Thượng Quan huynh, đắc tội rồi.
Văn Hành đang nói chuyện, đệ tử bên ngoài bỗng đi vào thông báo, nói là đỉnh núi chính cử người đến mời hắn đi qua, sứ giả đã đợi ở ngoài cửa, mời hắn lập tức khởi hành.
Văn Hành nhìn về phía Liêu Trường Tinh một cái, thấp giọng nói: “Đến nhanh thật.”
Liêu Trường Tinh không ngạc nhiên chút nào, biết chưởng môn sẽ không để cho Văn Hành ở lại đỉnh Ngọc Tuyền quá lâu, y đứng dậy sửa sang lại ống tay áo, nói với Văn Hành: “Đi thôi.”
Văn Hành lại ngồi ngay ngắn bất động, nói với đệ tử đứng yên đợi lệnh kia: “Ngươi đi mời sứ giả kia vào đây, ta có lời muốn nói.”
Lần này ngay cả Liêu Trường Tinh cũng không hiểu hắn có ý gì, Văn Hành tạm thời thừa nước đục thả câu, đợi sứ giả kia đi vào, hắn ngước mắt nhìn một cái, là một anh chàng xa lạ.
Người kia thoạt nhìn trạc tuổi Liêu Trường Tinh, lưng đeo trường kiếm, phối thêm tua kiếm màu xanh đậm cùng màu với quần áo sẫm màu, trong cử chỉ tự có khí phách kiêu căng, thấy Văn Hành và Liêu Trường Tinh lại không trò chuyện hành lễ, chỉ ngạo nghễ nói: “Chưởng môn mời Nhạc sư đệ qua đỉnh núi chính một lần, các trưởng lão đều có mặt, mời Nhạc sư đệ theo ta qua đó, đừng để các trưởng bối đợi lâu.”
Thái độ của hắn ta có phần ngạo mạn, rõ ràng sớm biết Văn Hành từng là đệ tử Thuần Quân phái, cho nên trong lúc nói chuyện miệng nói “Sư đệ”, dùng “Trưởng bối” để nói chuyện, ý đồ vượt qua hắn về mặt khí thế trước, tránh cho hắn huênh hoang.
Đáng tiếc đồ tinh ranh Văn Hành không thèm chịu nể mặt mũi, hắn mỉm cười chuyển sang Liêu Trường Tinh: “Năm đó ta không được chọn làm đệ tử thân truyền, bị gửi đến Trạm Xuyên thành, về sau lại bái sư phụ khác, từ lâu không dám tự cho mình là người của Thuần Quân phái, càng không có mặt mũi nào về núi, bởi vậy rất nhiều người đều không nhận ra. Vẫn phải mời sư huynh giới thiệu cho ta, vị thiếu hiệp kia là ai?”
Người kia bị hắn làm cho nghẹn họng, vẻ mặt lập tức sa sầm, nhưng ngại Liêu Trường Tinh ở đây nên không tiện nổi giận, lạnh lùng quay đầu đi.
Liêu Trường Tinh luôn luôn đứng đắn ngay thẳng, không thiên vị, nếu là ngày thường Văn Hành nói chuyện với Thượng Quan Tiềm như vậy, có lẽ y sẽ nhắc nhở Văn Hành một câu, nhưng nửa năm qua hành động của chưởng môn Hàn Nam Phủ thật sự khiến lòng đệ tử đỉnh Ngọc Tuyền nguội lạnh. Thượng Quan Tiềm gặp mặt đã muốn ra oai phủ đầu Văn Hành, càng khiến y đột nhiên sinh ra lòng bao che khuyết điểm, hiếm khi không nể mặt mũi người ta, nói theo lời Văn Hành: “Vị này là đệ tử của chưởng môn sư thúc, hành ngũ[1], họ ghép là Thượng Quan, tên một chữ “Tiềm”. Đệ ấy nhập môn trước đệ, có lẽ lúc đó nên gặp mặt, nhưng chưa từng qua lại, cho nên không biết được.”
[1] gốc là 行五: mình chưa hiểu lắm tra gg thấy nghĩa không hợp ngữ cảnh nên giữ nguyên hán việt
“À, thì ra là thế.” Văn Hành không áy náy nói, “Thượng Quan huynh, đắc tội rồi.”
Thượng Quan Tiềm cứng rắn nói: “Không cần, ngươi có lời gì, hãy nói đi.”
Văn Hành nói: “Đang định làm phiền Thượng Quan huynh truyền một câu giúp ta, lần này ta lên núi Việt Ảnh, là có hẹn với một người bạn cũ, lẽ ra đến kính thăm ông ấy trước. Việc này suy cho cùng cũng có liên quan đến Thuần Quân phái, cho nên mời chưởng môn đi đến đỉnh Lâm Thu, tại hạ xin đợi ở đó.”
Thượng Quan Tiềm càng nhìn hắn càng ghét, không nể mặt nói: “Đừng nói xằng nói bậy, đỉnh Lâm Thu là cấm địa của bản môn, há lại cho ngươi nói vào là có thể vào!”
Văn Hành cũng không tranh luận với hắn ta, không nhanh không chậm nói: “Thượng Quan huynh đừng vội mắng, ta có tư cách đi vào hay không, đợi lát nữa tự có kết luận, huynh chỉ cần đưa lời đến là được rồi, chuyện khác, không nhọc các hạ quan tâm.”
Thượng Quan Tiềm tức giận nói: “Ta thấy ngươi cố tình khiêu khích!”
“Thượng Quan sư đệ!”
Liêu Trường Tinh thấy hai người họ sắp đánh nhau, cuối cùng mở miệng quát Thượng Quan Tiềm, nghiêm mặt nói: “Người tới là khách, Nhạc thiếu hiệp lại có ơn với bản phái, không thể mở miệng vô lễ. Đệ tạm thời về trả lời chưởng môn trước, ta lên đỉnh Lâm Thu với Nhạc thiếp hiệp, trước khi chưởng môn và các vị trưởng lão đến, sẽ không để hắn chạy lung tung.”
Liêu Trường Tinh xử lý công việc nhiều năm ở đỉnh Ngọc Tuyền, địa vị có thể so với nửa trưởng lão, tự có uy nghiêm không thể nghi ngờ. Cho dù Thượng Quan Tiềm kiêu căng, ở trước mặt y cũng không dám quá làm càn, cứng nhắc đáp một tiếng được, ngay cả câu từ biệt cũng không nói, nổi giận đùng đùng về đỉnh núi chính tìm chưởng môn Hàn Nam Phủ cáo trạng.
Văn Hành đợi hắn ta đi xa, mới nói: “Đồ đệ của chưởng môn nhân được dạy dỗ như thế, thảo nào đệ tử Thuần Quân ra ngoài bị người đuổi theo bắt nạt, có thể thấy được bị người ta bắt nạt cũng không oan.”
Liêu Trường Tinh thở dài, giọng hơi khổ: “Thuần Quân phái uy danh lừng lẫy, mạnh mẽ như ngọn lửa nấu dầu, ai ai cũng đắm chìm trong mộng đẹp, cho dù là ta, không trải qua một lần này, sao biết được đạo lý cây to đón gió, tốt quá hóa dở.”
Văn Hành nói: “Không chỉ là Thuần Quân phái, các đại môn phái võ lâm Trung Nguyên, ai cũng vậy. Nhưng bình tĩnh xem xét, bên trong cũng không hoàn toàn là lỗi của đương kim võ lâm, triều đình âm thầm bất chợt ra tay như thế, suýt nữa đã thành công, có thể thấy được là dự mưu đã lâu, oán hận chất chứa quá sâu.”
“Ánh mắt sư đệ nhạy cảm, ta cũng không bì kịp.” Liêu Trường Tinh nói, “Theo ý đệ, tương lai nếu triều đình lại ra tay với võ lâm Trung Nguyên, Thuần Quân phái nên chịu thua quy thuận, hay là nên chống lại đến cùng?”
Văn Hành tiện tay đặt chén trà lên bàn, cười nói: “Sư huynh hỏi khó ta rồi.”
Liêu Trường Tinh nói: “Chỉ giáo cho?”
Văn Hành nói: “Sư huynh, mặc dù kết quả đều như nhau, nhưng triều đình có rất nhiều cách ra tay, có thể là đao binh gặp nhau, cũng có thể là tan rã phân chia, đối với cái trước đương nhiên phải chống lại đến cùng, nhưng nếu là cái sau, có khi ngay cả phát hiện cũng chưa chắc có thể phát hiện được, lại nói chống cự thế nào?”
“Lúc chỉ có một mình ta, ai muốn giết ta ta giết kẻ đó, đây là chuyện rất đơn giản. Nhưng Thuần Quân phái có hơn trăm người, sao huynh biết ai muốn liều mạng, ai muốn đầu hàng, ai là phe mình, ai là nội gián đây?”
“Lại nói lớn chuyện ra, dù Thuần Quân phái trên dưới một lòng, thề sống chết chống lại đến cùng, võ lâm Trung Nguyên cũng không phải chỉ có một phái chúng ta, tổ lật không có trứng lành, môn phái khác đều chịu thua, chỉ còn lại một mình Thuần Quân phái còn có tác dụng gì? Lấy trứng chọi đá không gọi là anh dũng, chỉ là tự dưng chịu chết mà thôi.”
Liêu Trường Tinh hiểu được phần nào, y nói: “Các phái võ lâm Trung Nguyên như thể chân tay, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu chỉ lo thân mình là không thể nào, chỉ có cùng tiến cùng lùi.”
Văn Hành thờ ơ nói: “Tuy rằng nói không sai, nhưng sư huynh phải nhớ, ta vừa nói ‘kết quả đều như nhau’, đây mới là quan trọng nhất. Nếu như đổi chỗ mà xử, huynh là hoàng đế trong kinh, muốn khai đao với võ lâm Trung Nguyên, chẳng lẽ chỉ nhẹ nhàng phạt nhỏ cảnh cáo lớn? Không nhổ cỏ tận gốc, chính là hậu hoạn vô tận.”
“Ta hiểu ý đệ,” Liêu Trường Tinh nói, “Chỉ cần tiều đình có ý giết, Thuần Quân phái không có lựa chọn, tất nhiên phải chống lại đến cùng. Chẳng những trong môn phái phải trên dưới đồng lòng mà còn phải liên thủ với môn phái khác, cùng chống ngoại địch.”
Văn Hành gật đầu, không cần hắn nói sâu vào, tin rằng Liêu Trường Tinh đã hiểu. Hắn đứng lên nói: “Đi thôi sư huynh, chúng ta đến đỉnh Lâm Thu.”
Những lời vừa rồi kích thích với Liêu Trường Tinh quá sâu, y vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi lòng rối loạn, đi sau hắn một bước, nhìn về bóng lưng Văn Hành, nhất thời bùi ngùi mãi thôi.
Lúc Văn Hành học nghệ trên núi Việt Ảnh, một lòng chỉ gắng sức vào kiếm luyến, không nghe không hỏi chuyện bên ngoài, Liêu Trường Tinh biết hắn thông minh, cũng rất ít thấy hắn vận dụng sự thông minh này. Khi đó trong bốn đệ tử nhập môn y đánh giá cao Văn Hành nhất, thậm chí từng nghĩ cho dù hắn không biết võ công, dựa vào trí thông minh của hắn, cũng đủ để làm cố vấn cho đỉnh Ngọc Tuyền, thoải mái được che chở bởi môn hạ Thuần Quân phái.
Đáng tiếc dựa theo điều lệ cắt giảm của Thuần Quân phái, cuối cùng Văn Hành vẫn lựa chọn rời đi, Liêu Trường Tinh dù tiếc nuối, nhưng với thân phận của y, suy cho cùng không có cách nào lay động kết quả này.
Bây giờ đã bốn năm trôi qua, Văn Hành lại xuất hiện lần nữa, ngọc đẹp cuối cùng được phơi bày ánh sáng, hắn trở thành một người chói mắt, vượt xa tưởng tượng của mọi người. Một đỉnh Ngọc Tuyền nho nhỏ đã không đủ để khiến hắn dừng bước, hắn tất nhiên sẽ đi đến đỉnh núi cao hơn xa hơn, thậm chí cuối cùng rồi sẽ áp đảo núi Việt Ảnh.
Liêu Trường Tinh nhìn thấy “khả năng” vượt ra ngoài Thuần Quân phái từ trên người Văn Hành, nhìn lại tự so sánh, bỗng nhiên giật mình bản thân bị nhốt trong một tấc vuông lâu quá rồi —— trong hơn mười năm ở Thuần Quân phái, y là nhị đệ tử của Tần Lăng, là đại quản gia của đỉnh Ngọc Tuyền, tầm thường dựa lưng vào cây lớn, ếch ngồi đáy giếng. Nhưng vừa chưa từng được mưa gió tôi luyện cũng chưa từng trải qua giang hồ thăng trầm, hoàn toàn quên mất tại sao mình muốn cầm kiếm lại càng không biết tại sao phải chiến đấu.
Nếu như theo đuổi của cả đời y chỉ là quản gia ghi sổ sách, lúc trước nên an phận ở lại dưới núi, là một thương nhân bình thường mua ruộng mua nhà, cần gì phải ở trên núi bần khổ khắc nghiệt trải qua cuộc sống như thế? Bảo kiếm phủ bụi, còn có lúc lại nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lòng trung thành phủ bụi, còn có ai có thể lau cho y?
Văn Hành đã đi xa mấy bước, mới nhận ra Liêu Trường Tinh không đi cùng, quay đầu lại thấy y đang ngơ ngác xuất thần, không khỏi ngạc nhiên nói: “Sư huynh?”
Liêu Trường Tinh đáp một tiếng, cất bước đi về phía hắn, giọng nói lại mang theo nhẹ nhõm lâu ngày không gặp: “Không có gì, chợt nghĩ thông suốt một số việc.”
Văn Hành không thích truy hỏi, nhưng thấy y có vẻ như bỗng nhiên tháo gỡ gông xiềng nặng nề, tướng uể oải phiền muộn giữa lông mày đã được quét qua, cũng biết nghĩ thông suốt là một chuyện tốt, bèn cười đùa nói: “Sư huynh phải theo sát, lát nữa lỡ như chưởng môn trách móc, còn phải trông cậy vào huynh cứu ta một mạng.”
Liêu Trường Tinh cùng ra ngoài với hắn, đi đến đỉnh Lâm Thu, thuận miệng làm yên lòng nói: “Nể tình đệ cứu được Thuần Quân phái, bây giờ chưởng môn kính đệ ba phần, chỉ cần đệ không nhấc ngửa đỉnh Lâm Thu, chắc hẳn chưởng môn cũng có thể bỏ qua, sẽ không quá không khách sáo với đệ.”
Văn Hành cười khan một tiếng, ngượng ngùng nói: “Sư huynh đánh giá cao ta quá… sao ta có thể nhấc được đỉnh Lâm Thu chứ?”
Trừ khi bên dưới đỉnh Lâm Thu vốn trống rỗng.
Văn Hành đang nói chuyện, đệ tử bên ngoài bỗng đi vào thông báo, nói là đỉnh núi chính cử người đến mời hắn đi qua, sứ giả đã đợi ở ngoài cửa, mời hắn lập tức khởi hành.
Văn Hành nhìn về phía Liêu Trường Tinh một cái, thấp giọng nói: “Đến nhanh thật.”
Liêu Trường Tinh không ngạc nhiên chút nào, biết chưởng môn sẽ không để cho Văn Hành ở lại đỉnh Ngọc Tuyền quá lâu, y đứng dậy sửa sang lại ống tay áo, nói với Văn Hành: “Đi thôi.”
Văn Hành lại ngồi ngay ngắn bất động, nói với đệ tử đứng yên đợi lệnh kia: “Ngươi đi mời sứ giả kia vào đây, ta có lời muốn nói.”
Lần này ngay cả Liêu Trường Tinh cũng không hiểu hắn có ý gì, Văn Hành tạm thời thừa nước đục thả câu, đợi sứ giả kia đi vào, hắn ngước mắt nhìn một cái, là một anh chàng xa lạ.
Người kia thoạt nhìn trạc tuổi Liêu Trường Tinh, lưng đeo trường kiếm, phối thêm tua kiếm màu xanh đậm cùng màu với quần áo sẫm màu, trong cử chỉ tự có khí phách kiêu căng, thấy Văn Hành và Liêu Trường Tinh lại không trò chuyện hành lễ, chỉ ngạo nghễ nói: “Chưởng môn mời Nhạc sư đệ qua đỉnh núi chính một lần, các trưởng lão đều có mặt, mời Nhạc sư đệ theo ta qua đó, đừng để các trưởng bối đợi lâu.”
Thái độ của hắn ta có phần ngạo mạn, rõ ràng sớm biết Văn Hành từng là đệ tử Thuần Quân phái, cho nên trong lúc nói chuyện miệng nói “Sư đệ”, dùng “Trưởng bối” để nói chuyện, ý đồ vượt qua hắn về mặt khí thế trước, tránh cho hắn huênh hoang.
Đáng tiếc đồ tinh ranh Văn Hành không thèm chịu nể mặt mũi, hắn mỉm cười chuyển sang Liêu Trường Tinh: “Năm đó ta không được chọn làm đệ tử thân truyền, bị gửi đến Trạm Xuyên thành, về sau lại bái sư phụ khác, từ lâu không dám tự cho mình là người của Thuần Quân phái, càng không có mặt mũi nào về núi, bởi vậy rất nhiều người đều không nhận ra. Vẫn phải mời sư huynh giới thiệu cho ta, vị thiếu hiệp kia là ai?”
Người kia bị hắn làm cho nghẹn họng, vẻ mặt lập tức sa sầm, nhưng ngại Liêu Trường Tinh ở đây nên không tiện nổi giận, lạnh lùng quay đầu đi.
Liêu Trường Tinh luôn luôn đứng đắn ngay thẳng, không thiên vị, nếu là ngày thường Văn Hành nói chuyện với Thượng Quan Tiềm như vậy, có lẽ y sẽ nhắc nhở Văn Hành một câu, nhưng nửa năm qua hành động của chưởng môn Hàn Nam Phủ thật sự khiến lòng đệ tử đỉnh Ngọc Tuyền nguội lạnh. Thượng Quan Tiềm gặp mặt đã muốn ra oai phủ đầu Văn Hành, càng khiến y đột nhiên sinh ra lòng bao che khuyết điểm, hiếm khi không nể mặt mũi người ta, nói theo lời Văn Hành: “Vị này là đệ tử của chưởng môn sư thúc, hành ngũ[1], họ ghép là Thượng Quan, tên một chữ “Tiềm”. Đệ ấy nhập môn trước đệ, có lẽ lúc đó nên gặp mặt, nhưng chưa từng qua lại, cho nên không biết được.”
[1] gốc là 行五: mình chưa hiểu lắm tra gg thấy nghĩa không hợp ngữ cảnh nên giữ nguyên hán việt
“À, thì ra là thế.” Văn Hành không áy náy nói, “Thượng Quan huynh, đắc tội rồi.”
Thượng Quan Tiềm cứng rắn nói: “Không cần, ngươi có lời gì, hãy nói đi.”
Văn Hành nói: “Đang định làm phiền Thượng Quan huynh truyền một câu giúp ta, lần này ta lên núi Việt Ảnh, là có hẹn với một người bạn cũ, lẽ ra đến kính thăm ông ấy trước. Việc này suy cho cùng cũng có liên quan đến Thuần Quân phái, cho nên mời chưởng môn đi đến đỉnh Lâm Thu, tại hạ xin đợi ở đó.”
Thượng Quan Tiềm càng nhìn hắn càng ghét, không nể mặt nói: “Đừng nói xằng nói bậy, đỉnh Lâm Thu là cấm địa của bản môn, há lại cho ngươi nói vào là có thể vào!”
Văn Hành cũng không tranh luận với hắn ta, không nhanh không chậm nói: “Thượng Quan huynh đừng vội mắng, ta có tư cách đi vào hay không, đợi lát nữa tự có kết luận, huynh chỉ cần đưa lời đến là được rồi, chuyện khác, không nhọc các hạ quan tâm.”
Thượng Quan Tiềm tức giận nói: “Ta thấy ngươi cố tình khiêu khích!”
“Thượng Quan sư đệ!”
Liêu Trường Tinh thấy hai người họ sắp đánh nhau, cuối cùng mở miệng quát Thượng Quan Tiềm, nghiêm mặt nói: “Người tới là khách, Nhạc thiếu hiệp lại có ơn với bản phái, không thể mở miệng vô lễ. Đệ tạm thời về trả lời chưởng môn trước, ta lên đỉnh Lâm Thu với Nhạc thiếp hiệp, trước khi chưởng môn và các vị trưởng lão đến, sẽ không để hắn chạy lung tung.”
Liêu Trường Tinh xử lý công việc nhiều năm ở đỉnh Ngọc Tuyền, địa vị có thể so với nửa trưởng lão, tự có uy nghiêm không thể nghi ngờ. Cho dù Thượng Quan Tiềm kiêu căng, ở trước mặt y cũng không dám quá làm càn, cứng nhắc đáp một tiếng được, ngay cả câu từ biệt cũng không nói, nổi giận đùng đùng về đỉnh núi chính tìm chưởng môn Hàn Nam Phủ cáo trạng.
Văn Hành đợi hắn ta đi xa, mới nói: “Đồ đệ của chưởng môn nhân được dạy dỗ như thế, thảo nào đệ tử Thuần Quân ra ngoài bị người đuổi theo bắt nạt, có thể thấy được bị người ta bắt nạt cũng không oan.”
Liêu Trường Tinh thở dài, giọng hơi khổ: “Thuần Quân phái uy danh lừng lẫy, mạnh mẽ như ngọn lửa nấu dầu, ai ai cũng đắm chìm trong mộng đẹp, cho dù là ta, không trải qua một lần này, sao biết được đạo lý cây to đón gió, tốt quá hóa dở.”
Văn Hành nói: “Không chỉ là Thuần Quân phái, các đại môn phái võ lâm Trung Nguyên, ai cũng vậy. Nhưng bình tĩnh xem xét, bên trong cũng không hoàn toàn là lỗi của đương kim võ lâm, triều đình âm thầm bất chợt ra tay như thế, suýt nữa đã thành công, có thể thấy được là dự mưu đã lâu, oán hận chất chứa quá sâu.”
“Ánh mắt sư đệ nhạy cảm, ta cũng không bì kịp.” Liêu Trường Tinh nói, “Theo ý đệ, tương lai nếu triều đình lại ra tay với võ lâm Trung Nguyên, Thuần Quân phái nên chịu thua quy thuận, hay là nên chống lại đến cùng?”
Văn Hành tiện tay đặt chén trà lên bàn, cười nói: “Sư huynh hỏi khó ta rồi.”
Liêu Trường Tinh nói: “Chỉ giáo cho?”
Văn Hành nói: “Sư huynh, mặc dù kết quả đều như nhau, nhưng triều đình có rất nhiều cách ra tay, có thể là đao binh gặp nhau, cũng có thể là tan rã phân chia, đối với cái trước đương nhiên phải chống lại đến cùng, nhưng nếu là cái sau, có khi ngay cả phát hiện cũng chưa chắc có thể phát hiện được, lại nói chống cự thế nào?”
“Lúc chỉ có một mình ta, ai muốn giết ta ta giết kẻ đó, đây là chuyện rất đơn giản. Nhưng Thuần Quân phái có hơn trăm người, sao huynh biết ai muốn liều mạng, ai muốn đầu hàng, ai là phe mình, ai là nội gián đây?”
“Lại nói lớn chuyện ra, dù Thuần Quân phái trên dưới một lòng, thề sống chết chống lại đến cùng, võ lâm Trung Nguyên cũng không phải chỉ có một phái chúng ta, tổ lật không có trứng lành, môn phái khác đều chịu thua, chỉ còn lại một mình Thuần Quân phái còn có tác dụng gì? Lấy trứng chọi đá không gọi là anh dũng, chỉ là tự dưng chịu chết mà thôi.”
Liêu Trường Tinh hiểu được phần nào, y nói: “Các phái võ lâm Trung Nguyên như thể chân tay, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu chỉ lo thân mình là không thể nào, chỉ có cùng tiến cùng lùi.”
Văn Hành thờ ơ nói: “Tuy rằng nói không sai, nhưng sư huynh phải nhớ, ta vừa nói ‘kết quả đều như nhau’, đây mới là quan trọng nhất. Nếu như đổi chỗ mà xử, huynh là hoàng đế trong kinh, muốn khai đao với võ lâm Trung Nguyên, chẳng lẽ chỉ nhẹ nhàng phạt nhỏ cảnh cáo lớn? Không nhổ cỏ tận gốc, chính là hậu hoạn vô tận.”
“Ta hiểu ý đệ,” Liêu Trường Tinh nói, “Chỉ cần tiều đình có ý giết, Thuần Quân phái không có lựa chọn, tất nhiên phải chống lại đến cùng. Chẳng những trong môn phái phải trên dưới đồng lòng mà còn phải liên thủ với môn phái khác, cùng chống ngoại địch.”
Văn Hành gật đầu, không cần hắn nói sâu vào, tin rằng Liêu Trường Tinh đã hiểu. Hắn đứng lên nói: “Đi thôi sư huynh, chúng ta đến đỉnh Lâm Thu.”
Những lời vừa rồi kích thích với Liêu Trường Tinh quá sâu, y vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi lòng rối loạn, đi sau hắn một bước, nhìn về bóng lưng Văn Hành, nhất thời bùi ngùi mãi thôi.
Lúc Văn Hành học nghệ trên núi Việt Ảnh, một lòng chỉ gắng sức vào kiếm luyến, không nghe không hỏi chuyện bên ngoài, Liêu Trường Tinh biết hắn thông minh, cũng rất ít thấy hắn vận dụng sự thông minh này. Khi đó trong bốn đệ tử nhập môn y đánh giá cao Văn Hành nhất, thậm chí từng nghĩ cho dù hắn không biết võ công, dựa vào trí thông minh của hắn, cũng đủ để làm cố vấn cho đỉnh Ngọc Tuyền, thoải mái được che chở bởi môn hạ Thuần Quân phái.
Đáng tiếc dựa theo điều lệ cắt giảm của Thuần Quân phái, cuối cùng Văn Hành vẫn lựa chọn rời đi, Liêu Trường Tinh dù tiếc nuối, nhưng với thân phận của y, suy cho cùng không có cách nào lay động kết quả này.
Bây giờ đã bốn năm trôi qua, Văn Hành lại xuất hiện lần nữa, ngọc đẹp cuối cùng được phơi bày ánh sáng, hắn trở thành một người chói mắt, vượt xa tưởng tượng của mọi người. Một đỉnh Ngọc Tuyền nho nhỏ đã không đủ để khiến hắn dừng bước, hắn tất nhiên sẽ đi đến đỉnh núi cao hơn xa hơn, thậm chí cuối cùng rồi sẽ áp đảo núi Việt Ảnh.
Liêu Trường Tinh nhìn thấy “khả năng” vượt ra ngoài Thuần Quân phái từ trên người Văn Hành, nhìn lại tự so sánh, bỗng nhiên giật mình bản thân bị nhốt trong một tấc vuông lâu quá rồi —— trong hơn mười năm ở Thuần Quân phái, y là nhị đệ tử của Tần Lăng, là đại quản gia của đỉnh Ngọc Tuyền, tầm thường dựa lưng vào cây lớn, ếch ngồi đáy giếng. Nhưng vừa chưa từng được mưa gió tôi luyện cũng chưa từng trải qua giang hồ thăng trầm, hoàn toàn quên mất tại sao mình muốn cầm kiếm lại càng không biết tại sao phải chiến đấu.
Nếu như theo đuổi của cả đời y chỉ là quản gia ghi sổ sách, lúc trước nên an phận ở lại dưới núi, là một thương nhân bình thường mua ruộng mua nhà, cần gì phải ở trên núi bần khổ khắc nghiệt trải qua cuộc sống như thế? Bảo kiếm phủ bụi, còn có lúc lại nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lòng trung thành phủ bụi, còn có ai có thể lau cho y?
Văn Hành đã đi xa mấy bước, mới nhận ra Liêu Trường Tinh không đi cùng, quay đầu lại thấy y đang ngơ ngác xuất thần, không khỏi ngạc nhiên nói: “Sư huynh?”
Liêu Trường Tinh đáp một tiếng, cất bước đi về phía hắn, giọng nói lại mang theo nhẹ nhõm lâu ngày không gặp: “Không có gì, chợt nghĩ thông suốt một số việc.”
Văn Hành không thích truy hỏi, nhưng thấy y có vẻ như bỗng nhiên tháo gỡ gông xiềng nặng nề, tướng uể oải phiền muộn giữa lông mày đã được quét qua, cũng biết nghĩ thông suốt là một chuyện tốt, bèn cười đùa nói: “Sư huynh phải theo sát, lát nữa lỡ như chưởng môn trách móc, còn phải trông cậy vào huynh cứu ta một mạng.”
Liêu Trường Tinh cùng ra ngoài với hắn, đi đến đỉnh Lâm Thu, thuận miệng làm yên lòng nói: “Nể tình đệ cứu được Thuần Quân phái, bây giờ chưởng môn kính đệ ba phần, chỉ cần đệ không nhấc ngửa đỉnh Lâm Thu, chắc hẳn chưởng môn cũng có thể bỏ qua, sẽ không quá không khách sáo với đệ.”
Văn Hành cười khan một tiếng, ngượng ngùng nói: “Sư huynh đánh giá cao ta quá… sao ta có thể nhấc được đỉnh Lâm Thu chứ?”
Trừ khi bên dưới đỉnh Lâm Thu vốn trống rỗng.
Danh sách chương