Lang Vương giục ngựa đi tới cửa đình viện lại thấy có xe ngựa đang vận chuyển đồ vật trước cửa.
 
Lang Vương nhìn Thúy Ngọc chuyển hành lý vừa thấy hắn tới liền vội vàng quỳ xuống đón chào.
 
Lang Vương dùng roi ngựa chỉ vào xe ngựa, hỏi: “Chủ tử ngươi lại muốn đi đâu?”

 
Thúy Ngọc không dám dấu diếm, trong lòng lại sốt ruột thay tiểu thư nhà mình, chỉ có thể nói: “Thuyền có một đống hàng quan trọng, Vương phi lo lắng, muốn giám sát thuyền chặt chẽ…”
 
Sao Lang Vương lại không nghe ra ý trong lời nói uyển chuyển của Thúy Ngọc? Hoá ra trốn đến ngoại ô kinh thành còn không tính, còn muốn trốn đến phía nam!
 
Hắn làm mặt hung dữ đi thẳng vào viện. Hình như tiểu phụ mới đặt nguyên bộ nam trang, nho sam, đồ săn bắn đầy đủ mọi thứ, nàng đang hứng thú bừng bừng đứng trước gương mặc thử từng cái, hoàn toàn không thấy vẻ đau khổ khi rời nhà trốn đi như trong tưởng tượng của hắn.
 
Lang Vương còn tưởng rằng mình đối đãi với tiểu phụ này như thả diều, mặc cho bay xa, tuyến bay vẫn ở trong tay mình. Nào biết diều hễ không cẩn thận là thành tinh, tránh thoát khỏi tuyến, hóa thành chim bay, cánh vỗ phành phạch không biết muốn bay đến đâu.
 
Bởi vì sợ ở trên thuyền không tiện, Quỳnh Nương đặt nam trang mới, trong đó có bộ đồ săn nàng thích nhất.
 
Toàn thân màu đen phối với hoa văn ám kim. Buộc ngực rồi đeo đai lưng da trâu rộng, khỏi phải nói có bao nhiêu hiên ngang oai hùng!
 
Quỳnh Nương thấy rất thích, soi đi soi lại trước gương, nhưng lúc quay người lại, trong gương chiếu ra một vòm ngực rộng lớn.
 

Nàng xoay người ngẩng cổ nhìn, Lang Vương đang nhíu chặt mày rậm, môi mỏng mím chặt đứng trước mặt nàng.

 
Quỳnh Nương trái lại không thấy ngoài ý muốn Lang Vương có thể tìm được chỗ này, giữ lễ tiết vấn an rồi im lặng đứng đó, chờ Lang Vương làm khó dễ.
 
Lang Vương thầm hận, nhưng oán giận tràn ngập trong lòng lại nghẹn trong cổ họng không phát tiết được.
 
Nhìn nàng lưu loát dáng vẻ hiên ngang, mình chỉ là hơi lớn giọng chút nói câu “Ra ngoài”, tiểu phụ nhân liền dứt khoát ra khỏi phủ, ai cho nàng lá gan đó!
 
Hai người một cao một thấp đứng đối diện nhau, ai cũng không nói gì, nhưng Thúy Ngọc và Hỉ Thước ở bên cạnh đã lo lắng chết đi được.
 
Lang Vương tay cầm roi da, đứng trợn trừng mắt, dường như ngay sau đó sẽ quất roi lên người Vương phi.
 
Trái lại Hỉ Thước cái khó ló cái khôn, giòn giã hỏi: “Vương gia một đường đuổi tới, chưa ăn cơm trưa đúng không ạ? Hầm nướng vừa mới quay cả con dê, ngài có muốn ăn không?”
 
Lang Vương lạnh nhạt nâng cằm, ý bảo Hỉ Thước đi chuẩn bị, lại phất tay bảo Thúy Ngọc cũng ra ngoài phòng, sau đó cởi áo choàng ném lên bình phong bên cạnh, nói với Quỳnh Nương: “Lại đây!”
 
Quỳnh Nương vẫn không muốn đi qua.
 
Lang Vương duỗi chân dài, ôm hai tay lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng giàu có là có thể hoành hành thiên hạ, có muốn bổn vương hiện tại hạ lệnh phế đĩa bài thông hành của thuyền hàng Thôi Ký đi không?”
 
Quỳnh Nương giương mày, hơi mím môi, chậm rãi đi qua, lúc đến gần bị Lang Vương túm vào trong lòng, được gần sát lại thân thể thơm mềm mấy ngày chưa ôm vào lòng, Lang Vương cảm thấy người như sống lại, nhưng trên mặt vẫn nhạt nhẽo lạnh nhạt như cũ: “Ngay cả nha hoàn cũng không bằng! Chỉ đứng đó không nói lời nào, chẳng lẽ nàng rời phủ còn có lý sao?”
 
Quỳnh Nương nửa cúi đầu nói: “Dĩ nhiên là thấy không có lý mới không có lời nào để nói, chỉ còn chờ Vương gia suy xét thôi!”

 
Tiểu nương dáng vẻ hiên ngang lại làm ra vẻ tủi thân, cảnh nàng nửa cắn môi vô cùng trêu ngươi.
 
Nếu không phải thấy bây giờ mà hôn nàng thì sẽ mất đi lập trường hưng sư vấn tội, Lang Vương thật sự muốn ngậm lấy môi nàng hung hăng mà hôn lấy.
 
Nhưng lòng hắn khẽ động, lời ngoài miệng cũng mềm đi vài phần. Hắn chỉ khiển trách nàng không nói gì đã ra khỏi phủ, nếu gặp kẻ xấu thì làm sao bây giờ?
 
Lang Vương nói vậy, lại còn nói rất có lý, tất nhiên Quỳnh Nương không thể phản bác, chỉ ngậm miệng yên lặng nghe.
 
Lang Vương nói một lúc, buồn bực trong lòng tiêu hết hơn phân nửa, đúng lúc này thịt dê nướng cũng được bưng lên.
 
Quỳnh Nương xem trọng ẩm thực, cho nên căn nhà để nàng hưởng thụ ở ngoại ô kinh thành có đầy đủ đồ dùng nhà bếp, con dê này cũng không phải dùng lửa thường để nướng, mà là đào hầm sau hậu viện, treo thịt dê béo dày trên vách hầm sau đó đóng hầm lại, nướng chín bằng lửa cực nóng ở cửa hầm.
 
Cách nấu này từ Tây Vực truyền đến, có thể nướng toàn bộ con dê béo này ngoài cháy trong mềm, vô cùng tươi ngon.
 
Ban đầu Quỳnh Nương nướng con dê này để khao người lái thuyền, hiện giờ lại bị Lang Vương đoạt mất, thịt dê miếng lớn ướp muối rất ngon miệng, dùng chủy thủ cắt ra, hắn ăn rất vui vẻ.
 
Mấy ngày nay Quỳnh Nương không ở trong phủ, ăn cái gì cũng không có vị, hiện giờ bắt được người rồi, trong miệng cũng có vị, chỉ chốc lát mà cái chân dê béo ngậy đã xuống hơn phân nửa.
 
Quỳnh Nương không nói nhiều, chỉ ở bên cạnh thêm rượu hoa điêu cho Lang Vương.
 

Không khí bàn ăn rất tốt, thơm phức mùi thịt. Lúc Lang Vương rượu đủ cơm no rồi thì nói với Quỳnh Nương: “Đi, về phủ thôi.”
 
Quỳnh Nương lại chỉ cười, giương giọng nói: “Thúy Ngọc, đưa Vương gia ra khỏi phủ!”
 
Động tác đứng dậy của Sở Tà khựng lại, cau mày nói: “Có ý gì?”
 
Quỳnh Nương liễm mi: “Vương gia cũng biết, lúc trước Quỳnh Nương bị Liễu gia đuổi ra ngoài. Tuy cách làm của Liễu gia vốn không có gì đáng trách nhưng từ lúc đó Quỳnh Nương đã thề, mình phải có bản lĩnh, phải tự kiếm ra nơi cư trú cho chính mình, không thể để người ta đuổi đi, không có nơi để chống đỡ nữa. Phủ trạch này là chính Quỳnh Nương mua, muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đấy, muốn làm gì thì làm cái ấy. Mấy ngày nay sống rất tự tại, ta muốn nán lại thêm mấy ngày nữa.”
 
Lang Vương bị Quỳnh Nương nói mà cứng lại, dĩ nhiên hắn biết Quỳnh Nương đã trải qua những gì. Một thiên kim tiểu thư mười ngón tay chưa thấm nước xuân lại bị dưỡng phụ mẫu vô tình đuổi đi, một chút thời gian cũng không cho, phải đi bán bánh ngọt bên đường, chênh lệch trong đó có thể hiểu, từ trước đến nay lòng tự trọng của nữ tử này cao hơn người bình thường, không phải hắn không biết, lúc ấy cũng là do khó thở mới buột miệng thốt ra câu nói bảo nàng “ra ngoài”.
 
Nghĩ vậy, Lang Vương hận thời gian không thể chảy ngược, để hắn thu hồi hết lời nói trước đó.
 
Nhưng đại trượng phu trên đời, há có thể nhận tội trước tiểu phụ nhân?
 
Nghĩ vậy, hắn lạnh lùng nói: “Nếu nàng đã gả cho bổn vương thì dĩ nhiên vương phủ cũng là của nàng, ta muốn đuổi nàng đi khi nào? Khắc khẩu nhất thời nàng lại nắm lấy không buông, chẳng lẽ muốn rầm rộ lên, phải để bổn vương chịu tội đuổi thê đi sao?”
 
Quỳnh Nương liễm mi nói: “Không phải Vương gia nói sai, mà là lời lúc đó của Quỳnh Nương nước đổ khó hốt, nói vậy tam cô nương đã để vào trong lòng. Nếu trở về, cả ngày cùng phủ gặp nhau, cả hai đều không được tự nhiên, còn không bằng ta tạm thời ở ngoài phủ, nếu Vương gia muốn gặp thì tới đây, không muốn gặp thì có thể về phủ nghỉ ngơi, chẳng phải là đẹp cả đôi đàng sao?”
 
