Lý Thanh Lê một tay túm Lý Nhị Bảo, tay còn lại đặt lên gậy xỏ giày mà bà Điêu đang cầm, hai mắt đẫm lệ nói: “Mẹ, mẹ từng này tuổi rồi tâm trạng quá kích động sẽ không tốt…”
Vợ chồng cậu ba Lý đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“… Mẹ, mẹ cứ giao cái gậy xỏ giày đó cho con đi, dù sao sớm muộn gì con cũng sẽ kế thừa cái gậy xỏ giày đó, chuyện dạy dỗ Nhị Bảo này không cần mẹ ra tay, cứ giao lại cho con!”
Vợ chồng cậu ba Lý: “!”
Bà Điêu cảm động đến mức nước mắt tung bay: “Tiểu Lục của mẹ thật hiếu thuận! Ngay cả ra tay đánh người cũng sợ mẹ mệt…”
Nhà họ Lý vốn đang hừng hực tinh thần chuẩn bị đại chiến một trận to nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên không còn hứng thú nữa, mọi người ném đồ qua một bên, một người hai người tìm chỗ ngồi xuống xem trò hay.
Trong nháy mắt Lý Thanh Lê nhận được cây gậy xỏ giày, vợ chồng cậu ba Lý không để yên được nữa, kéo Lý Nhị Bảo ra sau, chắn trước người nó.
“Lý Tiểu Lục, em nói cho rõ ràng trước đã, Nhị Bảo nhà anh bắt nạt em thế nào?” Cậu ba Lý hỏi.
“Nhà chúng ta có mười đứa nhỏ, ngoại trừ Đại Bảo ra đứa nào nhìn thấy em mà không đi đường vòng, Nhị Bảo còn dám bắt nạt em sao? Em bắt nạt nó nghe còn hợp lý?” Chị ba Lý giống như gà mẹ bảo vệ gà con, trừng mắt lên nhìn Lý Thanh Lê.
Lý Nhị Bảo có cha mẹ chống lưng, lá gan cũng to hẳn lên, thò gương mặt đen nhẻm ra sau lưng chị ba Lý, lớn tiếng hét lên: “Con không bắt nạt cô út! Cô út đổ oan cho con! Cô chỉ tâm trạng không tốt muốn đánh con mà thôi!”
Ánh mắt của vợ chồng cậu ba Lý lập tức trở nên bất thiện.
Lý Thanh Lê đã sớm chuẩn bị sẵn bản thảo, lúc này nói chuyện cũng không vòng vo: “Đúng! Chính cái thằng oắt con nhà cháu, đánh một nghìn lần cô còn ngại không đủ!”
Cô quay sang nhìn về phía vợ chồng anh ba Lý, lớn tiếng nói: “Mới vừa rồi thôi em tới nhà anh họ ba một chuyến, vừa vào cửa đã bị cha ba nói cho một trận! Chị ấy nói gì, nói Nhị Bảo lại trộm đồ của Đại Nựu nhà chị ấy! Đây không phải lần đầu tiên rồi, cũng không phải lần thứ hai, anh ba chị ba, xin hỏi anh chị có nhớ là lần thứ mấy không?”
Cậu ba Lý bị nói mặt cũng ngượng ngùng, giở giọng điệu cũ rích ra nhai đi nhai lại: “Không phải Nhị Bảo còn nhỏ hay sao! Đợi nó lớn rồi hiển nhiên sẽ hiểu chuyện thôi.”
Chồng mình ở ngay bên cạnh cũng khiến lá gan của chị ba Lý to hơn nhiều, cao giọng phụ họa: “Đúng đó! Nhị Bảo là bé trai hiểu chuyện muộn, lấy đồ của người ta cũng là do thấy nó mới mẻ thôi.”
Giọng nói của cô ta lại đột nhiên nhỏ hơn một chút: “Làm cô út, người ta nói cháu trai mình không nói đỡ thì thôi lại còn muốn ra tay đánh Nhị Bảo, nào có chuyện như thế…”
Anh hai Lý xưa nay cùng một giuộc với anh ba Lý cũng gân cổ lên nói hộ :”Em gái, cách làm của em không đúng đắn rồi! Em vừa mới khóc cả nhà chúng ta không nói hai lời đã đòi lôi tên đó ra, cũng không hỏi ai đúng ai sai đã muốn đi tới cửa đánh nhau rồi! Đó là cái gì, là chúng ta là một gia đình! Cho dù em có sai hay không nhưng ai dám bắt nạt em chính là kẻ đó không đúng! Nhưng em nhìn lại em đi, Ngưu Chiêu Đệ mới nói em vài câu em đã trở về đòi đánh cháu trai mình! Em làm tổn thương anh ba và chị ba của em quá!”
Bà Điêu cũng hơi do dự, chủ yếu là bà ta và chị dâu phòng cả cũng chính là mẹ chồng của Ngưu Chiêu Đệ không hòa hợp, kéo theo không thích cả Lý Thành Năng và Ngưu Chiêu Đệ, vì cháu gái phòng cả nhà bọn họ mà đánh cháu trai nhà mình sao, bà ta kiêu ngạo cả đời cũng không thể chấp nhận chuyện này được!
Cho nên bà ta giữ Lý Thanh Lê lại: “Tiểu Lục, chúng ta đừng đánh Nhị Bảo, không phải chỉ là lấy một thứ đồ nhỏ thôi sao, chúng ta không thiếu, lát nữa tìm một cái mới đền cho nhà cô ta là được! Cùng lắm thì…”
Bà ta nhắm chặt mắt, bộ dáng đau lòng không có cách nào hít thở nổi: “Cùng lắm thì mẹ bỏ tiền!”
Cả gia đình chỉ có vợ chồng anh cả Lý là đứng ở một bên với vẻ khẩn trương, không tìm được chỗ tiện tham gia vào, anh ta mới bảo: “Chú ba, cũng không phải em gái thật sự muốn đánh Nhị Bảo, con bé chỉ tức Nhị Bảo lấy đồ của người ta, còn nữa, em là người làm cha, Nhị Bảo đã mười hai tuổi rồi, lấy đồ của người ta cũng không phải một lần hai lần nhưng lần nào em cũng nói nó vài câu không đau không ngứa, làm sao Nhị Bảo để trong lòng được? Sau này sẽ còn tái phạm nữa! Như vậy lớn lên kiểu gì?”
Vợ chồng cậu ba Lý đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“… Mẹ, mẹ cứ giao cái gậy xỏ giày đó cho con đi, dù sao sớm muộn gì con cũng sẽ kế thừa cái gậy xỏ giày đó, chuyện dạy dỗ Nhị Bảo này không cần mẹ ra tay, cứ giao lại cho con!”
Vợ chồng cậu ba Lý: “!”
Bà Điêu cảm động đến mức nước mắt tung bay: “Tiểu Lục của mẹ thật hiếu thuận! Ngay cả ra tay đánh người cũng sợ mẹ mệt…”
Nhà họ Lý vốn đang hừng hực tinh thần chuẩn bị đại chiến một trận to nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên không còn hứng thú nữa, mọi người ném đồ qua một bên, một người hai người tìm chỗ ngồi xuống xem trò hay.
Trong nháy mắt Lý Thanh Lê nhận được cây gậy xỏ giày, vợ chồng cậu ba Lý không để yên được nữa, kéo Lý Nhị Bảo ra sau, chắn trước người nó.
“Lý Tiểu Lục, em nói cho rõ ràng trước đã, Nhị Bảo nhà anh bắt nạt em thế nào?” Cậu ba Lý hỏi.
“Nhà chúng ta có mười đứa nhỏ, ngoại trừ Đại Bảo ra đứa nào nhìn thấy em mà không đi đường vòng, Nhị Bảo còn dám bắt nạt em sao? Em bắt nạt nó nghe còn hợp lý?” Chị ba Lý giống như gà mẹ bảo vệ gà con, trừng mắt lên nhìn Lý Thanh Lê.
Lý Nhị Bảo có cha mẹ chống lưng, lá gan cũng to hẳn lên, thò gương mặt đen nhẻm ra sau lưng chị ba Lý, lớn tiếng hét lên: “Con không bắt nạt cô út! Cô út đổ oan cho con! Cô chỉ tâm trạng không tốt muốn đánh con mà thôi!”
Ánh mắt của vợ chồng cậu ba Lý lập tức trở nên bất thiện.
Lý Thanh Lê đã sớm chuẩn bị sẵn bản thảo, lúc này nói chuyện cũng không vòng vo: “Đúng! Chính cái thằng oắt con nhà cháu, đánh một nghìn lần cô còn ngại không đủ!”
Cô quay sang nhìn về phía vợ chồng anh ba Lý, lớn tiếng nói: “Mới vừa rồi thôi em tới nhà anh họ ba một chuyến, vừa vào cửa đã bị cha ba nói cho một trận! Chị ấy nói gì, nói Nhị Bảo lại trộm đồ của Đại Nựu nhà chị ấy! Đây không phải lần đầu tiên rồi, cũng không phải lần thứ hai, anh ba chị ba, xin hỏi anh chị có nhớ là lần thứ mấy không?”
Cậu ba Lý bị nói mặt cũng ngượng ngùng, giở giọng điệu cũ rích ra nhai đi nhai lại: “Không phải Nhị Bảo còn nhỏ hay sao! Đợi nó lớn rồi hiển nhiên sẽ hiểu chuyện thôi.”
Chồng mình ở ngay bên cạnh cũng khiến lá gan của chị ba Lý to hơn nhiều, cao giọng phụ họa: “Đúng đó! Nhị Bảo là bé trai hiểu chuyện muộn, lấy đồ của người ta cũng là do thấy nó mới mẻ thôi.”
Giọng nói của cô ta lại đột nhiên nhỏ hơn một chút: “Làm cô út, người ta nói cháu trai mình không nói đỡ thì thôi lại còn muốn ra tay đánh Nhị Bảo, nào có chuyện như thế…”
Anh hai Lý xưa nay cùng một giuộc với anh ba Lý cũng gân cổ lên nói hộ :”Em gái, cách làm của em không đúng đắn rồi! Em vừa mới khóc cả nhà chúng ta không nói hai lời đã đòi lôi tên đó ra, cũng không hỏi ai đúng ai sai đã muốn đi tới cửa đánh nhau rồi! Đó là cái gì, là chúng ta là một gia đình! Cho dù em có sai hay không nhưng ai dám bắt nạt em chính là kẻ đó không đúng! Nhưng em nhìn lại em đi, Ngưu Chiêu Đệ mới nói em vài câu em đã trở về đòi đánh cháu trai mình! Em làm tổn thương anh ba và chị ba của em quá!”
Bà Điêu cũng hơi do dự, chủ yếu là bà ta và chị dâu phòng cả cũng chính là mẹ chồng của Ngưu Chiêu Đệ không hòa hợp, kéo theo không thích cả Lý Thành Năng và Ngưu Chiêu Đệ, vì cháu gái phòng cả nhà bọn họ mà đánh cháu trai nhà mình sao, bà ta kiêu ngạo cả đời cũng không thể chấp nhận chuyện này được!
Cho nên bà ta giữ Lý Thanh Lê lại: “Tiểu Lục, chúng ta đừng đánh Nhị Bảo, không phải chỉ là lấy một thứ đồ nhỏ thôi sao, chúng ta không thiếu, lát nữa tìm một cái mới đền cho nhà cô ta là được! Cùng lắm thì…”
Bà ta nhắm chặt mắt, bộ dáng đau lòng không có cách nào hít thở nổi: “Cùng lắm thì mẹ bỏ tiền!”
Cả gia đình chỉ có vợ chồng anh cả Lý là đứng ở một bên với vẻ khẩn trương, không tìm được chỗ tiện tham gia vào, anh ta mới bảo: “Chú ba, cũng không phải em gái thật sự muốn đánh Nhị Bảo, con bé chỉ tức Nhị Bảo lấy đồ của người ta, còn nữa, em là người làm cha, Nhị Bảo đã mười hai tuổi rồi, lấy đồ của người ta cũng không phải một lần hai lần nhưng lần nào em cũng nói nó vài câu không đau không ngứa, làm sao Nhị Bảo để trong lòng được? Sau này sẽ còn tái phạm nữa! Như vậy lớn lên kiểu gì?”
Danh sách chương