Còn Trương Nhất Minh và Phó Minh Lượng càng không có chút thông cảm, bọn họ vốn thích cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ Cố Ninh gặp phiền phức tất nhiên sẽ vui vẻ mà xem kịch.

Hơn nữa, Cố Ninh lại dám đánh Trần Tử Dao cho nên bọn chúng cũng rất tò mò, Cố Ninh rốt cuộc lá gan lớn đến thế nào, còn có thể làm gì.

“Chậc chậc, Cố Ninh à Cố Ninh, sao cậu đi đến đâu cũng có người gây khó dễ vậy! Cậu làm người cũng thất bại quá rồi.”

Cố Ninh không chưa lên tiếng đã bị một giọng nữ đầy giễu cợt nói trước, mặc dù châm chọc nhưng cũng không có ác ý.

Không nhìn thấy người chỉ nghe tiếng nhưng Cố Ninh lại biết rõ người đến là ai, khẩu khí này, giọng nói này, ngoại trừ Sở Phái Hàm còn có thể là ai chứ!

Đúng vậy, chính là Sở Phái Hàm.

Sở Phái Hàm hai tay đút túi quần, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, cà lất phất phơ đi vào, dáng vẻ vô cùng lưu manh.

Đám người thấy Sở Phái Hàm đến liền nhường đường, hình như họ rất sợ cô ấy.

Cũng đúng, trong trường này Sở Phái Hàm vốn là một cô gái ăn chơi, nhờ đánh nhau mà nổi tiếng, hơn nữa còn đánh rất giỏi cho nên không ai dám trêu chọc cô ấy.

Đến Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao đối với Sở Phái Hàm cũng kiêng kỵ.

Cho nên vừa thấy Sở Phái Hàm, sự kiêu ngạo của Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao cũng giảm đi vài phần.

Mà mấy người Tần Tranh, Trương Nhất Minh, Phó Minh Lượng mặc dù không sợ Sở Phái Hàm nhưng biết đứng sau cô ấy không đơn giản cho nên không muốn vô duyên vô cớ đi trêu chọc.

Cho dù Tần Tranh sáng nay cũng bị Sở Phái Hàm làm cho nhục nhã, trong lòng ghi hận nhưng không có ý truy cứu.



Điều mà Tần Tranh khó hiểu chính là mối quan hệ giữa Sở Phái Hàm và Cố Ninh là gì? Nghe cách Sở Phái Hàm và Cố Ninh luôn nói chuyện với nhau luôn là giọng điệu chế giễu và khinh bỉ lẫn nhau, trông không giống bạn bè.

Tuy nhiên, cô ấy lại nói giúp cho Cố Ninh.

Thật ra Tần Tranh cũng không chắc liệu có phải Sở Phái Hàm chỉ đơn thuần là nói giúp cho Cố Ninh hay cố ý nhắm vào mình.

Nếu là nhằm vào cậu ta thì chính cậu ta cũng không biết đã đắc tội Sở Phái Hàm ở chỗ nào!

Nhưng mà Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao không biết về việc Sở Phái Hàm nói chuyện với Cố Ninh vào buổi sáng, vì vậy khi họ nghe giọng điệu của Sở Phái Hàm, liền trực tiếp kết luận rằng Sở Phái Hàm đến đây để xem trò hề của Cố Ninh.

Bởi vì Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao nghĩ rằng Cố Ninh là một người đáng bị chê cười, sinh ra là để người ta bắt nạt.

Về việc hai người Cố Ninh và Sở Phái Hàm có phải là bạn bè hay không, Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao liền hoàn toàn loại bỏ cái ý tưởng này, bởi vì điều đó căn bản sẽ không bao giờ xảy ra.

Tại sao ư? Với thân phận của Sở Phái Hàm thì cô ấy sẽ thích một cô gái nghèo như Cố Ninh sao? Muốn làm bạn với cô ấy? Đúng là chuyện hài.

Mặc dù họ không biết danh tính của Sở Phái Hàm, nhưng họ nghe nói rằng cô ấy có quan hệ họ hàng với hiệu trưởng.

Không chỉ có Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao cảm thấy rằng Sở Phái Hàm đến để xem trò đùa của Cố Ninh, ngoại trừ Tần Tranh còn chút nghi ngờ thì những người khác đều nghĩ rằng Sở Phái Hàm đến để xem trò đùa của Cố Ninh.

Vu Mễ Hi vô cùng lo lắng cho Cố Ninh, nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện