Cưỡi ngựa đương nhiên nhanh hơn nhiều so với xe ngựa.

Những người ở Hãm trận doanh giống như Tiêu Sơn trên cơ bản đều biết về tất cả mười tám loại võ nghệ, kỹ năng cưỡi ngựa tự nhiên cũng không tồi. Một đường nhanh như sấm chớp, khiến cho Phùng Trinh đỏ mặt vì phấn khích.

“Về sau ta cũng muốn học cái này.” Khi xuống ngựa, Phùng Trinh đã mạnh mẽ yêu cầu.

Tiêu Sơn sửng sốt một lúc, sau đó có chút lúng túng nói: "Trinh nhi, cái này quá giày vò.” Lúc trước khi hắn học, đều phải bị ngã đau đớn. Bất quá hắn ngượng ngùng khi nói lời này với thê tử của mình, cảm thấy quá mất mặt.

Phùng Trinh không vui, vừa rồi thật sự rất phấn khích. Hơn nữa cưỡi ngựa ở cổ đại chẳng phải là lái xe như trước kia sao. Đời trước nàng cũng có một chiếc ô tô, kiếp này nàng cũng không muốn kém hơn. “Muốn học, ta nhất định phải học”.

Sau khi tình cảm của nàng và Tiêu Sơn trở nên tốt hơn, nàng cũng dần dần bắt đầu làm nũng chơi xấu.

Thấy vậy, Tiêu Sơn chỉ có thể hai tay đầu hàng: “Được, được, ta dạy nàng."

Lúc này Phùng Trinh mới cười tủm tỉm nắm lấy cánh tay hắn: “Đi, chúng ta đi xem nhà đi."

Mặc dù Túc Châu là thành trì đệ nhất ở biên cảnh, bất quá chung quy cũng chỉ là biên cảnh, người đến đây làm ăn tuy cũng không ít, nhưng người muốn ở lại đây cũng chỉ là dân địa phương mà thôi. Cho nên giá nhà cũng không cao.

Phùng Trinh muốn bắt đầu kinh doanh ủ rượu, vẫn là tính toán mua loại cửa hàng có gian phòng, phía trước làm buôn bán, phía sau dùng để ủ rượu, còn có thể dùng để ở.

Nếu trước đây sẽ không dễ dàng tìm được một nơi thích hợp như vậy, nhưng lần này sau khi bọn man di làm ầm ĩ lên, một số người trong thành không dám ở lại Túc Châu nữa, chuẩn bị bán cửa hàng rồi đến các thành thị phồn hoa của Trung Nguyên mà sinh sống. Sau khi Phùng Trinh và Tiêu Sơn hỏi thăm, thế nhưng phát hiện được mấy nhà có thể cùng tham khảo.

Trong đó có một nhà trước kia cũng từng bán rượu.



Chủ nhân của ngôi nhà này là một lão nhân gầy gò, thấy Phùng Trinh và Tiêu Sơn muốn mua cửa hàng của mình, ông ta than ngắn thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ: “Đây là sản nghiệp của tổ tiên chúng ta, nếu không phải chuyện lần này khiến tôn tử ta sợ hãi, ta cũng sẽ không muốn bán đi chỗ này. Trước đó việc kinh doanh của chúng ta cũng không tồi. Hiện tại bán đi, trong lòng ta thật sự rất luyến tiếc.”

Tiêu Sơn nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng, mắt nhìn Phùng Trinh. "Trinh nhi..."

Phùng Trinh mỉm cười: “Năm trăm lượng, chúng cháu cũng không có nhiều hơn. Chúng cháu cũng là hộ nông dân, số bạc đó là do tướng công cháu giết man di nên được ban thưởng. Lão nhân ngài nếu muốn nhiều hơn, chúng cháu cũng không mua nổi.” Thật sự luyến tiếc, cũng sẽ không bán đi. Hiện tại nếu đã quyết định muốn bán, lộ ra dáng vẻ như vậy, còn không phải là vì muốn đòi giá cao.

Chủ nhà vừa nghe vậy thì cũng không giả bộ được nữa, nghiêm mặt nói: “Chỗ của ta tốt như vậy, giá này của ngươi cũng quá thấp.”

Phùng Trinh nói: “Cháu mua cửa hàng này rồi còn phải tuyển thêm người, lại mua chút dụng cụ. Đều đem hết bạc mua cửa hàng, vậy cũng không thể buôn bán chỉ có cửa hàng thôi, cũng là vô dụng a."

"Cho ta sáu trăm lượng, tất cả đồ vật trong cửa hàng này ta đều để lại cho ngươi. Mấy cái lu lớn ở bên trong kia đều là do lão tổ tông của ta truyền lại."

Phùng Trinh liếc nhìn mấy chiếc lu ở trong nhà, nàng đương nhiên cũng biết hàng, nhưng trên mặt vẫn có chút không vui: “Năm trăm năm mươi lượng."

Chủ nhà vẻ mặt đau khổ: “Năm trăm tám mươi lượng, không bớt một văn."

Tiết kiệm được hai mươi lượng, trong lòng Phùng Trinh mừng rỡ, lúc này miễn cưỡng nói: "Vậy được."

Thấy Phùng Trinh bằng lòng đồng ý sảng khoái như vậy, chủ nhà càng thêm đau lòng, thầm nghĩ nếu biết sớm sẽ bỏ thêm mười lạng bạc. Ai, với chừng tuổi này của mình, thế nhưng lại bị tiểu nương tử trẻ tuổi cho vào tròng.

Cả hai bên đều mong muốn giải quyết cho xong, cho nên lập tức đến quan phủ để sang tên khế nhà đất.



Cuối cùng ở thời đại này cũng có tổ ấm thuộc về mình, trong lòng Phùng Trinh vui mừng khôn xiết, lôi kéo Tiêu Sơn đến tham quan ngôi nhà tương lai.

Ngôi nhà cũng không tính là mới, sân sau đều có chút cũ nát. Bất quá so với căn nhà cũ ở nhà, tự nhiên vẫn tốt hơn.

Tiêu Sơn nói: "Đợi lát nữa ta đi dọn dẹp một chút, ngày mai là có thể đón phụ mẫu đến đây ở."

Có một nơi như vậy, trong lòng hắn cũng yên tâm rất nhiều. Nơi này rốt cuộc cũng là trên đường cái, cũng có thể đề phòng một ít bọn hạng người trộm cắp. Quan trong nhất chính là, thành Túc Châu gần chỗ mình hạ trại, về sau mỗi tháng nghỉ hưu mộc, đều có thể trở về được một lần. Nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy rất tốt.

Vào buổi chiều, Tiêu Sơn dọn dẹp sương phòng, trong khi Phùng Trinh bắt đầu lên kế hoạch sử dụng nhà ở.

Ngôi nhà khá lớn, phía trước có một cửa hàng rộng hai mươi mét vuông, phía sau có một giếng trời, sau sân chính là sương phòng, Phùng Trinh làm phép tính, thêm phòng chứa củi, tổng cộng có năm gian phòng.

Đến lúc đó nàng và Tiêu Sơn ở một gian, phụ mẫu ở một gian. Thụy nhi cũng phải ở riêng một gian. Phòng chứa củi sửa sàng thành chỗ ủ rượu, còn dư lại một gian về sau dùng để làm phòng khách, hoặc là để cho Diệu Diệu ở.

Càng nhìn, Phùng Trinh càng hài lòng với ngôi nhà. Sau khi Tiêu Sơn sửa sang lại một gian phòng, nàng liền đem quy hoạch của mình thương lượng với Tiêu Sơn một phen. Mặc dù nhà này là nàng lấy bạc mua, nhưng nàng cũng không coi mình là gia chủ. Nàng vẫn sẽ chú ý đến sự tôn trọng nên có dành cho Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn nhưng thật ra cũng không phản đối: “Như vậy là tốt rồi, về sau ta cũng có thể yên tâm.” Nói cho cùng sau này nhạc phụ nhạc mẫu nhất định sẽ giúp đỡ Trinh nhi.

"Tướng công, chàng thật sự tốt quá." Phùng Trinh mỉm cười hì hì hôn hắn một cái, trong lòng nàng càng ngày càng thích Tiêu Sơn. Suy cho cùng, trong xã hội như thế này, việc sống chung một chỗ với gia đình nhà mẹ đẻ sẽ gây ra một số tranh cãi đối với nam nhân. Nhưng Tiêu Sơn lại không để ý những thứ này, điều này khiến nàng cảm thấy rất hiếm có được. Một nam nhân như vậy, ngay cả là trước kia, cũng là ở cấp độ của một nam nhân tốt.

Khi Tiêu Sơn được hôn một cái, trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy, mới vừa có chút xúc động, nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống không này, hắn chỉ có thể nín nhịn lại.

Thầm nói sau này phải kiếm được một cái giường tốt, tốt nhất là chịu được lăn lộn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện