Editor: Preiya
Tôn Nghĩa Đình thấy hai người đi vào đình giữa hồ, lo lắng Ngô Thiên Thiên gây họa, do dự một hồi, cuối cùng không nhịn được sãi bước đi vào.
"Thiên Thiên, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi!"
"Được, ngươi chờ ta một chút, lập tức là tốt rồi!" Ngô Thiên Thiên sang sảng cười một tiếng, nháy mắt với Yến Vũ Nhi, người phía sau hiểu rõ gật đầu, không có mở miệng, trong lòng hai người lại biết rõ.
"Hả, mặt trời mọc từ phía tây sao? Hay là, Thiên Thiên ngươi uống lộn thuốc vậy?" Tôn Nghĩa Đình không nhìn thấy tình cảnh hai nữ nhân tranh phu quân oanh liệt, ngược lại còn hiểu ngầm như thế, kinh ngạc không thôi.
"Ngươi mới uống lộn thuốc!" Ngô Thiên Thiên đập hắn một cái, Tôn Nghĩa Đình bị đau, khoa trương vuốt vuốt bả vai kêu lên: "Này, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi hiểu không? Rốt cuộc các ngươi nói gì hả?" Hắn vẫn là không ngăn được tò mò hỏi.
"Yến tỷ tỷ nói, chúng ta gọi cái này là thống nhất trận tuyến, cùng chung kháng địch!" Ngô Thiên Thiên tự tin đánh đầu hắn, giảo hoạt nói. Nàng gật đầu với Yến Vũ Nhi rồi hạ tay xuống, nhấc chân rời khỏi đình giữa hồ.
Tôn Nghĩa Đình còn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hỏi: "Rốt cuộc các ngươi nói gì hả?"
"Không nói cho ngươi!" Ngô Thiên Thiên mím môi cười, chính là không mở miệng.
Yến Vũ Nhi mỉm cười nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác, ngược lại hai người này thật ra vô cùng xứng đôi nha! Rõ ràng dáng vẻ của Tôn Nghĩa Đình chính là thích Ngô Thiên Thiên, nàng ấy cũng có hảo cảm với hắn, tại sao liền muốn bỏ một chút tâm tư vào tên nam nhân Lý Thư này chứ? Ai, không ngừng để ý thì vẫn còn rối loạn, trong quan hệ nam nữ vốn chính là một vấn đề nan giải.
Trở lại viện Lục Vu, Yến Vũ Nhi nghĩ muốn nói rõ ràng với Lý Thư, nhưng khắp nơi đều không nhìn thấy hắn.
Dung ma ma tiến lên nịnh nọt nói: "Phu nhân, Vương gia đi Phỉ Thúy Viên, nghe nói Liễu phu nhân vừa khóc vừa náo, người Liễu phủ tới hỏi, lão phu nhân cùng Vương gia đều đã đi qua."
Dung ma ma là một người rất biết xem thời thế, mắt thấy Dụ Vương đối đãi khác thường với Yến Vũ Nhi, người tinh như bà ta sớm đã đánh hơi được sự khác biệt trong đó, mới một ngày, thái độ đối với Yến Vũ Nhi đã rất là nhiệt tình.
Đương nhiên Yến Vũ Nhi cũng phát hiện điểm này, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, dù sao, có một nô tài nhiệt tình, chung quy còn tốt hơn không có ai để ý mình. Sẽ để cho bà ta biết hai mắt của mình cũng rất tốt.
"Ta biết rồi!" Nàng gật đầu một cái, "Hôm nay ta đã mệt mỏi rồi, ma ma cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!"
Sau khi rửa mặt qua loa, mí mắt của Yến Vũ Nhi đã sớm đánh nhau rồi. Nghĩ tới Lý Thư e là cũng không có trở lại nhanh như vậy, liền tựa vào trên tháp mỹ nhân trước cửa sổ nghỉ ngơi.
Còn ở bên Phỉ Thúy kia, giờ phút này chính là huyên náo không dàn xếp được, trên xà nhà còn treo một dải lụa trắng, ghế ngồi tròn ngã trên mặt đất, hai tiểu nha hoàn đang thật cẩn thận dọn dẹp, chỉ sợ quấy rầy tới chủ tử trên giường.
Trên giường, một nữ tử nhào vào trong ngực phụ nhân anh anh khóc nức nở, không phải là Liễu Tưởng Dung thì còn ai nữa?
"Ô ô, Nhị nương, Vương gia ngài ấy không cần ta nữa, ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu không, ngài đón ta trở về đi!"
"Hài tử, con chịu ủy khuất!" Liễu Nhị phu nhân thương tiếc vuốt ve mái tóc dài của nàng, thấy một vòng máu ứ đọng trên cổ nàng, cực kỳ đau lòng: "Nhưng, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, con đã chịu vào vương phủ, thì không thể tùy tiện đổi ý. Nếu không, danh dự của ta ở Liễu phủ cũng thôi, thái tử phi nương nương cũng vì thế mà hổ thẹn!"
Liễu Tưởng Dung vì vậy mà khóc càng dữ dội hơn, "Ô ô, ban đầu nếu không phải là vì thái tử phi tỷ tỷ, làm sao ta có thể chịu cay đắng gả vào? Chẳng qua chỉ là hôm nay Vương gia kiên quyết không thừa nhận, ta lại có thể làm sao chứ?"
"Ai, đều do Nhị nương không tốt, ban đầu nếu không phải là muốn tiền trảm hậu tấu, lại tin vào lời của thái tử phi, lúc còn chưa thông báo với Dụ Vương đã đưa con vào cửa, thì con cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế!" Liễu Nhị phu nhân than thở, hối hận không thôi.
"Nhị nương, Dụ Vương thật sự trợ giúp thái tử sao?" Liễu Tưởng Dung không hiểu, "Mặc dù ngài ấy đã tới mấy lần, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói tới chuyện thái tử, ta chỉ sợ công dã tràng!"
Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, bên ngoài chợt có nha đầu kêu lên: "Thỉnh an lão phu nhân, Vương gia!"
Tôn Nghĩa Đình thấy hai người đi vào đình giữa hồ, lo lắng Ngô Thiên Thiên gây họa, do dự một hồi, cuối cùng không nhịn được sãi bước đi vào.
"Thiên Thiên, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi!"
"Được, ngươi chờ ta một chút, lập tức là tốt rồi!" Ngô Thiên Thiên sang sảng cười một tiếng, nháy mắt với Yến Vũ Nhi, người phía sau hiểu rõ gật đầu, không có mở miệng, trong lòng hai người lại biết rõ.
"Hả, mặt trời mọc từ phía tây sao? Hay là, Thiên Thiên ngươi uống lộn thuốc vậy?" Tôn Nghĩa Đình không nhìn thấy tình cảnh hai nữ nhân tranh phu quân oanh liệt, ngược lại còn hiểu ngầm như thế, kinh ngạc không thôi.
"Ngươi mới uống lộn thuốc!" Ngô Thiên Thiên đập hắn một cái, Tôn Nghĩa Đình bị đau, khoa trương vuốt vuốt bả vai kêu lên: "Này, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi hiểu không? Rốt cuộc các ngươi nói gì hả?" Hắn vẫn là không ngăn được tò mò hỏi.
"Yến tỷ tỷ nói, chúng ta gọi cái này là thống nhất trận tuyến, cùng chung kháng địch!" Ngô Thiên Thiên tự tin đánh đầu hắn, giảo hoạt nói. Nàng gật đầu với Yến Vũ Nhi rồi hạ tay xuống, nhấc chân rời khỏi đình giữa hồ.
Tôn Nghĩa Đình còn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo hỏi: "Rốt cuộc các ngươi nói gì hả?"
"Không nói cho ngươi!" Ngô Thiên Thiên mím môi cười, chính là không mở miệng.
Yến Vũ Nhi mỉm cười nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác, ngược lại hai người này thật ra vô cùng xứng đôi nha! Rõ ràng dáng vẻ của Tôn Nghĩa Đình chính là thích Ngô Thiên Thiên, nàng ấy cũng có hảo cảm với hắn, tại sao liền muốn bỏ một chút tâm tư vào tên nam nhân Lý Thư này chứ? Ai, không ngừng để ý thì vẫn còn rối loạn, trong quan hệ nam nữ vốn chính là một vấn đề nan giải.
Trở lại viện Lục Vu, Yến Vũ Nhi nghĩ muốn nói rõ ràng với Lý Thư, nhưng khắp nơi đều không nhìn thấy hắn.
Dung ma ma tiến lên nịnh nọt nói: "Phu nhân, Vương gia đi Phỉ Thúy Viên, nghe nói Liễu phu nhân vừa khóc vừa náo, người Liễu phủ tới hỏi, lão phu nhân cùng Vương gia đều đã đi qua."
Dung ma ma là một người rất biết xem thời thế, mắt thấy Dụ Vương đối đãi khác thường với Yến Vũ Nhi, người tinh như bà ta sớm đã đánh hơi được sự khác biệt trong đó, mới một ngày, thái độ đối với Yến Vũ Nhi đã rất là nhiệt tình.
Đương nhiên Yến Vũ Nhi cũng phát hiện điểm này, nhưng nàng không nói thêm gì nữa, dù sao, có một nô tài nhiệt tình, chung quy còn tốt hơn không có ai để ý mình. Sẽ để cho bà ta biết hai mắt của mình cũng rất tốt.
"Ta biết rồi!" Nàng gật đầu một cái, "Hôm nay ta đã mệt mỏi rồi, ma ma cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!"
Sau khi rửa mặt qua loa, mí mắt của Yến Vũ Nhi đã sớm đánh nhau rồi. Nghĩ tới Lý Thư e là cũng không có trở lại nhanh như vậy, liền tựa vào trên tháp mỹ nhân trước cửa sổ nghỉ ngơi.
Còn ở bên Phỉ Thúy kia, giờ phút này chính là huyên náo không dàn xếp được, trên xà nhà còn treo một dải lụa trắng, ghế ngồi tròn ngã trên mặt đất, hai tiểu nha hoàn đang thật cẩn thận dọn dẹp, chỉ sợ quấy rầy tới chủ tử trên giường.
Trên giường, một nữ tử nhào vào trong ngực phụ nhân anh anh khóc nức nở, không phải là Liễu Tưởng Dung thì còn ai nữa?
"Ô ô, Nhị nương, Vương gia ngài ấy không cần ta nữa, ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu không, ngài đón ta trở về đi!"
"Hài tử, con chịu ủy khuất!" Liễu Nhị phu nhân thương tiếc vuốt ve mái tóc dài của nàng, thấy một vòng máu ứ đọng trên cổ nàng, cực kỳ đau lòng: "Nhưng, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, con đã chịu vào vương phủ, thì không thể tùy tiện đổi ý. Nếu không, danh dự của ta ở Liễu phủ cũng thôi, thái tử phi nương nương cũng vì thế mà hổ thẹn!"
Liễu Tưởng Dung vì vậy mà khóc càng dữ dội hơn, "Ô ô, ban đầu nếu không phải là vì thái tử phi tỷ tỷ, làm sao ta có thể chịu cay đắng gả vào? Chẳng qua chỉ là hôm nay Vương gia kiên quyết không thừa nhận, ta lại có thể làm sao chứ?"
"Ai, đều do Nhị nương không tốt, ban đầu nếu không phải là muốn tiền trảm hậu tấu, lại tin vào lời của thái tử phi, lúc còn chưa thông báo với Dụ Vương đã đưa con vào cửa, thì con cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế!" Liễu Nhị phu nhân than thở, hối hận không thôi.
"Nhị nương, Dụ Vương thật sự trợ giúp thái tử sao?" Liễu Tưởng Dung không hiểu, "Mặc dù ngài ấy đã tới mấy lần, nhưng ta chưa bao giờ nghe nói tới chuyện thái tử, ta chỉ sợ công dã tràng!"
Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, bên ngoài chợt có nha đầu kêu lên: "Thỉnh an lão phu nhân, Vương gia!"
Danh sách chương