa. Chỉ là lần này hắn nổi sởi cả người rất nghiêm trọng, thậm chí lan đầy mặt, quả thật là không thể gặp người, chỉ có thể tạm thời xin nghỉ dưỡng bệnh.” Phó Triêu Tuyên ăn ngay nói thật.
“Phó đại phu, trên đời này bệnh sởi có rất nhiều loại, huynh có thể xác định đó là do hắn uống rượu gây ra dị ứng sao?” đáy mắt Giang Tiểu Lâu lấp lánh.
Phó Triêu Tuyên hơi ngạc nhiên: “Không phải nguyên nhân này thì là gì?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như nước: “Từ từ nghĩ, rồi huynh sẽ biết nó là gì.”
Phó Triêu Tuyên càng ngày càng không rõ, thấy trong nụ cười của nàng có thâm ý khác, mới đột nhiên rùng mình. Nàng nhẹ nhàng đến gần hắn, nói nhỏ bên tai hắn vài câu. Hắn hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Gió nhẹ từng đợt, hắn đứng lên đi tới cạnh cửa, liếc mắt nhìn ra thủ vệ nghiêm ngặt đang đứng bên ngoài, lập tức qua lại nhẹ giọng nói: “Việc này…nhất định phải cẩn thận hành sự.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, xinh đẹp kiều mị: “Đại phu yên tâm, chỉ cần huynh làm theo lời ta, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.”
Bởi vì tính tình Lương Khánh nham hiểm, hỏa khí tích tụ trong người, mỗi lần uống rượu xong sẽ xuất hiện nhiều vết đỏ trên người, nhưng chỉ cần uống thuốc của Phó Triêu Tuyên một ngày, vết đỏ này sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng tình hình lúc này hoàn toàn khác, hắn uống thuốc liên tiếp hai ngày, vết đỏ trên mặt lại ngày càng nghiêm trọng, thậm chí biến thành những khối đỏ đậm rất lớn. Ngiêm Phượng Nhã gấp đến độ xoay vòng vòng, lại mời Phó Triêu Tuyên đến xem, hắn dựa theo phương thuốc khi xưa tăng thêm số lượng, nhưng mà bệnh của Lương Khánh vẫn không thấy chuyển biến.
Ngiêm Phượng Nhã tạm thời tiếp quản mọi chuyện, đến thăm Lương Khánh, cố ý kéo Phó Triêu Tuyên qua một bên: “Phó đại phu, rốt cuộc đại nhân nhà ta bị làm sao? Bệnh tình không khá hơn, ngược lại càng nặng thêm.”
Phó Triêu Tuyên nhìn thấy hắn, lộ vẻ khó xử: “Quả thật, trước khi chỉ cần một thang thuốc là lập tức khá hơn, lần này ngược lại bệnh càng nặng.” Hắn như có như không nhìn về Lương Khánh đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Nghiêm đại nhân, có thể qua một bên nói chuyện không?”
Ngiêm Phượng Nhã nhận ra một chút không bình thường từ nét mặt nghiêm trọng của đối phương, liền vội vàng dẫn hắn ra ngoài: “Đại phu có gì cứ nói thẳng.”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên nghiêm trọng: “Vết đỏ trên mặt Lương đại nhân đã lan rộng thành vết đỏ đậm, bề mặt vết đỏ vô cùng thô ráp, không thể chảy mồ hôi được…chỗ nghiêm trọng nhất là, hắn vừa nói với ta, trên mặt có cảm giác ngứa ngứa như kiến bò…”
Ngiêm Phượng Nhã nhất thời không dám nghĩ lung tung, chỉ dám phỏng đoán: “Ý của ngươi là…”
“Ta nghi ngờ…đại nhân bị nhiễm phải bệnh hủi.” Đôi mắt Phó Triêu Tuyên lộ rõ vẻ mờ mịt.
Ngiêm Phượng Nhã chấn động kinh ngạc, lát sau giận tím mặt nói: “Nói bậy, đại nhân chỉ là bị chút bệnh sởi, sao lại thành bệnh hủi?”
Trên mặt Phó Triêu Tuyên mang theo vẻ gấp gáp: “Nghiêm đại nhân, tuy rằng tuổi ta không lớn lắm, nhưng y thuật là tổ truyền, nếu không có bảy phần nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không dám nói linh tinh.”
Ngiêm Phượng Nhã tức giận càng cao, mặt xanh lên: “Đại phu, ta hy vọng ngươi biết mình đang nói gì. Bệnh hủi không phải là chứng bệnh thông thường, ngươi ăn nói linh tinh như vậy, lỡ bị truyền ra ngoài…dư luận xưa nay rất đáng sợ, đến khi đó lòng người hoang mang, ngươi tự cho là mình thông minh, có nghĩ đến hậu quả chưa?”
Phó Triêu Tuyên cũng nổi giận, tiến lên một bước nói: “Bệnh hủi khi mới bắt đầu, người bệnh sẽ cảm thấy da dẻ ngứa rát như có kiến bò, hoặc khi nhìn vật sẽ có sọc sọc, hoặc không chảy mồ hôi, tay chân đau ê ẩm, châm cứu không đau, mắt bị sưng phù, nổi mụt nhọt cả người, nước tiểu màu vàng đậm, bị tiểu sót, mặt mày tái nhợt, hoảng hốt hay quên… Những bệnh trạng này, Lương đại nhân đã có hơn nửa, tuyệt đối không thể là bị dị ứng rượu thông thường, nếu ngài không tin ta, thì mời cao nhân khác đi.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi, Ngiêm Phượng Nhã nhất thời cuống lên, kéo tại tay áo hắn: “Đại phu đừng đi, có gì từ từ nói.”
Không phải Ngiêm Phượng Nhã cố ý nghi vấn, mà bệnh hủi là căn bệnh khiến bất cứ ai ở Đại Chu nghe nói đến cũng đều biến sắc hoảng hốt, hắn vốn cho rằng Lương Khánh bị dị ứng rượu, hoàn toàn không ngờ tới hắn lại bị bệnh hủi. Hắn thấy Phó Triêu Tuyên nói như chém đinh chặt sắt, không khỏi nói: “Đại phu, bệnh hủi không phải bệnh thông thường, sao đại nhân lại vô cớ nhiễm phải, lời ngươi nói có chắc chắn không?”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên bình tĩnh, nhưng trong lòng đang âm thầm lo lắng, hắn vốn đang định tuyên bố với bên ngoài bệnh tình của Lương Khánh, nhưng mà Giang Tiểu Lâu nói trước tiên hắn phải làm hai việc. Một là, trong thuốc của Lương Khánh thêm vào nhiều loại hải sản được nghiền thành bột phấn. Phó Triêu Tuyên nghe đến đó sợ hãi vô cùng, vốn cả người Lương Khánh đã đỏ hồng lên, bỏ thêm hải sải vào dĩ nhiên sẽ làm cho càng sưng đỏ, ngứa ngáy khó chịu, sau này cho dù có kiểm tra lại thuốc cũng không phát hiện ra được gì, hải sản đã sớm bị hòa tan vào thuốc uống vào bụng, không ai đoán ra được điểm mấu chốt trong đó. Thứ hai, nàng muốn hắn tiết lộ bệnh tình trước mặt Ngiêm Phượng Nhã, mà không phải tuyên bố với mọi người.
Thấy đối phương vẫn không tin, Phó Triêu Tuyên hừ một tiếng: “Lý do mắc bệnh hủi, đều là vì nóng lạnh liên miên, xâm nhập ngũ tạng, thấu vào xương cốt, dùng sức quá độ, ăn uống không điều độ… Gan của đại nhân bị hao tổn, vốn là không thể uống rượu, nhưng lại xã giao quá nhiều, độc tố tích tụ càng lúc càng nhiều, nới ra nông nỗi ngày. Nghiêm đại nhân, loại bệnh này từ lúc nhiễm phải đến lúc phát tác có một khoảng thời gian, có thể đại nhân đã sớm nhiễm phải rồi. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải nhanh chóng cách ly, không thể để truyền nhiễm của người khác.”
“Cách ly…bây giờ? Không…không được.” Ngiêm Phượng Nhã lập tức hoảng loạn, vẻ mặt trở nên cực kỳ bất ổn.
“Nếu bây giờ không cách ly, tương lai sẽ truyền nhiễm cho người khác, Nghiêm đại nhân sẽ ăn nói thế nào đây?” Vẻ mặt Phó Triêu Tuyên nghiêm túc nhắc nhở.
Ngiêm Phượng Nhã biết rõ chuyện này nghiêm trọng, pháp lệnh Đại Chu quy định, những người mắc bệnh truyền nhiễm thì phải đưa về Lệ Thiên Sở tiến hành cách ly, để bảo vệ hoàng đế và quan chức triều đình, thậm chí quy định trong nhà quan chức nếu có phát sinh bệnh truyền nhiễm, nếu có ba người trở lên bị nhiễm bệnh, cũng không được vào cung, kỳ hạn một trăm ngày. Mà bệnh hủi cũng không phải bệnh truyền nhiễm thông thường, không thể chỉ cách ly là xong…
Phó Triêu Tuyên vừa nói, vừa tỉ mỉ nhìn vẻ mặt đối phương. Trên thực tế hắn vô cùng nghi hoặc, tại sao Giang Tiểu Lâu chỉ nói cho Nghiêm Phượng Nhã, cách ly Lương Khánh thì lại làm sao, muốn lấy tính mạng đối phương tuyệt đối là không thể.
Nghĩ như vậy, trước mặt đột nhiên hiện lên gương mặt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt óng ánh, nụ cười như hoa. Nhưng mà, rốt cuộc nàng muốn làm gì…
“Không, đại phu huynh hành y cứu người, số người cứu được cũng có hạn, chẳng qua chỉ là việc thiện nhỏ, mà nếu như giết được Lương Khánh, sánh bằng cứu được rất nhiều người, không chỉ là cứu được thân thể của họ, càng cứu được linh hồn và tôn nghiêm của họ, đó mới chính là việc thiện lớn.” Trong mắt nàng âm thầm có ánh sáng lưu chuyển, mang theo sức mạnh khiếp người.
Phó Triêu Tuyên không kềm được lùi lại mấy bước, con ngươi đột nhiên co rút lại, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch, tứ chi cứng ngắc.
Giang Tiểu Lâu rõ ràng nhìn thấy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi trên mặt hắn.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng rất rõ ràng, là một đại phu cứu người, hắn bị ý nghĩ này của nàng dọa cho sợ hãi, giết người bằng với cứu người, nàng lại có ý nghĩ kinh hãi thế này. Mà rõ ràng là hắn tin, nhưng lại không thể ngăn cản cảm giác tội ác đang nảy sinh mãnh liệt trong người. Cho nên, nàng mỉm cười nói: “Đây là ý nghĩ của ta, ta chuẩn bị thực hiện như vậy. Đại phu, huynh thấy thế nào?”
Hắn nhìn nàng, biểu hiện giống như là nửa đêm gặp phải quỷ, cực kỳ hoảng sợ: “Ta…ta không thể vi phạm giới lệnh…”
“Mỗi người đều có thế giới của mình, ngày thường cái mình nhìn thấy đều là cái mình muốn thấy, cái nghe được đều là cái mình muốn nghe. Thậm chí khi tận mắt nhìn thấy, cũng sẽ không kềm được mà cộng vào đó phán đoán của mình, suy nghĩ của mình. Phật tổ giảng dạy công đức, là yêu cầu tìm được bản tâm của mình, đồng thời để hành vi thuận theo bản tâm. Làm người, khi đau khổ thì sẽ khóc,khi vui vẻ thì sẽ cười, khi phẫn nộ sẽ tìm nơi phát tiết, đây mới là nhân tính, cũng là bản tâm chân chính. Trật tự gì đó, người khác gì đó, đều không liên quan đến bản tâm. Tu hành không câu nệ hình thức, không gò bó trói buộc, đây chỉ là quá trình mà thôi. Con người chỉ cần thành thật đối diện với nội tâm của mình là được, đây mới đúng là tu hành.”
“Rốt cuộc nàng muốn nói gì?” Trong mắt của hắn xuất hiện một tia vỡ vụn.
Tín ngưỡng của hắn, từng chút một phát sinh đổ vỡ, cho dù hắn không thừa nhận, nhưng trước ánh mắt của Giang Tiểu Lâu, dù cho là sắt thép cũng phải từ từ vỡ vụn. Mỹ nhân như thế, lời nói như thế, mang theo sức mê hoặc đáng sợ.
Hắn cảm giác được đáy lòng của mình, có một loại tâm tình bị nàng khơi dậy, cảm giác này đã chôn chặt trong đáy lòng hắn rất lâu, hắn vẫn dựa vào giáo lý mà dìm nó xuống, đóng băng nó. Nhưng mà lời của Giang Tiểu Lâu, đã từng chút một làm cho cảm giác đó thức tỉnh.
Nhưng làm sao hắn có thể? Đọc kinh Phật nhiều năm như vậy, tại sao tất cả sức kềm chế của hắn lại không chịu được một đòn khi ở trước mặt nàng như vậy.
“Phó đại phu, Lương Khánh lừa dối lòng tin của huynh, huynh cũng tràn ngập phẫn nộ và oán hận hắn…”
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.” Hắn như là biết nàng muốn nói gì, lập tức cắt ngang.
“Nếu huynh căm hận hắn lừa dối huynh, tại sao lại có biểu tình như vậy, tại sao lại không thừa nhận bản tâm của mình? Vì huynh tu Phật mà tu chưa đến, bởi vì huynh sợ hãi đối mặt với phẫn nộ của chính mình.” Âm thanh của nàng bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng từng bước đem hắn đẩy vào ngõ cụt.
“Ta…hoàn toàn không biết nàng đang nói gì.”
“Phải không, nhưng đúng là huynh nên nghĩ như vậy. Thế giới mà Phật tổ sáng tạo ra là sạch sẽ, sao lại thành ra nông nỗi này? Đúng là đáng thương, huynh luôn rất đau khổ, lại phải trơ mắt nhìn rất nhiều người chịu khổ, còn phải tiếp tục lừa dối bản thân, sống cuộc sống tự lừa dối mình.”
Hắn trừng mắt nhìn nàng chăm chăm, mạnh lẽ lắc đầu, cuối cùng mềm nhũn cả người, ngồi sụp xuống đất: “Ta sẽ không bị nàng thuyết phục…”
“Cái gọi là trật tự chỉ là câu nói bên ngoài của bọn quyền quý, chuyện mà chúng ta thật sự cần làm chỉ có một mà thôi, không phải huynh có khả năng bị xã hội này hòa tan hay không, mà là huynh có thể thuận theo tâm ý của mình mà sống tiếp hay không, chỉ có vậy thôi. Nếu có thể dẹp bỏ rác rưởi, thế giới này sẽ trở nên sạch sẽ. Cấm kỵ chỉ tồn tại trong thế giới quyền quý, huynh nhìn vào thế giới của động vật đi, chúng nó sống như thế nào? Nếu ta là huynh, ta sẽ tận hết sức đi làm chuyện mình nên làm.”
Phó Triêu Tuyên bị những lời nói kinh hãi này đánh đổ, đồng thời từng bước bị nàng mê hoặc dụ dỗ. Không sai, bản thân hắn cũng nghĩ như vậy, Lương Khánh lừa dối hắn, làm hại nhiều người vô tội, nhưng hắn ngồi ở vị trí cao, ngồi mát ăn bát vàng, bản thân mình còn giúp loại người đó chữa trị...mình chính là hung thủ gián tiếp rồi.
“Là sai lầm của ta, đều là sai lầm của ta…nếu như ta phát hiện sớm một chút, ta có thể nghĩ cách ngăn cản hắn.” Hắn theo bản năng thì thào nói.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy oán hận ẩn giấu trong mắt hắn, sự oán hận vốn không nên huộc về một đại phu, không nên thuộc về một Phật tử.
Dụ hắn giết người, đây là tội lỗi phải vào địa ngục, nhưng Giang Tiểu Lâu không hối hận, bởi vì mỗi một lời nàng nói đều được phát ra từ đáy lòng, chứ không phải chỉ vì muốn dụ dỗ người trước mắt. Nàng nghĩ thế nào, thì nói thế đó, đây chính là điểm ngang ngược của nàng, bởi vì nàng không cam lòng chịu khổ, nàng muốn báo thù.
“Đến đây, đứng về phía ta, quét sạch những kẻ ô uế, chuyện này không hề khó. Ta sẽ đứng bên cạnh huynh, đánh đổ kẻ địch của chúng ta.” Nàng mang theo một chút ôn nhu, nói từng chữ.
Toàn thân hắn xụilơ, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, con mắt mơ hồ phát ra một tia hào quang khác lạ: “Đúng, ta là đại phu của hắn, đây là Phật tổ ban cho ta cơ hội, cơ hội tốt nhất.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười này không có một chút nào đắc ý, chỉ có ôn nhu gần gũi, nhu thuận hiểu ý: “Không, chuyện trước tiên huynh phải làm là sắp xếp đường lui cho mình, chứ không phải nóng lòng hành động. Trên đời này không có chuyện nào làm một lần là xong, chỉ có bảo vệ tốt chính mình và người nhà, mới có thể làm đến tốt nhất đẹp nhất.” Quả thật nàng là một nữ nhân ác độc, dùng gương mặt lương thiện đi hướng dẫn hắn, một người vô tội bước vào đường chết, nàng chỉ cần tính mạng của Lương Khánh.
Biểu hiện của Phó Triêu Tuyên đã được một loại tâm tình hưng phấn thay thế, hắn nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói: “Đúng, giữ lại tấm thân hữu dụng, không thể dễ dàng bị tổn hại, đó mới là giáo lý của Phật. Ta phải nghĩ ra phương pháp thích hợp trước, để nàng thành công rời khỏi đây.”
Ngày thứ bảy, bệnh tình của Giang Tiểu Lâu nặng thêm, vết thương trên người nàng mặc dù bắt đầu đóng vảy, nhưng nhiệt độ thân thể càng cao, cả người xuất hiện trạng thái mê man, Lương Khánh bất an, hắn nhiều lần thúc giục Phó Triêu Tuyên gia tăng thêm thuốc, bất kể thế nào cũng phải giữ được mạng cho Giang Tiểu Lâu. Phó Triêu Tuyên tựa hồ đã cố hết sức, nhưng cũng không thể thay đổi được tình trạng của nàng, cuối cùng có lòng tốt kiến nghị Lương Khánh chuyển người từ phòng giam vào căn phòng nhỏ ở phía sau phủ nha. Ban đầu Lương Khánh vô cùng do dự, nhưng nghĩ đến hậu quả khi đem một người chết giao lại cho Tử y hầu, hắn không thể không đồng ý với đề nghị này. Đối với bệnh nhân mà nói, gian phòng nhỏ này tuy đơn sơ nhưng tốt hơn rất nhiều so với hoàn cảnh ác liệt trong phòng giam.
Giang Tiểu Lâu cũng không phải cố ý giả bệnh, bệnh tình của nàng là thật, thân thể lúc lạnh lúc nóng, sốt rất cao. Phó Triêu Tuyên dặn dò người chuẩn bị chăn thật dày, để Giang Tiểu Lâu nằm xuống nghỉ ngơi. Sau đó trong vòng ba canh giờ, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, phần lớn thời gian là rơi vào trong cảnh mộng hỗn loạn. Lúc nàng hơi tỉnh, phát hiện Phó Triêu Tuyên đang ngồi bênh cạnh nàng, cúi đầu châm cứu cho nàng. Phát hiện nàng đã tỉnh, hắn thu hồi châm, mỉm cười nói: “Sốt cao đã hạ rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói xong, hắn đưa tới cho nàng một chén thuốc đen ngòm, Giang Tiểu Lâu nhíu mày, bưng lên uống một hơi cạn sạch. Bởi vì đầu lưỡi đắng nghét, nàng căn bản không có cách nào phân biệt ra được chén thuốc có mùi vị gì.
Uống thuốc xong, cái trán có chút thấm mồ hôi, nhưng cơ thể không đau đớn như trước nữa, đủ để chứng minh y thuật của Phó Triêu Tuyên rất tốt.
“Những lời nàng nói trước kia, rằng nàng tin Phật là giả đúng không?” Hắn đột nhiên hỏi như vậy, trên mặt mang theo ý thăm dò.”
Giang Tiểu Lâu dừng lại chốc lát, giờ khắc này nàng hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn để che đậy đối phương, nàng có đủ năng lực đó, nhưng nàng chỉ nói:”Không, trước kia đã từng là vậy.”
Nàng nói hai chữ đã từng, có nghĩa là bây giờ nàng đã từ bỏ Phật, không thờ phụng ai nữa. Phó Triêu Tuyên chấn động cả người, ngẩn ngơ hồi lâu, ánh mắt hắn hiện ra một tia tức giận: “Cho nên, trước kia đều là nàng lừa ta?”
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Từ năm bảy tuổi ta theo phụ thân đi khắp các miếu bố thí, thắp không biết bao nhiêu hương; tám tuổi cứu nạn đói, phụ thân mở kho phát thóc cứu tế lưu dân; mười tuổi phụ thân bỏ ngàn lượng bạch ngân xây cầu cho bá tánh. Bao nhiêu năm nay Giang gia làm bao nhiêu việc thiện, cứu tế rất nhiều người nghèo, kinh doanh công bằng chính trực, tận lực kết thiện duyên. Vì sao Phật tổ lại giáng họa xuống đầu, để ta nhà tan cửa nát? Lương Khánh giết người vô số, nợ máu đầy rẫy, tại sao Phật tổ không trừng phạt hắn?”
