Lý Thành Năng ở bên ngoài đi nhà xí trở về, vừa đi vào nhà vừa kéo dây chun quần, thắt lưng còn chưa thắt xong đã nhìn thấy trong sân có thêm một người nữa, mà người này còn đang trừng to đôi mắt trong veo nhìn anh ta…
Lý Thành Năng ngại đến mức gương mặt đen đỏ bừng, vội vàng quay người, sau khi thắt dây xong lại quay người lại, trở về hình tượng đại đội trưởng quang minh chính đại.
Lý Thanh Lê lén bĩu môi, chẳng trách các cô gái và mấy cô vợ ở đại đội đều thích bộ dáng sạch sẽ khoan khoái của Phó Bạch, cô vừa từ ký túc xá thanh niên bước ra bây giờ lại đối diện với bộ dáng thịt khô già còn chưa thắt xong dây buộc quần, trong tóc còn lẫn cỏ rơm của anh họ ba, đột nhiên có hơi ghét bỏ.
Lời đó nói thế nào ấy nhỉ, người so với người tức muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném đi.
“Tiểu Lục, ánh mắt đó của em là sao?” Lý Thành Năng kéo vạt áo sơ mi sợi tổng hợp, bản thân cảm thấy chỉ có hai chữ: Hoàn hảo.
Lý Thanh Lê như tỉnh lại từ trong mơ, bước qua túm cánh tay của Lý Thành Năng: “Không có gì không có gì? Vừa rồi chị ba nói Nhị Bảo lại gây chuyện nên em đang tức giận thôi! Anh ba, chúng ta đi vào nhà chính ngồi, em có việc tìm anh!”
Lý Thành Năng bị cô kéo đi, ngón tay không nhịn được chỉ vào cô: “Lại không có chuyện tốt!”
Lý Thanh Lê trực tiếp ấn anh ta lên ghế ngồi, còn mình chuyển một cái ghế tới ngồi đối diện cách anh ta không xa, lúc này mới nói: “Anh ba, cô Lưu sắp lên đại học Công Nông Binh rồi, anh dự định chọn ai bù vào vị trí giáo viên của cô ta? Anh thấy em được không?”
Gương mặt mượt mà như mặt ngọc của cô vô cùng nghiêm túc.
Lý Thành Năng ngây người trong hai giây đột nhiên vỗ đùi cười nghiêng ngả, thật lâu vẫn chưa dừng lại được, toàn bộ sân đều là tiếng cười điên cuồng của anh ta.
“Há há há há há….”
Lý Thanh Lê: “…” Tuy rằng muốn làm giáo viên chỉ là giả nhưng tâm trạng tức giận của em là thật đó! Tức thật!
Vẻ mặt của Lý Thanh Lê lạnh lùng: “Anh ba, anh còn cười nữa em sẽ đi ra ngoài đào ít giun nhét vào mồm anh đấy.”
Lý Thành Năng phất tay: “Ôi chao, thật ra… anh ba cũng không cố tình, thật sự không thể nhịn được! Anh không cười, không cười nữa!”
Trong lòng Lý Thành Năng xây dựng tâm lý nửa ngày, cuối cùng cũng không cười nữa, chỉ có khóe miệng vẫn thi thoảng co rút một cái.
“Tiểu Lục này, cho dù anh là anh ba của em nhưng trước hết anh cũng là đại đội trưởng của đại đội chúng ta, em đã học cấp ba, không sai nhưng bản thân em cũng nói khi học cấp ba ngày nào cũng ngủ, không học được gì cả. Điểm này em không bằng thanh niên trí thức người ta. Nếu như anh thật sự sắp xếp cho em đến trường học làm giáo viên. Người ở đại đội chúng ta hẳn sẽ có ý kiến! Tuy rằng anh là đại đội trưởng nhưng anh cũng không thể đối nghịch với nhân dân! Em nói có đúng không?”
Lý Thanh Lê chống gương mặt tròn xoe, đôi môi hồng hào vểnh lên nói với vẻ không vui: “Em mặc kệ, dù sao em không thể cho Hoàng Quảng Linh được như ý! Cô ta vui rồi em cũng không vui!”
Lý Thành Năng vỗ đùi một cái: “Hóa ra em vì cô ta hả? Trong tốp thanh niên trí thức này người đã từng học qua cấp ba cũng chỉ có Lưu Ngọc Hân, Lương Lỗi, Phó Bạch, Hoàng Quảng Linh, Đường Nhã, cho dù Hoàng Quảng Linh không được, Đường Nhã không muốn làm, vậy không phải vẫn còn Lương Lỗi hay sao? Nhìn bộ dáng đó của em ngược lại cứ như thể Hoàng Quảng Linh lên làm giáo viên đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi ấy!”
Lý Thanh Lê buột miệng thốt lên: “Lương Lỗi không được!”
“Tại sao không được?”
Lý Thanh Lê lại không hề dự báo trước hai tay che mặt, khóc “hu hu hu.”
Thiệt tình, cô khóc nhưng chỉ là giả bộ thôi.
Lý Thành Năng lại không biết cô giả bộ, lập tức tay chân luống cuống, đầu to gấp hai: “Sao thế? Đang yên lành khóc cái gì?”
Giọng nói của Lý Thanh Lê ồm ồm: “Lương Lỗi anh ta… Lương Lỗi anh ta… tóm lại anh ba, chuyện tốt gì cũng đừng nghĩ cho anh ta, loại người như anh ta, loại nhân phẩm đó hoàn toàn không xứng!”
Sắc mặt của Lý Thành Năng khó coi hẳn đi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Lục, có phải Lương Lỗi… đã làm chuyện có lỗi gì với em hay không?”
Lý Thanh Lê khóc càng lớn tiếng hơn: “Hu hu hu… anh ba, nếu như anh muốn tốt cho em thì đừng hỏi, em cũng không muốn nói gì cả!” Vì không bịa ra được đó.
“… Cũng không cho phép anh nói cho người thứ ba, bằng không em dứt khoát nhảy xuống sông Tiểu Vượng cho rồi!” Bị vạch trần thật sự phải nhảy sông mất.
Lý Thành Năng ngại đến mức gương mặt đen đỏ bừng, vội vàng quay người, sau khi thắt dây xong lại quay người lại, trở về hình tượng đại đội trưởng quang minh chính đại.
Lý Thanh Lê lén bĩu môi, chẳng trách các cô gái và mấy cô vợ ở đại đội đều thích bộ dáng sạch sẽ khoan khoái của Phó Bạch, cô vừa từ ký túc xá thanh niên bước ra bây giờ lại đối diện với bộ dáng thịt khô già còn chưa thắt xong dây buộc quần, trong tóc còn lẫn cỏ rơm của anh họ ba, đột nhiên có hơi ghét bỏ.
Lời đó nói thế nào ấy nhỉ, người so với người tức muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném đi.
“Tiểu Lục, ánh mắt đó của em là sao?” Lý Thành Năng kéo vạt áo sơ mi sợi tổng hợp, bản thân cảm thấy chỉ có hai chữ: Hoàn hảo.
Lý Thanh Lê như tỉnh lại từ trong mơ, bước qua túm cánh tay của Lý Thành Năng: “Không có gì không có gì? Vừa rồi chị ba nói Nhị Bảo lại gây chuyện nên em đang tức giận thôi! Anh ba, chúng ta đi vào nhà chính ngồi, em có việc tìm anh!”
Lý Thành Năng bị cô kéo đi, ngón tay không nhịn được chỉ vào cô: “Lại không có chuyện tốt!”
Lý Thanh Lê trực tiếp ấn anh ta lên ghế ngồi, còn mình chuyển một cái ghế tới ngồi đối diện cách anh ta không xa, lúc này mới nói: “Anh ba, cô Lưu sắp lên đại học Công Nông Binh rồi, anh dự định chọn ai bù vào vị trí giáo viên của cô ta? Anh thấy em được không?”
Gương mặt mượt mà như mặt ngọc của cô vô cùng nghiêm túc.
Lý Thành Năng ngây người trong hai giây đột nhiên vỗ đùi cười nghiêng ngả, thật lâu vẫn chưa dừng lại được, toàn bộ sân đều là tiếng cười điên cuồng của anh ta.
“Há há há há há….”
Lý Thanh Lê: “…” Tuy rằng muốn làm giáo viên chỉ là giả nhưng tâm trạng tức giận của em là thật đó! Tức thật!
Vẻ mặt của Lý Thanh Lê lạnh lùng: “Anh ba, anh còn cười nữa em sẽ đi ra ngoài đào ít giun nhét vào mồm anh đấy.”
Lý Thành Năng phất tay: “Ôi chao, thật ra… anh ba cũng không cố tình, thật sự không thể nhịn được! Anh không cười, không cười nữa!”
Trong lòng Lý Thành Năng xây dựng tâm lý nửa ngày, cuối cùng cũng không cười nữa, chỉ có khóe miệng vẫn thi thoảng co rút một cái.
“Tiểu Lục này, cho dù anh là anh ba của em nhưng trước hết anh cũng là đại đội trưởng của đại đội chúng ta, em đã học cấp ba, không sai nhưng bản thân em cũng nói khi học cấp ba ngày nào cũng ngủ, không học được gì cả. Điểm này em không bằng thanh niên trí thức người ta. Nếu như anh thật sự sắp xếp cho em đến trường học làm giáo viên. Người ở đại đội chúng ta hẳn sẽ có ý kiến! Tuy rằng anh là đại đội trưởng nhưng anh cũng không thể đối nghịch với nhân dân! Em nói có đúng không?”
Lý Thanh Lê chống gương mặt tròn xoe, đôi môi hồng hào vểnh lên nói với vẻ không vui: “Em mặc kệ, dù sao em không thể cho Hoàng Quảng Linh được như ý! Cô ta vui rồi em cũng không vui!”
Lý Thành Năng vỗ đùi một cái: “Hóa ra em vì cô ta hả? Trong tốp thanh niên trí thức này người đã từng học qua cấp ba cũng chỉ có Lưu Ngọc Hân, Lương Lỗi, Phó Bạch, Hoàng Quảng Linh, Đường Nhã, cho dù Hoàng Quảng Linh không được, Đường Nhã không muốn làm, vậy không phải vẫn còn Lương Lỗi hay sao? Nhìn bộ dáng đó của em ngược lại cứ như thể Hoàng Quảng Linh lên làm giáo viên đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi ấy!”
Lý Thanh Lê buột miệng thốt lên: “Lương Lỗi không được!”
“Tại sao không được?”
Lý Thanh Lê lại không hề dự báo trước hai tay che mặt, khóc “hu hu hu.”
Thiệt tình, cô khóc nhưng chỉ là giả bộ thôi.
Lý Thành Năng lại không biết cô giả bộ, lập tức tay chân luống cuống, đầu to gấp hai: “Sao thế? Đang yên lành khóc cái gì?”
Giọng nói của Lý Thanh Lê ồm ồm: “Lương Lỗi anh ta… Lương Lỗi anh ta… tóm lại anh ba, chuyện tốt gì cũng đừng nghĩ cho anh ta, loại người như anh ta, loại nhân phẩm đó hoàn toàn không xứng!”
Sắc mặt của Lý Thành Năng khó coi hẳn đi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Lục, có phải Lương Lỗi… đã làm chuyện có lỗi gì với em hay không?”
Lý Thanh Lê khóc càng lớn tiếng hơn: “Hu hu hu… anh ba, nếu như anh muốn tốt cho em thì đừng hỏi, em cũng không muốn nói gì cả!” Vì không bịa ra được đó.
“… Cũng không cho phép anh nói cho người thứ ba, bằng không em dứt khoát nhảy xuống sông Tiểu Vượng cho rồi!” Bị vạch trần thật sự phải nhảy sông mất.
Danh sách chương