“Đại nhân cứ tự hỏi lại lòng, Lương Khánh hỷ nộ vô thường như vậy, có thể có bao nhiêu tin tưởng ngài, tương lai nếu có ngày hắn nhắc đến chuyện cũ, chỉ sợ đại nhân sẽ rơi vào tình cảnh còn thảm hơn ta.”

Đôi mắt nén giận của Ngiêm Phượng Nhã đột nhiên có chút sợ hãi.

“Đại trượng phu vì kiến công lập nghiệp, tuy là người chí thân cũng có thể thẳng tay, gặp cái ác cũng không nhường nhịn, cũng không quá câu nệ luân thường, không quá đặt nặng lương tâm. Chỉ cần có lợi cho địa vị của chính mình, thì có gì mà không dám làm? Đại nhân tài hoa trác tuyệt, thông minh quả cảm, luận thủ đoạn luận quyết đoán lại có điểm nào không bằng Lương Khánh? Chẳng qua là chưa gặp thời thôi, tất cả là vì ngài không có cơ hội thích hợp.” Âm thanh Giang Tiểu Lâu bình thản.

Ngiêm Phượng Nhã nhìn nàng, tựa hồ ngây người, con mắt dần dần dấy lên một ngọn lửa không tên.

“Đại nhân tận tâm tận lực phụ tá Lương Khánh, nhưng ở trong mắt hắn, đại nhân chẳng bằng con chó, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi, quả thật là chà đạp tấm lòng của ngài, ta thật sự thay ngài thấy không đáng.” Giang Tiểu Lâu tiếc hận thở dài.

Phó Triêu Tuyên nhìn Giang Tiểu Lâu, không khỏi sửng sốt.

Nếu bàn về thêu dệt tội danh, bày mưu đấu trí, gán tội cho người, tùy tiện vu oan, Lương Khánh tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, nhưng hắn tuyệt đôi không ngờ, ngay khi hắn đang dưỡng bệnh, đã có người hành động y hệt như hắn, thậm chí còn cao hơn một bậc.

Thần sắc Ngiêm Phượng Nhã biến ảo nhất định, hiển nhiên đang rơi vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Hắn đương nhiên biết Giang Tiểu Lâu nói những lời này là không có ý tốt, nhưng hắn càng biết rõ đối phương nói không sai, Lương Khánh là tiểu nhân, nói không chừng lúc nào đó sẽ nhớ đến chuyện mình từng bất kính với hắn, khi đó quả thật là có miệng nói không xong. Hơn nữa, mình đã theo hắn nhiều năm, không dễ dàng mới mò lên được cái chức Kinh triệu thiếu doãn, nhưng sau này muốn lên cấp, trừ khi Lương Khánh lên trước. Nhưng trước mắt xem ra, cơ hội như thế hiếm như lá mùa thu, bản thân mình có rất ít cơ hội được lên chức.

Cả đời phụ thuộc như vậy, không phải là thống khổ, mà là sống không bằng chết.

Hắn liều mạng leo lên, chính là hy vọng có ngày thoát khỏi xuất thân đê tiện, nếu có thể lên làm Kinh triệu doãn, thay thế Lương Khánh, cái thay đổi không chỉ là tiền đồ cá nhân, mà còn là vận mệnh cả gia tộc.

Mê hoặc như vậy, cho dù biết rõ đây là cái bẫy của Giang Tiểu Lâu, hắn cũng sẽ nhảy vào không chút do dự.

Hai ngày nay thay thế Kinh triệu doãn làm việc, hắn đã sớm nếm được quả ngọt, nếu có thể chiếm được vị trí này lâu dài, vậy mới đúng là đạt được đỉnh cao trong đời. Càng nghĩ càng hưng phấn, hầu như đã vượt hơn sự sợ hãi nhiều năm đối với Lương Khánh.

Giang Tiểu Lâu vẫn nhẹ nhàng quan sát biểu hiện của đối phương, lông mày của hắn từ từ giãn ra, ánh mắt cũng bừng lên dã tâm.

“Người sống một đời, phải có can đảm tiến lên phía trước, nếu đại nhân sợ đầu sợ đuôi, thấp thỏm không yên, cả đời sẽ không có được thành quả gì.” Nàng bỏ thêm một thanh củi vào lửa, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân: “Dĩ nhiên, nếu là trước kia, Lương Khánh một tay nắm chắc quyền lực, đại nhân tùy tiện hành động chỉ sợ cái được không đủ bù cái mất, dù sao trong kinh này hắn giao thiệp rộng rãi hơn, có nhiều người chống lưng cho hắn hơn. Nhưng tình huống bây giờ đã khác, nghe nói Lương đại nhân bệnh nằm liệt giường, hắn lại là người cực kỳ cứng đầu, nếu là tình huống thông thường sẽ không bao giờ giao quyền cho người khác. Vì lẽ đó ta nghĩ, hắn nhất định bị bệnh rất nặng, nếu đại nhân có lòng, đây chính là cơ hội tốt nhất.”

Giọng điệu ôn nhu như vậy, nhưng lại như một thanh kiếm sắc bén, lập tức đâm trúng trái tim Ngiêm Phượng Nhã.

Cả người hắn run rẩy một trận, muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn cả người vô lực.

Cơ hội tốt nhất, cơ hội tốt nhất, cả đời này hắn khả năng cũng chỉ có một cơ hội này.

Lương Khánh bị bệnh hủi, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, hắn sẽ phải từ chức lập tức, đó chính là cơ hội tốt nhất cho mình.

Đây là ông trời biết hắn ngày ngóng đêm trông được leo lên cao, nên ban ân cho hắn.

Trong lòng hắn run rẩy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của Giang Tiểu Lâu, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, lạnh lùng nói: “Chuyện này thì có lợi gì cho ngươi?”

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, vẻ mặt cho rằng đó là đương nhiên: “Đại nhân, ngài đừng quên, Lương Khánh không chỉ giết đại ca ta, còn nhốt ta vào ngục hành hạ đủ kiểu, ta dĩ nhiên sẽ không đứng về phía hắn.”

Nàng không đứng về phía Lương Khánh, cũng chưa chắc sẽ đứng về phía Ngiêm Phượng Nhã, chỉ là điểm này, ngay lúc đó Ngiêm Phượng Nhã không nhận ra được.

Giang Tiểu Lâu nhạy cảm, giảo hoạt, ôn nhu, đã thuyết phục được trợ thủ đắc lực nhất của Lương Khánh một cách nhẹ nhàng, bản lĩnh như thế làm người ta quá kinh ngạc, đôi mắt Phó Triêu Tuyên không chớp nổi. Hắn đã sớm bị tinh thần của Giang Tiểu Lâu mê hoặc, không hề nghĩ tới thâm ý đằng sau.

“Tại sao ta phải tin ngươi?” Ngiêm Phượng Nhã không phải người ngu, sau khi hắn tỉnh táo lại, giả vờ hờ hững nói.

Ý cười trên mặt Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng: “Đại nhân, chúng ta không quen không biết, ngài không cần tin ta, chỉ cần biết rằng ta còn hận Lương Khánh hơn so với ngài, cả ngày lẫn đêm đều mong được nhìn thấy hậu quả của hắn. Nếu hắn chết, ta vui, ngài vui, tất cả đều vui, có gì không tốt chứ?”

“Hừ, ngươi nói thì dễ dàng, nhưng hắn là Kinh triệu doãn, không phải con chó con mèo, nói chết là chết.” Ngiêm Phượng Nhã dĩ nhiên biết Giang Tiểu Lâu hận Lương Khánh còn hơn mình, giờ khắc này không khỏi nói theo phản xạ. Nói xong câu này, hắn lập tức ý thức được mình đã sai rồi, biểu hiện ý muốn lấy mạng Lương Khánh như vậy, rõ ràng chính là thừa nhận tâm tư của mình.

Hắn không muốn bị Giang Tiểu Lâu nắm nhược điểm, như vậy quá nguy hiểm.

Tâm tư xoay chuyển hắn sớm đã nổi lên sát tâm, con ngươi hung tàn như dã thú: “Có lúc, biết nhiều quá, cũng không tốt.”

Ý cười của Giang Tiểu Lâu đột nhiên thu lại, đôi mắt hiện ra vẻ sắc bén, trên người có thêm một làn khí lạnh, long trời lở đất, xông thẳng vào mặt: “Đại nhân nếu giết ta, sẽ không có khả năng thành công, gia tộc Nghiêm thị, mãi mãi không có ngày nở mặt.”

Không biết là do bị luồng khí lạnh này bao phủ, hay là không thể tiếp nhận được con người trước mắt và Giang Tiểu Lâu lúc nãy hoàn toàn khác nhau, nhất thời Ngiêm Phượng Nhã bị đè ép.

Âm thanh Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo: “Đại nhân, Lương Khánh làm quan nhiều năm, thực lực hùng hậu, tuyệt đối không chỉ có dã tâm một mình ngài là lật đổ được. Hôm nay ta dám chắc chắn, nếu không có ta, nhất định thất bại.”

Ngiêm Phượng Nhã nửa ngày không nói ra được một chữ, hàm răng hơi run run.

Những năm này nữ nhân rơi vào tay hắn không có một ngàn cũng có tám trăm, có độc ác, có gian xảo, có hung tàn, nhưng cộng hết tất cả lại cũng không bằng Giang Tiểu Lâu. Nàng không chỉ thông minh, còn giỏi phán đoán, trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của hắn, hắn quá mong muốn được leo lên cao, có được một chút cơ hội thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. Huống chi, mặc kệ là Giang Tiểu Lâu có mục đích gì, nàng vẫn nằm trong tay hắn, hắn sẽ không hề chịu thiệt. Ngược lại, nếu giết chết cô gái này, bên phía Tử y hầu cũng không thể ăn nói, nếu nàng thật sự có cách giúp được hắn thì sao đây? Tuy rằng trong lòng mơ hồ có một cách có thể làm, nhưng hiện tại còn chưa chắc, hắn vẫn cần thêm nhiều chủ ý.

Cùng chung một kẻ địch, đủ để hắn nhìn Giang Tiểu Lâu bằng con mắt khác xưa.

Suy nghĩ hồi lâu, vẻ tức giận của hắn đã lui, từ từ bị do dự thay thế: “Ngươi thật sự có lòng tin, không xảy ra chuyện gì giữa đường chứ?”

Giang Tiểu Lâu nhìn ra hắn ngoài mạnh trong yếu, nhưng không nói thẳng ngay mặt, rút đi vẻ lạnh lùng lúc nãy, lộ ra vẻ ôn hòa: “Đại nhân, vạn sự vạn vật chỉ cần gắng sức, không có gì là không chiếm được. Nếu ngài cầu không được, chỉ có một khả năng, chính là nguyện vọng của ngài không mãnh liệt. Mặc kệ hắn cường hãn cỡ nào, đều sẽ có nhược điểm, chỉ cần bắt được thời cơ có lợi, đánh mạnh vào nhược điểm một cú, tự nhiên sẽ trôi chảy. Dĩ nhiên, cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu, khi đến rồi, thì phải nắm bắt thật tốt.”

Ngiêm Phượng Nhã đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, lúc thì nhìn Giang Tiểu Lâu, lúc thì tỏ vẻ do dự bất an.

Hắn cảm thấy Giang Tiểu Lâu đang có ý đồ gì đó, nhưng vậy thì thế nào, chỉ cần có thể đánh đổ Lương Khánh, hắn sẽ có khả năng thay vào đó, bất kể Giang Tiểu Lâu có tâm tư gì, cũng không liên quan đến hắn.

Phó Triêu Tuyên cảm giác được nội tâm Ngiêm Phượng Nhã đang kịch liệt đấu tranh, nhưng giờ khắc này nhất định phải thành công, nếu không sẽ là dã tràng xe cát.

Ngiêm Phượng Nhã đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu: “Không được, quá mạo hiểm.”

Trái tim Phó Triêu Tuyên như chìm vào đáy vực.

Xong rồi.

Giang Tiểu Lâu vẫn không nhanh không chậm: “Đại nhân có biết khai thác đá quý không?”

Khi phỉ thúy mới được khai phá, có một lớp phong hóa bao bọc chung quanh, không thể biết được bên trong là tốt hay xấu, sau khi gọt giũa mới biết được. Khai thác đá như đánh cược sinh mạng, người khai thác dựa vào kinh nghiệm của mình, căn cứ vào biểu hiện bên ngoài, nhiều lần tiến hành suy đoán, tính toán để ra giá. Sau khi mua về một đao xẻ ra, nếu như phẩm chất tốt, thì giá trị liên thành sẽ trở thành cự phú, cũng có thể bên trong không sắc không màu, trong chớp mắt trở thành không đáng giá một đồng, đây chính là sự nguy hiểm của khai thác đá.

“Chỉ một đao là biết được là lên hay xuống, một viên đá có thể giúp người ta phất lên, cũng có thể khiến người ta táng gia bại sản trong một đêm. Đánh cược thắng, kiếm được gấp mười lần, trong một đêm trở thành phú ông; đánh cược thua, tất cả đều thua sạch, không còn gì cả. Đây là trò chơi điên cuồng nhất, kích thích nhất, tàn khốc nhất dành cho những người mạnh.”

Đao phá đá lóe lên một cái rồi biến mất, thứ cắt ra không chỉ là đá, mà còn là tim người.

“Nghiêm đại nhân, thân là người khai thác đá, một là phải có tinh thần khiêu chiến, hai là phải can đảm hơn người, ba là phải có kinh nghiêm phong phú và thực lực, không phải ai cũng làm được.”

Phó Triêu Tuyên nhìn thấy mặt Ngiêm Phượng Nhã đỏ lên một chút, đôi mắt nổi lên ánh sáng rực rỡ, rõ ràng là bị Giang Tiểu Lâu nói tới động lòng.

Giang Tiểu Lâu không chút biến sắc, vui vẻ cười một tiếng nói: “Một khi khai thác được ngọc, giá tiền sẽ lên gấp ngàn lần. Đời người là như vậy, vô thường mà lại có hữu thường. Chỉ có chân chính nắm bắt được cơ hội, người có thực lực, có quyết đoán mới có thể đạt được thành công. Ông trời cho ngài cơ hội như vậy, nhưng bởi vì sợ hãi mà buông tha, chỉ có thể chấp nhận kết quả đánh mười thua chín mà thôi.”

Trên người Giang Tiểu Lâu có một loại sức mạnh phi thường, ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất, đồng thời nàng cũng dùng sức quyến rũ của mình kiên trì đến cùng.

Mà Ngiêm Phượng Nhã vừa mới bắt đầu khí thế hùng hổ, từng lời lấn áp người khác, cuối cùng biến thành quân lính tan rã, thất bại thảm hại.

Tình cảm này, giống như hai quân giao tranh, đao thương tấn công, thật quá mức đặc sắc, khiến cho Phó Triêu Tuyên nín thở.

Thần thái Giang Tiểu Lâu không kiêu không vội rất tự nhiên, đôi mắt trong trẻo sáng quắc: “Ngài cảm thấy, một hòn đá này được mở ra, là ngọc, hay là đá?”

Đùng một cái, Phó Triêu Tuyên rõ ràng nghe thấy âm thanh gãy vỡ của tinh thần Ngiêm Phượng Nhã.

Đôi mắt Ngiêm Phượng Nhã đỏ chót, đã hạ quyết tâm: “Hay, nói rất hay.”

Phó Triêu Tuyên vừa thở phào nhẹ nhõm, Ngiêm Phượng Nhã lại lập tức nói: “Nhưng mà, chỉ như vậy vẫn không đủ, ta chưa thể tin thành ý của ngươi, ta muốn tài sản Giang gia.”

Phó Triêu Tuyên sững sờ, lập tức ngập tràn phẫn nộ, Ngiêm Phượng Nhã đúng là được voi đòi tiên.

Quan liêu, đây là bộ mặt ghê tởm của quan liêu.

Rõ ràng diệt trừ Lương Khánh thì hắn là người có lợi nhất, nhưng bây giờ lại dùng dáng vẻ chịu thiệt đòi hỏi lợi ích từ Giang Tiểu Lâu, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Đại nhân, quả thật Giang gia có tài sản.” Giang Tiểu Lâu ăn nói nhỏ nhẹ, dường như không nhận ra lòng dạ độc ác của đối phương. “Vốn dĩ ta nghĩ, nếu ta chết rồi, thì sẽ đem những tài sản này chôn vùi theo, cũngtuyệt đối không giao ra cho Lương Khánh, nhưng ta với ngài vốn không có thù hận gì, thay vì bị Lương Khánh cướp đi, không bằng giao lại cho đại nhân càng tốt hơn.”

“Ngươi nói thật chứ?” Đôi mắt Ngiêm Phượng Nhã sáng ngời, những năm này hắn thu nhập không ít, nhưng đại đa số tiền tài đều bị Lương Khánh cướp đi, hắn cũng không chiếm được bao nhiêu, chỉ có thể cố lột da người chết, có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Giang gia không phải phú hào bình thường, lần này hắn có thể tích lũy được một số tiền lớn, sau này có thể dùng xây dựng tương lai cho mình, nhưng mà…”Ngươi thật lòng chứ?”

Giang Tiểu Lâu quá mức gian xảo, hắn không thể không phòng bị từ trước.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là thật, ta còn ở trong tay đại nhân, sao dám giở trò với ngài chứ?”

Nụ cười của nàng dịu ngoan, dung mạo tao nhã, xinh đẹp cảm động, như đóa hương đàm nở rộ trong đêm, khiến người ta không hay không biết nảy sinh kích động, trong mắt Ngiêm Phượng Nhã có chút mê ly, nhưng rất nhanh khôi phục lại tỉnh táo, chờ khi chức Kinh triệu doãn tới tay, muốn bao nhiêu mỹ nhân cũng có, cô gái trước mắt này…cũng chưa chắc không có được. Chỉ có điều bây giờ mọi chuyện chưa thành, hắn nhất định phải kềm chế: “Ngươi nhớ kỹ là do ngươi tự nói, nếu muốn gạt ta thì đừng trách ta vô tình.”

Nếu những lời nói vừa rồi làm nổi lên dã tâm của Ngiêm Phượng Nhã, thì lời hứa của Giang Tiểu Lâu, chính là ngọn lửa cuối cùng đốt lên dã tính cuồng si của hắn.

Những sợ hãi và do dự, đều bị cây đuốc này đốt cháy sạch.

Giang Tiểu Lâu nói: “Cẩm Tú tiền trang trong thành, có ngân phiếu một vạn lượng, biên lai ở chỗ…”

Đôi mắt của Ngiêm Phượng Nhã hoàn toàn đỏ chót.

Giang Tiểu Lâu ngừng lời lại, chậm rãi nói: “Bây giờ cho đại nhân biết, ngài sẽ chịu thả ta ra ngoài sao? Sợ là…không ổn.”

Một chậu nước lạnh dội xuống, Ngiêm Phượng Nhã không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: “Vậy khi nào ngươi sẽ nói cho ta biết?”

Ngữ khí Giang Tiểu Lâu thần bí: “Dĩ nhiên là khi kẻ địch chung của chúng ta ngã xuống, nhưng mà đến khi đó, ngài phải hứa sẽ thả ta đi.”

Ngiêm Phượng Nhã trầm tư một lúc lâu cuối cùng cũng đồng ý, rồi hài lòng rời đi. Phó Triêu Tuyên tránh ra phía sau hành lang, nhìn hắn đi ra khỏi sân viện trống trơn.

Chờ Ngiêm Phượng Nhã rời đi, Phó Triêu Tuyên với vào phòng.

“Nàng quá mạo hiểm, đúng là tranh ăn với hổ.” Vẻ mặt hắn tràn ngập lo lắng.

Ngiêm Phượng Nhã có tâm tư gì, Giang Tiểu Lâu cũng không để ý, ân oán của hắn và Lương Khánh, nàng cũng không quan tâm.

Bây giờ là cơ hội của đối phương, chẳng lẽ không phải là của nàng? Chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, nàng sẽ nhanh chóng đạt được mục đích của mình.

“Phó đại phu, người đang làm, trời đang nhìn, chúng ta chỉ có thể thành công, không được thất bại…” Giọng điệu của nàng nhàn nhạt, mang theo một loại hờ hững như mây gió.

“Nhưng sao nàng lại đồng ý đem giao tài sản cho hắn, hắn so với Lương Khánh thì tốt hơn bao nhiêu?” Trong lòng Phó Triêu Tuyên sốt ruột, mồ hôi đầy trán “Qua lại giao dịch với người như vậy, nàng có mấy cái đầu? Quan trọng nhất là, sao nàng có thể sử dụng thủ đoạn đê hèn như Lương Khánh?”

Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, lại nở nụ cười.

Trong mắt nàng, làm việc gì cũng phải thu phục được lòng người trước, khiến người ta tự nguyện ra sức vì mình. Đầu tiên Giang Tiểu Lâu miêu tả một bức tranh hoàn mỹ cho Ngiêm Phượng Nhã thấy, cũng thuyết phục hắn tin tưởng mọi chuyện sẽ trở thành sự thật, mãi đến khi hắn vui vẻ nghe theo. Thật ra, đó không phải là mưu kế cao siêu thì, chỉ xuất phát từ nhân tính tham lam, mưu tính tâm tư của đối phương mà thôi.

“Phó đại phu, Lương Khánh hại vô số người, một mặt là do bản tính hắn độc ác vô sỉ, một mặt khác, tâm cơ thủ đoạn của hắn cũng cực kỳ cao mình. Huynh chính trực lương thiện như vậy, nhưng cũng rất xem thường hắn, cho mới mới bị thiệt thòi bị lừa gạt. Màn kịch vạch trần bộ mặt thật của Lương Khánh không quan trọng, chỉ hiểu được kẻ ác, tránh bị hãm hại, thì chỉ là tiến bộ nhỏ, chỉ có lấy đạo của người trả lại cho người, mới có thể khiến thế gian này sáng sủa hơn” Nàng mỉm cười nói.

Chỉ có biết cách lợi dụng tà ác, mới có thể chân chính chiến thắng tà ác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện