Điều mà Tần Tranh khó hiểu chính là mối quan hệ giữa Sở Phái Hàm và Cố Ninh là gì? Nghe cách Sở Phái Hàm và Cố Ninh luôn nói chuyện với nhau luôn là giọng điệu chế giễu và khinh bỉ lẫn nhau, trông không giống bạn bè.

Tuy nhiên, cô ấy lại nói giúp cho Cố Ninh.

Thật ra Tần Tranh cũng không chắc liệu có phải Sở Phái Hàm chỉ đơn thuần là nói giúp cho Cố Ninh hay cố ý nhắm vào mình.

Nếu là nhằm vào cậu ta thì chính cậu ta cũng không biết đã đắc tội Sở Phái Hàm ở chỗ nào!

Nhưng mà Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao không biết về việc Sở Phái Hàm nói chuyện với Cố Ninh vào buổi sáng, vì vậy khi họ nghe giọng điệu của Sở Phái Hàm, liền trực tiếp kết luận rằng Sở Phái Hàm đến đây để xem trò hề của Cố Ninh.

Bởi vì Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao nghĩ rằng Cố Ninh là một người đáng bị chê cười, sinh ra là để người ta bắt nạt.

Về việc hai người Cố Ninh và Sở Phái Hàm có phải là bạn bè hay không, Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao liền hoàn toàn loại bỏ cái ý tưởng này, bởi vì điều đó căn bản sẽ không bao giờ xảy ra.

Tại sao ư? Với thân phận của Sở Phái Hàm thì cô ấy sẽ thích một cô gái nghèo như Cố Ninh sao? Muốn làm bạn với cô ấy? Đúng là chuyện hài.

Mặc dù họ không biết danh tính của Sở Phái Hàm, nhưng họ nghe nói rằng cô ấy có quan hệ họ hàng với hiệu trưởng.

Không chỉ có Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao cảm thấy rằng Sở Phái Hàm đến để xem trò đùa của Cố Ninh, ngoại trừ Tần Tranh còn chút nghi ngờ thì những người khác đều nghĩ rằng Sở Phái Hàm đến để xem trò đùa của Cố Ninh.



Vu Mễ Hi vô cùng lo lắng cho Cố Ninh, nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể âm thầm lo lắng.

“Không thể nào, ai bảo tôi lại đẹp hơn bọn họ cơ chứ!” Cố Ninh bất đắc dĩ nói, trông giống như vì bản thân là người có sắc đẹp nên đã phiền cô rất nhiều.

“Phụt.” Lời này vừa nói ra, lập tức liền có người suýt chút nữa là cười ha hả, đó chính là Trương Nhất Minh.

Trương Nhất Minh khinh bỉ nhìn Cố Ninh, giễu cợt nói: "Cố Ninh, cỡ như cô mà cũng dám nói vậy ư! Xinh đẹp? Tôi không thấy, nhưng rõ ràng là tội nghiệp thì có thấy đấy."

"Đúng vậy, loại người đáng thương như cô thì chỉ có ma mới ghen thôi!"

Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao cũng lập tức lên tiếng, mặc dù họ thực sự ghen tị vì Cố Ninh xinh đẹp hơn họ, thế nhưng bọn họ không thích cô và muốn cùng nhau bắt nạt cho nên sẽ càng không thừa nhận điều đó.

Mọi người không quan tâm Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao có ghen tị với Cố Ninh xinh hơn hay là hai người bọn họ xích mích gì với Cố Ninh hay không, thế nhưng Cố Ninh đẹp hơn Cố Tiêu Tiêu và Trần Tử Dao thì đây lại là suy nghĩ của hầu hết mọi người.

Cho nên mọi người đối với Cố Ninh cũng có người ghét người thích, đương nhiên số người chán ghét vẫn là chiếm số ít mà thôi.

Cố Ninh cũng không có khó chịu, mà là vẻ mặt vô tội nói: "Nếu không thì mấy người vì sao như vậy khó chịu với tôi! Tôi - Cố Ninh, chưa bao giờ làm chuyện tổn hại đến thiên nhiên, cũng chưa làm gì khiến mọi người phải ghét bỏ, nếu là không phải ghen tị vì tôi đẹp hơn, vậy thì lí do là cái gì?"

Cố Ninh trong lúc vô tình lộ ra vẻ mặt đáng yêu, khiến cho tất cả những người tình cờ nhìn thấy đều sửng sốt một hồi, bao gồm cả Tần Tranh.

Cố Ninh vốn là mỹ nhân nhưng vì tự ti mà thu mình lại, luôn làm ra vẻ rụt rè nhút nhát, cho dù xinh đẹp người ta cũng không tán thưởng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện