Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tối hôm qua Chu Chi Chi ngủ cùng thím, đệm lò xo vừa mềm vừa thoải mái, dựa gần thím thơm tho mềm mại, giống như ngủ bên cạnh mẹ vậy, nên cô bé định chạy đi tìm thím.
Chu Nghiêm Phong còn chưa nói gì, dì Điền đã tự giác ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: “Chi Chi ngoan, nếu cháu chiếm giường của thím rồi thì chú ngủ ở đâu đây, đi, ngủ với dì Điền nha!”
Dì Điền dỗ Chi Chi về phòng.
Chu Nghiêm Phong nhấc chân lên lầu, sau khi rửa mặt xong, anh đi ngang qua cửa phòng ngủ của Lục Mạn Mạn, bước chân dừng lại, ngón tay đặt lên tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở ra.
Lục Mạn Mạn đâu biết được rốt cuộc ông xã cho không của mình có về phòng hay không, vì thế cứ để cửa mở luôn, hôm nay bôn ba cả ngày trời ở bên ngoài, cơ thể cô đã mệt mỏi từ lâu, nằm trên giường mơ màng mà chẳng hay biết, khi đầu óc còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, cô thoáng giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông vừa mới rửa mặt xong, trên mặt trên tóc còn dính hơi ẩm ướt, càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, đẹp trai vô cùng của anh, nét mặt dịu dàng mà bắt mắt, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay với màu da khỏe mạnh, đường nét cơ bắp uyển chuyển, hai chân dài từng bước đi vào...
Tim Lục Mạn Mạn đập thình thịch, là cảm giác rung động, không được, Lục Mạn Mạn vội vàng kéo tư tưởng không cẩn thận say mê sắc đẹp của anh chồng mình về, sau đó... Giả vờ ngủ thì đã quá muộn rồi.
Khi cảm giác được ánh mắt anh chạm tới, Lục Mạn Mạn đã vô tình bốn mắt nhìn nhau, đối diện thẳng với anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm mà sắc bén, rõ ràng không chứa đựng cảm xúc gì, lại tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Lục Mạn Mạn muốn né tránh theo bản năng, nhưng trong nháy mắt, tính tình hiếu thắng kỳ quái của cô chủ nhà giàu đột ngột dâng lên, cứ vậy nhìn thẳng vào anh.
Ban đầu Chu Nghiêm Phong vốn đang bước đi về phía trước, bấy giờ bỗng nhiên dừng lại, anh đứng tại chỗ, tựa như vô tình mà nâng tay kéo cổ áo sơ mi: "Chưa ngủ à?"
Lời nói này thật vô nghĩa.
Dáng vẻ cô mở to đôi mắt tròn đen nhánh bây giờ, nhìn giống như đang ngủ sao? Lục Mạn Mạn phát hiện, hai người thật sự vẫn rất xa lạ.
Không khí vô cùng ngượng ngùng khó xử.
Nhớ tới khi cô nằm xuống, váy ngủ trượt lên, bây giờ bắp đùi nhẵn nhụi đang hoàn toàn phơi bày dưới mí mắt anh, ngón chân cô nhón lấy chiếc chăn mỏng mùa hè, vội vàng che lên, nói: "À... Sắp ngủ rồi."
Tầm mắt Chu Nghiêm Phong lơ đãng di chuyển theo động tác của cô, sau đó nhanh chóng thu lại.
Anh tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, tùy ý đặt trong ngăn tủ: "Ừm, vậy ngủ đi."
Nói xong, cằm hơi nhếch lên, một tay cởi nút áo sơ mi, chỉ chốc lát sau, thân trên của anh đã được cởi sạch sẽ!
Lục Mạn Mạn: "!!!”
Đây là đang định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao???
Lục Mạn Mạn nhìn lồng ngực rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, cơ ngực rắn chắc cùng thắt lưng mảnh khảnh hoàn hảo, cô tựa như bị đánh úp đột ngột, suýt chút nữa đã che ngực kêu lên thành tiếng.
Cô đã đoán được anh mặc quần áo thì gầy gò, cởi quần áo lại có da thịt, nhưng không ngờ dáng người lại xuất sắc đến vậy, còn xuất sắc hơn tưởng tượng của cô gấp trăm lần.
Tối hôm qua Chu Chi Chi ngủ cùng thím, đệm lò xo vừa mềm vừa thoải mái, dựa gần thím thơm tho mềm mại, giống như ngủ bên cạnh mẹ vậy, nên cô bé định chạy đi tìm thím.
Chu Nghiêm Phong còn chưa nói gì, dì Điền đã tự giác ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: “Chi Chi ngoan, nếu cháu chiếm giường của thím rồi thì chú ngủ ở đâu đây, đi, ngủ với dì Điền nha!”
Dì Điền dỗ Chi Chi về phòng.
Chu Nghiêm Phong nhấc chân lên lầu, sau khi rửa mặt xong, anh đi ngang qua cửa phòng ngủ của Lục Mạn Mạn, bước chân dừng lại, ngón tay đặt lên tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở ra.
Lục Mạn Mạn đâu biết được rốt cuộc ông xã cho không của mình có về phòng hay không, vì thế cứ để cửa mở luôn, hôm nay bôn ba cả ngày trời ở bên ngoài, cơ thể cô đã mệt mỏi từ lâu, nằm trên giường mơ màng mà chẳng hay biết, khi đầu óc còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, cô thoáng giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông vừa mới rửa mặt xong, trên mặt trên tóc còn dính hơi ẩm ướt, càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, đẹp trai vô cùng của anh, nét mặt dịu dàng mà bắt mắt, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay với màu da khỏe mạnh, đường nét cơ bắp uyển chuyển, hai chân dài từng bước đi vào...
Tim Lục Mạn Mạn đập thình thịch, là cảm giác rung động, không được, Lục Mạn Mạn vội vàng kéo tư tưởng không cẩn thận say mê sắc đẹp của anh chồng mình về, sau đó... Giả vờ ngủ thì đã quá muộn rồi.
Khi cảm giác được ánh mắt anh chạm tới, Lục Mạn Mạn đã vô tình bốn mắt nhìn nhau, đối diện thẳng với anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm mà sắc bén, rõ ràng không chứa đựng cảm xúc gì, lại tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Lục Mạn Mạn muốn né tránh theo bản năng, nhưng trong nháy mắt, tính tình hiếu thắng kỳ quái của cô chủ nhà giàu đột ngột dâng lên, cứ vậy nhìn thẳng vào anh.
Ban đầu Chu Nghiêm Phong vốn đang bước đi về phía trước, bấy giờ bỗng nhiên dừng lại, anh đứng tại chỗ, tựa như vô tình mà nâng tay kéo cổ áo sơ mi: "Chưa ngủ à?"
Lời nói này thật vô nghĩa.
Dáng vẻ cô mở to đôi mắt tròn đen nhánh bây giờ, nhìn giống như đang ngủ sao? Lục Mạn Mạn phát hiện, hai người thật sự vẫn rất xa lạ.
Không khí vô cùng ngượng ngùng khó xử.
Nhớ tới khi cô nằm xuống, váy ngủ trượt lên, bây giờ bắp đùi nhẵn nhụi đang hoàn toàn phơi bày dưới mí mắt anh, ngón chân cô nhón lấy chiếc chăn mỏng mùa hè, vội vàng che lên, nói: "À... Sắp ngủ rồi."
Tầm mắt Chu Nghiêm Phong lơ đãng di chuyển theo động tác của cô, sau đó nhanh chóng thu lại.
Anh tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, tùy ý đặt trong ngăn tủ: "Ừm, vậy ngủ đi."
Nói xong, cằm hơi nhếch lên, một tay cởi nút áo sơ mi, chỉ chốc lát sau, thân trên của anh đã được cởi sạch sẽ!
Lục Mạn Mạn: "!!!”
Đây là đang định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao???
Lục Mạn Mạn nhìn lồng ngực rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, cơ ngực rắn chắc cùng thắt lưng mảnh khảnh hoàn hảo, cô tựa như bị đánh úp đột ngột, suýt chút nữa đã che ngực kêu lên thành tiếng.
Cô đã đoán được anh mặc quần áo thì gầy gò, cởi quần áo lại có da thịt, nhưng không ngờ dáng người lại xuất sắc đến vậy, còn xuất sắc hơn tưởng tượng của cô gấp trăm lần.
Danh sách chương