Sáng ngày hôm sau, Phùng Trinh tự nhiên lại dậy muộn. Tiêu Sơn chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng, vụng về hầu hạ nàng rửa mặt.
Phùng Trinh rửa mặt xong, nàng đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, đôi mắt long lanh, đột nhiên quay đầu nói với Tiêu Sơn đang si ngốc ở trên giường nhìn nàng: “Ta có chuyện muốn thương lượng với chàng."
“Là chuyện gì?” Tiêu Sơn hoàn hồn, cười nói: “Nếu là chuyện tiền bạc, nàng không cần phải nói, ta sẽ không để cho bọn họ vươn tay tới.”
Vấn đề này Tiêu Sơn đã hạ quyết tâm. Đây là bạc mà Trinh nhi kiếm được, trừ khi Trinh nhi tự nguyện, không ai có thể với tay lấy một văn tiền.
Phùng Trinh mỉm cười nói: "Không chỉ là vấn đề này, bạc đó ta khẳng định không đưa cho bọn họ, ta có chỗ để dùng." Nàng nghiêm túc nói: “Ta muốn mở một cái tửu phường, ở thành Túc Châu kinh doanh rượu. Chàng cảm thấy thế nào?"
"Bán rượu?" Vẻ mặt Tiêu Sơn đầy kinh ngạc, lông mày rậm nhíu lại: “Nàng biết ủ rượu sao? Hơn nữa Trinh nhi này, việc buôn bán này quá mệt mỏi, có ta ở đây, nàng còn lo lắng không có bạc dùng hay sao?"
“Cái này không giống nhau.” Phùng Trinh xõa tóc tới bên cạnh, thản nhiên ngồi ở trên đùi hắn, bĩu môi nói: “Cả ngày chàng không có ở nhà, chẳng lẽ ta cũng chỉ ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với người nhà của chàng? Hơn nữa, ngay cả Trương phu nhân ngày thường cũng phải giải quyết kinh doanh của cửa hàng, chẳng lẽ chàng coi thường ta hay sao?"
“Cái này…” Tiêu Sơn có chút khó xử, trong kế hoạch của hắn, chính là thê tử nhu nhược của mình nên ở nhà an ổn sống qua ngày. Sao lại còn đi làm thương nhân a.
Thấy vẻ mặt Tiêu Sơn lộ ra sự do dự, Phùng Trinh cũng nhíu mày: “Dù sao ta cũng đã quyết định mở một tửu phường trong thành Túc Châu. Hơn nữa ta đã dự định đặt mua một căn nhà ở thành Túc Châu, đến lúc đó sẽ ở trong thành sinh sống. Tướng công, trải qua trận lần này, ta thật sự rất sợ, chàng nghĩ lại đi, may mắn là bọn man di không tàn sát thôn, bằng không... Tuy rằng thành Túc Châu cũng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng an toàn hơn một ít."
Những lời này đột nhiên chạm đến trái tim của Tiêu Sơn. Lần này thật sự là trời cao phù hộ, Trinh nhi phúc lớn mạng lớn. Vạn nhất lần sau Trinh nhi không rời thôn, người trong nhà không có khả năng sẽ quan tâm Trinh nhi, đến lúc đó, chẳng phải Trinh nhi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay sao.
Sau khi trải qua lần này, Tiêu Sơn coi như cũng hiểu được, thê tử mình giao cho người trong nhà chăm sóc là hoàn toàn không đáng tin cậy. Đi đến thành Túc Châu, tốt xấu gì cũng ở gần mình hơn, lại còn có thể nhờ người của Trương giáo úy coi chừng một chút.
"Được, lần này ta lập được công lao, cũng được ban thưởng. Chẳng là do ta không ở trong doanh, cho nên vẫn chưa đi lĩnh. Sau này ta đi lĩnh mang về, dùng những thứ đó đặt mua tòa nhà, hẳn cũng đủ rồi."
Khi Phùng Trinh nghe Tiêu Sơn ủng hộ nàng, trong lòng nàng lập tức nở hoa, trên mặt cũng là nụ cười tươi như hoa. "Tướng công, chàng thật tốt."
Sau khi hai phu thê thương lượng xong, liền chuẩn bị thừa dịp Tiêu Sơn còn ở nhà mấy ngày đem chuyện này sắp xếp xong. Hiện tại ngoại trừ bản thân Tiêu Sơn, hắn không còn trông cậy vào gia đình có thể giúp đỡ.
Bất quá hai phu thê còn chưa nói chuyện này với người trong nhà, Tiêu Ngô thị đã làm ầm ĩ: "Bạc của ngày hôm qua, nhất định phải đem ra đây, phu thê các ngươi còn trẻ, không hiểu chuyện, đến lúc đó lại tiêu xài bừa bãi. Đưa đến chỗ ta cất giữ, về sau vẫn là của các ngươi.”
Phùng Trinh đang ăn cháo, nghe Tiêu Ngô thị nói những lời này, nàng cũng ngừng ăn cháo, lấy khăn tay lau khóe miệng, cười nói: "Chuyện này không cần nương phải nhọc lòng, bạc đó con không giữ lại, đều phải tiêu ra ngoài."
Lời này vừa nói ra, Tiêu Ngô thị còn chưa kịp nói chuyện, Quách Thúy Hoa đã kích động kêu to: "Đều tiêu hết, ngươi đây là hồ nháo rồi, nhiều bạc như vậy, ngươi xài như thế nào. Chẳng lẽ đưa cho Phùng gia của ngươi sao?"
Phùng Trinh cười lạnh: “Không cần quan tâm là ta đưa cho ai, dù sao cũng không có liên quan gì tới Quách gia các ngươi."
"Bang ——" Tiêu Ngô thị đã tức đến mặt đỏ tai hồng: “Phùng thị, ngươi đây là muốn làm trái lời bà bà, phải biết là, ta chính là mẫu thân của Sơn tử!"
Tiêu Sơn đang định nói chuyện, nhưng đã bị Phùng Trinh chặn lại, ra hiệu cho hắn trước đừng nói. Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chuyện này không ai có thể phủ nhận, nhưng bạc này ngài cũng biết, là của tướng quân phu nhân đưa cho con, không ai có thể đụng vào. Nếu như nương muốn áp thân phận lên đầu con, vậy chúng ta đi đến thành Túc Châu tìm người nói chuyện. Bạc này phải dùng như thế nào, chính là quyền tự do của con. Con và tướng công đã thương lượng xong, sang đầu năm mới sẽ chuyển đến thành Túc Châu."
Trên mặt Tiêu Ngô thị lộ vẻ giận dữ: “Đi thành Túc Châu? Đi thành Túc Châu làm cái gì? Nhà chúng ta là nông dân, đi thành Túc Châu sẽ ăn cái gì uống cái gì?"
Phùng Trinh nói: “Nương hiểu lầm rồi, không phải gia đình chúng ta, mà là con và Tiêu Sơn chuyển đến thành Túc Châu. Tất cả những người nhà khác thành gia, cũng đều ra ngoài tự lập môn hộ, thừa dịp lần này, con và Tiêu Sơn cũng chuẩn bị ra ngoài lập môn hộ."
“Đúng vậy.” Biểu tình Tiêu Sơn kiên định nói: “Vốn dĩ là người một nhà ở bên nhau cùng chăm sóc lẫn nhau, nhưng xem ra người nhà không nguyện ý giúp con chăm sóc Trinh Nhi, cho nên con cũng không ép. Lần này Trinh nhi cùng con đi Túc Châu, ở gần con một chút, con cũng có thể yên tâm."
"Ngươi cái tên nghịch tử này, ta còn chưa chết đâu, ngươi đã bị tiểu hồ ly này câu đi rồi!" Tiêu Ngô thị tức giận chửi ầm lên.
Tiêu Sơn nghe vậy trực tiếp đứng lên, trầm giọng nói: "Xem ra hiện tại mẫu thân đã không thể dung được chúng con. Vậy được, hôm nay chúng con liền thu dọn hành lý." Nói xong, hắn kéo Phùng Trinh đứng dậy, quay người đi vào phòng thu dọn đồ đạc .
Mặc kệ Tiêu Ngô thị đuổi theo phía sau chửi bới, hắn cũng không quay đầu lại.
Tiêu Sơn nghe chính mẫu thân mình mắng mỏ mình là đứa nhi tử bất hiếu, nghịch tử, tiểu súc sinh, sói mắt trắng... Đủ loại lời lẽ khó nghe, lại không hề có cảm giác gì.
Trước khi thành thân, hắn quả thật vẫn có hy vọng xa vời với nhà mình, chính là hiện tại khiến hắn không còn tia vướng bận. Quân điền trong nhà là của hắn, hắn để lại cho phụ mẫu huynh đệ, hắn thay phụ thân trở thành quân hộ, về sau con cháu mình còn phải gánh vác gánh nặng này, bản thân mình cũng không nợ trong nhà gì cả.
Nếu chỉ có một mình, hắn cũng có thể tiếp tục nhẫn nại, dù sao quanh năm đều không có ở nhà. Nhưng Trinh nhi thì khác, bản thân mình đi ra ngoài, Trinh nhi ở nhà chỉ có một mình. Đối với sự việc như ngày hôm nay, nếu hắn không ở bên cạnh, cũng liền một mình Trinh nhi sẽ bị ủy khuất. Hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh này.
Bây giờ đối với hắn và Trinh nhi mà nói, rời khỏi ngôi nhà này là sự sắp xếp tốt nhất
Phùng Trinh rửa mặt xong, nàng đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, đôi mắt long lanh, đột nhiên quay đầu nói với Tiêu Sơn đang si ngốc ở trên giường nhìn nàng: “Ta có chuyện muốn thương lượng với chàng."
“Là chuyện gì?” Tiêu Sơn hoàn hồn, cười nói: “Nếu là chuyện tiền bạc, nàng không cần phải nói, ta sẽ không để cho bọn họ vươn tay tới.”
Vấn đề này Tiêu Sơn đã hạ quyết tâm. Đây là bạc mà Trinh nhi kiếm được, trừ khi Trinh nhi tự nguyện, không ai có thể với tay lấy một văn tiền.
Phùng Trinh mỉm cười nói: "Không chỉ là vấn đề này, bạc đó ta khẳng định không đưa cho bọn họ, ta có chỗ để dùng." Nàng nghiêm túc nói: “Ta muốn mở một cái tửu phường, ở thành Túc Châu kinh doanh rượu. Chàng cảm thấy thế nào?"
"Bán rượu?" Vẻ mặt Tiêu Sơn đầy kinh ngạc, lông mày rậm nhíu lại: “Nàng biết ủ rượu sao? Hơn nữa Trinh nhi này, việc buôn bán này quá mệt mỏi, có ta ở đây, nàng còn lo lắng không có bạc dùng hay sao?"
“Cái này không giống nhau.” Phùng Trinh xõa tóc tới bên cạnh, thản nhiên ngồi ở trên đùi hắn, bĩu môi nói: “Cả ngày chàng không có ở nhà, chẳng lẽ ta cũng chỉ ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với người nhà của chàng? Hơn nữa, ngay cả Trương phu nhân ngày thường cũng phải giải quyết kinh doanh của cửa hàng, chẳng lẽ chàng coi thường ta hay sao?"
“Cái này…” Tiêu Sơn có chút khó xử, trong kế hoạch của hắn, chính là thê tử nhu nhược của mình nên ở nhà an ổn sống qua ngày. Sao lại còn đi làm thương nhân a.
Thấy vẻ mặt Tiêu Sơn lộ ra sự do dự, Phùng Trinh cũng nhíu mày: “Dù sao ta cũng đã quyết định mở một tửu phường trong thành Túc Châu. Hơn nữa ta đã dự định đặt mua một căn nhà ở thành Túc Châu, đến lúc đó sẽ ở trong thành sinh sống. Tướng công, trải qua trận lần này, ta thật sự rất sợ, chàng nghĩ lại đi, may mắn là bọn man di không tàn sát thôn, bằng không... Tuy rằng thành Túc Châu cũng nguy hiểm, nhưng dù sao cũng an toàn hơn một ít."
Những lời này đột nhiên chạm đến trái tim của Tiêu Sơn. Lần này thật sự là trời cao phù hộ, Trinh nhi phúc lớn mạng lớn. Vạn nhất lần sau Trinh nhi không rời thôn, người trong nhà không có khả năng sẽ quan tâm Trinh nhi, đến lúc đó, chẳng phải Trinh nhi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay sao.
Sau khi trải qua lần này, Tiêu Sơn coi như cũng hiểu được, thê tử mình giao cho người trong nhà chăm sóc là hoàn toàn không đáng tin cậy. Đi đến thành Túc Châu, tốt xấu gì cũng ở gần mình hơn, lại còn có thể nhờ người của Trương giáo úy coi chừng một chút.
"Được, lần này ta lập được công lao, cũng được ban thưởng. Chẳng là do ta không ở trong doanh, cho nên vẫn chưa đi lĩnh. Sau này ta đi lĩnh mang về, dùng những thứ đó đặt mua tòa nhà, hẳn cũng đủ rồi."
Khi Phùng Trinh nghe Tiêu Sơn ủng hộ nàng, trong lòng nàng lập tức nở hoa, trên mặt cũng là nụ cười tươi như hoa. "Tướng công, chàng thật tốt."
Sau khi hai phu thê thương lượng xong, liền chuẩn bị thừa dịp Tiêu Sơn còn ở nhà mấy ngày đem chuyện này sắp xếp xong. Hiện tại ngoại trừ bản thân Tiêu Sơn, hắn không còn trông cậy vào gia đình có thể giúp đỡ.
Bất quá hai phu thê còn chưa nói chuyện này với người trong nhà, Tiêu Ngô thị đã làm ầm ĩ: "Bạc của ngày hôm qua, nhất định phải đem ra đây, phu thê các ngươi còn trẻ, không hiểu chuyện, đến lúc đó lại tiêu xài bừa bãi. Đưa đến chỗ ta cất giữ, về sau vẫn là của các ngươi.”
Phùng Trinh đang ăn cháo, nghe Tiêu Ngô thị nói những lời này, nàng cũng ngừng ăn cháo, lấy khăn tay lau khóe miệng, cười nói: "Chuyện này không cần nương phải nhọc lòng, bạc đó con không giữ lại, đều phải tiêu ra ngoài."
Lời này vừa nói ra, Tiêu Ngô thị còn chưa kịp nói chuyện, Quách Thúy Hoa đã kích động kêu to: "Đều tiêu hết, ngươi đây là hồ nháo rồi, nhiều bạc như vậy, ngươi xài như thế nào. Chẳng lẽ đưa cho Phùng gia của ngươi sao?"
Phùng Trinh cười lạnh: “Không cần quan tâm là ta đưa cho ai, dù sao cũng không có liên quan gì tới Quách gia các ngươi."
"Bang ——" Tiêu Ngô thị đã tức đến mặt đỏ tai hồng: “Phùng thị, ngươi đây là muốn làm trái lời bà bà, phải biết là, ta chính là mẫu thân của Sơn tử!"
Tiêu Sơn đang định nói chuyện, nhưng đã bị Phùng Trinh chặn lại, ra hiệu cho hắn trước đừng nói. Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chuyện này không ai có thể phủ nhận, nhưng bạc này ngài cũng biết, là của tướng quân phu nhân đưa cho con, không ai có thể đụng vào. Nếu như nương muốn áp thân phận lên đầu con, vậy chúng ta đi đến thành Túc Châu tìm người nói chuyện. Bạc này phải dùng như thế nào, chính là quyền tự do của con. Con và tướng công đã thương lượng xong, sang đầu năm mới sẽ chuyển đến thành Túc Châu."
Trên mặt Tiêu Ngô thị lộ vẻ giận dữ: “Đi thành Túc Châu? Đi thành Túc Châu làm cái gì? Nhà chúng ta là nông dân, đi thành Túc Châu sẽ ăn cái gì uống cái gì?"
Phùng Trinh nói: “Nương hiểu lầm rồi, không phải gia đình chúng ta, mà là con và Tiêu Sơn chuyển đến thành Túc Châu. Tất cả những người nhà khác thành gia, cũng đều ra ngoài tự lập môn hộ, thừa dịp lần này, con và Tiêu Sơn cũng chuẩn bị ra ngoài lập môn hộ."
“Đúng vậy.” Biểu tình Tiêu Sơn kiên định nói: “Vốn dĩ là người một nhà ở bên nhau cùng chăm sóc lẫn nhau, nhưng xem ra người nhà không nguyện ý giúp con chăm sóc Trinh Nhi, cho nên con cũng không ép. Lần này Trinh nhi cùng con đi Túc Châu, ở gần con một chút, con cũng có thể yên tâm."
"Ngươi cái tên nghịch tử này, ta còn chưa chết đâu, ngươi đã bị tiểu hồ ly này câu đi rồi!" Tiêu Ngô thị tức giận chửi ầm lên.
Tiêu Sơn nghe vậy trực tiếp đứng lên, trầm giọng nói: "Xem ra hiện tại mẫu thân đã không thể dung được chúng con. Vậy được, hôm nay chúng con liền thu dọn hành lý." Nói xong, hắn kéo Phùng Trinh đứng dậy, quay người đi vào phòng thu dọn đồ đạc .
Mặc kệ Tiêu Ngô thị đuổi theo phía sau chửi bới, hắn cũng không quay đầu lại.
Tiêu Sơn nghe chính mẫu thân mình mắng mỏ mình là đứa nhi tử bất hiếu, nghịch tử, tiểu súc sinh, sói mắt trắng... Đủ loại lời lẽ khó nghe, lại không hề có cảm giác gì.
Trước khi thành thân, hắn quả thật vẫn có hy vọng xa vời với nhà mình, chính là hiện tại khiến hắn không còn tia vướng bận. Quân điền trong nhà là của hắn, hắn để lại cho phụ mẫu huynh đệ, hắn thay phụ thân trở thành quân hộ, về sau con cháu mình còn phải gánh vác gánh nặng này, bản thân mình cũng không nợ trong nhà gì cả.
Nếu chỉ có một mình, hắn cũng có thể tiếp tục nhẫn nại, dù sao quanh năm đều không có ở nhà. Nhưng Trinh nhi thì khác, bản thân mình đi ra ngoài, Trinh nhi ở nhà chỉ có một mình. Đối với sự việc như ngày hôm nay, nếu hắn không ở bên cạnh, cũng liền một mình Trinh nhi sẽ bị ủy khuất. Hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh này.
Bây giờ đối với hắn và Trinh nhi mà nói, rời khỏi ngôi nhà này là sự sắp xếp tốt nhất
Danh sách chương