"Mau nằm xuống!" Liễu Nhị phu nhân liền tranh thủ kéo chăn trên giường ra, để cho Liễu Tưởng Dung nằm vào, vội vàng dặn dò: "Nhớ, trước không cần lo những thứ khác, hôm nay là một cơ hội, con nhất định đừng ngỗ nghịch với hắn, nếu không xé rách mặt không có lợi với người nào cả!"
Liễu Tưởng Dung rưng rưng gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn nằm vào chăn, chờ người tới vào cửa.
"Dung Nhi, hài tử đáng thương của ta, làm sao ngươi không nghĩ thông như vậy chứ?" Còn chưa vào cửa, lão phu nhân Ngô thị liền khóc nói, Hà Diệp Hà Hoa dìu bà ta vào, đi thẳng tới bên mép giường.
"Lão phu nhân, ngài đã tới!" Liễu Nhị phu nhân run run cầm khăn trong tay giơ lên, che miệng rơi lệ nói: "Ta khuyên một chút đã thông suốt rồi, Dung Nhi không nói một câu nào, chỉ nói là vào cửa lâu như vậy, ngay cả trái tim của Vương gia cũng không giữ được, nàng không còn mặt mũi nào nữa!" Nói qua cầm khăn lụa che miệng anh anh khóc nức nở, "Con ta mạng khổ, chỉ vì một lòng say mê, còn không bằng đón trở về, cũng không muốn nhìn nàng chịu nổi khổ bực này!"
Ngô thị vừa nghe, không thể như vậy được! Liễu gia là nương gia thái tử phi, tương lai chính là nương gia hoàng hậu, sao có thể dễ dàng đắc tội? Vội vàng thân thiết ôm lấy tay Liễu phu nhân nói: "Thân gia đừng đau buồn, Dung Nhi là một nữ tử tốt, là tiểu tri kỷ của Lão bà tử ta. Chẳng qua là Thư Nhi nhớ chuyện chúng ta hợp tác lừa hắn đưa Dung Nhi vào cửa, trong lòng không thích. Qua vài ngày là tốt rồi."
Vẻ mặt Liễu Nhị phu nhân hơi khó xử: "Lão phu nhân, ngài không cần lấy lời này để qua loa lấy lệ với ta, ta biết, hôm nay Vương gia thế mà đón người mới vào phủ, làm sao còn nhớ được Dung Nhi chứ?"
Ngô thị nghe nàng nói lời này, trong lòng hiểu rõ, ra vẻ bừng tỉnh: "Ôi, xem ngươi nói kìa, ngươi không biết đó thôi, Yến thị này trước kia là công chúa Thủy Nguyệt Quốc, dáng người cũng không phải tệ, nhưng gương mặt đó… Ngươi yên tâm, bởi vì nàng do hoàng thượng ban thưởng, lão thân không động vào nàng được, chẳng qua chỉ là, trên người nàng có một chút khuyết điểm, chờ thêm một đoạn thời gian, mới mẻ nhiệt tình của Vương gia hết rồi, không phải sẽ hồi tâm chuyển ý sao?"
"Lời này là thật sao?" Liễu Nhị phu nhân vui mừng, tiếng khóc lóc dừng lại, đến gần mép giường dịch dịch góc chăn cho Liễu Tưởng Dung, nói: "Dung Nhi, con nghe thấy không? Con một lòng chờ đợi Vương gia, cuối cùng ngài ấy sẽ nhìn thấy. Từ nay về sau con không thể lại suy nghĩ lung tung như vậy nữa!"
Liễu Tưởng Dung yên lặng rơi lệ, nước mắt giống như sợi dây nhỏ xuống cái gối, Ngô thị đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng ê ẩm. Nhớ năm đó, không phải bà ta là giống như nàng sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngô thị liền có chút không tốt, quát lên với nha hoàn sau lưng: "Hà Diệp, còn đứng đó làm gì? Vương gia đang ở bên ngoài, còn không mau mời vào dỗ dành phu nhân?"
Hà Diệp nghe xong, có chút kinh ngạc, nàng luôn luôn hầu hạ lão phu nhân, cũng rất ít khi bị mắng. Chẳng qua nàng không dám nghiên cứu tiếp, vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Ngô thị tự mình đỡ Liễu Tưởng Dung dậy, an ủi: "Dung Nhi, ngươi yên tâm, chờ qua một thời gian ngắn, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!"
Ủy khuất trong suốt mấy tháng qua mà Liễu Tưởng Dung phải chịu đột nhiên dâng lên, nàng tựa vào trên người Ngô thị, ô ô khóc lớn lên.
Không lâu sau, Hà Diệp đi vào, ánh mắt chợt lóe nhìn Ngô thị, ấp úng nói: "Lão phu nhân, Vương gia ngài ấy…"
"Vương gia thế nào?" Trong lòng Ngô thị không vui, Hà Diệp luôn luôn là người được lòng bà ta nhất, từ khi nào lại sợ hãi rụt rè như vậy hả?
"Vương gia —— đi rồi!" Vừa mới dứt lời, Liễu Tưởng Dung đang nằm trong ngực Ngô thị khóc nức nở, lúc này toàn thân bắt đầu run rẩy, giương mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Ngô thị: "Lão phu nhân —— "
Nàng nghẹn ngào, đầy bụng ủy khuất, tại sao ngài ấy có thể? Hiện giờ nàng đã là thiếp thất của ngài ấy, nhưng trái tim của hắn thế mà cứng rắn như sắt, cũng không vì thế mà động lòng chút nào.
Ngô thị giận dữ, ngay trước mặt người Liễu phủ, thật không ngờ hắn lại làm nàng mất thể diện. Vì vậy cả giận nói: "Còn không đi tìm? Liễu phu nhân đã thành bộ dáng này rồi, chẳng lẽ ngay cả đại phu cũng không mời tới sao?"
Hà Diệp vội vàng nói: "Lão phu nhân, Vương gia đã mời thái y, đang chờ ở bên ngoài!"
Liễu Tưởng Dung rưng rưng gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn nằm vào chăn, chờ người tới vào cửa.
"Dung Nhi, hài tử đáng thương của ta, làm sao ngươi không nghĩ thông như vậy chứ?" Còn chưa vào cửa, lão phu nhân Ngô thị liền khóc nói, Hà Diệp Hà Hoa dìu bà ta vào, đi thẳng tới bên mép giường.
"Lão phu nhân, ngài đã tới!" Liễu Nhị phu nhân run run cầm khăn trong tay giơ lên, che miệng rơi lệ nói: "Ta khuyên một chút đã thông suốt rồi, Dung Nhi không nói một câu nào, chỉ nói là vào cửa lâu như vậy, ngay cả trái tim của Vương gia cũng không giữ được, nàng không còn mặt mũi nào nữa!" Nói qua cầm khăn lụa che miệng anh anh khóc nức nở, "Con ta mạng khổ, chỉ vì một lòng say mê, còn không bằng đón trở về, cũng không muốn nhìn nàng chịu nổi khổ bực này!"
Ngô thị vừa nghe, không thể như vậy được! Liễu gia là nương gia thái tử phi, tương lai chính là nương gia hoàng hậu, sao có thể dễ dàng đắc tội? Vội vàng thân thiết ôm lấy tay Liễu phu nhân nói: "Thân gia đừng đau buồn, Dung Nhi là một nữ tử tốt, là tiểu tri kỷ của Lão bà tử ta. Chẳng qua là Thư Nhi nhớ chuyện chúng ta hợp tác lừa hắn đưa Dung Nhi vào cửa, trong lòng không thích. Qua vài ngày là tốt rồi."
Vẻ mặt Liễu Nhị phu nhân hơi khó xử: "Lão phu nhân, ngài không cần lấy lời này để qua loa lấy lệ với ta, ta biết, hôm nay Vương gia thế mà đón người mới vào phủ, làm sao còn nhớ được Dung Nhi chứ?"
Ngô thị nghe nàng nói lời này, trong lòng hiểu rõ, ra vẻ bừng tỉnh: "Ôi, xem ngươi nói kìa, ngươi không biết đó thôi, Yến thị này trước kia là công chúa Thủy Nguyệt Quốc, dáng người cũng không phải tệ, nhưng gương mặt đó… Ngươi yên tâm, bởi vì nàng do hoàng thượng ban thưởng, lão thân không động vào nàng được, chẳng qua chỉ là, trên người nàng có một chút khuyết điểm, chờ thêm một đoạn thời gian, mới mẻ nhiệt tình của Vương gia hết rồi, không phải sẽ hồi tâm chuyển ý sao?"
"Lời này là thật sao?" Liễu Nhị phu nhân vui mừng, tiếng khóc lóc dừng lại, đến gần mép giường dịch dịch góc chăn cho Liễu Tưởng Dung, nói: "Dung Nhi, con nghe thấy không? Con một lòng chờ đợi Vương gia, cuối cùng ngài ấy sẽ nhìn thấy. Từ nay về sau con không thể lại suy nghĩ lung tung như vậy nữa!"
Liễu Tưởng Dung yên lặng rơi lệ, nước mắt giống như sợi dây nhỏ xuống cái gối, Ngô thị đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng ê ẩm. Nhớ năm đó, không phải bà ta là giống như nàng sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngô thị liền có chút không tốt, quát lên với nha hoàn sau lưng: "Hà Diệp, còn đứng đó làm gì? Vương gia đang ở bên ngoài, còn không mau mời vào dỗ dành phu nhân?"
Hà Diệp nghe xong, có chút kinh ngạc, nàng luôn luôn hầu hạ lão phu nhân, cũng rất ít khi bị mắng. Chẳng qua nàng không dám nghiên cứu tiếp, vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Ngô thị tự mình đỡ Liễu Tưởng Dung dậy, an ủi: "Dung Nhi, ngươi yên tâm, chờ qua một thời gian ngắn, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi!"
Ủy khuất trong suốt mấy tháng qua mà Liễu Tưởng Dung phải chịu đột nhiên dâng lên, nàng tựa vào trên người Ngô thị, ô ô khóc lớn lên.
Không lâu sau, Hà Diệp đi vào, ánh mắt chợt lóe nhìn Ngô thị, ấp úng nói: "Lão phu nhân, Vương gia ngài ấy…"
"Vương gia thế nào?" Trong lòng Ngô thị không vui, Hà Diệp luôn luôn là người được lòng bà ta nhất, từ khi nào lại sợ hãi rụt rè như vậy hả?
"Vương gia —— đi rồi!" Vừa mới dứt lời, Liễu Tưởng Dung đang nằm trong ngực Ngô thị khóc nức nở, lúc này toàn thân bắt đầu run rẩy, giương mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Ngô thị: "Lão phu nhân —— "
Nàng nghẹn ngào, đầy bụng ủy khuất, tại sao ngài ấy có thể? Hiện giờ nàng đã là thiếp thất của ngài ấy, nhưng trái tim của hắn thế mà cứng rắn như sắt, cũng không vì thế mà động lòng chút nào.
Ngô thị giận dữ, ngay trước mặt người Liễu phủ, thật không ngờ hắn lại làm nàng mất thể diện. Vì vậy cả giận nói: "Còn không đi tìm? Liễu phu nhân đã thành bộ dáng này rồi, chẳng lẽ ngay cả đại phu cũng không mời tới sao?"
Hà Diệp vội vàng nói: "Lão phu nhân, Vương gia đã mời thái y, đang chờ ở bên ngoài!"
Danh sách chương