Đang ở Doanh Hải, Cố Khê sẽ chẳng ngờ nổi hai con trai bảo bối của mình không nghe lời và lén đọc trộm lá thư này.
Kết quả kiểm tra của Từ nãi nãi có ngay trong ngày, tình hình không xấu, nhưng bà cũng không được khỏe mạnh cho lắm. Từ nãi nãi bị thoát vị đĩa đệm; ngoài ra, hàm lượng đường trong máu của bà hơi cao, đây có thể là nguyên nhân chính dẫn đến bệnh tiểu đường. Còn thêm cả bệnh dạ dày, gan cũng hơi suy yếu. Từ nãi nãi tuổi đã cao, bác sĩ đề nghị dùng phương pháp trị liệu truyền thống đối với bệnh thoát vị đĩa đệm, lượng đường trong máu thì thông qua việc tập thể dục điều độ và chế độ ăn uống hợp lý để điều trị, còn những bệnh khác thì phải điều dưỡng lâu dài.
Sau khi lấy được kết quả kiểm tra của Từ nãi nãi, Cố Khê nhờ Kiều Thiệu Bắc đưa Từ nãi nãi về nhà nghỉ ngơi ngay, còn cậu sẽ ở lại bệnh viện trông Từ lão gia. Cả đời, lần đầu tiên đến Doanh Hải mà đã phải vào bệnh viện, còn phải làm phẫu thuật, trong lòng Từ lão gia bồn chồn không hề kém Từ nãi nãi.
Kiều Thiệu Bắc sai người đưa Từ nãi nãi về nhà rồi gọi điện cho Từ Mạn Mạn, muốn cô tan tầm thì về thẳng nhà, ở với bà nội. Từ Mạn Mạn lập tức đáp ứng. Có Từ Mạn Mạn ở cùng mẹ nuôi, Cố Khê cũng phần nào nhẹ nhõm hơn, có thể một lòng chăm sóc cha nuôi.
Sức khỏe Cố Khê cũng không tốt nên Kiều Thiệu Bắc rất sợ cậu bị mệt, hắn đặc biệt yêu cầu y tá trưởng nhất định phải dặn dò mấy người hộ lý chăm sóc cẩn thận Từ lão gia. Bởi vì là bệnh viện tư nên tất nhiên lệ phí sẽ cao hơn bệnh viện công, nhưng bù lại, sự phục vụ và môi trường bệnh viện vô cùng tốt. Căn tin bệnh viện có đủ loại thức ăn, đáp ứng đủ các kiểu khẩu vị của người bệnh. Cố Khê có thể tới thẳng căn tin để mua cơm mang về, chẳng cần phải về nhà nấu riêng, như vậy sẽ đỡ mệt mỏi hơn nhiều.
Kiều Thiệu Bắc ở lại bệnh viện giúp đỡ Cố Khê, phòng trường hợp cậu kiệt sức. Vừa cùng Cố Khê bón cơm cho Từ lão gia xong thì di động của hắn rung chuông. Thấy người gọi đến, Kiều Thiệu Bắc tránh Cố Khê, ra thẳng bên ngoài nghe điện.
“Alo.”
“Anh còn sống cơ đấy, tôi còn tưởng anh chết ở xó nào rồi!”
Giọng điệu phía bên kia điện thoại rất bực bội.
Kiều Thiệu Bắc xoa bóp thái dương, ngồi xuống ghế đợi ngoài phòng, bất lực gọi một tiếng: “Ba”
“Anh còn biết tôi là ba anh sao? Mất tích một thời gian dài như vậy, về rồi mà cũng không thấy bóng anh đâu. Được, khá lắm, Kiều Thiệu Bắc, anh cứ nhận người khác làm cha đi! Đằng nào tôi cũng bị anh làm cho tức chết rồi, anh khỏi phải thương hại tôi!”
Thực bất đắc dĩ, nhưng bởi vì chuyện nhà Từ gia quá bận rộn nên khi nghe những câu oán giận của cha mình, trong lòng hắn có hơi áy náy. Hắn nhẫn nại giải thích: “Ba, cha nuôi của Tiểu Hà bị bệnh, bị tắc nghẽn cơ tim, thiếu chút nữa mất mạng. Rạng sáng nay vừa mới tới đây, cả ngày con đều tất bật chuyện này. Không gọi điện về nhà là con không đúng.”
Kiều Tác Hành sững người, nhìn ống nghe đang cầm trong tay, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì chính là có kẻ khác giả dạng con trai mình. Nhiều năm như thế, con trai chưa bao giờ trò chuyện hòa nhã với ông, lại càng không có chuyện kiên nhẫn giải thích tường tận mọi chuyện như thế này.
“Ba?”
“Ách, ừ, hừ, coi như anh còn biết thân biết phận!” Dùng bất mãn để che giấu nội tâm khiếp sợ, Kiều Tác Hành lại phẫn nộ hừ vài tiếng, rồi mới ngập ngừng dò la: “Ờ thì, tôi nghe nói, người đó, cùng về với anh rồi hả? Tô Nam đâu? Ách, cha của người đó, có sao không?”
“Tô Nam tạm thời chưa quay về được, cậu ấy còn việc ở Phổ Hà. Từ lão gia là cha nuôi của Tiểu Hà, coi em ấy như con đẻ. Cùng tới Doanh Hải còn có cả mẹ nuôi Tiểu Hà.”
Kiều Tác Hành vừa nghe, liền hỏi thẳng: “Tô Nam không về có phải bận trông con trai của người đó không? Tôi kệ chuyện của anh, nhưng anh đừng tưởng tôi không hay biết gì. Anh và Tô Nam si tình điên dại, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thì sao, người ta có con lớn tướng thế rồi. Các anh còn rất rộng lượng, cam tâm chấp nhận. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không cho tôi một thằng cháu ‘nội’ thì tôi sẽ chết cho anh xem! Nghe chưa, là cháu ‘nội’, rõ chưa!”
“Ba.” Giọng Kiều Thiệu Bắc trầm xuống mấy độ, trước khi cha mình nổi giận, hắn đã cướp lời nói: “Ba, ba đừng người đó, người kia nữa. Tiểu Hà có tên hẳn hoi. Còn nữa, chuyện về Tiểu Hà và bọn nhỏ, ba đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói với Triển thúc. Nếu ngay từ đầu hai người đã không muốn nhúng tay thì sau này cũng đừng nên can dự vào nữa. Ba, con không phải muốn đe dọa ba, mà không muốn trơ mắt đứng nhìn hai người lại làm ra những chuyện không thể tha thứ được. Ba, nếu ba còn muốn ôm cháu thì hãy nhớ kỹ lời con nói, đừng hỏi đến nữa.”
“Anh, ý anh là gì?!!” Kiều lão gia nhướn mày, “Sao ‘lại làm ra’? Nói rõ cho tôi biết, mau!”
Kiều Thiệu Bắc nhăn nhó, rất mệt mỏi: “Ba, con không muốn cãi nhau với ba vì chuyện của Tiểu Hà, càng không muốn xảy ra tranh chấp. Ba, tuổi ba đã cao, con lại là con trai duy nhất, dù trước kia ba đã từng gây ra những lỗi lầm gì thì giờ tất cả coi như cho qua. Dù có oán hận ba tới đâu thì ba vẫn là ba của con. Ba, chúng ta chung sống hòa bình được không? Ba hãy đồng ý với con, sẽ cố gắng coi Tiểu Hà như một người con trai của mình, coi hai đứa con của em ấy là cháu trai mình.”
Ba mươi hai năm qua, Kiều Tác Hành chưa từng nghe được những lời nói mềm mỏng của con trai như vậy, nhất là mười mấy năm đổ lại gần đây, quan hệ giữa ông và con trai chỉ có thể dùng từ lãnh đạm, lãnh đạm và lãnh đạm để hình dung. Mà giờ phút này, Thiệu Bắc lại nói, muốn cùng ông chung sống vui vẻ, sẽ có nhiều thời gian về thăm ông hơn. Ông đã từng này tuổi rồi, đã bước một chân vào quan tài, chẳng nhẽ còn cố chấp để không được thân cận con cái, để không được ngậm kẹo đùa cháu nữa hay sao? Trầm mặc thật lâu, cũng suy xét thật lâu, Kiều Tác Hành khẽ cắn môi, dứt khoát: “Chỉ cần anh đáp ứng sau này sẽ cho tôi ôm cháu nội thì tôi sẽ cố gắng!”
Kiều Thiệu Bắc lắc đầu cười, nói: “Được, con đáp ứng ba, nhưng con cần có thời gian. Ba không thể ngày nào cũng thúc giục con.”
“Tôi không giục anh nữa, nhưng anh cũng không thể để tôi đợi mãi thế được. Tôi còn vài năm để đợi chờ anh nữa sao?”
“Ba!”
“Rồi, rồi. Không nói đến chuyện xui xẻo này nữa, nhưng anh cũng phải cho tôi một khoảng thời gian chính xác đi chứ.”
Việc này cũng làm khó cho Kiều Thiệu Bắc, hắn nói: “Ba, con chỉ có thể nói là sẽ rất nhanh thôi, nhưng cụ thể là khi nào thì con không thể hứa trước. Nhưng nhất định sẽ cho ba ‘tự tay’ ẵm cháu trai, được không? Ba, Tiểu Hà vừa mới tha thứ cho chúng con, con và Tô Nam còn cần thêm thời gian để em ấy hoàn toàn cởi bỏ vướng mắc trong lòng, rồi mới có tâm tư đi giải quyết chuyện con cái. Dù sao ba cũng phải cho con thời gian.”
“……” Sắc mặt Kiều lão gia hiện rõ vẻ không cam lòng, “Anh và Tô Nam quyết tâm thế? Xã hội bây giờ không phải thời phong kiến nữa, mà cho dù là thời xưa cũng chẳng ai chấp nhận nổi chuyện ba người đàn ông yêu nhau.”
“Ba, ba vừa nói sẽ không quản nữa cơ mà.”
“Ừ thì tôi mặc kệ, nhưng anh cũng không thể cấm tôi lo lắng được. Anh và Tô Nam vớ bừa cũng có hàng tá phụ nữ để chọn lựa, cho dù là hai anh thật sự đồng tính luyến ái tôi cũng tạm chấp nhận sự thật. Nhưng vì sao nhất định cứ phải là cậu ta, nhất định chỉ là một mình cậu ta? Chẳng nhẽ cậu ta chịu chấp nhận? Cha mẹ nuôi của cậu ta cũng có thể chấp nhận?”
“Ba, chỉ cần ba và Triển thúc không nhúng tay, em ấy có thể tiếp nhận. Có vô số người thích con và Tô Nam cũng vô dụng thôi, hai bọn con chỉ cần em ấy, chỉ yêu em ấy. Em ấy chính là vợ của con và Tô Nam sau này, chính là mẹ của những đứa con của bọn con.”
“……” Kiều Tác Hành thiếu chút nữa tắc thở, nghe ra Kiều Thiệu Bắc có vẻ tức giận, ông cũng đành gật đầu cho qua: “Được được được, tôi không cãi nhau với anh chỉ vì chuyện này nữa, anh không xót tôi thì tôi phải tự thương lấy mình thôi. Dù sao tôi đã nói hết nước hết cái rồi, tôi đợi anh cho tôi ôm cháu.”
“Vâng. Ba cũng truyền đạt lại với Triển thúc thúc đi ạ, đây không phải chỉ là ý của mình con đâu. Ba, chúng ta có thể sống hòa hợp hạnh phúc như những gia đình bình thường khác, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người không được nhúng tay vào.”
“Được rồi được rồi, tôi đã biết, mấy ngày nữa anh phải dành thời gian ăn với tôi bữa cơm. Bằng không người khác còn tưởng tôi chẳng có con cái đấy.”
“Tối mai con sẽ về.”
“Thật không?”
“Con không về nữa.”
“ANH DÁM! Tối mai à, nói rồi đấy, dám không về thì tôi đánh gẫy chân anh!”
Dường như sợ con trai đổi ý, Kiều Tác Hành vội cúp máy.
Kiều Thiệu Bắc cất di động, cười khổ, nhưng trong lòng lại thoải mái không ít. Không có ba và Triển thúc ngăn cản, bọn hắn càng ngày càng bước gần hơn với bến bờ hạnh phúc.
***
Phía Kiều Thiệu Bắc xem như đã giải quyết được chuyện khó khăn nhất, nhưng bên Triển Tô Nam lại không ổn chút nào. Dương Dương và Nhạc Nhạc cứ khóc lóc, hắn không dỗ thì thôi chứ cứ mở miệng là y như rằng chúng khóc thảm thiết hơn. Chẳng còn cách nào, Triển Tô Nam chỉ có thể mỗi tay ôm một đứa, để chúng khóc thỏa thuê.
Hai đứa trẻ ôm ba Triển, vừa khóc vừa nức nở gọi “Ba ba”, nội dung bức thư làm chúng không biết phải phản ứng thế nào nữa; chúng chỉ cần ba ba, chỉ cần ba ba thôi.
Mãi cho đến hơn 8 giờ tối, Dương Dương và Nhạc Nhạc mới dừng khóc, vẫn thút thít trong lòng Triển Tô Nam. Áo polo trên người Triển Tô Nam ướt một mảng lớn, dưới chân tràn ngập khăn giấy. Xoa xoa gáy hai con trai, Triển Tô Nam từ tốn nói: “Đừng khóc, ba Triển có chuyện muốn hỏi các con.”
Hai cậu nhóc rời khỏi người ba Triển, ngồi xuống, ánh mắt sưng phồng, khóe mắt còn vương nước mắt.
Hôn lên đôi mắt sưng đỏ của hai con trai, giọng nói Triển Tô Nam khàn khàn, hỏi: “Các con để ý sao? Để ý việc ba ba sinh ra các con?”
Hai đứa sụt sịt mũi, khóe miệng Nhạc Nhạc run rẩy, tiếng khóc lại bật ra: “Ô ô…… Con muốn ba ba……” Dương Dương cũng khóc theo.
Đôi mắt Triển Tô Nam đỏ hoe, hắn lau nước mắt cho con trai, ấm ách nói: “Vậy ba Triển có thể tự hiểu rằng, các con không hề để tâm đến chuyện mình là do ba ba sinh ra, phải không?”
Tiếng khóc tủi thân của Dương Dương Nhạc Nhạc càng to hơn, đồng thanh nức nở: “Con muốn ba ba……”
“Được, được con trai.” Nặng nề hôn lên má chúng, Triển Tô Nam sám hối: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… ba Triển và ba Kiều rất xin lỗi hai con; rất xin lỗi ba các con…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Dương Dương và Nhạc Nhạc vùi đầu vào lòng ba Triển khóc, hóa ra chúng có mẹ, hóa ra mẹ chúng lại chính là ba chúng, hóa ra ba Triển và ba Kiều quả thực là ‘cha ruột’ của chúng, hóa ra chúng không giống với những đứa trẻ bình thường, hóa ra trước khi sinh chúng, ba ba từng để lại di thư…… Hóa ra…… Ba ba không muốn chúng hỏi đến việc của mẹ là vì…… Hóa ra…… Hóa ra……
Ngẩng đầu, Dương Dương hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn ba Triển, nức nở nói: “Ba Triển…… Con, không hỏi, không hỏi chuyện kia, là thế nào…… Con nghe lời, ba nói…… Con, không hỏi…… Ba ba, ba ba, là……” Dương Dương không ngừng lau đi những giọt nước mắt trào ra, “Ba ba, là…… Là mẹ…… Con muốn, ba ba……”
Nhạc Nhạc gạt nước mắt, ngẩng đầu: “Con muốn ba ba….. Con không muốn, rời xa, ba ba……”
“Được, được, không rời xa, chúng ta sẽ không xa nhau……” Triển Tô Nam càng không ngừng hôn an ủi hai con trai, “Đừng để ba ba biết các con lén đọc trộm thư, càng không thể để ba ba phát hiện các con đã biết mọi chuyện, trừ phi chính mồm ba ba nói cho các con biết, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng.” Dương Dương Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa.
Triển Tô Nam lau nước mắt cho hai đứa, nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, tới Doanh Hải học đi. Cùng ba Triển, ba Kiều giữ ba ba ở Doanh Hải, hãy để ba Triển và ba Kiều chăm sóc, bảo vệ ba con, được không?”
Dương Dương nức nở nói: “Ba ba, ba ba, không muốn.”
“Các con ở lại đó, ba ba sẽ nguyện ý.” Triển Tô Nam ôm con trai vào lòng, thủ thỉ: “Các con ở lại Doanh Hải học tập, ông bà nội cũng lưu lại Doanh Hải điều dưỡng cơ thể. Không còn người thân nào bên cạnh, ba con đương nhiên sẽ phải đồng ý ở lại. Được không?”
Dương Dương ôm cổ Triển Tô Nam, Nhạc Nhạc cũng ôm cổ hắn, nước mắt trào ra.
Triển Tô Nam lại nói: “Chị Mạn Mạn giờ cũng làm việc ở Doanh Hải, sau này chị ấy kết hôn, có con, nhất định sẽ đưa bác cả và dì cả lên thành phố. Đợi bác hai kiếm được kha khá tiền, có khả năng họ cũng sẽ tới Doanh Hải. Đến lúc đó, cả nhà chúng ta không phải đều sống ở Doanh Hải sao. Các con không phải muốn mua cho ba ba một căn nhà thật lớn sao? Doanh Hải nhiều nhà lớn và đẹp, các con có thể mua cho ba ba một căn nhà ưng ý.”
Dương Dương chùi nước mắt vào áo ba Triển, nghẹn ngào nói: “Con muốn mua, cho ba ba, một căn nhà…… Sau này, con sẽ hiếu kính, với ba ba…… Con đi Doanh Hải, con đi Doanh Hải, con đi Doanh Hải, học tập.”
“Con cũng muốn, chăm sóc, ba ba……” Nhạc Nhạc dùng tay áo chùi sạch nước mắt, ánh mắt kiên định, “Ba Triển, chúng ta, đi Doanh Hải.”
“Được.”
Triển Tô Nam lau nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của hai con trai, đau lòng cực độ, nói: “Đừng khóc, là ba Triển và ba Kiều có lỗi với các con, để ba các con phải chịu nhiều khổ sở đến vậy. Ba Triển xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không để ba con phải chịu nửa điểm ấm ức nào. Các con và ba Triển, ba Kiều sẽ đem lại hạnh phúc cho ba ba, được không?”
“ĐƯỢC Ạ!!!” Dương Dương Nhạc Nhạc liên tục gật đầu xác nhận.
“Đừng khóc, đừng khóc, cùng ba Triển xuống nhà ăn cơm nào, không thể để đói bụng được.”
Hai cậu nhóc trèo từ trên người ba Triển xuống, chúng không thấy đói bụng, không có khẩu vị ăn. Triển Tô Nam đi tẩm ướt một chiếc khăn mặt, rồi lau mặt cho con trai, dắt tay chúng xuống lầu.
Dưới nhà, được ông chủ ‘đặc biệt’dặn dò không thể kể với bất kỳ ai chuyện xảy ra hôm nay, Trang Phi Phi nhìn ông chủ dắt tay hai đứa bé xuống nhà, vội đứng lên hỏi: “Ông chủ muốn ăn tối sao?”
“Ừm.”
Trang Phi Phi lập tức vào phòng bếp.
Để Dương Dương và Nhạc Nhạc còn đang tiếp tục nức nở ngồi trên sofa, Triển Tô Nam cũng vào phòng bếp, nhỏ giọng nói với Trang Phi Phi: “Chuyện về thân thế của Dương Dương Nhạc Nhạc tuyệt đối không thể tiết lộ với bất cứ ai, đặc biệt là Từ Mạn Mạn.”
Trang Phi Phi áp chế khiếp sợ trong lòng, tuy ông chủ không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng. Hắn vội vã gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Triển Tô Nam hít thật sâu hai hơi, cùng Trang Phi Phi bê đồ ăn ra.
***
Lúc ăn cơm, Dương Dương Nhạc Nhạc vừa ăn vừa khóc.
Đêm đó, hai cậu bé vì khóc quá mệt nên đã thiếp đi trong sự vỗ về của ba Triển. Triển Tô Nam lau nước mắt cho chúng, nhẹ nhàng xuống giường, rồi gọi điện cho Kiều Thiệu Bắc.
Kết quả kiểm tra của Từ nãi nãi có ngay trong ngày, tình hình không xấu, nhưng bà cũng không được khỏe mạnh cho lắm. Từ nãi nãi bị thoát vị đĩa đệm; ngoài ra, hàm lượng đường trong máu của bà hơi cao, đây có thể là nguyên nhân chính dẫn đến bệnh tiểu đường. Còn thêm cả bệnh dạ dày, gan cũng hơi suy yếu. Từ nãi nãi tuổi đã cao, bác sĩ đề nghị dùng phương pháp trị liệu truyền thống đối với bệnh thoát vị đĩa đệm, lượng đường trong máu thì thông qua việc tập thể dục điều độ và chế độ ăn uống hợp lý để điều trị, còn những bệnh khác thì phải điều dưỡng lâu dài.
Sau khi lấy được kết quả kiểm tra của Từ nãi nãi, Cố Khê nhờ Kiều Thiệu Bắc đưa Từ nãi nãi về nhà nghỉ ngơi ngay, còn cậu sẽ ở lại bệnh viện trông Từ lão gia. Cả đời, lần đầu tiên đến Doanh Hải mà đã phải vào bệnh viện, còn phải làm phẫu thuật, trong lòng Từ lão gia bồn chồn không hề kém Từ nãi nãi.
Kiều Thiệu Bắc sai người đưa Từ nãi nãi về nhà rồi gọi điện cho Từ Mạn Mạn, muốn cô tan tầm thì về thẳng nhà, ở với bà nội. Từ Mạn Mạn lập tức đáp ứng. Có Từ Mạn Mạn ở cùng mẹ nuôi, Cố Khê cũng phần nào nhẹ nhõm hơn, có thể một lòng chăm sóc cha nuôi.
Sức khỏe Cố Khê cũng không tốt nên Kiều Thiệu Bắc rất sợ cậu bị mệt, hắn đặc biệt yêu cầu y tá trưởng nhất định phải dặn dò mấy người hộ lý chăm sóc cẩn thận Từ lão gia. Bởi vì là bệnh viện tư nên tất nhiên lệ phí sẽ cao hơn bệnh viện công, nhưng bù lại, sự phục vụ và môi trường bệnh viện vô cùng tốt. Căn tin bệnh viện có đủ loại thức ăn, đáp ứng đủ các kiểu khẩu vị của người bệnh. Cố Khê có thể tới thẳng căn tin để mua cơm mang về, chẳng cần phải về nhà nấu riêng, như vậy sẽ đỡ mệt mỏi hơn nhiều.
Kiều Thiệu Bắc ở lại bệnh viện giúp đỡ Cố Khê, phòng trường hợp cậu kiệt sức. Vừa cùng Cố Khê bón cơm cho Từ lão gia xong thì di động của hắn rung chuông. Thấy người gọi đến, Kiều Thiệu Bắc tránh Cố Khê, ra thẳng bên ngoài nghe điện.
“Alo.”
“Anh còn sống cơ đấy, tôi còn tưởng anh chết ở xó nào rồi!”
Giọng điệu phía bên kia điện thoại rất bực bội.
Kiều Thiệu Bắc xoa bóp thái dương, ngồi xuống ghế đợi ngoài phòng, bất lực gọi một tiếng: “Ba”
“Anh còn biết tôi là ba anh sao? Mất tích một thời gian dài như vậy, về rồi mà cũng không thấy bóng anh đâu. Được, khá lắm, Kiều Thiệu Bắc, anh cứ nhận người khác làm cha đi! Đằng nào tôi cũng bị anh làm cho tức chết rồi, anh khỏi phải thương hại tôi!”
Thực bất đắc dĩ, nhưng bởi vì chuyện nhà Từ gia quá bận rộn nên khi nghe những câu oán giận của cha mình, trong lòng hắn có hơi áy náy. Hắn nhẫn nại giải thích: “Ba, cha nuôi của Tiểu Hà bị bệnh, bị tắc nghẽn cơ tim, thiếu chút nữa mất mạng. Rạng sáng nay vừa mới tới đây, cả ngày con đều tất bật chuyện này. Không gọi điện về nhà là con không đúng.”
Kiều Tác Hành sững người, nhìn ống nghe đang cầm trong tay, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì chính là có kẻ khác giả dạng con trai mình. Nhiều năm như thế, con trai chưa bao giờ trò chuyện hòa nhã với ông, lại càng không có chuyện kiên nhẫn giải thích tường tận mọi chuyện như thế này.
“Ba?”
“Ách, ừ, hừ, coi như anh còn biết thân biết phận!” Dùng bất mãn để che giấu nội tâm khiếp sợ, Kiều Tác Hành lại phẫn nộ hừ vài tiếng, rồi mới ngập ngừng dò la: “Ờ thì, tôi nghe nói, người đó, cùng về với anh rồi hả? Tô Nam đâu? Ách, cha của người đó, có sao không?”
“Tô Nam tạm thời chưa quay về được, cậu ấy còn việc ở Phổ Hà. Từ lão gia là cha nuôi của Tiểu Hà, coi em ấy như con đẻ. Cùng tới Doanh Hải còn có cả mẹ nuôi Tiểu Hà.”
Kiều Tác Hành vừa nghe, liền hỏi thẳng: “Tô Nam không về có phải bận trông con trai của người đó không? Tôi kệ chuyện của anh, nhưng anh đừng tưởng tôi không hay biết gì. Anh và Tô Nam si tình điên dại, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thì sao, người ta có con lớn tướng thế rồi. Các anh còn rất rộng lượng, cam tâm chấp nhận. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không cho tôi một thằng cháu ‘nội’ thì tôi sẽ chết cho anh xem! Nghe chưa, là cháu ‘nội’, rõ chưa!”
“Ba.” Giọng Kiều Thiệu Bắc trầm xuống mấy độ, trước khi cha mình nổi giận, hắn đã cướp lời nói: “Ba, ba đừng người đó, người kia nữa. Tiểu Hà có tên hẳn hoi. Còn nữa, chuyện về Tiểu Hà và bọn nhỏ, ba đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói với Triển thúc. Nếu ngay từ đầu hai người đã không muốn nhúng tay thì sau này cũng đừng nên can dự vào nữa. Ba, con không phải muốn đe dọa ba, mà không muốn trơ mắt đứng nhìn hai người lại làm ra những chuyện không thể tha thứ được. Ba, nếu ba còn muốn ôm cháu thì hãy nhớ kỹ lời con nói, đừng hỏi đến nữa.”
“Anh, ý anh là gì?!!” Kiều lão gia nhướn mày, “Sao ‘lại làm ra’? Nói rõ cho tôi biết, mau!”
Kiều Thiệu Bắc nhăn nhó, rất mệt mỏi: “Ba, con không muốn cãi nhau với ba vì chuyện của Tiểu Hà, càng không muốn xảy ra tranh chấp. Ba, tuổi ba đã cao, con lại là con trai duy nhất, dù trước kia ba đã từng gây ra những lỗi lầm gì thì giờ tất cả coi như cho qua. Dù có oán hận ba tới đâu thì ba vẫn là ba của con. Ba, chúng ta chung sống hòa bình được không? Ba hãy đồng ý với con, sẽ cố gắng coi Tiểu Hà như một người con trai của mình, coi hai đứa con của em ấy là cháu trai mình.”
Ba mươi hai năm qua, Kiều Tác Hành chưa từng nghe được những lời nói mềm mỏng của con trai như vậy, nhất là mười mấy năm đổ lại gần đây, quan hệ giữa ông và con trai chỉ có thể dùng từ lãnh đạm, lãnh đạm và lãnh đạm để hình dung. Mà giờ phút này, Thiệu Bắc lại nói, muốn cùng ông chung sống vui vẻ, sẽ có nhiều thời gian về thăm ông hơn. Ông đã từng này tuổi rồi, đã bước một chân vào quan tài, chẳng nhẽ còn cố chấp để không được thân cận con cái, để không được ngậm kẹo đùa cháu nữa hay sao? Trầm mặc thật lâu, cũng suy xét thật lâu, Kiều Tác Hành khẽ cắn môi, dứt khoát: “Chỉ cần anh đáp ứng sau này sẽ cho tôi ôm cháu nội thì tôi sẽ cố gắng!”
Kiều Thiệu Bắc lắc đầu cười, nói: “Được, con đáp ứng ba, nhưng con cần có thời gian. Ba không thể ngày nào cũng thúc giục con.”
“Tôi không giục anh nữa, nhưng anh cũng không thể để tôi đợi mãi thế được. Tôi còn vài năm để đợi chờ anh nữa sao?”
“Ba!”
“Rồi, rồi. Không nói đến chuyện xui xẻo này nữa, nhưng anh cũng phải cho tôi một khoảng thời gian chính xác đi chứ.”
Việc này cũng làm khó cho Kiều Thiệu Bắc, hắn nói: “Ba, con chỉ có thể nói là sẽ rất nhanh thôi, nhưng cụ thể là khi nào thì con không thể hứa trước. Nhưng nhất định sẽ cho ba ‘tự tay’ ẵm cháu trai, được không? Ba, Tiểu Hà vừa mới tha thứ cho chúng con, con và Tô Nam còn cần thêm thời gian để em ấy hoàn toàn cởi bỏ vướng mắc trong lòng, rồi mới có tâm tư đi giải quyết chuyện con cái. Dù sao ba cũng phải cho con thời gian.”
“……” Sắc mặt Kiều lão gia hiện rõ vẻ không cam lòng, “Anh và Tô Nam quyết tâm thế? Xã hội bây giờ không phải thời phong kiến nữa, mà cho dù là thời xưa cũng chẳng ai chấp nhận nổi chuyện ba người đàn ông yêu nhau.”
“Ba, ba vừa nói sẽ không quản nữa cơ mà.”
“Ừ thì tôi mặc kệ, nhưng anh cũng không thể cấm tôi lo lắng được. Anh và Tô Nam vớ bừa cũng có hàng tá phụ nữ để chọn lựa, cho dù là hai anh thật sự đồng tính luyến ái tôi cũng tạm chấp nhận sự thật. Nhưng vì sao nhất định cứ phải là cậu ta, nhất định chỉ là một mình cậu ta? Chẳng nhẽ cậu ta chịu chấp nhận? Cha mẹ nuôi của cậu ta cũng có thể chấp nhận?”
“Ba, chỉ cần ba và Triển thúc không nhúng tay, em ấy có thể tiếp nhận. Có vô số người thích con và Tô Nam cũng vô dụng thôi, hai bọn con chỉ cần em ấy, chỉ yêu em ấy. Em ấy chính là vợ của con và Tô Nam sau này, chính là mẹ của những đứa con của bọn con.”
“……” Kiều Tác Hành thiếu chút nữa tắc thở, nghe ra Kiều Thiệu Bắc có vẻ tức giận, ông cũng đành gật đầu cho qua: “Được được được, tôi không cãi nhau với anh chỉ vì chuyện này nữa, anh không xót tôi thì tôi phải tự thương lấy mình thôi. Dù sao tôi đã nói hết nước hết cái rồi, tôi đợi anh cho tôi ôm cháu.”
“Vâng. Ba cũng truyền đạt lại với Triển thúc thúc đi ạ, đây không phải chỉ là ý của mình con đâu. Ba, chúng ta có thể sống hòa hợp hạnh phúc như những gia đình bình thường khác, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người không được nhúng tay vào.”
“Được rồi được rồi, tôi đã biết, mấy ngày nữa anh phải dành thời gian ăn với tôi bữa cơm. Bằng không người khác còn tưởng tôi chẳng có con cái đấy.”
“Tối mai con sẽ về.”
“Thật không?”
“Con không về nữa.”
“ANH DÁM! Tối mai à, nói rồi đấy, dám không về thì tôi đánh gẫy chân anh!”
Dường như sợ con trai đổi ý, Kiều Tác Hành vội cúp máy.
Kiều Thiệu Bắc cất di động, cười khổ, nhưng trong lòng lại thoải mái không ít. Không có ba và Triển thúc ngăn cản, bọn hắn càng ngày càng bước gần hơn với bến bờ hạnh phúc.
***
Phía Kiều Thiệu Bắc xem như đã giải quyết được chuyện khó khăn nhất, nhưng bên Triển Tô Nam lại không ổn chút nào. Dương Dương và Nhạc Nhạc cứ khóc lóc, hắn không dỗ thì thôi chứ cứ mở miệng là y như rằng chúng khóc thảm thiết hơn. Chẳng còn cách nào, Triển Tô Nam chỉ có thể mỗi tay ôm một đứa, để chúng khóc thỏa thuê.
Hai đứa trẻ ôm ba Triển, vừa khóc vừa nức nở gọi “Ba ba”, nội dung bức thư làm chúng không biết phải phản ứng thế nào nữa; chúng chỉ cần ba ba, chỉ cần ba ba thôi.
Mãi cho đến hơn 8 giờ tối, Dương Dương và Nhạc Nhạc mới dừng khóc, vẫn thút thít trong lòng Triển Tô Nam. Áo polo trên người Triển Tô Nam ướt một mảng lớn, dưới chân tràn ngập khăn giấy. Xoa xoa gáy hai con trai, Triển Tô Nam từ tốn nói: “Đừng khóc, ba Triển có chuyện muốn hỏi các con.”
Hai cậu nhóc rời khỏi người ba Triển, ngồi xuống, ánh mắt sưng phồng, khóe mắt còn vương nước mắt.
Hôn lên đôi mắt sưng đỏ của hai con trai, giọng nói Triển Tô Nam khàn khàn, hỏi: “Các con để ý sao? Để ý việc ba ba sinh ra các con?”
Hai đứa sụt sịt mũi, khóe miệng Nhạc Nhạc run rẩy, tiếng khóc lại bật ra: “Ô ô…… Con muốn ba ba……” Dương Dương cũng khóc theo.
Đôi mắt Triển Tô Nam đỏ hoe, hắn lau nước mắt cho con trai, ấm ách nói: “Vậy ba Triển có thể tự hiểu rằng, các con không hề để tâm đến chuyện mình là do ba ba sinh ra, phải không?”
Tiếng khóc tủi thân của Dương Dương Nhạc Nhạc càng to hơn, đồng thanh nức nở: “Con muốn ba ba……”
“Được, được con trai.” Nặng nề hôn lên má chúng, Triển Tô Nam sám hối: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… ba Triển và ba Kiều rất xin lỗi hai con; rất xin lỗi ba các con…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Dương Dương và Nhạc Nhạc vùi đầu vào lòng ba Triển khóc, hóa ra chúng có mẹ, hóa ra mẹ chúng lại chính là ba chúng, hóa ra ba Triển và ba Kiều quả thực là ‘cha ruột’ của chúng, hóa ra chúng không giống với những đứa trẻ bình thường, hóa ra trước khi sinh chúng, ba ba từng để lại di thư…… Hóa ra…… Ba ba không muốn chúng hỏi đến việc của mẹ là vì…… Hóa ra…… Hóa ra……
Ngẩng đầu, Dương Dương hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn ba Triển, nức nở nói: “Ba Triển…… Con, không hỏi, không hỏi chuyện kia, là thế nào…… Con nghe lời, ba nói…… Con, không hỏi…… Ba ba, ba ba, là……” Dương Dương không ngừng lau đi những giọt nước mắt trào ra, “Ba ba, là…… Là mẹ…… Con muốn, ba ba……”
Nhạc Nhạc gạt nước mắt, ngẩng đầu: “Con muốn ba ba….. Con không muốn, rời xa, ba ba……”
“Được, được, không rời xa, chúng ta sẽ không xa nhau……” Triển Tô Nam càng không ngừng hôn an ủi hai con trai, “Đừng để ba ba biết các con lén đọc trộm thư, càng không thể để ba ba phát hiện các con đã biết mọi chuyện, trừ phi chính mồm ba ba nói cho các con biết, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng.” Dương Dương Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa.
Triển Tô Nam lau nước mắt cho hai đứa, nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, tới Doanh Hải học đi. Cùng ba Triển, ba Kiều giữ ba ba ở Doanh Hải, hãy để ba Triển và ba Kiều chăm sóc, bảo vệ ba con, được không?”
Dương Dương nức nở nói: “Ba ba, ba ba, không muốn.”
“Các con ở lại đó, ba ba sẽ nguyện ý.” Triển Tô Nam ôm con trai vào lòng, thủ thỉ: “Các con ở lại Doanh Hải học tập, ông bà nội cũng lưu lại Doanh Hải điều dưỡng cơ thể. Không còn người thân nào bên cạnh, ba con đương nhiên sẽ phải đồng ý ở lại. Được không?”
Dương Dương ôm cổ Triển Tô Nam, Nhạc Nhạc cũng ôm cổ hắn, nước mắt trào ra.
Triển Tô Nam lại nói: “Chị Mạn Mạn giờ cũng làm việc ở Doanh Hải, sau này chị ấy kết hôn, có con, nhất định sẽ đưa bác cả và dì cả lên thành phố. Đợi bác hai kiếm được kha khá tiền, có khả năng họ cũng sẽ tới Doanh Hải. Đến lúc đó, cả nhà chúng ta không phải đều sống ở Doanh Hải sao. Các con không phải muốn mua cho ba ba một căn nhà thật lớn sao? Doanh Hải nhiều nhà lớn và đẹp, các con có thể mua cho ba ba một căn nhà ưng ý.”
Dương Dương chùi nước mắt vào áo ba Triển, nghẹn ngào nói: “Con muốn mua, cho ba ba, một căn nhà…… Sau này, con sẽ hiếu kính, với ba ba…… Con đi Doanh Hải, con đi Doanh Hải, con đi Doanh Hải, học tập.”
“Con cũng muốn, chăm sóc, ba ba……” Nhạc Nhạc dùng tay áo chùi sạch nước mắt, ánh mắt kiên định, “Ba Triển, chúng ta, đi Doanh Hải.”
“Được.”
Triển Tô Nam lau nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của hai con trai, đau lòng cực độ, nói: “Đừng khóc, là ba Triển và ba Kiều có lỗi với các con, để ba các con phải chịu nhiều khổ sở đến vậy. Ba Triển xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không để ba con phải chịu nửa điểm ấm ức nào. Các con và ba Triển, ba Kiều sẽ đem lại hạnh phúc cho ba ba, được không?”
“ĐƯỢC Ạ!!!” Dương Dương Nhạc Nhạc liên tục gật đầu xác nhận.
“Đừng khóc, đừng khóc, cùng ba Triển xuống nhà ăn cơm nào, không thể để đói bụng được.”
Hai cậu nhóc trèo từ trên người ba Triển xuống, chúng không thấy đói bụng, không có khẩu vị ăn. Triển Tô Nam đi tẩm ướt một chiếc khăn mặt, rồi lau mặt cho con trai, dắt tay chúng xuống lầu.
Dưới nhà, được ông chủ ‘đặc biệt’dặn dò không thể kể với bất kỳ ai chuyện xảy ra hôm nay, Trang Phi Phi nhìn ông chủ dắt tay hai đứa bé xuống nhà, vội đứng lên hỏi: “Ông chủ muốn ăn tối sao?”
“Ừm.”
Trang Phi Phi lập tức vào phòng bếp.
Để Dương Dương và Nhạc Nhạc còn đang tiếp tục nức nở ngồi trên sofa, Triển Tô Nam cũng vào phòng bếp, nhỏ giọng nói với Trang Phi Phi: “Chuyện về thân thế của Dương Dương Nhạc Nhạc tuyệt đối không thể tiết lộ với bất cứ ai, đặc biệt là Từ Mạn Mạn.”
Trang Phi Phi áp chế khiếp sợ trong lòng, tuy ông chủ không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng. Hắn vội vã gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Triển Tô Nam hít thật sâu hai hơi, cùng Trang Phi Phi bê đồ ăn ra.
***
Lúc ăn cơm, Dương Dương Nhạc Nhạc vừa ăn vừa khóc.
Đêm đó, hai cậu bé vì khóc quá mệt nên đã thiếp đi trong sự vỗ về của ba Triển. Triển Tô Nam lau nước mắt cho chúng, nhẹ nhàng xuống giường, rồi gọi điện cho Kiều Thiệu Bắc.
Danh sách chương