Phó Triêu Tuyên cắn răng nói: “Người làm việc ở mặt đất, Phật ở trên trời giám sát, thế nhân phạm tội thế nào, Phật đều ghi vào sổ. Giống như cơn hồng thủy bên ngoài con đê, từ từ dâng lên, con đê còn chưa vỡ, thế nhân cho rằng còn bình an, mãi đến khi đê vỡ, đó mới chính là ngày phán quyết.”
Hắn dùng lời của Phật trả lời nàng, hy vọng nàng nhẫn nại, nhưng Giang Tiểu Lâu nhìn hắn kiên định nói: “Không, Phật tổ không thể phán quyết, ta sẽ làm. Nếu huynh không dám, thì một mình ta sẽ làm đến cùng.”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên biến ảo không ngừng, sóng mắt kịch liệt bất an, nhìn nàng, nội tâm biến ảo chập chờn, nửa ngày cũng không nói nên lời. Lúc ở phòng giam nhất thời kích động đồng ý với nàng, giờ hắn bắt đầu dao động.”
“Ta không ép huynh phải giúp ta, nhưng ta sẽ cố hết sức làm chuyện này.”
“Nàng biết mình đang nói gì không? Một người sao có thể làm được chuyện này?” Hắn rùng mình, ánh mắt sắt bén quét tới, âm thanh cũng nghiêm khắc mấy phần, nhưng khó nén được quan tâm, “Được, ta đồng ý hỗ trợ, nhưng không phải vì nàng, mà là vì những người vô tội bị hại. Bây giờ nàng muốn làm gì, bên ngoài có bao nhiêu người đang canh giữ nàng biết không? Những người kia ai cũng cầm trường kiếm trong tay, nếu nàng có hành động gì, sẽ chết không có chỗ chôn.”
Giang Tiểu Lâu nghe xong, trên mặt cũng không có vẻ gì mừng rỡ, chỉ bình tĩnh hỏi: “Như vậy, đại phu có thể làm theo lời ta nói sao?”
Ánh mắt Phó Triêu Tuyên hơi ngần ngại, rơi vào trên mặt nàng.
Nàng nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, biểu hiện cực kỳ chăm chú.
Hắn trịnh trọng gật đầu: “Ta có thể thề với Phật, tất cả đều nghe theo lời nàng. Như vậy, bước đầu tiên ta phải làm sao?”
Giây lát sau Giang Tiểu Lâu mới chậm rãi nở nụ cười: “Cuối thu mát mẻ, thường hay uống rượu, chắc là trên người Lương đại nhân lại nổi không ít vết sởi…”
Đôi mắt Phó Triêu Tuyên căng thẳng: “Sao nàng biết hắn bị bệnh gì?”
Ánh mắt thu thủy của Giang Tiểu Lâu chớp chớp: “Thời gian trong ngục trôi qua rất chậm, mặc kệ là phạm nhân hay ngục tốt, đều tìm kiếm đề tài để tiêu khiển. Ai cũng nói, trước đó vài ngày chắc là Lương đại nhân bị phong hàn, lại thêm uống rượu bừa bãi, trên mặt có không ít vết sởi, không thể ra gió, cho nên không ít vụ án đều bị gác lại, các phạm nhân trong ngục giam oán than ngập trời.”
“Quả thật là vậy, sức khỏe của Lương Khánh không hợp uống rượu, nhưng trên chốn quan trường xã giao rất nhiều, hắn thường vì uống rượu quá nhiều mà bị nổi sởi khắp người, về căn bệnh này ta có chút tâm đắc, cho nên hắn đặc biệt mời ta đến chữa. Chỉ là lần này hắn nổi sởi cả người rất nghiêm trọng, thậm chí lan đầy mặt, quả thật là không thể gặp người, chỉ có thể tạm thời xin nghỉ dưỡng bệnh.” Phó Triêu Tuyên ăn ngay nói thật.
“Phó đại phu, trên đời này bệnh sởi có rất nhiều loại, huynh có thể xác định đó là do hắn uống rượu gây ra dị ứng sao?” đáy mắt Giang Tiểu Lâu lấp lánh.
Phó Triêu Tuyên hơi ngạc nhiên: “Không phải nguyên nhân này thì là gì?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như nước: “Từ từ nghĩ, rồi huynh sẽ biết nó là gì.”
Phó Triêu Tuyên càng ngày càng không rõ, thấy trong nụ cười của nàng có thâm ý khác, mới đột nhiên rùng mình. Nàng nhẹ nhàng đến gần hắn, nói nhỏ bên tai hắn vài câu. Hắn hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Gió nhẹ từng đợt, hắn đứng lên đi tới cạnh cửa, liếc mắt nhìn ra thủ vệ nghiêm ngặt đang đứng bên ngoài, lập tức qua lại nhẹ giọng nói: “Việc này…nhất định phải cẩn thận hành sự.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, xinh đẹp kiều mị: “Đại phu yên tâm, chỉ cần huynh làm theo lời ta, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.”
Bởi vì tính tình Lương Khánh nham hiểm, hỏa khí tích tụ trong người, mỗi lần uống rượu xong sẽ xuất hiện nhiều vết đỏ trên người, nhưng chỉ cần uống thuốc của Phó Triêu Tuyên một ngày, vết đỏ này sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng tình hình lúc này hoàn toàn khác, hắn uống thuốc liên tiếp hai ngày, vết đỏ trên mặt lại ngày càng nghiêm trọng, thậm chí biến thành những khối đỏ đậm rất lớn. Ngiêm Phượng Nhã gấp đến độ xoay vòng vòng, lại mời Phó Triêu Tuyên đến xem, hắn dựa theo phương thuốc khi xưa tăng thêm số lượng, nhưng mà bệnh của Lương Khánh vẫn không thấy chuyển biến.
Ngiêm Phượng Nhã tạm thời tiếp quản mọi chuyện, đến thăm Lương Khánh, cố ý kéo Phó Triêu Tuyên qua một bên: “Phó đại phu, rốt cuộc đại nhân nhà ta bị làm sao? Bệnh tình không khá hơn, ngược lại càng nặng thêm.”
Phó Triêu Tuyên nhìn thấy hắn, lộ vẻ khó xử: “Quả thật, trước khi chỉ cần một thang thuốc là lập tức khá hơn, lần này ngược lại bệnh càng nặng.” Hắn như có như không nhìn về Lương Khánh đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Nghiêm đại nhân, có thể qua một bên nói chuyện không?”
Ngiêm Phượng Nhã nhận ra một chút không bình thường từ nét mặt nghiêm trọng của đối phương, liền vội vàng dẫn hắn ra ngoài: “Đại phu có gì cứ nói thẳng.”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên nghiêm trọng: “Vết đỏ trên mặt Lương đại nhân đã lan rộng thành vết đỏ đậm, bề mặt vết đỏ vô cùng thô ráp, không thể chảy mồ hôi được…chỗ nghiêm trọng nhất là, hắn vừa nói với ta, trên mặt có cảm giác ngứa ngứa như kiến bò…”
Ngiêm Phượng Nhã nhất thời không dám nghĩ lung tung, chỉ dám phỏng đoán: “Ý của ngươi là…”
“Ta nghi ngờ…đại nhân bị nhiễm phải bệnh hủi.” Đôi mắt Phó Triêu Tuyên lộ rõ vẻ mờ mịt.
Ngiêm Phượng Nhã chấn động kinh ngạc, lát sau giận tím mặt nói: “Nói bậy, đại nhân chỉ là bị chút bệnh sởi, sao lại thành bệnh hủi?”
Trên mặt Phó Triêu Tuyên mang theo vẻ gấp gáp: “Nghiêm đại nhân, tuy rằng tuổi ta không lớn lắm, nhưng y thuật là tổ truyền, nếu không có bảy phần nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không dám nói linh tinh.”
Ngiêm Phượng Nhã tức giận càng cao, mặt xanh lên: “Đại phu, ta hy vọng ngươi biết mình đang nói gì. Bệnh hủi không phải là chứng bệnh thông thường, ngươi ăn nói linh tinh như vậy, lỡ bị truyền ra ngoài…dư luận xưa nay rất đáng sợ, đến khi đó lòng người hoang mang, ngươi tự cho là mình thông minh, có nghĩ đến hậu quả chưa?”
Phó Triêu Tuyên cũng nổi giận, tiến lên một bước nói: “Bệnh hủi khi mới bắt đầu, người bệnh sẽ cảm thấy da dẻ ngứa rát như có kiến bò, hoặc khi nhìn vật sẽ có sọc sọc, hoặc không chảy mồ hôi, tay chân đau ê ẩm, châm cứu không đau, mắt bị sưng phù, nổi mụt nhọt cả người, nước tiểu màu vàng đậm, bị tiểu sót, mặt mày tái nhợt, hoảng hốt hay quên… Những bệnh trạng này, Lương đại nhân đã có hơn nửa, tuyệt đối không thể là bị dị ứng rượu thông thường, nếu ngài không tin ta, thì mời cao nhân khác đi.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi, Ngiêm Phượng Nhã nhất thời cuống lên, kéo tại tay áo hắn: “Đại phu đừng đi, có gì từ từ nói.”
Không phải Ngiêm Phượng Nhã cố ý nghi vấn, mà bệnh hủi là căn bệnh khiến bất cứ ai ở Đại Chu nghe nói đến cũng đều biến sắc hoảng hốt, hắn vốn cho rằng Lương Khánh bị dị ứng rượu, hoàn toàn không ngờ tới hắn lại bị bệnh hủi. Hắn thấy Phó Triêu Tuyên nói như chém đinh chặt sắt, không khỏi nói: “Đại phu, bệnh hủi không phải bệnh thông thường, sao đại nhân lại vô cớ nhiễm phải, lời ngươi nói có chắc chắn không?”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên bình tĩnh, nhưng trong lòng đang âm thầm lo lắng, hắn vốn đang định tuyên bố với bên ngoài bệnh tình của Lương Khánh, nhưng mà Giang Tiểu Lâu nói trước tiên hắn phải làm hai việc. Một là, trong thuốc của Lương Khánh thêm vào nhiều loại hải sản được nghiền thành bột phấn. Phó Triêu Tuyên nghe đến đó sợ hãi vô cùng, vốn cả người Lương Khánh đã đỏ hồng lên, bỏ thêm hải sải vào dĩ nhiên sẽ làm cho càng sưng đỏ, ngứa ngáy khó chịu, sau này cho dù có kiểm tra lại thuốc cũng không phát hiện ra được gì, hải sản đã sớm bị hòa tan vào thuốc uống vào bụng, không ai đoán ra được điểm mấu chốt trong đó. Thứ hai, nàng muốn hắn tiết lộ bệnh tình trước mặt Ngiêm Phượng Nhã, mà không phải tuyên bố với mọi người.
Thấy đối phương vẫn không tin, Phó Triêu Tuyên hừ một tiếng: “Lý do mắc bệnh hủi, đều là vì nóng lạnh liên miên, xâm nhập ngũ tạng, thấu vào xương cốt, dùng sức quá độ, ăn uống không điều độ… Gan của đại nhân bị hao tổn, vốn là không thể uống rượu, nhưng lại xã giao quá nhiều, độc tố tích tụ càng lúc càng nhiều, nới ra nông nỗi ngày. Nghiêm đại nhân, loại bệnh này từ lúc nhiễm phải đến lúc phát tác có một khoảng thời gian, có thể đại nhân đã sớm nhiễm phải rồi. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhất định phải nhanh chóng cách ly, không thể để truyền nhiễm của người khác.”
“Cách ly…bây giờ? Không…không được.” Ngiêm Phượng Nhã lập tức hoảng loạn, vẻ mặt trở nên cực kỳ bất ổn.
“Nếu bây giờ không cách ly, tương lai sẽ truyền nhiễm cho người khác, Nghiêm đại nhân sẽ ăn nói thế nào đây?” Vẻ mặt Phó Triêu Tuyên nghiêm túc nhắc nhở.
Ngiêm Phượng Nhã biết rõ chuyện này nghiêm trọng, pháp lệnh Đại Chu quy định, những người mắc bệnh truyền nhiễm thì phải đưa về Lệ Thiên Sở tiến hành cách ly, để bảo vệ hoàng đế và quan chức triều đình, thậm chí quy định trong nhà quan chức nếu có phát sinh bệnh truyền nhiễm, nếu có ba người trở lên bị nhiễm bệnh, cũng không được vào cung, kỳ hạn một trăm ngày. Mà bệnh hủi cũng không phải bệnh truyền nhiễm thông thường, không thể chỉ cách ly là xong…
Phó Triêu Tuyên vừa nói, vừa tỉ mỉ nhìn vẻ mặt đối phương. Trên thực tế hắn vô cùng nghi hoặc, tại sao Giang Tiểu Lâu chỉ nói cho Nghiêm Phượng Nhã, cách ly Lương Khánh thì lại làm sao, muốn lấy tính mạng đối phương tuyệt đối là không thể.
Nghĩ như vậy, trước mặt đột nhiên hiện lên gương mặt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt óng ánh, nụ cười như hoa. Nhưng mà, rốt cuộc nàng muốn làm gì…
Danh sách chương