Lang Vương tức giận đập bàn: “Thôi Quỳnh Nương, nàng đừng quá phận! Thật sự thấy bổn vương dễ tính sao? Đẹp cả đôi đàng cái gì, đây rõ ràng là xem bổn vương như nhân tình, nàng thấy phu thê đoan chính nào ngủ hai nơi chưa? Chẳng lẽ… là mấy ngày nay không tẩm bổ nàng, cho nên sinh tâm tư khác?”
 
Từ khi hắn tra ra mình trúng độc tới nay, nghe theo lời lang trung, vẫn luôn cấm kỵ việc trong phòng. Tuy mỗi ngày đều cùng giường với Quỳnh Nương nhưng cũng không dám có hành động quá mức, sợ mình khó kìm lòng nổi lại lây độc cho Quỳnh Nương.
 
Cứ như vậy, mỗi lần chỉ là thân mật ôm nhau ngủ cùng chăn, thật ra hai người đã có thể so với tình nghĩa huynh muội sáng tỏ.
 
Mà hiện giờ tiểu phụ nhân này càng thêm quá phận, cơ hội nửa đêm ngồi dậy lẳng lặng thưởng thức đồi núi, đỉnh cao, cỏ thơm bên cạnh cũng không cho.
 

Đúng lúc giai nhân một mình một viện, chẳng phải là để cho bọn đạo chích thuận tiện làm đại sự sao?
 
Mắt thấy độc dư của mình đã rút hết, sao có thể để tiểu phụ nhân này ở một mình?
 
Quỳnh Nương đi qua ôm cổ hắn nói: “Đã định là xuôi nam rồi, ngày mai phải lên thuyền. Nếu không thì sau khi ta trở về, Vương gia chuyển đến ở cùng ta, đến lúc đó mặc kệ Vương gia tức giận thế nào, ta tuyệt đối không đuổi Vương gia ra ngoài được không?”
 
Nếu Vương gia không đuổi theo, tất nhiên nàng sẽ không về phủ.
 
Nhưng Vương gia đã đuổi tới, nàng càng không có lý do gì để về phủ!
 
Chẳng lẽ còn phải trơ mắt nhìn Hà Nhược Tích dùng thủ đoạn ngầm đoạt trượng phu của mình sao? Nhưng nàng lại không thể nói rõ, nàng thấy vị Hà tiểu thư kia có tướng câu dẫn.
 
Phải giữ Vương gia ở lại ngoài phủ với nàng, khi nào hai vị cô nương kia mở đường hồi phủ quay lại Giang Đông thì nàng sẽ cùng Vương gia trở về.
 
Lang Vương chỉ xem như Quỳnh Nương muốn phân cao thấp với Sở Y Y, loại tâm tư không lên đài này của phụ nhân, bảo hắn nói cái cái gì mới được!
 
Nhưng hắn lại bị dáng vẻ vô lại của nàng làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, kéo nàng vào lòng nói: “Biết nàng và Y Y không hợp, cũng không dám để nha đầu nàng đảm đương tẩu tử nữa. Hai cô nương đó tới kinh thành, không thể đuổi ra khỏi phủ nên để bọn họ ở lại trong phủ, bổn vương sẽ tìm bà bà giáo tập trong cung tới coi chừng lời nói việc làm của bọn họ, cũng tránh cho lại dự tiệc mất mặt… Đúng lúc bổn vương cáo bệnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi du lịch ngắm cảnh với nàng, nhưng bổn vương lại không phải không có biệt viện ở bên ngoài, ai muốn ở lại phủ của nàng, thật sự xem bổn vương như ở rể sao? Còn việc xuôi nam…”
 
Hắn dừng một chút rồi nói: “Cái này tuyệt đối không được! Tào Đức Thắng ở trên triều đình được ca tụng là rất lợi hại, thật ra rắc rối cướp đường thuỷ rất khó gỡ, một mình hắn há có thể vuốt lại gọn gàng? Theo bổn vương thấy, đường thủy sắp có đại loạn, mấy đội tàu của nàng cũng cố gắng tránh xa khoảng thời gian này đi!”
 
Chính kiến phương diện triều đình, từ trước đến nay Quỳnh Nương luôn đồng ý với Lang Vương. Nghe xong hắn nói vậy, nàng vội vàng gọi lái thuyền tới, thương lượng một nửa vận tải đường thuỷ, một nửa hành trình đi đường bộ.
 
Lại nói về Sở Y Y trong vương phủ, nghe nói đường ca cáo nghỉ dài hạn không vào triều sớm, ở lại ngoài phủ với Quỳnh Nương, tức giận đến nỗi ném đồ: “Lại làm như vậy? Đường ca không trở lại không phải rõ ràng là ghét bỏ ta sao? Ta thấy Thôi Quỳnh Nương kia đúng là cùng loại với hồ ly tinh Đát Kỷ, chuyên môn câu dẫn nam nhân không cho làm chính sự!”
 
Hà Nhược Tích không nói gì, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ như rất lo lắng cho đường ca.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện