" Không khóc. Nhìn ta có được hay không?!" Nam nhân bộ dạng lúng túng, bất đắc dĩ nhìn khóc sướt mướt ái nhân, chỉ tặng cho hắn cái ót thanh niên chôn sâu vào trong lồng ngực của hắn, không chịu ngẩng đầu lên. Một vạt áo trước ngực đều bị nước mắt thấm cho ướt.

".... Không thích..." Thanh niên nghẹn ngào, lần nữa khóc không thành tiếng, làm nam nhân lòng đều muốn tan nát theo. " ....Ngươi, xấu lắm...."

"Ta là người xấu. Bảo bối đại nhân đại lượng nhìn ta có được hay không?" Hoắc Tinh Tuyền vuốt ve trấn an đang không ngừng run rẩy thanh niên. Nếu còn khóc, mắt sưng lên phải sao bây giờ. Đau lòng còn không phải là hắn

sao.

" Lão công, nếu một ngày....Một ngày ngươi không còn yêu ta, ngươi có thể nói cho ta biết không?! " Thanh niên bất an bấu lấy vạt áo của nam nhân, hốc mắt tràn ngập nước mắt thi nhau rơi xuống nhìn nam nhân. Trên đời này sẽ tồn tại cái gọi là tình yêu vĩnh cửu sao?! Trong khi nam nhân ưu tú như vậy, nam nhân sẽ càng gặp gỡ nhiều người càng xuất sắc hơn cả hắn. Lâm Tử Thanh càng nghĩ càng thêm lo sợ, hắn không muốn, lão công chỉ có thể là của một mình hắn mà thôi.

"Ngươi nói năng tầm bậy cái gì! " Hoắc Tinh Tuyền nhíu mày, như là trừng phạt gặm cắn môi của ái nhân. Là hắn không đúng, hắn không nên nói ra những lời đó khiến thanh niên sợ hãi thành suy diễn linh tinh. Hắn làm sao có thể hết yêu thanh niên đây?! Tử Thanh có biết hắn còn quan trọng hơn mạng sống của hắn hay không?! Nếu không có thanh niên, hắn sinh mệnh này từ lâu đã kết thúc. " Ta xin thể, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra.

Bảo bối, ngươi tin tưởng lão công sao?! " Đời đời kiếp kiếp, đều không ngừng ái ngươi.

"...Tin ngươi... Ta tin ngươi, hức hức...." Bị nam nhân lời nói cảm động hỏng rồi. Hoắc Tinh Tuyền bất lực nhìn càng khóc to hơn ái nhân. Chỉ có thể mềm mỏng dỗ dành một phen.

" Lão bản, đây là toàn bộ tư liệu về Lý thị. Nếu có thể thu nhập Lý thị vì công ty con, sẽ càng có lợi hơn cho chúng ta. " Nam Tùng Anh nghe tin lão bản muốn thu thập Lý thị, lý do bởi vì Lý thị người chọc lão bản nương không vui.

Nam Tùng Anh không quản nữa đêm mệt mỏi vừa thu thập thông tin, vừa tấm tắc. Hắn từ đó rút ra được một châm ngôn. Chọc giận lão bản có thể cho người không đau không ngứa biến mất, chọc giận lão bản ái nhân cho người cảm hết thống khổ thế gian. Muốn sống không được, muốn chết không xong.

"Cứ như vậy đi. Còn có, nói bên kia ngừng rót vốn vào Lâm thị đi. " Nam Tùng Anh năng lực hắn tin tưởng. Nếu không cũng sẽ không ở bên cạnh hắn đến bây giờ. Nam Tùng Anh hiểu ý nam nhân, bừng bừng sức sống đi ra khỏi thư phòng. Ai nha nha, hắn sẽ vì lão bản nương hết giận.

"Tử Thanh, này là cháo tổ yến do thiếu gia đích thân chuẩn bị cho cháu. Phải ăn cho hết đó. " Hoắc quản gia hoa ái nhìn thanh niên. Hắn có chút bực bội với thiếu gia, làm cho Tử Thanh không vui, xứng đáng bị cắt giảm khẩu phần ăn. Hừ, tiểu Thanh địa vị ở trong lòng hắn từ lâu đã cao hơn nam nhân, xem thanh niên như cháu trai mà quan tâm.

" Vâng, cháu sẽ ăn thật ngon miệng." Trước sự hài lòng của Hoắc quản gia, Lâm Tử Thanh mỹ tư tư giải quyết cháo tổ yến. Sau đó còn có bánh tráng miệng cùng với trái cây. Lâm Tử Thanh đôi khi sẽ có một câu hỏi, nam nhân đã không còn là Hoắc gia người đừng đầu, thuộc về Hoắc gia tài sản đều hoàn trả. Vậy hắn lấy đầu ra nhiều tiền của như vậy để duy trì cuộc sống xa hoa?! Lâm Tử Thanh cười đoán, nam nhân giỏi như vậy, không có Hoắc gia nam nhân vẫn là bá chủ! Kh khà khà.

"Lý thị bị thu mua?! Làm sao có thể?!!!" Hạ Tư Viễn nhận được tin tức từ mẫu thân, không giám tin tưởng đó là sự thật. Lý thị quy mô không đại như Hoắc thị, nhưng lâu đời làm kinh thương từ lâu đã đứng vững gót chân, dấn thân vào vô số lĩnh vực. Lý thị như thế nào lại bị người thu mua?! Ai có khả năng đó? "Mẫu thân, ngài biết đó là ai sao?!" Đang yên đang lành tự nhiên nhảy ra một cái tin tức động trời như vậy. Hạ Tư Viễn có chút bất an, đứng ngồi không yên hỏi mẫu thân.

"Triều tra ra được là do Vĩnh Thịnh làm. " Hoắc Lan Tuệ thái dương giật nảy. Nàng cũng vừa mới điều tra ra được.

Lý thị đắc tội Vĩnh Thịnh cao tầng sao?

Vĩnh Thịnh mười năm trước ngang nhiên xuất hiện, thế như cuồng phong bão tố phát triển vượt bậc. Như hùng long vượt xa các tập đoàn có thâm niên trăm năm khác. Vĩnh Thịnh chủ nhân đằng sau không ai biết, mọi người chỉ biết đụng đến Vĩnh Thịnh sẽ không nhận được kết cục tốt. Lý Á Trần tác phong cẩn thận, hắn hận không thể làm chân chó cho Vĩnh Thịnh, không thế nào đi đắc tội được. Hoắc Lan Tuệ càng nghĩ càng bế tắc. Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?!

"Tư Viễn, ngươi phải giúp Lâm thị!!!" Hạ Tư Viễn tạm thời cắt đứt liên hệ với Hoắc Lan Tuệ, hắn tiếp nhận cuộc điện thoại mới. Vừa mới nhấc máy đã nghe tiếng Lâm Tử Ngọc sợ hãi, mất bình tĩnh giọng nói. " Vĩnh Thịnh, ngừng rót vốn cho Lâm thị. Tư Viễn, nếu không lập tức bổ sung tài chính, Lâm thị sẽ phá sản mất...."

"Ngươi bình tĩnh, nói rõ mọi chuyện cho ta nghe." Hạ Tư Viễn nhẹ giọng trấn an Lâm Tử Ngọc. Lý thị bị thu mua,

Lâm thị bị ngừng vốn liên tiếp xảy ra làm hắn trở tay không kịp. Khi nói đến rơi vào khủng hoảng Lâm Tử Ngọc, hắn lo lắng từ bây giờ bắt đầu.

Vĩnh Thịnh không chỉ là quái vật, còn là một quả bom nổ chậm. Hơn phân nữa các công ty từ lớn đến nhỏ đều phụ thuộc vào Vĩnh Thịnh tiền. Nếu Vĩnh Thịnh ngưng vốn, hậu quả có thể nghĩ tới, không gì khác là phá sản. Hạ Tư Viễn không hiểu sao nhớ đến Hoắc Tinh Tuyền. Hắn ngay lập tức phủ nhân. Không thể là hắn được. Tuyệt đối không thể.

Lâm phụ Lâm mẫu tìm kiếm sự giúp đỡ khắp nơi. Nhưng đắc tội với Vĩnh Thịnh, không ai nguyện ý giúp đỡ. Ngày xưa là thân thiết bạn bè, cười cười nói nói. Nguy nan là lúc, bỏ chạy lấy người. Hận không quen biết. Lâm phụ phẫn nộ nghĩ.

( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện