Cuối cùng kết thúc rồi sao?
Ra khỏi khách viện, đi đến đường giao dưới đỉnh núi Ngọc Tuyền, Văn Hành nói với Liêu Trường Tinh: “Sư huynh, làm phiền huynh đi đến Tàng Kiếm các đỉnh Lâm Thu đợi trước, giúp ta ổn định chưởng môn và các vị trưởng lão, ta đi một lát rồi đến.”
Liêu Trường Tinh nói: “Thế nào, người đệ muốn tìm không ở đỉnh Lâm Thu hả?”
Văn Hành cười nói: “Tính tính lão tiền bối này quái gở, không thích gặp người sống, tốt hơn hết ta nên một mình đi tìm ông ấy, tránh chọc cho ông cụ không vui.”
Liêu Trường Tinh nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng được, dù sao bọn họ muốn cầu cạnh đệ, ta gánh vác trong thời gian ngắn thay đệ chắc không khó.” Y liếc Văn Hành một cái, dường như có lời muốn nói, sắp đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ bảo: “Đi nhanh đi.”
Văn Hành xoay người đi ra sau núi. Những năm này phía sau núi không có thay đổi gì nhiều, một ngọn cây cọng cỏ vẫn là phong cảnh quen thuộc. Văn Hành đọc theo con đường trong rừng xe nhẹ đường quen tìm đến chỗ giao giữa đỉnh Ngọc Tuyền và đỉnh Lâm Thu, cột mốc ranh giới cấm địa y hệt năm đó, đằng đằng sát khí sừng sững ngay tại chỗ, vừa ngước mắt lên, đã có thể nhìn thấy mái cong mơ hồ trên đỉnh núi Lâm Thu, nơi đó chính là Tàng Kiếm các ngày xưa cất giấu Thuần Quân kiếm.
Hắn lững thững vào sâu trong rừng, chẳng mấy chốc đã tìm được nơi mình muốn tìm. Tảng đá to chặn cửa động bây giờ đã mọc đầy rêu xanh, hòa làm một thể hài hòa với cảnh vật xung quanh. Văn Hành bay lên một đạp đá văng tảng đá, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh âm u lướt qua hai gò má, mang theo mùi nấm mốc nhàn nhạt chỉ có trong lòng đất, hắn không hề do dự thả người nhảy xuống, lần này không ngăn trở nữa, rơi thẳng vào trong mật đạo địa cung.
Văn Hành vẫn dùng cách cũ, lúc phỏng đoán sắp đến cuối cùng, giơ tay tung ra một chưởng về phía mặt đất, nhờ vào đó giảm xóc hắn vững vàng rơi trên mặt đất, vạt áo mang theo gió thổi bụi đất bay tứ phía. Hắn đánh lửa, một ngọn lửa vàng sáng lập lòe, chiếu sáng một vách tường trước người, bên trên khắc đầy chữ viết và bức họa kỳ lạ. Văn Hành biết không thể nhìn những thứ này, đang định rời tầm mắt, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua vách tường, ánh nhìn một nhiên dừng lại, cố định trên một mảng chữ viết bên cạnh tay trái.
Có lẽ là di chứng khi còn nhỏ bị cha giữ đầu học viết chữ, Văn Hành vô cùng nhạy cảm với chữ viết, một mảng văn tự lớn cong cong này sao nhìn quen mắt lắm, chắc chắn hắn đã từng thấy ở đâu, nhưng bỗng nhiên ngẫm nghĩ, lại rất khó bắt được tia sáng lơ lửng lóe lên một cái rồi biến mất.
Hắn nhìn vách tưởng ngẩn ra một lúc lâu, trăm mối vẫn không có cách giải, cũng may khi hắn tự suy nghĩ chuyện nhập tâm không bị những tranh chữ cổ quái kia ếm bùa đi, muốn thoát ra cũng dễ dàng. Văn Hành thầm nghĩ: “Chuyện chính quan trọng, hay là đi trả Thuần Quân kiếm trước, mình đã nhớ mấy chữ xung quanh này, ngày sau lại từ từ nghiên cứu kỹ cũng không muộn.”
Hắn nghĩ như vậy, vô thức xoay tay sờ lên Thuần Quân kiếm trên lưng. Ngay tại lúc này, thoáng như một tia chớp từ trên giáng thẳng xuống, đánh tan sương mù ngôi mộ, khiến thanh kiếm sắt cứng rắn lạnh lẽo bị kích thích, Văn Hành bỗng dưng bắt được một đầu sợi dây của bí ẩn.
Hắn nhanh chóng gỡ bao vải trên lưng xuống, mở ra, tung Thuần Quân kiếm ra, dưới ánh lửa chữ vàng trên thân kiếm phản xạ ra ánh sáng nhạt, nét bút uyển chuyển quanh co, đúng là giống y chang chữ viết trên tường!
Văn Hành bỗng nhiên đứng lên, giơ cây châm lửa nhanh chóng xem chữ bí mật đầy tường, lại thật sự cho hắn tìm được hai nét chữ giống nhau như đúc trong góc.
Ngón tay cái của hắn vuốt ve hai chữ viết gồ lên kia, dáng vẻ kia giống như ngồi thiền trước tường, nhưng chỉ có bản thân Văn Hành có thể nghe thấy tim đập như đánh trống. Hắn nhớ Cố Thùy Phương từng nói, tổ sư gia lần theo Thuần Quân kiếm tìm tới địa cung núi Việt Ảnh, không chỉ có một, Tiết Thanh Lan cũng từng nói, dưới hồ Tây Cực của Thùy Tinh tông cũng có một địa cung và một Phụng Nguyệt kiếm chất liệu giống nhau.
Nếu bảo kiếm và địa cung là tạo vật cùng một thời đại, lại thường hay làm bạn xuất hiện, như vậy thanh bảo kiếm “Huyền Uyên” Ủng Túy trai cung phụng, tương ứng với địa cung nào? Ba thanh bảo kiếm, ba địa cung, trên đời này có thể còn có đại cung khác chôn sâu lòng đất chưa hiện thế không? Những địa cung này rốt cuộc do ai tạo ra lại có tác dụng gì? Quan trọng nhất đó là, Thuần Quân kiếm và Huyền Uyên kiếm tại sao lại được giấu trong cung? Triều đình có biết bảo kiếm và địa cung có liên quan không? Năm đó Nhiếp Trúc chui vào Thuần Quân phái, đến tột cùng là thỏa mãn dục vọng riêng của gã, hay có ẩn tình khác, đằng sau có người sai gã làm vậy?
Mà bí mật phía sau này, phải chăng cũng tồn tại mối liên hệ nào đó với thái độ kiêng kỵ võ lâm Trung Nguyên của triều đình hiện giờ?
Hắn suy nghĩ nhanh chóng, trong thời gian ngắn vô số suy nghĩ vụn vặt xoay quanh trong đầu, đêm đó xông vào cung mỗi một đoạn ngắn, mỗi một câu Cửu đại nhân đã nói đều được hắn lôi ra, xem kỹ từng câu từng chữ một lần nữa.
“Ngươi từng học Lăng Tiêu chân kinh, lại có lệnh bài vàng đen, nhưng lại không biết lai lịch và tác dụng của Thuần Quân kiếm, thậm chí không biết nó còn có kiếm đồng loại, rốt cuộc ngươi có phải đệ tử của Bộ Hư cung không?”
Bộ Hư cung?
Đúng rồi, lúc đó hắn còn bực bội, Thuần Quân kiếm là bảo vật trấn phái của Thuần Quân phái, tại sao Cửu đại nhân lại lấy lệnh bài vàng đen và Bộ Hư cung ra hỏi hắn, ba cái này rõ ràng chẳng có chút liên quan nào…
Khoan đã!
Sắc mặt Văn Hành đột nhiên thay đổi, sờ tay vào ngực, lấy ra chủ lệnh của Huyền Minh lâu Hộ Hư cung mà Túc Du Phong cho hắn.
Cầm lệnh bài vàng đen trong tay hơi nặng, dù Văn Hành luôn mang theo trong người, nhưng vẫn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu nó. Lúc này tay trái hắn cầm Thuần Quân kiếm, tay phải cầm lệnh bài vàng đen, bỗng nhiên tìm được chỗ chung từ trong cảm xúc nặng trĩu kia, cầm lên nhìn kỹ, quả nhiên thấy trong màu đen như sắt đen kia hiện ra cát vàng, như điểm đầy sao nhỏ trong bầu trời đêm, chạm tay vào lại rất lạnh buốt kiên cố, hai vật chạm nhau, âm thanh như chạm ngọc gõ vàng. Chữ viết điêu khắc trên lệnh bài, phù điêu trên lệnh bài, cùng với chữ khắc trên Thuần Quân kiếm và văn tự khắc đá đầy tường này, bất kể là nét bút hay kết cấu đều vô cùng giống nhau, tất nhiên từ một mạch mà ra.
Khi Túc Du Phong tặng cho hắn miếng lệnh bài này từng nói, đây là văn tự Bộ Hư cung sử dụng nhiều năm, từ lâu đã thất truyền ở Trung Nguyên, chỉ trên Côn Lôn vẫn đang sử dụng.
Cho nên… Người tạo ra những địa cung này, thật ra là Bộ Hư cung Côn Lôn?
Nhưng mà địa cung khổng lồ như vậy tất phải hao phí nhân lực và tài lực đếm không hết, chứ đừng nói là bí kíp võ công quý báu kia, một địa cung núi Việt Ảnh đã nuôi sống toàn bộ Thuần Quân phái. Bộ Hư cung đã có năng lực lớn như thế, phải thống nhất võ lâm Trung Nguyên từ lâu, tại sao lại muốn ở trên Côn Lôn lánh đời không xuất hiện, thậm chí ngay cả trong giang hồ cũng không có vài câu đồn đại liên quan đến môn phái này?
Nghĩ đến Túc Du Phong, Văn Hành thuận thế lại nghĩ tới kẻ thù không đội trời chung của ông, Phùng Bão Nhất đứng đầu cao thủ đại nội xuất thân từ Bộ Hư cung Côn Lôn, trông Cửu đại nhân dường như biết nội tình, như vậy Phùng Bão Nhất sẽ chỉ rõ ràng hơn y, cho nên Ủng Túy trai cất giữ hai thanh kiếm cổ, lẽ nào có quan hệ mật thiết với Phùng Bão Nhất?
Bí mật phức tạp như một sợi dây nhỏ liên quan, kéo một đầu, sẽ dẫn ra một chuỗi nghi vấn. Trong đầu Văn Hành lặp lại nhiều lần lời Cửu đại nhân nói trong đêm đó, ấn đường ngày càng nhíu chặt, cuối cùng dừng lại ở câu trả lời của Cửu đại nhân khi hắn hỏi cái chết của Khánh Vương.
Y nói Khánh Vương bị nội vệ dùng Huyền Uyên kiếm đâm xuyên tim dưới cây hoa quế ở Ủng Túy trai.
Tại sao là Ủng Túy trai?
Khi đó hắn bị khiếp sợ làm cho choáng váng đầu óc, chỉ lo thù hận nội vệ và hoàng đế, dĩ nhiên không để ý đến chi tiết lạ kỳ này —— sâu trong Tây Cung Ủng Túy trai, gần nội uyển, vừa không phải cung điện ngày thường triệu kiến quần thần, cũng không phải chỗ sinh hoạt thường ngày của thiên tử, một cái thư phòng nho nhỏ chếch đến mức không thể chếch hơn, tại sao hoàng đế lại ra tay với Khánh Vương ở đó?
Thời niên thiếu Khánh Vương và các hoàng tử cùng theo võ sư trong cung học tập quyền cước, luyện tập “Thiên Hà bảo quyển” chính tông, thuở thiếu thời từng cải trang xuất kinh du lịch giang hồ, vừa gặp đã cảm mến Liễu Phi Sương, kết duyên định tình. Không lâu sau khi vợ chồng hai người thành thân đã cùng đến chiến trường Bắc địa, sau đó chỉ qua lại giữa kinh thành và biên cảnh, cũng không chen chân vào chuyện giang hồ nữa, có thể nói là không hề qua lại với Thuần Quân phái và Bộ Hư cung, hoàn toàn xa lắc xa lơ.
Nếu không phải lần gặp gỡ này, Văn Hành nghĩ vỡ đầu cũng sẽ không liên hệ cái chết của Khánh Vương với chuyện giang hồ, chỉ sợ cả đời cũng không phát hiện được sự kỳ lạ trong đó.
Trong địa cung ẩm thấp râm mát, bên ngoài là ngày hè chói chang, ở trong đây phải khiến người ta cảm thấy sảng khoái mới đúng, nhưng Văn Hành chỉ đứng bất động, trên lưng toát mồ hôi lạnh, thậm chí cảm thấy rét lạnh sâu tận xương tủy.
Hắn bước từng dấu chân đi đến bây giờ, tự cho rằng cuối cùng có năng lực nắm giữ toàn cục, thao túng lòng người, nhưng lúc này lại đột nhiên nhận thấy. Thật ra hắn hoàn toàn không biết gì về chân tướng, thậm chí con đường hắn đi qua, cũng có thể bị người dẫn dây, như con rối bù nhìn vô tri vô giác đi qua quỹ đạo đã xác định.
Trong hang đá tối om trống trải dễ khiến con người quên thời gian, Văn Hành đứng ngẩn ngơ hồi lâu, suy nghĩ cuồn cuộn, mãi đến khi cây châm lửa cháy quá nửa, hơi nóng truyền đến đầu ngón tay, mới khiến hắn bị bỏng giật mình tỉnh lại, ý thức được không thể sa vào ở đây nữa, còn có người ở trên đỉnh núi đợi hắn.
Văn Hành cất lệnh bài vào ngực, cuối cùng liếc mắt nhìn chằm chằm vết khắc sâu cạn không đồng đều trên vách tường, hạ quyết tâm, quay người đi vào trong địa đạo tối om phía trước.
Lúc tới giữa địa cung, đúng lúc cây châm lửa cháy hết, nhưng thấy trên đỉnh có một chùm sáng từ trong động chiếu vào. Trong bóng tối, bóng người ngồi một mình trên đài cao, dựa vào thị lực của Văn Hành, càng nhìn không ra ông sống hay chết, còn hít thở hay không.
Văn Hành cố gắng bước mạnh, đi đến trước bục, hai đầu gối quỳ xuống đất, giơ Thuần Quân kiếm lên cao, cất cao giọng nói: “Cố thái sư thúc ở trên, vãn bối phụng quân lệnh của thái sư thúc, đã lấy Thuần Quân kiếm về, mời thái sư thúc xem qua.”
Trong hang đá chỉ còn lại tiếng vọng mơ hồ, Văn Hành đợi lâu không nghe thấy Cố Thùy Phương đáp lời, trong lòng cảm thấy nặng nề, cho rằng mình tới chậm, Cố Thùy Phương đã ngồi chết rồi. Hắn đang định ngẩng đầu đứng lên, đi tới xem rõ ràng, trong tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, cũng không biết Cố Thùy Phương lặng yên đi đến trước mặt hắn khi nào, giơ tay nhận lấy Thuần Quân kiếm.
Văn Hành ngước mắt nhìn ông.
Ông cụ lâu không thấy ánh mặt trời, râu tóc rối bời từ lâu đã trắng như tuyết, khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều, chỉ là nếp nhăn nhiều hơn sâu hơn, không chênh lệch nhiều với năm đó Văn Hành rời đi. Hai tay ông cầm Thuần Quân kiếm, giống như muốn xác nhận điều gì đó, lật xem vuốt ve lần này đến lần khác, miệng lẩm bẩm nói: “Ba mươi lăm năm…”
“Cuối cùng sắp kết thúc rồi sao…”
Văn Hành thấy ánh mắt ông tan rã, vẻ mặt như có điềm báo điên cuồng, sợ ông lớn tuổi, không chịu nổi đại bi đại hỉ như vậy, dưới sự kích động tẩu hỏa nhập ma thì xong đời, thế là cố ý ngắt lời nói: “Vãn bối còn có một chuyện không rõ, mong rằng thái sư thúc giải thích nghi hoặc cho con.”
Cố Thùy Phương kinh ngạc rời mắt khỏi thân kiếm, khi ánh mắt rơi trên người hắn, mê loạn điên cuồng trong đó đã rút đi, dần dần trở nên rõ ràng. Ông duỗi tay nâng Văn Hành từ dưới đất lên, hiền từ nói: “Bốn năm không gặp, xem ra ngươi đã xông ra một vùng trời mới, thật đáng mừng. Có gì muốn hỏi, nói thẳng là được.”
Văn Hành nói: “Lúc đệ tử lấy lại kiếm này từ trong cấm cung đại nội, từng giao thủ với một nội vệ trong đó, nghe nói Thuần Quân kiếm có liên quan đến Bộ Hư cung Côn Lôn, thái sư thúc có biết chi tiết trong đó không?”
Ra khỏi khách viện, đi đến đường giao dưới đỉnh núi Ngọc Tuyền, Văn Hành nói với Liêu Trường Tinh: “Sư huynh, làm phiền huynh đi đến Tàng Kiếm các đỉnh Lâm Thu đợi trước, giúp ta ổn định chưởng môn và các vị trưởng lão, ta đi một lát rồi đến.”
Liêu Trường Tinh nói: “Thế nào, người đệ muốn tìm không ở đỉnh Lâm Thu hả?”
Văn Hành cười nói: “Tính tính lão tiền bối này quái gở, không thích gặp người sống, tốt hơn hết ta nên một mình đi tìm ông ấy, tránh chọc cho ông cụ không vui.”
Liêu Trường Tinh nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng được, dù sao bọn họ muốn cầu cạnh đệ, ta gánh vác trong thời gian ngắn thay đệ chắc không khó.” Y liếc Văn Hành một cái, dường như có lời muốn nói, sắp đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ bảo: “Đi nhanh đi.”
Văn Hành xoay người đi ra sau núi. Những năm này phía sau núi không có thay đổi gì nhiều, một ngọn cây cọng cỏ vẫn là phong cảnh quen thuộc. Văn Hành đọc theo con đường trong rừng xe nhẹ đường quen tìm đến chỗ giao giữa đỉnh Ngọc Tuyền và đỉnh Lâm Thu, cột mốc ranh giới cấm địa y hệt năm đó, đằng đằng sát khí sừng sững ngay tại chỗ, vừa ngước mắt lên, đã có thể nhìn thấy mái cong mơ hồ trên đỉnh núi Lâm Thu, nơi đó chính là Tàng Kiếm các ngày xưa cất giấu Thuần Quân kiếm.
Hắn lững thững vào sâu trong rừng, chẳng mấy chốc đã tìm được nơi mình muốn tìm. Tảng đá to chặn cửa động bây giờ đã mọc đầy rêu xanh, hòa làm một thể hài hòa với cảnh vật xung quanh. Văn Hành bay lên một đạp đá văng tảng đá, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh âm u lướt qua hai gò má, mang theo mùi nấm mốc nhàn nhạt chỉ có trong lòng đất, hắn không hề do dự thả người nhảy xuống, lần này không ngăn trở nữa, rơi thẳng vào trong mật đạo địa cung.
Văn Hành vẫn dùng cách cũ, lúc phỏng đoán sắp đến cuối cùng, giơ tay tung ra một chưởng về phía mặt đất, nhờ vào đó giảm xóc hắn vững vàng rơi trên mặt đất, vạt áo mang theo gió thổi bụi đất bay tứ phía. Hắn đánh lửa, một ngọn lửa vàng sáng lập lòe, chiếu sáng một vách tường trước người, bên trên khắc đầy chữ viết và bức họa kỳ lạ. Văn Hành biết không thể nhìn những thứ này, đang định rời tầm mắt, trong lúc vô tình ánh mắt lướt qua vách tường, ánh nhìn một nhiên dừng lại, cố định trên một mảng chữ viết bên cạnh tay trái.
Có lẽ là di chứng khi còn nhỏ bị cha giữ đầu học viết chữ, Văn Hành vô cùng nhạy cảm với chữ viết, một mảng văn tự lớn cong cong này sao nhìn quen mắt lắm, chắc chắn hắn đã từng thấy ở đâu, nhưng bỗng nhiên ngẫm nghĩ, lại rất khó bắt được tia sáng lơ lửng lóe lên một cái rồi biến mất.
Hắn nhìn vách tưởng ngẩn ra một lúc lâu, trăm mối vẫn không có cách giải, cũng may khi hắn tự suy nghĩ chuyện nhập tâm không bị những tranh chữ cổ quái kia ếm bùa đi, muốn thoát ra cũng dễ dàng. Văn Hành thầm nghĩ: “Chuyện chính quan trọng, hay là đi trả Thuần Quân kiếm trước, mình đã nhớ mấy chữ xung quanh này, ngày sau lại từ từ nghiên cứu kỹ cũng không muộn.”
Hắn nghĩ như vậy, vô thức xoay tay sờ lên Thuần Quân kiếm trên lưng. Ngay tại lúc này, thoáng như một tia chớp từ trên giáng thẳng xuống, đánh tan sương mù ngôi mộ, khiến thanh kiếm sắt cứng rắn lạnh lẽo bị kích thích, Văn Hành bỗng dưng bắt được một đầu sợi dây của bí ẩn.
Hắn nhanh chóng gỡ bao vải trên lưng xuống, mở ra, tung Thuần Quân kiếm ra, dưới ánh lửa chữ vàng trên thân kiếm phản xạ ra ánh sáng nhạt, nét bút uyển chuyển quanh co, đúng là giống y chang chữ viết trên tường!
Văn Hành bỗng nhiên đứng lên, giơ cây châm lửa nhanh chóng xem chữ bí mật đầy tường, lại thật sự cho hắn tìm được hai nét chữ giống nhau như đúc trong góc.
Ngón tay cái của hắn vuốt ve hai chữ viết gồ lên kia, dáng vẻ kia giống như ngồi thiền trước tường, nhưng chỉ có bản thân Văn Hành có thể nghe thấy tim đập như đánh trống. Hắn nhớ Cố Thùy Phương từng nói, tổ sư gia lần theo Thuần Quân kiếm tìm tới địa cung núi Việt Ảnh, không chỉ có một, Tiết Thanh Lan cũng từng nói, dưới hồ Tây Cực của Thùy Tinh tông cũng có một địa cung và một Phụng Nguyệt kiếm chất liệu giống nhau.
Nếu bảo kiếm và địa cung là tạo vật cùng một thời đại, lại thường hay làm bạn xuất hiện, như vậy thanh bảo kiếm “Huyền Uyên” Ủng Túy trai cung phụng, tương ứng với địa cung nào? Ba thanh bảo kiếm, ba địa cung, trên đời này có thể còn có đại cung khác chôn sâu lòng đất chưa hiện thế không? Những địa cung này rốt cuộc do ai tạo ra lại có tác dụng gì? Quan trọng nhất đó là, Thuần Quân kiếm và Huyền Uyên kiếm tại sao lại được giấu trong cung? Triều đình có biết bảo kiếm và địa cung có liên quan không? Năm đó Nhiếp Trúc chui vào Thuần Quân phái, đến tột cùng là thỏa mãn dục vọng riêng của gã, hay có ẩn tình khác, đằng sau có người sai gã làm vậy?
Mà bí mật phía sau này, phải chăng cũng tồn tại mối liên hệ nào đó với thái độ kiêng kỵ võ lâm Trung Nguyên của triều đình hiện giờ?
Hắn suy nghĩ nhanh chóng, trong thời gian ngắn vô số suy nghĩ vụn vặt xoay quanh trong đầu, đêm đó xông vào cung mỗi một đoạn ngắn, mỗi một câu Cửu đại nhân đã nói đều được hắn lôi ra, xem kỹ từng câu từng chữ một lần nữa.
“Ngươi từng học Lăng Tiêu chân kinh, lại có lệnh bài vàng đen, nhưng lại không biết lai lịch và tác dụng của Thuần Quân kiếm, thậm chí không biết nó còn có kiếm đồng loại, rốt cuộc ngươi có phải đệ tử của Bộ Hư cung không?”
Bộ Hư cung?
Đúng rồi, lúc đó hắn còn bực bội, Thuần Quân kiếm là bảo vật trấn phái của Thuần Quân phái, tại sao Cửu đại nhân lại lấy lệnh bài vàng đen và Bộ Hư cung ra hỏi hắn, ba cái này rõ ràng chẳng có chút liên quan nào…
Khoan đã!
Sắc mặt Văn Hành đột nhiên thay đổi, sờ tay vào ngực, lấy ra chủ lệnh của Huyền Minh lâu Hộ Hư cung mà Túc Du Phong cho hắn.
Cầm lệnh bài vàng đen trong tay hơi nặng, dù Văn Hành luôn mang theo trong người, nhưng vẫn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu nó. Lúc này tay trái hắn cầm Thuần Quân kiếm, tay phải cầm lệnh bài vàng đen, bỗng nhiên tìm được chỗ chung từ trong cảm xúc nặng trĩu kia, cầm lên nhìn kỹ, quả nhiên thấy trong màu đen như sắt đen kia hiện ra cát vàng, như điểm đầy sao nhỏ trong bầu trời đêm, chạm tay vào lại rất lạnh buốt kiên cố, hai vật chạm nhau, âm thanh như chạm ngọc gõ vàng. Chữ viết điêu khắc trên lệnh bài, phù điêu trên lệnh bài, cùng với chữ khắc trên Thuần Quân kiếm và văn tự khắc đá đầy tường này, bất kể là nét bút hay kết cấu đều vô cùng giống nhau, tất nhiên từ một mạch mà ra.
Khi Túc Du Phong tặng cho hắn miếng lệnh bài này từng nói, đây là văn tự Bộ Hư cung sử dụng nhiều năm, từ lâu đã thất truyền ở Trung Nguyên, chỉ trên Côn Lôn vẫn đang sử dụng.
Cho nên… Người tạo ra những địa cung này, thật ra là Bộ Hư cung Côn Lôn?
Nhưng mà địa cung khổng lồ như vậy tất phải hao phí nhân lực và tài lực đếm không hết, chứ đừng nói là bí kíp võ công quý báu kia, một địa cung núi Việt Ảnh đã nuôi sống toàn bộ Thuần Quân phái. Bộ Hư cung đã có năng lực lớn như thế, phải thống nhất võ lâm Trung Nguyên từ lâu, tại sao lại muốn ở trên Côn Lôn lánh đời không xuất hiện, thậm chí ngay cả trong giang hồ cũng không có vài câu đồn đại liên quan đến môn phái này?
Nghĩ đến Túc Du Phong, Văn Hành thuận thế lại nghĩ tới kẻ thù không đội trời chung của ông, Phùng Bão Nhất đứng đầu cao thủ đại nội xuất thân từ Bộ Hư cung Côn Lôn, trông Cửu đại nhân dường như biết nội tình, như vậy Phùng Bão Nhất sẽ chỉ rõ ràng hơn y, cho nên Ủng Túy trai cất giữ hai thanh kiếm cổ, lẽ nào có quan hệ mật thiết với Phùng Bão Nhất?
Bí mật phức tạp như một sợi dây nhỏ liên quan, kéo một đầu, sẽ dẫn ra một chuỗi nghi vấn. Trong đầu Văn Hành lặp lại nhiều lần lời Cửu đại nhân nói trong đêm đó, ấn đường ngày càng nhíu chặt, cuối cùng dừng lại ở câu trả lời của Cửu đại nhân khi hắn hỏi cái chết của Khánh Vương.
Y nói Khánh Vương bị nội vệ dùng Huyền Uyên kiếm đâm xuyên tim dưới cây hoa quế ở Ủng Túy trai.
Tại sao là Ủng Túy trai?
Khi đó hắn bị khiếp sợ làm cho choáng váng đầu óc, chỉ lo thù hận nội vệ và hoàng đế, dĩ nhiên không để ý đến chi tiết lạ kỳ này —— sâu trong Tây Cung Ủng Túy trai, gần nội uyển, vừa không phải cung điện ngày thường triệu kiến quần thần, cũng không phải chỗ sinh hoạt thường ngày của thiên tử, một cái thư phòng nho nhỏ chếch đến mức không thể chếch hơn, tại sao hoàng đế lại ra tay với Khánh Vương ở đó?
Thời niên thiếu Khánh Vương và các hoàng tử cùng theo võ sư trong cung học tập quyền cước, luyện tập “Thiên Hà bảo quyển” chính tông, thuở thiếu thời từng cải trang xuất kinh du lịch giang hồ, vừa gặp đã cảm mến Liễu Phi Sương, kết duyên định tình. Không lâu sau khi vợ chồng hai người thành thân đã cùng đến chiến trường Bắc địa, sau đó chỉ qua lại giữa kinh thành và biên cảnh, cũng không chen chân vào chuyện giang hồ nữa, có thể nói là không hề qua lại với Thuần Quân phái và Bộ Hư cung, hoàn toàn xa lắc xa lơ.
Nếu không phải lần gặp gỡ này, Văn Hành nghĩ vỡ đầu cũng sẽ không liên hệ cái chết của Khánh Vương với chuyện giang hồ, chỉ sợ cả đời cũng không phát hiện được sự kỳ lạ trong đó.
Trong địa cung ẩm thấp râm mát, bên ngoài là ngày hè chói chang, ở trong đây phải khiến người ta cảm thấy sảng khoái mới đúng, nhưng Văn Hành chỉ đứng bất động, trên lưng toát mồ hôi lạnh, thậm chí cảm thấy rét lạnh sâu tận xương tủy.
Hắn bước từng dấu chân đi đến bây giờ, tự cho rằng cuối cùng có năng lực nắm giữ toàn cục, thao túng lòng người, nhưng lúc này lại đột nhiên nhận thấy. Thật ra hắn hoàn toàn không biết gì về chân tướng, thậm chí con đường hắn đi qua, cũng có thể bị người dẫn dây, như con rối bù nhìn vô tri vô giác đi qua quỹ đạo đã xác định.
Trong hang đá tối om trống trải dễ khiến con người quên thời gian, Văn Hành đứng ngẩn ngơ hồi lâu, suy nghĩ cuồn cuộn, mãi đến khi cây châm lửa cháy quá nửa, hơi nóng truyền đến đầu ngón tay, mới khiến hắn bị bỏng giật mình tỉnh lại, ý thức được không thể sa vào ở đây nữa, còn có người ở trên đỉnh núi đợi hắn.
Văn Hành cất lệnh bài vào ngực, cuối cùng liếc mắt nhìn chằm chằm vết khắc sâu cạn không đồng đều trên vách tường, hạ quyết tâm, quay người đi vào trong địa đạo tối om phía trước.
Lúc tới giữa địa cung, đúng lúc cây châm lửa cháy hết, nhưng thấy trên đỉnh có một chùm sáng từ trong động chiếu vào. Trong bóng tối, bóng người ngồi một mình trên đài cao, dựa vào thị lực của Văn Hành, càng nhìn không ra ông sống hay chết, còn hít thở hay không.
Văn Hành cố gắng bước mạnh, đi đến trước bục, hai đầu gối quỳ xuống đất, giơ Thuần Quân kiếm lên cao, cất cao giọng nói: “Cố thái sư thúc ở trên, vãn bối phụng quân lệnh của thái sư thúc, đã lấy Thuần Quân kiếm về, mời thái sư thúc xem qua.”
Trong hang đá chỉ còn lại tiếng vọng mơ hồ, Văn Hành đợi lâu không nghe thấy Cố Thùy Phương đáp lời, trong lòng cảm thấy nặng nề, cho rằng mình tới chậm, Cố Thùy Phương đã ngồi chết rồi. Hắn đang định ngẩng đầu đứng lên, đi tới xem rõ ràng, trong tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, cũng không biết Cố Thùy Phương lặng yên đi đến trước mặt hắn khi nào, giơ tay nhận lấy Thuần Quân kiếm.
Văn Hành ngước mắt nhìn ông.
Ông cụ lâu không thấy ánh mặt trời, râu tóc rối bời từ lâu đã trắng như tuyết, khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều, chỉ là nếp nhăn nhiều hơn sâu hơn, không chênh lệch nhiều với năm đó Văn Hành rời đi. Hai tay ông cầm Thuần Quân kiếm, giống như muốn xác nhận điều gì đó, lật xem vuốt ve lần này đến lần khác, miệng lẩm bẩm nói: “Ba mươi lăm năm…”
“Cuối cùng sắp kết thúc rồi sao…”
Văn Hành thấy ánh mắt ông tan rã, vẻ mặt như có điềm báo điên cuồng, sợ ông lớn tuổi, không chịu nổi đại bi đại hỉ như vậy, dưới sự kích động tẩu hỏa nhập ma thì xong đời, thế là cố ý ngắt lời nói: “Vãn bối còn có một chuyện không rõ, mong rằng thái sư thúc giải thích nghi hoặc cho con.”
Cố Thùy Phương kinh ngạc rời mắt khỏi thân kiếm, khi ánh mắt rơi trên người hắn, mê loạn điên cuồng trong đó đã rút đi, dần dần trở nên rõ ràng. Ông duỗi tay nâng Văn Hành từ dưới đất lên, hiền từ nói: “Bốn năm không gặp, xem ra ngươi đã xông ra một vùng trời mới, thật đáng mừng. Có gì muốn hỏi, nói thẳng là được.”
Văn Hành nói: “Lúc đệ tử lấy lại kiếm này từ trong cấm cung đại nội, từng giao thủ với một nội vệ trong đó, nghe nói Thuần Quân kiếm có liên quan đến Bộ Hư cung Côn Lôn, thái sư thúc có biết chi tiết trong đó không?”
Danh sách chương