Dưới sự cường thế của Tiêu Sơn và quyết tâm của Phùng Trinh, việc phân gia này hiển nhiên là ván đã đóng thuyền, cũng không để cho người Tiêu gia bác bỏ.
Hành lý của hai người cũng không nhiều, tùy tiện thu dọn, chỉ là hai cái túi lớn. Tiêu Sơn có một con ngựa, cho nên đặt chút đồ đạc này lên ngựa rời đi, nhưng cũng thật nhẹ nhàng.
Bất quá bởi vì Tiêu Ngô thị vẫn ở trong nhà náo loạn, nhiều người trong thôn đã biết hôm nay Tiêu gia đã nháo đến phân gia.
Việc này truyền đến ồn ào huyên náo, hơn phân nửa đều là nghe những lời khó nghe mà Tiêu Ngô thị đã mắng mỏ hai phu thê này. Bất quá mấy năm qua tất cả mọi người cũng có hiểu biết về Tiêu Ngô thị, cũng thật đồng cảm với Tiêu Sơn, cho nên không có ai chỉ trích hành vi của bọn họ, ngược lại còn khuyên bọn họ sang năm hãy đi, miễn cho ra ngoài không tìm thấy nhà ở.
Phùng Trinh đương nhiên ứng phó được với từng người một. Chờ khi Tiêu Diệu Diệu trở về, biết nàng và Tiêu Sơn sẽ rời đi, tức khắc ôm nàng khóc lớn: "Tẩu tử, muội không muốn tẩu đi ..."
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Diệu Diệu đã hình thành một mối quan hệ rất thân thiết với Phùng Trinh. Bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử tại thành Túc Châu, tình cảm sâu đậm. Hơn nữa nàng ta cũng cảm giác được, trong nhà này, thật tình đối đãi với nàng ta cũng chỉ có vị tẩu tử này.
Phùng Trinh trấn an nói: “Ta đi trước sắp xếp ổn định, về sau nếu có cơ hội, ta liền đón muội đến chỗ của ta."
Trên thực tế hiện tại nàng cũng muốn mang tiểu cô nương này đi, nhưng phu thê Tiêu Ngô thị ở đây, thân là tẩu tử như nàng, cũng không có tư cách mang Tiêu Diệu Diệu đi. Hơn nữa, trước mặt nàng bây giờ còn đang bị bôi bẩn, thật sự không thể làm chuyện bất chấp người khác.
Thấy Tiêu Diệu Diệu thân thiết với Phùng Trinh, Tiêu Ngô thị nhéo lấy tai nàng ta kéo qua: “Mày còn quan tâm đên tiểu tiện nhân này làm gì, nó đều đã dọn sạch nhà của chúng ta."
Tiêu Sơn lập tức nổi giận đi tới, kéo Tiêu Diệu Diệu ra sau lưng mình, nói với Tiêu Ngô thị: “Mẫu thân, Diệu Diệu tốt xấu gì cũng là khuê nữ của ngài, ngài không thân với Trinh nhi, như thế nào cũng đối xử với Diệu Diệu như vậy. Nếu như ngài lại đánh Diệu Diệu, con sẽ mang con bé đi theo."
"Mày dám!"
"Ngay cả man di con đều không sợ, có cái gì con không dám?!" Tiêu Sơn hùng hổ nói. Từ nhỏ đã rời nhà tòng quân, cùng với đám hán tử thô lỗ chém giết mấy chục lần với nhóm man di hung mãnh, trong lòng Tiêu Sơn cũng không có suy nghĩ ngu hiếu, lòng trung thành thậm chí còn quan trọng hơn cả chữ hiếu. Hắn không phải là người đọc sách, cũng không có ý ngỗ nghịch gì, lúc này đối mặt với mẫu thân của mình, nhưng tuyệt đối không có ý cúi đầu.
Đối mặt với khí thế của Tiêu Sơn, Tiêu Ngô thị vô thức hạ thấp khí thế của mình xuống, cảm thấy ủy khuất: “Mày là cái đồ nghịch tử, tao coi như không sinh ra mày."
Phùng Trinh thật sự không muốn vả mặt với Tiêu Ngô thị, nàng thật sự không có miệng để cãi nhau với lão thái thái này: "Đã muộn rồi, chúng ta còn phải tìm một chỗ ở."
Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Diệu Diệu: “Diệu Diệu, nếu như trong nhà đối xử tệ với muội, muội có thể đến thành Túc Châu tìm chúng ta."
Tiêu Diệu Diệu rụt rè gật đầu.
Phùng Trinh ngồi trên ngựa, Tiêu Sơn dắt ngựa, cả hai quay đầu nhìn lại thôn làng, vẫy tay chào người trong thôn, rời khỏi thôn Sơn Hạ.
So với sự thư thái và vui vẻ của Phùng Trinh, Tiêu Sơn nhưng vẫn đang rầu rĩ.
Hắn vừa không quay đầu lại mà rời khỏi thôn, vì vậy tự nhiên cũng không lưu luyến. Nhưng hiện tại lại lo lắng về vấn đề mới, đó là sau khi hắn trở về quân doanh, Trinh nhi phải làm sao. Chẳng lẽ để nàng sống một mình ở thành Túc Châu? Nghĩ như thế nào cũng không thấy yên tâm a.
Hai người đến thành Túc Châu khẳng định không còn kịp rồi, bản thân Tiêu Sơn cũng không thèm để ý, nhưng lại không muốn thê tử nhỏ của mình chịu cảnh màn trời chiếu đất. Cho nên khi Phùng Trinh đề cập tới việc đến thôn Sơn Nam, hắn hai lời còn chưa nói liền đáp ứng.
Người Phùng gia cảm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc nữ nhi nữ tế hôm qua đã tới rồi, như thế nào hôm nay lại đến, hơn nữa giống như mang tất cả đồ đạc đến đây.
Tiêu Sơn có chút xấu hổ kể lại chuyện hắn và Phùng Trinh đã phân gia.
“Trinh nhi mới qua đó như thế nào lại phân gia, Trinh nhi, có phải con không hiểu chuyện hay không?” Phùng Lý thị đương nhiên sẽ không cho rằng nữ nhi của mình không hiểu chuyện, những lời này chẳng qua là làm dáng trước mặt của nữ tế mà thôi.
Bất quá bà thật sự lo lắng về việc nữ nhi phải sống thế nào sau khi phân gia: “Nữ tế ngày thường không có ở nhà, làm sao con có thể sống một mình được." Dù sao thì khuê nữ lớn lên ưa nhìn, vạn nhất gặp phải mấy tên du côn lưu manh theo dõi thì phải làm sao.
Phùng Trinh vừa ăn vừa uống nước ấm nói: "Con và Tiêu Sơn sẽ chuẩn bị đến định cư ở thành Túc Châu. Đến lúc đó mẫu thân và phụ thân có thể cùng đến đó, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Phụ thân là tú tài, ở trong thành Túc Châu làm tiên sinh dạy học cũng tiện."
Trong tay có bạc, Phùng Trinh cũng đủ tự tin nói chuyện, sau khi nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Sơn: “Chàng cảm thấy thế nào?"
"Cái này đương nhiên là tốt, có phụ mẫu ở đó, ta cũng yên tâm." Trên mặt Tiêu Sơn đầy ý cười nói, giờ khắc này, vết thẹo trên mặt hắn cũng có vài phần nhu hòa.
Phùng Lý thị thấy nữ tế không có vẻ là làm bộ thì trong lòng cũng yên tâm, nói với Phùng Trinh: “Không phải ai cũng có thể đến thành Túc Châu, chưa nói đến việc ăn uống, nhưng không có chỗ ở. Ta và phụ thân của con ở chỗ này đã quen, nên sẽ không đi.”
"Con bảo các ngài đến, chỗ ở đương nhiên không phải là vấn đề, mẫu thân, ngài cứ yên tâm đi. Chờ ngày mai con và Tiêu Sơn đi sắp xếp xong, trở về sẽ đón các ngài tới."
"Ai, tới đó lại xem."
Phùng Lý thị căn bản không coi việc này là sự thật. Nhưng thật ra Phùng tú tài lại thở dài, nếu có thể, ông cũng muốn đến thành Túc Châu dạy học. Hiện tại trong thôn không có học trò, thân thể của ông lại không tốt, không thể nuôi gia đình. Bất quá ông cũng biết, chuyện này là không thể nào. Bây giờ ăn uống trong nhà cũng là vấn đề, nào lại có bạc đến Túc Châu.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sơn và Phùng Trinh cùng cưỡi ngựa đến thành Túc Châu.
Hành lý của hai người cũng không nhiều, tùy tiện thu dọn, chỉ là hai cái túi lớn. Tiêu Sơn có một con ngựa, cho nên đặt chút đồ đạc này lên ngựa rời đi, nhưng cũng thật nhẹ nhàng.
Bất quá bởi vì Tiêu Ngô thị vẫn ở trong nhà náo loạn, nhiều người trong thôn đã biết hôm nay Tiêu gia đã nháo đến phân gia.
Việc này truyền đến ồn ào huyên náo, hơn phân nửa đều là nghe những lời khó nghe mà Tiêu Ngô thị đã mắng mỏ hai phu thê này. Bất quá mấy năm qua tất cả mọi người cũng có hiểu biết về Tiêu Ngô thị, cũng thật đồng cảm với Tiêu Sơn, cho nên không có ai chỉ trích hành vi của bọn họ, ngược lại còn khuyên bọn họ sang năm hãy đi, miễn cho ra ngoài không tìm thấy nhà ở.
Phùng Trinh đương nhiên ứng phó được với từng người một. Chờ khi Tiêu Diệu Diệu trở về, biết nàng và Tiêu Sơn sẽ rời đi, tức khắc ôm nàng khóc lớn: "Tẩu tử, muội không muốn tẩu đi ..."
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Diệu Diệu đã hình thành một mối quan hệ rất thân thiết với Phùng Trinh. Bọn họ cùng nhau trải qua sinh tử tại thành Túc Châu, tình cảm sâu đậm. Hơn nữa nàng ta cũng cảm giác được, trong nhà này, thật tình đối đãi với nàng ta cũng chỉ có vị tẩu tử này.
Phùng Trinh trấn an nói: “Ta đi trước sắp xếp ổn định, về sau nếu có cơ hội, ta liền đón muội đến chỗ của ta."
Trên thực tế hiện tại nàng cũng muốn mang tiểu cô nương này đi, nhưng phu thê Tiêu Ngô thị ở đây, thân là tẩu tử như nàng, cũng không có tư cách mang Tiêu Diệu Diệu đi. Hơn nữa, trước mặt nàng bây giờ còn đang bị bôi bẩn, thật sự không thể làm chuyện bất chấp người khác.
Thấy Tiêu Diệu Diệu thân thiết với Phùng Trinh, Tiêu Ngô thị nhéo lấy tai nàng ta kéo qua: “Mày còn quan tâm đên tiểu tiện nhân này làm gì, nó đều đã dọn sạch nhà của chúng ta."
Tiêu Sơn lập tức nổi giận đi tới, kéo Tiêu Diệu Diệu ra sau lưng mình, nói với Tiêu Ngô thị: “Mẫu thân, Diệu Diệu tốt xấu gì cũng là khuê nữ của ngài, ngài không thân với Trinh nhi, như thế nào cũng đối xử với Diệu Diệu như vậy. Nếu như ngài lại đánh Diệu Diệu, con sẽ mang con bé đi theo."
"Mày dám!"
"Ngay cả man di con đều không sợ, có cái gì con không dám?!" Tiêu Sơn hùng hổ nói. Từ nhỏ đã rời nhà tòng quân, cùng với đám hán tử thô lỗ chém giết mấy chục lần với nhóm man di hung mãnh, trong lòng Tiêu Sơn cũng không có suy nghĩ ngu hiếu, lòng trung thành thậm chí còn quan trọng hơn cả chữ hiếu. Hắn không phải là người đọc sách, cũng không có ý ngỗ nghịch gì, lúc này đối mặt với mẫu thân của mình, nhưng tuyệt đối không có ý cúi đầu.
Đối mặt với khí thế của Tiêu Sơn, Tiêu Ngô thị vô thức hạ thấp khí thế của mình xuống, cảm thấy ủy khuất: “Mày là cái đồ nghịch tử, tao coi như không sinh ra mày."
Phùng Trinh thật sự không muốn vả mặt với Tiêu Ngô thị, nàng thật sự không có miệng để cãi nhau với lão thái thái này: "Đã muộn rồi, chúng ta còn phải tìm một chỗ ở."
Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Diệu Diệu: “Diệu Diệu, nếu như trong nhà đối xử tệ với muội, muội có thể đến thành Túc Châu tìm chúng ta."
Tiêu Diệu Diệu rụt rè gật đầu.
Phùng Trinh ngồi trên ngựa, Tiêu Sơn dắt ngựa, cả hai quay đầu nhìn lại thôn làng, vẫy tay chào người trong thôn, rời khỏi thôn Sơn Hạ.
So với sự thư thái và vui vẻ của Phùng Trinh, Tiêu Sơn nhưng vẫn đang rầu rĩ.
Hắn vừa không quay đầu lại mà rời khỏi thôn, vì vậy tự nhiên cũng không lưu luyến. Nhưng hiện tại lại lo lắng về vấn đề mới, đó là sau khi hắn trở về quân doanh, Trinh nhi phải làm sao. Chẳng lẽ để nàng sống một mình ở thành Túc Châu? Nghĩ như thế nào cũng không thấy yên tâm a.
Hai người đến thành Túc Châu khẳng định không còn kịp rồi, bản thân Tiêu Sơn cũng không thèm để ý, nhưng lại không muốn thê tử nhỏ của mình chịu cảnh màn trời chiếu đất. Cho nên khi Phùng Trinh đề cập tới việc đến thôn Sơn Nam, hắn hai lời còn chưa nói liền đáp ứng.
Người Phùng gia cảm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc nữ nhi nữ tế hôm qua đã tới rồi, như thế nào hôm nay lại đến, hơn nữa giống như mang tất cả đồ đạc đến đây.
Tiêu Sơn có chút xấu hổ kể lại chuyện hắn và Phùng Trinh đã phân gia.
“Trinh nhi mới qua đó như thế nào lại phân gia, Trinh nhi, có phải con không hiểu chuyện hay không?” Phùng Lý thị đương nhiên sẽ không cho rằng nữ nhi của mình không hiểu chuyện, những lời này chẳng qua là làm dáng trước mặt của nữ tế mà thôi.
Bất quá bà thật sự lo lắng về việc nữ nhi phải sống thế nào sau khi phân gia: “Nữ tế ngày thường không có ở nhà, làm sao con có thể sống một mình được." Dù sao thì khuê nữ lớn lên ưa nhìn, vạn nhất gặp phải mấy tên du côn lưu manh theo dõi thì phải làm sao.
Phùng Trinh vừa ăn vừa uống nước ấm nói: "Con và Tiêu Sơn sẽ chuẩn bị đến định cư ở thành Túc Châu. Đến lúc đó mẫu thân và phụ thân có thể cùng đến đó, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Phụ thân là tú tài, ở trong thành Túc Châu làm tiên sinh dạy học cũng tiện."
Trong tay có bạc, Phùng Trinh cũng đủ tự tin nói chuyện, sau khi nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Sơn: “Chàng cảm thấy thế nào?"
"Cái này đương nhiên là tốt, có phụ mẫu ở đó, ta cũng yên tâm." Trên mặt Tiêu Sơn đầy ý cười nói, giờ khắc này, vết thẹo trên mặt hắn cũng có vài phần nhu hòa.
Phùng Lý thị thấy nữ tế không có vẻ là làm bộ thì trong lòng cũng yên tâm, nói với Phùng Trinh: “Không phải ai cũng có thể đến thành Túc Châu, chưa nói đến việc ăn uống, nhưng không có chỗ ở. Ta và phụ thân của con ở chỗ này đã quen, nên sẽ không đi.”
"Con bảo các ngài đến, chỗ ở đương nhiên không phải là vấn đề, mẫu thân, ngài cứ yên tâm đi. Chờ ngày mai con và Tiêu Sơn đi sắp xếp xong, trở về sẽ đón các ngài tới."
"Ai, tới đó lại xem."
Phùng Lý thị căn bản không coi việc này là sự thật. Nhưng thật ra Phùng tú tài lại thở dài, nếu có thể, ông cũng muốn đến thành Túc Châu dạy học. Hiện tại trong thôn không có học trò, thân thể của ông lại không tốt, không thể nuôi gia đình. Bất quá ông cũng biết, chuyện này là không thể nào. Bây giờ ăn uống trong nhà cũng là vấn đề, nào lại có bạc đến Túc Châu.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sơn và Phùng Trinh cùng cưỡi ngựa đến thành Túc Châu.
Danh sách chương