Hắn xoay người về phòng ngủ lạnh lẽo, hầm hừ nằm trên giường, đâu đâu cũng là mùi u hương nhàn nhạt của Quỳnh Nương, làm hắn nóng nảy.
 
Nàng sẽ đi đâu? Dù sao cuối cùng cũng là trở về Thôi gia. Nhạc phụ hắn nhìn thì ít nói nhưng lại là người thấu hiểu, thấy nữ nhi trở về như vậy chắc sẽ trách nàng không đúng… Nhạc mẫu Lưu thị cũng là phụ nhân đoan trang, có lẽ sẽ giúp tranh cãi vài câu…
 
Nghĩ vậy hắn đỡ bực bội hơn, nhưng lại nghĩ đến tật xấu nói rời phủ là rời phủ của Quỳnh Nương thật sự là không thể chấp nhận được! Lúc này hắn muốn uốn lại tật xấu ngang ngược kiêu ngạo này của nàng…

 
Suy nghĩ miên man, hắn cũng dần ngủ thiếp đi.
 
Chỉ là ngày hôm sau thức dậy, định ôm người bên gối theo thói quan, lại phát hiện bên cạnh trống rỗng.
 
Lang Vương thất thần đứng dậy rửa mặt, thay triều phục dưới sự trợ giúp của người hầu.
 
Nhưng trước khi đi lại dặn dò người gác cổng, nếu nhị lão Thôi gia đưa Vương phi về phủ thì gọi người thông báo hắn về.
 
Vừa vặn hôm nay triều đình thảo luận việc biên cương phía bắc tăng cường quân bị, gia tăng quân lương, lần lên triều này như vải bó chân của mấy bà nương nông thôn, vừa thối vừa dài.
 
Lang Vương quen thuộc sự vụ trong quân, phải hạch toán đủ loại chi tiêu với Binh Bộ. Lúc tính đến nỗi chóng mặt nhức đầu, từ Binh Bộ ra ngoài, Lư Quyển cùng hạch toán trêu ghẹo nói: “Hôm nay làm sao vậy? Ngày xưa nghe thấy biên quan tăng binh thì tinh thần phấn chấn, chưa từng có lúc suy sụp như vậy!”
 
Hắn hỏi vậy lại không thấy Lang Vương đáp lời, nhìn hắn mặt mũi tối tăm, lại nhớ đến tình hình trà yến hôm qua, thật cẩn thận nói: “Chắc không phải là hôm qua trở về, cãi nhau với Vương phi chứ?”
 

Lư Quyển không phải người ngoài, dĩ nhiên Lang Vương giản lược mà nói một chút. Lư Quyển nghe vậy nhếch miệng, thầm nghĩ: Lang Vương phi đúng là không dễ đối phó, nữ tử nhìn thì gầy yếu mà lại dám gõ chiêng đánh trống trước mặt Lang Vương như vậy, dũng khí đáng khen! Phải biết rằng từ nhỏ Lang Vương đã ngang ngược, ngay cả Thái Tử cũng dám nhấc tay đánh!
 

Nhưng nhìn bạn tri kỉ mâu thuẫn nội bộ, mình thì thảnh thơi thanh nhàn, hiển nhiên không phải đạo quân tử.
 
Hắn lập tức khuyên giải: “Lang Vương phi tuổi còn nhỏ, ngươi cũng nói rồi, nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi đều nuông chiều hài tử, nàng tủi thân, dĩ nhiên sẽ chạy về với phụ mẫu. Nhưng nếu ngươi mặc kệ, chẳng phải là nhạc phụ đại nhân của ngươi cũng không xuống đài được sao? Tốt nhất là đừng chờ Thôi gia tới cửa, Lang Vương ngài đại nhân không nhớ tiểu nhân, đi đón Vương phi về, như vậy chẳng phải là thể diện của mọi người đều đẹp sao?”
 
Người Lư gia rất đông, dĩ nhiên là Lư Quyển quen thuộc bí quyết hậu trạch. Lúc này Lang Vương cũng thụ giáo nghe khuyên, nghĩ ngợi tỉ mỉ, nhân lúc hạ triều thì đến Thôi gia một chuyến.
 
Lưu thị thấy quý tế đến, tươi cười đón chào, duỗi cổ nhìn ra phía sau hắn: “Sao Quỳnh Nương lại không cùng con về?”
 
Lang Vương căng thẳng —— Quỳnh Nương không trở về? Một tiểu phụ nhân, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện xấu, nàng đi đâu rồi?
 
Nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra chút nào, chỉ nói Quỳnh Nương không yên tâm về bài học của ca ca Truyền Bảo, bảo hắn tới hỏi.
 
Vì thế rút kinh thư kiểm tra bài học của đại cữu tử xong, Lang Vương hậm hực ra khỏi Thôi gia.
 
Lần này hắn không trầm ổn được nữa, phất tay gọi Thường Tiến tới: “Đi! Đến cửa hàng Thôi Ký hỏi thăm một chút! Vương phi đến tột cùng là đi đâu!”
 
Thật ra Quỳnh Nương không đi xa.
 
Trước khi xuất giá, nàng mua một căn nhà ở ngoại ô kinh thành gần Tố Tâm Trai, tính cả nhà cửa và đồng ruộng lớn phía sau cũng mua, quây lại một chỗ, tu sửa thành một cái đình viện khá lớn.
 
Có lúc nàng tới tuần tra tiệm chay cũng sẽ bớt thời gian hơn, sau này thấy đình viện có chỗ thiếu sót không đủ thì tu bổ thêm.
 
Cầu nhỏ hồ nước, hành lang dài đình hóng gió của đình viện đã tu sửa xong trước mùa đông. Gian chính cũng đã bài trí chỉnh tề, tôi tớ của đình viện chỉ cần quét tước định kỳ, mở cửa sổ cho bay mùi sơn là được.
 

Lúc trước nàng đặt mua sản nghiệp chỗ này không phải ôm ý định rời nhà, mà là trong hôn nhân kiếp trước, phải miễn cưỡng nhân nhượng thật sự là quá mức thiệt thòi.
 
Mỗi lần không thể ở chung được với bà bà Thượng gia, lại không thể về Liễu gia, chỉ có thể ra ngoài tìm phòng trà, bao nhã gian, nằm một buổi sáng trên ghế là xem như đã đỡ tức, nghỉ ngơi rồi đợi đến lúc trời gần tối thì tươi cười làm như không có việc gì, trở về nhận lấy châm chọc mỉa mai của bà bà.
 
Khi đó nàng liền nghĩ, nếu có thể đặt mua một căn nhà, có thể thoải mái dễ chịu để nghỉ ngơi thì thật là tốt biết mấy!
 
Chỉ là khi đó Thượng gia nghèo túng, mỗi một lượng bạc nàng kiếm được đều sẽ sớm thu xếp sử dụng, dĩ nhiên không thể xa xỉ đặt mua nhà cửa.
 
Nhưng đời này khác nhau rất lớn, tiền bạc trong tay nàng không thiếu, đương nhiên có thể tùy hứng tiêu dùng.
 
Vì thế liền mua nhà cửa nơi này, bản vẽ của đình viện là chính nàng miêu tả. Ngay cả hoa văn bồng trướng của phòng ngủ cũng là chính nàng đích thân chọn lựa.
 
Phòng ngủ không đặt giường cao, chỉ dùng giường thấp phỏng theo kiểu hán có chân hình vòng, nhoài người về phía mép giường là có thể ăn hoa quả uống trà trong khay.
 
Ngoài cửa sổ là mai đỏ đang nở rộ, ôm lò sưởi ngắm mai, thảnh thơi đọc một quyển sách, đọc mệt rồi thì gảy một khúc đàn, không cần lo nghĩ về ăn uống sinh hoạt của đường muội quăng tám sào cũng không tới, càng không cần mặt nóng dán mông lạnh cố sức lấy lòng, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái!
 
Nhưng so với chủ tử vui đến nỗi quên cả trời đất, Thúy Ngọc vô cùng lo lắng, cười khuyên giải: “Vương phi, nói đi là đi như vậy, ngộ nhỡ Vương gia tức giận thì làm thế nào cho phải?”
 
Quỳnh Nương đang đắp mỡ hoa nhân sâm hoà với trân châu lên mặt, nghe được lời này, mặt mày bất động, nói tránh đi: “Canh trứng tôm trên bếp đừng nấu lâu quá, bánh trứng ngũ vị hương nên vớt ra khỏi nồi rồi, bưng lên với một chén canh đi.”
 
Hỉ Thước đang gấp y phục bên cạnh giòn giã đồng ý, đi bưng đồ ăn lên cho Quỳnh Nương.
 

Quỳnh Nương nằm trở lại giường, bớt thời giờ nghĩ đến tình hình của Lang Vương phủ.
 
Trong phủ không có nàng, có lẽ mọi người đều tìm được tự do của mình.
 
Lang Vương không cần kẹp trong thế khó xử giữa thê tử và muội muội, làm hết chức trách của huynh trưởng. Vị Hà tiểu thư tương tư kia, ở trong phủ trạch không có Vương phi thì càng dễ thi triển. Nàng biết kiếp trước hai người này tình duyên sâu đậm, không muốn bổng đánh uyên ương, giả làm ác nhân.
 
Nếu ai nấy tìm được viên mãn của mình, nàng cần gì phải tự tìm mất mặt, về vương phủ cho chướng mắt?
 
Tuy rằng tiêu sái như vậy, nhưng mỗi khi nhớ tới cảnh kiếp trước Hà tiểu thư rúc vào bên người Sở Tà, lòng nàng không nhịn được mà ghen tuông.
 
Có lúc đọc sách lâu rồi, tâm tư lại mơ hồ miên man suy nghĩ. Cứ tiếp tục như vậy sẽ suy sụp tinh thần, nàng dứt khoát không đến cửa hàng, cho bản thân kì nghỉ để nghỉ ngơi thật tốt.
 
Nhưng cả ngày đọc sách như vậy thì sẽ mỏi mắt. Quỳnh Nương cân nhắc, nếu có thể ra ngoài giải sầu cũng tốt, đúng lúc mấy ngày nữa có thuyền muốn đến phía nam nhập hàng, nàng không ngại cùng thuyền đi một chuyến, nhìn xem chỗ mình còn có hàng gì phải nhập không.
 
Chỉ là bên này chờ xuất phát, Lang Vương bên kia loát một lần đất kinh thành quanh mình, rốt cuộc cũng tìm kiếm hỏi thăm tới nơi này.
 
Đã nhiều ngày không có tin tức, tức giận của Lang Vương đã bị gợi lên tới đỉnh điểm.
 
Tâm trạng lên xuống cũng chỉ có chính hắn biết, không biết lửa giận tràn ngập tuyệt đối không tha cho tiểu phụ này lúc trước bị thay thế bởi tràn đầy lo lắng từ khi nào.
 
Tuy trị an của kinh thành tốt nhưng thỉnh thoảng cũng có mẹ mìn thừa dịp phố xá nháo loạn sẽ xuống tay lừa bán nữ nhân và hài nhi.
 
Tiểu phụ chỉ dẫn theo hai nha hoàn trốn đi, dung mạo lại như vậy, nếu bị người rắp tâm bất lương nhìn trúng, cường đoạt bắt cóc thì nên làm thế nào bây giờ?
 
Trong lòng ưu phiền như vậy, mọi việc đều nhìn không thuận mắt.
 
Lúc đầu Sở Y Y nghe nói Quỳnh Nương trốn đi, trong lòng còn vụng trộm vui sướng, thầm nghĩ: Thương phụ vô tri, thế mà lại đụng vào giới luật của thất xuất! Làm loạn về nhà như vậy, ngộ nhỡ đường ca không tiếp, chẳng phải là vô vọng về phủ sao?
 

Biểu tỷ phải nắm chắc cơ hội này, chỉ đợi đường ca hiểu rõ tính tình dịu dàng hiền thục của biểu tỷ, hưu thương phụ kia là có thể nghênh thú biểu tỷ vào cửa rồi. Không uổng công biểu tỷ đối với đường ca Sở Tà nhất vãng tình thâm, chậm chạp không chịu xuất giá.
 
Ngày thứ ba Quỳnh Nương đi, Hà Nhược Tích nghe nói Lang Vương không ăn cơm tối liền đích thân xuống bếp nấu cháo thịt băm phối với đồ ăn mình làm, tự mình đưa đến thư phòng của Lang Vương.
 
Một họ hàng xa sống nhờ trong phủ thì nên tị hiềm nữ quyến, nhưng lúc mặt trời chiều ngả về tây lại bưng khay tới đưa cơm cho mình.
 
Lang Vương không ngu, lại là người từng trải phong nguyệt, dĩ nhiên hiểu được xấu hổ nhút nhát nơi khoé mắt đuôi lông mày của vị Hà biểu muội này. Nếu là trước đây, Hà Nhược Tích tư sắc thượng thừa, cũng coi như xinh đẹp hiểu ý, dáng người mang theo phong lưu, lại còn chủ động theo đuổi như vậy, có thể điên loan đảo phượng một phen.
 
Nhưng hiện tại Lang Vương nhớ tới, đều là bởi vì nha đầu chết tiệt Sở Y Y quấy rầy nên hắn mới không lựa lời, gào lên với Quỳnh Nương.
 
Hiện tại không biết tiểu nương hắn yêu thương đang chịu lạnh chịu đói ở đâu, nhưng Hà tiểu thư này lại thừa dịp trong phủ không có trưởng bối hay nữ chủ nhân mà cám dỗ hắn, thấy hắn không phải người kén ăn? Tôm rữa cá thối gì cũng có thể nuốt xuống được?
 
Huống chi Hà tiểu thư lại mặc cùng loại váy áo với Quỳnh Nương, càng làm lòng hắn buồn phiền thêm!
 
Bàn tay to giương lên, hắn ném khay đi, cháo nóng rơi vãi đầy đất, mắng Hà tiểu thư khóc đi ra ngoài.
 
Sở Y Y thấy biểu tỷ bị mắng đến nỗi phát khóc, vẫn không phục, tìm đường ca đến lý luận.
 
Thế là xem như đụng phải lò luyện đang bốc khói, Lang Vương dứt khoát mắng Sở Y Y một trận, đuổi nàng ta về viện, sao chép nữ giới một trăm lần mới được đi ra ngoài!
 
Sở Y Y cực kỳ tủi thân, vừa cầm bút sao chép vừa khụt khịt nói: “Tẩu tử càng không tuân thủ nữ giới hơn, vì sao chỉ phạt muội mà không phạt nàng ta?”
 
Lang Vương bực mình: Mẹ kiếp ta cũng muốn phạt! Nhưng mà cũng phải tìm được người trước đã!
 
Lang Vương phi trốn đi, nói cho cùng mất mặt là người làm trượng phu là hắn, tìm người cũng không thể lộ ra, vì vậy phí thật nhiều thời gian mới tìm được cái viện kia.
 
Lang Vương ngồi trên lưng ngựa, cách thật xa đã thấy cửa son ngói sáng, lo lắng trước đó chuyển thành lửa giận cao vạn trượng: Đúng là có năng lực! Thế mà lại trộm đặt mua trạch viên! Đây là muốn làm gì? Không cần phụ mẫu trượng phu, tự lập nữ hộ? Đúng là kiếm được nhiều tiền bạc liền muốn lên trời xuống đất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện