Lúc mẹ cả đóng lại cửa viện cười nhạo nàng thô bỉ vụng về, nàng mới biết tất cả đều là âm mưu. Lúc đích muội dẫm một chân lên ngón tay nhiễm máu của nàng, nàng mới hiểu được hóa ra năm đó mẹ đẻ không phải chết bệnh. Khi trong miệng bị rót đầy độc dược, nàng mới thấy rõ mọi việc. Trong mắt bọn họ, bản thân mình thật nực cười…

Sau khi nàng trọng sinh liền thề, một đời này nhất định phải làm bọn họ nợ máu trả bằng máu!

Mà chuyện thứ nhất nàng muốn làm, chính là muốn từ hôn!

Nàng muốn từ bỏ hôn sự mang đầy thương tổn cùng khuất nhục này đi. Nàng nghe đồn rằng nha nội Lâm An này là người không tốt, ăn chơi trác táng! Nàng đã nhìn thấu Lạc phụ bạc tình, cũng thấy rõ nữ tử không thể nắm giữ vận mệnh tất sẽ khổ sở. Nàng quyết định làm lại một cuộc đời mới!

Nhưng mà……

Lý tưởng vĩ đại như thế, hiện thực lại khốc liệt.

“Khụ khụ khụ khụ…… Ọe.”

Cuộc đời mới này quả thực ở xa tít tắp.

Lạc Thanh Mai ho đến mức đỏ bừng mặt, nàng mặc y phục màu hồng, mắt phượng tràn đầy xuân sắc, môi son hơi phập phồng, nàng vừa dựa vào người nha hoàn vừa vỗ vỗ ngực, khóe mắt hơi híp lại, quyến rũ đến mê người.

Đỗ Tam Tư nhìn trân trân.

Đây là nữ chủ! Nàng vẫn luôn mơ ước trở thành nữ chủ sát phạt quyết đoán, ân oán phân minh, cười mắng thoải mái! Trên đời này lại có người xuất trần tuyệt diễm như thế ……

Chờ một chút! Sao nàng ấy ho dữ dội thế? Đỗ Tam Tư sáng mắt lên, trong lòng mang cảm xúc phức tạp, vừa muốn nhào đến chỗ thần tượng, nhưng lại vì trọng trách trên người mà phải giữ khoảng cách với thần tượng, vì vậy cứ đứng ngây như phỗng, quên hết cả sợ hãi.



Thực xin lỗi thần tượng, vì mạng sống nên ta chỉ có thể tạm thời phản bội cô!

“Đỗ Tam Tư!!”

Đang đắm chìm trong cảm xúc rối rắm, bỗng nhiên Đỗ Tam Tư nghe được tiếng gầm lên giận dữ phía sau lưng mình, ngay sau đó bả vai nặng nề, nghiêng đầu thấy khuôn mặt mông lung của tiểu phản diện, mặt mày dữ tợn, một hàm răng trắng nhe ra như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Nàng giật thót mình.

“Hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng cho lão tử thì lão tử sẽ phá cửa hàng của ngươi!”

Trong lúc gào thét, trên trán hắn đã nổi lên một cục u bằng quả ổi.

Đỗ Tam Tư: “……”

Rốt cuộc phát hiện chính mình làm “chuyện tốt”, Đỗ Tam Tư lập tức thu hết tinh lực đang ở chỗ nữ chủ lại, co cẳng chạy, “Ta… ta, ta không cố ý!”

“Ngươi còn dám chạy?!” Đoạn Tam Lang tức điên, xắn tay áo muốn bắt người.

Bộ dáng hắn hung thần ác sát làm Đỗ Tam Tư nghĩ tới kết cục của nguyên thân trong sách, sắc mặt trắng nhợt, suýt nữa khuỵu chân xuống, theo bản năng chạy về phía nữ chủ.

Mặc kệ thế nào, một nữ chính trong sách vĩnh viễn là núi vàng tốt nhất để ôm!

“Ta không cố ý thật mà!” Đỗ Tam Tư run giọng nói.

Lạc Thanh Mai không kịp phòng ngừa, vừa hết tức ngực đã thấy Đỗ Tam Tư trốn sau lưng mình, nàng ngẩn ra một chút, lúc này, Đoạn Tam Lang với khuôn mặt nhăn nhó đã xông tới.

Lạc Thanh Mai sợ hắn chạm vào mình, nâng tay lên, lấy lại bình tĩnh nói, “Ngươi làm gì thế? Bắt nạt nữ nhân trước mặt mọi người sao?”



“Ta? Bắt nạt cô ta?!” Hắn âm trầm chỉ vào đầu mình, ngón tay tức giận đến mức run rẩy, “Ngươi nhìn kỹ đi, đây là ta bắt nạt cô ta sao? Ngươi mù à? Tránh ra!”

Lạc Thanh Mai xấu hổ, vết sưng xanh tím kia bị ánh hoàng hôn chiếu tới, quả thực khiến người khác không ngó lơ được.

“Ờ, người nọ cũng không cố ý, sao ngươi còn muốn đánh người chứ?”

Đời trước Lạc Thanh Mai cũng ương ngạnh kiêu ngạo, đời này chưa thể sửa tật xấu này ngay lập tức, nhưng biết sai vẫn không chịu lép vế, toàn thân mặc y phục hồng như phượng hoàng giương cánh đứng phòng thủ nghiêm ngặt.

Đỗ Tam Tư được bảo đảm, đứng sau lưng nữ chủ lẩm bẩm, “Đúng thế đúng thế, ta không cố ý, ta xin lỗi ngươi là được chứ gì.”

Đoạn Tam Lang cười khẩy, “Tránh ở sau lưng người khác để xin lỗi thì có bản lĩnh gì? Ngươi có giỏi đứng ra đây nói!”

“Ta không có bản lĩnh! Hứ!” Đỗ Tam Tư cây ngay không sợ chết đứng nói.

Đoạn Tam Lang: “……” Hắn không biết nói tiếp câu gì.

“Ta nói ngươi này, người ta đã xin lỗi ngươi, ngươi lại mắng người ta có không bản lĩnh, chẳng lẽ muốn đánh một trận với nàng ấy sao?” Lạc Thanh Mai đã sớm nghe nói Đoạn Nha nội này khinh nam bá nữ, ăn chơi trác táng không ai quản được, bây giờ quả nhiên tận mắt trông thấy.

May mắn bản thân mình thông minh nhanh trí, nhất định phải từ hôn!

“Ta đánh thì sao?” Đoạn Tam Lang ghét nhất bị người khác khiêu khích, thấy Đỗ Tam Tư né tránh mình như tránh bệnh truyền nhiễm, lửa giận càng bốc lên.

Đỗ Tam Tư sợ tới mức suýt xoa, kinh hoảng nói: “Đừng, mọi người đều là người trưởng thành, phải lấy lý lẽ thuyết phục lẫn nhau……”

Lạc Thanh Mai che chắn cho Đỗ Tam Tư, giống nữ chiến sĩ lườm hắn cười lạnh, “Trước mắt bao nhiêu người cũng dám đánh người? Hôm nay bổn cô nương cứ đứng đây đó, ngươi có bản lĩnh đánh một cái xem?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện