“Tóm lại… em chỉ chướng mắt Lương Lỗi được sống tốt! Còn cả Hoàng Quảng Linh nữa! Bọn họ đã tạo thành đả kích mang tính hủy diệt cho tâm hồn non trẻ của em, khiến em phải chịu đau khổ mà tuổi này không nên chịu! Bọn họ đáng chết!”
Đả kích mang tính hủy diệt và đau khổ không thể chấp nhận, chỉ hy vọng bọn họ chết! Rốt cuộc Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh đã làm ra chuyện người và thần đều giận cỡ nào đối với Tiểu Lục!Chỉ nghĩ thôi mà đôi mắt của Lý Thành Năng đã tức đến đỏ ngầu rồi.
“Được được được, anh không hỏi, anh cũng không nói với người khác.” Tay của Lý Thành Năng giơ ra giữa không trung lại không biết nên an ủi từ đâu mới được, chỉ có thể hóa đau lòng thành tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Lục, em yên tâm, anh ba đồng ý với em, anh sẽ cho Phó Bạch làm giáo viên, anh không cho hai cái thứ đó được như ý! Đồ chó má! Nếu thật sự cho bọn họ làm giáo viên vậy không phải trẻ con ở đại đội chúng ta sẽ bị dạy hư hết hay sao?”
Lý Thanh Lê đợi chính là câu này, khóe miệng dưới lòng bàn tay nhếch lên một cười mỉm đã đạt được mục đích, nhưng chỉ chớp mắt đã vụt đi.
Cô Lưu thân yêu, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi!
Từ hôm nay, mời mọi người hãy gọi tôi là Lôi Phong!
Ôm mặt đi ra khỏi nhà Lý Thành Năng, hai bàn tay cuối cùng cũng hạ xuống, gương mặt trắng trẻo như trứng gà bóc không hề có khuyết điểm nào có dáng vẻ đã khóc đâu? Cô băng qua con đường lớn đi về phía tây, khi gần tới cửa nhà mình, cô lập tức dừng bước chân, đầu ngón tay mũm mĩm dính ít nước bọt chấm lên hai con mắt một trái một phải, cảm thấy không giống cho lắm lại cấu mình một phát, đôi mắt lập tức đỏ hoe. Sau đó cô hắng giọng, đột nhiên cất cao giọng khóc to, vừa khóc vừa lao vào nhà.
“Hu hu hu… cha ơi! Mẹ ơi! Hai người phải làm chủ cho con!”
Hai gia đình cậu hai Cam, cậu ba Cam ở phía sau nhà họ Lý đồng thời dỏng lỗ tai lên nghe: Ô kìa, nhà họ Lý cuối cùng cũng có trò hay lên sân rồi!
Trong nháy mắt Lý Thanh Lê đến cổng sân, cả gia đình lớn nhà họ Lý đồng loạt đứng chỉnh tề trước mặt cô, mỗi người cầm một xiên cừu, xẻng sắt, cái cuốc, chày gỗ, đập quần áo, dao thái đồ ăn, gậy xỏ giày, đũa trong tay…
Lý Thanh Lê: “?”
Bà Điêu cầm gậy xỏ giày trong tay: “Đây là vũ khí bản mệnh của mẹ!”
Ông Lý cầm đũa trong tay mơ mơ màng màng: “Cha… cha chọc thủng mũi nó!”
Lý Thanh Lê nghẹn cứng họng, nhưng một khi trò đã lên sân rồi không thể dừng lại giữa chừng, cô lập tức nhào vào trong lòng bà Điêu, suýt chút nữa khóc đến thở hổn hển.
“Mẹ ơi! Con mất mặt chết mất, con không muốn sống nữa!”
Bà Điêu đau lòng nước mắt “soạt soạt” chảy xuống: “Con ơi! Là ai bắt nạt con! Nói cho mẹ biết, cả gia đình lớn chúng ta sẽ tới cửa đấm chết nhà bọn nó! Cho dù người lớn hay là trẻ nhỏ, tất cả đều phải đánh một trận! Bằng không lại có lỗi với Tiểu Lục đã rơi nhiều nước mắt như vậy!”
Bốn anh em nhà họ Lý đều mang vẻ mặt nóng lòng muốn thử, trong đó cậu tư Lý gần đây bị chèn ép đến lợi hại nhất là to giọng nhất, mấy đứa nhỏ Lý Đại Bảo cũng có bộ dáng y chang, hưng phấn nhe hàm răng trắng tinh.
“Xông tới nhà nó!”
“Người lớn trẻ nhỏ đều phải đánh cho một trận đòn no!”
“Lớn giao lại cho cha, nữ giao cho mẹ, nhỏ giao lại cho bọn con!”
“Trong nhà xí thắp đèn… tìm cứt!”
Đám người nhà họ Lý nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê với ánh mắt sáng quắc, Lý Thanh Lê lại bưng gương mặt toàn nước miếng đột nhiên đứng thẳng người dậy, đầu ngón tay mũm mĩm chỉ thẳng vào đứa trẻ đen nhất trong đám người: “Chính là thằng oắt con Lý Nhị Bảo nó, mọi người mau đánh nó cho con!”
Lý Nhị Bảo chớp mắt: “?”
Vợ chồng cậu ba Lý: “?”
Những người khác: “?”
Chỉ có bà Điêu là không hề nghĩ ngợi, vung cái gậy xỏ giày khí thế hùng hổ đi về phía Lý Nhị Bảo.
“Thằng cháu trai khốn nạn nhà cháu! Buổi sáng đi làm không làm được việc, đi học thì không nghiêm túc, ăn cơm no cũng đói nhanh nhất! Lỗi lớn nhất của cháu chính là dám bắt nạt đến đầu cô út nhà cháu! Xem hôm nay bà già này dạy dỗ cháu thế nào, cho cháu biết cái gì gọi là đau, cái gì gọi là hối hận!”
Lý Nhị Bảo “oa” một tiếng định chạy, không ngờ bên người từ khi nào đã mọc ra một cái tay lập tức túm cánh tay của cậu bé lại.
Đả kích mang tính hủy diệt và đau khổ không thể chấp nhận, chỉ hy vọng bọn họ chết! Rốt cuộc Lương Lỗi và Hoàng Quảng Linh đã làm ra chuyện người và thần đều giận cỡ nào đối với Tiểu Lục!Chỉ nghĩ thôi mà đôi mắt của Lý Thành Năng đã tức đến đỏ ngầu rồi.
“Được được được, anh không hỏi, anh cũng không nói với người khác.” Tay của Lý Thành Năng giơ ra giữa không trung lại không biết nên an ủi từ đâu mới được, chỉ có thể hóa đau lòng thành tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Lục, em yên tâm, anh ba đồng ý với em, anh sẽ cho Phó Bạch làm giáo viên, anh không cho hai cái thứ đó được như ý! Đồ chó má! Nếu thật sự cho bọn họ làm giáo viên vậy không phải trẻ con ở đại đội chúng ta sẽ bị dạy hư hết hay sao?”
Lý Thanh Lê đợi chính là câu này, khóe miệng dưới lòng bàn tay nhếch lên một cười mỉm đã đạt được mục đích, nhưng chỉ chớp mắt đã vụt đi.
Cô Lưu thân yêu, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi!
Từ hôm nay, mời mọi người hãy gọi tôi là Lôi Phong!
Ôm mặt đi ra khỏi nhà Lý Thành Năng, hai bàn tay cuối cùng cũng hạ xuống, gương mặt trắng trẻo như trứng gà bóc không hề có khuyết điểm nào có dáng vẻ đã khóc đâu? Cô băng qua con đường lớn đi về phía tây, khi gần tới cửa nhà mình, cô lập tức dừng bước chân, đầu ngón tay mũm mĩm dính ít nước bọt chấm lên hai con mắt một trái một phải, cảm thấy không giống cho lắm lại cấu mình một phát, đôi mắt lập tức đỏ hoe. Sau đó cô hắng giọng, đột nhiên cất cao giọng khóc to, vừa khóc vừa lao vào nhà.
“Hu hu hu… cha ơi! Mẹ ơi! Hai người phải làm chủ cho con!”
Hai gia đình cậu hai Cam, cậu ba Cam ở phía sau nhà họ Lý đồng thời dỏng lỗ tai lên nghe: Ô kìa, nhà họ Lý cuối cùng cũng có trò hay lên sân rồi!
Trong nháy mắt Lý Thanh Lê đến cổng sân, cả gia đình lớn nhà họ Lý đồng loạt đứng chỉnh tề trước mặt cô, mỗi người cầm một xiên cừu, xẻng sắt, cái cuốc, chày gỗ, đập quần áo, dao thái đồ ăn, gậy xỏ giày, đũa trong tay…
Lý Thanh Lê: “?”
Bà Điêu cầm gậy xỏ giày trong tay: “Đây là vũ khí bản mệnh của mẹ!”
Ông Lý cầm đũa trong tay mơ mơ màng màng: “Cha… cha chọc thủng mũi nó!”
Lý Thanh Lê nghẹn cứng họng, nhưng một khi trò đã lên sân rồi không thể dừng lại giữa chừng, cô lập tức nhào vào trong lòng bà Điêu, suýt chút nữa khóc đến thở hổn hển.
“Mẹ ơi! Con mất mặt chết mất, con không muốn sống nữa!”
Bà Điêu đau lòng nước mắt “soạt soạt” chảy xuống: “Con ơi! Là ai bắt nạt con! Nói cho mẹ biết, cả gia đình lớn chúng ta sẽ tới cửa đấm chết nhà bọn nó! Cho dù người lớn hay là trẻ nhỏ, tất cả đều phải đánh một trận! Bằng không lại có lỗi với Tiểu Lục đã rơi nhiều nước mắt như vậy!”
Bốn anh em nhà họ Lý đều mang vẻ mặt nóng lòng muốn thử, trong đó cậu tư Lý gần đây bị chèn ép đến lợi hại nhất là to giọng nhất, mấy đứa nhỏ Lý Đại Bảo cũng có bộ dáng y chang, hưng phấn nhe hàm răng trắng tinh.
“Xông tới nhà nó!”
“Người lớn trẻ nhỏ đều phải đánh cho một trận đòn no!”
“Lớn giao lại cho cha, nữ giao cho mẹ, nhỏ giao lại cho bọn con!”
“Trong nhà xí thắp đèn… tìm cứt!”
Đám người nhà họ Lý nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Lê với ánh mắt sáng quắc, Lý Thanh Lê lại bưng gương mặt toàn nước miếng đột nhiên đứng thẳng người dậy, đầu ngón tay mũm mĩm chỉ thẳng vào đứa trẻ đen nhất trong đám người: “Chính là thằng oắt con Lý Nhị Bảo nó, mọi người mau đánh nó cho con!”
Lý Nhị Bảo chớp mắt: “?”
Vợ chồng cậu ba Lý: “?”
Những người khác: “?”
Chỉ có bà Điêu là không hề nghĩ ngợi, vung cái gậy xỏ giày khí thế hùng hổ đi về phía Lý Nhị Bảo.
“Thằng cháu trai khốn nạn nhà cháu! Buổi sáng đi làm không làm được việc, đi học thì không nghiêm túc, ăn cơm no cũng đói nhanh nhất! Lỗi lớn nhất của cháu chính là dám bắt nạt đến đầu cô út nhà cháu! Xem hôm nay bà già này dạy dỗ cháu thế nào, cho cháu biết cái gì gọi là đau, cái gì gọi là hối hận!”
Lý Nhị Bảo “oa” một tiếng định chạy, không ngờ bên người từ khi nào đã mọc ra một cái tay lập tức túm cánh tay của cậu bé lại.
Danh sách chương