Nhiễm Mặc Phong nằm ở trên giường, giật nhẹ người đang lo lắng ở trước mặt, nó lên tiếng: “Phụ vương, con không đau.” Đêm qua, mắt của nó lại đau, lần này so với mấy lần trước đau hơn rất nhiều. Cả đêm qua, trong quân doanh đều có thể nghe thấy tiếng rống giận của Nhiễm Mục Lân đối với quân y.

“Phụ vương phái người đi kinh thành mời Tiết Kì đến đây.” Nhiễm Mục Lân đứng dậy muốn đi gọi người, lại bị đứa con kéo lại.

“Phụ vương, con không đau.” Không cho phụ vương đi, Nhiễm Mặc Phong dụi dụi mắt, làm cho phụ vương tin tưởng nó thật sự không đau. Từ sau cái lần ở trong mộng nhìn thấy Tranh, nó liền cảm thấy ánh mắt bị đau có liên quan đến thân thế của nó, bởi vì sau mỗi lần đau, nó có thể nhìn xa thêm một chút.

Nhiễm Mục Lân nhăn mày thành chữ “Xuyên”, chòm râu trên má cùng khóe mắt mỏi mệt biểu lộ ra hắn một đêm không ngủ cùng khẩn trương. Đau ở người con, là đau ở trong tim hắn, nhất là khi con ẩn nhẫn nỗi đau, lại càng làm cho hắn đau lòng vạn lần.

Lại giật nhẹ phụ vương, Nhiễm Mặc Phong muốn phụ vương nằm xuống. Nhiễm Mục Lân ôm con nằm xuống, không ngừng hôn lên đôi mắt cùng hai gò má của con. Hắn có loại cảm giác vô lực thật sâu, mỗi lần con chịu đau đớn, hắn đều bất lực.

Đồng dạng là một đêm không thể ngủ được, Nhiễm Mặc Phong chống đỡ hết nổi, nằm ở trong lòng phụ vương dần dần thiếp đi. Nhiễm Mục Lân sửa kín chăn lại cho con, rồi nhắm mắt lại, tính toán cùng con ngủ trước một giấc, sau đó mới phái người đi kinh thành “bắt người”.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Nhiễm Mục Lân cảm thấy mình không thể động đậy. Hắn miễn cưỡng mở to mắt, liền lọt vào trong tầm mắt là một hình ảnh làm cho trong lòng hắn hoảng sợ. Không trung âm trầm bao phủ lên chiến trường sát khí tận trời. Ngựa chiến thét dài, binh sĩ không ngừng ngã xuống, còn có đầu, tay chân rơi rụng đầy mặt đất. Máu loãng chảy thành vô số con sông nhỏ, tiếng hô xung phong liều chết vang tận trời cao cùng tiếng binh khí va chạm nhau ở một nơi gần đó. Hết thảy trước mắt đều nói cho Nhiễm Mục Lân biết, bản thân hắn đang đứng trên chiến trường.

Không đúng, hắn đang ôm con ngủ a, làm sao tới chiến trường, huống chi căn bản hiện tại không có chiến tranh! Nhiễm Mục Lân hướng chung quanh nhìn nhìn, muốn tìm hiểu nguyên do trong đó. Sống ở biên quan nhiều năm làm cho hắn từ trong rung động lúc ban đầu rất nhanh tỉnh táo lại, hắn không rõ vì sao mình đột nhiên lại tới nơi này, nhưng trước tiên hắn cần tìm một nơi an toàn, rồi mới tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

“Giết!”

“Giết!”

“Giết chết Quỷ tướng!”

Đột nhiên có người hô lên, tiếp theo vô số người gọi theo. Nhiễm Mục Lân lúc này mới phát hiện mọi người đều chạy về phía trung gian, thậm chí có rất nhiều người chạy vượt qua bên người hắn, nhưng không có một người nhìn đến hắn.

Nhiễm Mục Lân rốt cuộc nhịn không được mà rùng mình mấy cái, hắn đã chết sao? Nơi này là nơi nào, sao vậy hắn lại ở chỗ này? “Giết chết Quỷ tướng! Bảo hộ Hoàng Thượng!”

“Giết chết Quỷ tướng! Bảo hộ Hoàng Thượng!”

Bên tai là một tiếng hô giết chết Quỷ tướng, nhưng Nhiễm Mục Lân không có lòng hiếu kỳ nhìn người nọ là ai. Hắn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, theo trong đám binh sĩ chen chúc đi lên, chung quanh tìm kiếm thân ảnh đứa con. Hắn vô duyên vô cớ tới nơi này, còn con hắn đâu? có ở chỗ này không?

“Phong Nhi! Phong Nhi!”

Không để ý nguy hiểm bị phát hiện, Nhiễm Mục Lân lớn tiếng gọi, không ai nghe cả, càng không ai phát hiện hắn, mọi người đều chạy về phía phía trước, hô to ‘giết chết Quỷ tướng’.

Cái này làm cho Nhiễm Mục Lân đang “lo lắng run sợ” “lòng nóng như lửa đốt” thoáng an tâm một chút. Những người này căn bản nhìn không thấy hắn! Nhưng trong lòng hắn lại toát ra hàn ý nhè nhẹ, vì sao hắn lại ở chỗ này, không phải hắn vừa mới ôm con ngủ sao? Nhìn lung tung quanh mình làm cho Nhiễm Mục Lân dần dần không thể bình tĩnh, nhất là khi hắn tìm không thấy con.

Nhiễm Mục Lân kiễng mủi chân, muốn từ giữa hàng ngàn hàng vạn binh sĩ đứng san sát nhau này tìm được đường ra, tìm một vòng, hắn phát hiện được một chỗ hổng, vội vàng chạy tới. Lúc này, tiếng gầm lên giận dữ cũng không quá xa truyền đến, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, tiếp theo sợ ngây người.

Người kia là..... Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy chỗ ngực có gió lạnh xuyên qua. Bị mọi người vây đổ chém giết không phải là quân đội gì, mà là một người. Trên người người nọ dính đầy vết máu cùng bùn đất, đã nhìn không ra diện mạo vốn có của y. Búi tóc vì chém giết mà tản ra, tóc dài cũng dính đầy máu loãng xõa lên trên áo giáp rách của y.

Y cầm một cây đại đao, phàm là người đến gần người y đều bị y chém thành mấy khối. Sau khi y giết chết thêm một người nữa, những người chung quanh trở nên hoảng sợ lui về sau hai bước, thế nhưng lập tức có người hét lên: “Giết chết Quỷ tướng, bảo hộ Hoàng Thượng!” Rồi bọn họ lại cùng nhau vọt lên, múa may binh khí trong tay.

“Người giết chết Quỷ tướng, phong làm dũng sĩ!”

“Người giết chết Quỷ tướng, được vạn lượng vàng, một tòa thành trì!”

Sau đó càng nhiều người kích động vọt lên, cho dù vô số người ngã xuống nhưng bọn họ vẫn bất chấp vọt lên, chỉ vì có thể thoát ly nô tịch, từ nay về sau vinh hoa phú quý. Đã quên mất người mà bọn họ muốn giết chính là Đại tướng quân của bọn họ.

“Phốc phốc......”

Nam tử được xưng là Quỷ tướng vững như Thái Sơn mà đứng ở nơi đó, uy lực của đại đao trong tay không hề yếu đi. Y không chút lưu tình mà chém giết những người xông lên muốn giết y, những bộ hạ này đã quên mất y đã từng đối xử tử tế với bọn họ như thế nào. Tất cả ân tình bất quá đều không thể vượt qua tiền tài cùng quyền thế.

“Tướng quân! Ngài đi mau đi! Không cần cứu chúng ta!”

Trên tường thành xa xa, có ba vị nam tử không có tứ chi, bị trói ở trên cây cột, bọn họ là bộ hạ thân tín nhất của người nọ, sau khi bọn họ cùng Tướng quân trợ giúp Quân vương lấy được giang sơn, thì liền bị giáng tội phản nghịch, dẫn tới họa diệt tộc.

Quỷ tướng giương mắt nhìn về phía bọn họ, trên mặt vẫn như vừa rồi vô cùng lạnh lùng. Có người nghĩ rằng y phân thần, muốn từ sau đánh lén, thì đã thấy đại đao trong tay y tựa như có ánh mắt mà hướng ra sau chém đứt người nọ.

“Tướng quân! Thuộc hạ biến thành quỷ, cũng sẽ vì ngài giải oan báo thù!”

“Tướng quân, thuộc hạ tình nguyện ngài là quỷ, cũng không nguyện lại nhìn thấy ngài ở trên nhân thế bị bọn họ khi nhục!”

“Tướng quân! Không cần lại tin lời Hoàng Thượng nói!”

Ba người trên tường thành sau khi hét xong, liền toàn bộ cắn lưỡi tự sát. Phía sau ba người là vài tên nam tử quần áo hoa lệ, thấy ba người tự sát, trên mặt bọn họ là kinh loạn, tiếp theo một người ở bên tai tên còn lại nói gì đó, sau đó ba xác chết không vẹn toàn bị hạ lệnh ném xuống tường thành.

Trên mặt Quỷ tướng từ đầu đến cuối đều không có nửa phần đau lòng, cho dù là bộ hạ chết thảm ở trước mặt y. Chính là con ngươi của y đỏ đến làm cho người ta kinh hãi, tràn ngập máu loãng. Y nhìn chằm chằm vào ba bộ hạ bị ném xuống kia, di chuyển bước chân.

Lấy một địch trăm không đủ để hình dung Quỷ tướng, binh sĩ vây quanh người y lên đến hàng ngàn. Con ngươi Quỷ tướng vẫn dừng ở trên ba xác chết kia, đại đao trong tay càng trở nên hung tợn nguy hiểm hơn, thậm chí đem một ít người chém thành những khối nhỏ. Căn bản không ai có thể tới gần y, Quỷ tướng – tướng quân đến từ Âm Phủ, làm sao người thường có thể đối kháng.

Nhiễm Mục Lân nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn đi theo phía sau Quỷ tướng, nhìn chằm chằm y, ngực đau nhức đến nổi làm cho hắn cơ hồ muốn chết đi.

Phong Nhi......

Hắn muốn vươn tay ôm lấy đứa con đang bị thương tích đầy mình, nhưng không cách nào chạm tới được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chậm rãi đi về phía ba người đã chết kia.

Quỷ tướng, Quỷ tướng, đó là con của hắn, là Phong Nhi của hắn! Cặp mắt vì phẫn nộ mà trở nên đỏ thẩm kia, trừ bỏ Phong Nhi của hắn, còn ai có thể có?

Nơi này đến tột cùng là nơi nào? Vì sao Phong Nhi lại biến thành như vậy? Vì sao bọn họ muốn giết Phong Nhi?! Nhiễm Mục Lân ngửa đầu nhìn những người đứng ở trên tường thành, hắn không quen biết bất kỳ ai trong số đó. Hình thức y bào của bọn họ không phải của Bắc Uyên, thậm chí cũng không thuộc về 5 nước còn lại kia. Hắn quay đầu lại cẩn thận nhìn Quỷ tướng, cặp mắt màu đỏ làm cho kẻ khác kinh sợ, đỏ thẩm trong mắt tựa như máu loãng từ giữa khuếch tán ra, không có bất luận người hay vật gì có thể phản chiếu vào đó.

Nhưng Nhiễm Mục Lân lại tinh tường phát hiện, y đang nhìn ba bộ hạ đã chết kia, trong mắt y đầy phẫn nộ vì bộ hạ chết thảm.

Chậm rãi đi đến dưới tường thành, Quỷ tướng cắm bả đao xuống đất, cúi người xuống.

“Bắn tên! Bắn chết hắn!” Có người hét to lên. Cung thủ sớm chuẩn bị tốt đồng thời bắn tên, tên bắn ra như mưa bay về phía Quỷ tướng.

“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân nhảy bổ lên che ở trước người Quỷ tướng, nhưng mưa tên bay xuyên qua thân thể hắn. “Phong Nhi!” Vội vàng quay đầu nhìn lại, Nhiễm Mục Lân sợ tới mức ‘hồn phi phách tán’. Mấy chục mũi tên đâm vào sau lưng Quỷ tướng, mà y lại không chút cảm giác vẫn cứ đem xác chết của ba bộ hạ đặt ở một bên tường, không cho bọn họ bị ngựa hoặc những binh sĩ kia đạp nát.

“Mau, mau, tiếp tục bắn tên! Giết hắn! Giết hắn!” Vẫn là người vừa nãy hô to, lại một trận mưa tên được bắn xuống, những binh sĩ ngoài thành vây giết Quỷ tướng thừa dịp trong tay y không có binh khí, liền vọt lên.

“Phong Nhi! Chạy mau!” Nhiễm Mục Lân vội hét lớn, phẫn nộ làm cho hắn mất bình tĩnh. Hắn cầm lấy trường đao trên mặt đất, nghĩ muốn giúp con ngăn cản địch nhân, thế nhưng hắn căn bản cầm không được, trường đao xuyên qua tay hắn.

Ngơ ngác nhìn hai tay của mình, Nhiễm Mục Lân hoang mang lo sợ. Con bị người khi dễ, hắn lại không giúp được con. Hắn phân không rõ đây là mộng hay là sự thật. Nếu là mộng, vì sao hết thảy lại rõ ràng đến như vậy, hắn ngửi được mùi tanh của máu, hắn nghe được thanh âm khi mũi tên xuyên vào thân thể con.

Ngay khi mọi người ở đây đều nghĩ rằng Quỷ tướng lần này chắc chắn phải chết, thì trên trời vang lên tiếng sấm rền, vài đạo lôi điện đánh xuống, đánh lên trên những người đang tới gần Quỷ tướng, đem bọn họ đốt cháy.

‘Oanh’, những binh sĩ khác liền bước lùi về sau mấy bước, có người hai chân như nhũn ra mà quỳ gối trên mặt đất, có người dập đầu gọi: “Quỷ tướng tha mạng, Diêm Vương gia tha mạng.”

‘Ba ba’, lại thêm vài đạo lôi quang, trên tường thành toát ra khói. Tên nam tử vừa rồi hô to phải giết chết Quỷ tướng suýt nữa bị bổ trúng, gã sợ tới mức tiểu ra quần, hai chân nhũn ra phải dựa vào người khác. Người ở trong hay ở ngoài tường thành đều bị lôi quang đánh xuống mà trở nên hỗn loạn, không còn ai dám hét lên ‘giết chết Quỷ tướng’ nữa, bọn họ đều bị hiện tượng lạ dọa cho sợ hãi, nhớ đến uy danh của Quỷ tướng, nhớ đến những đồn đãi về y, tất cả đều bỏ lại vũ khí, chạy trốn trối chết.

‘Ầm, ầm’, cuồng phong gào thét, gió lốc cuốn theo máu loãng phun đầy lên trên tường thành. Quỷ tướng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, y nhìn bộ hạ chết thảm, vươn tay cầm lấy bả đao.

“Quỷ tướng tha mạng! Tha......”

Những binh sĩ cách y gần nhất sợ tới mức tê liệt, thế nhưng bọn họ còn chưa nói xong, thì đầu cùng thân mình liền chia lìa. Ngước cặp mắt đỏ như máu làm cho người ta kinh sợ lên, Quỷ tướng chậm rãi đi về phía cửa thành. Tựa như Diêm Vương đòi mạng đến tử Địa Phủ, trong mắt y chảy ra máu loãng, y phải báo thù cho bộ hạ đã chết thảm.

“Đóng cửa thành! Mau đóng cửa thành!”

Rất nhiều người hét lên, ngay tại khi bọn họ vội vàng muốn đóng cửa thành, một cây đại đao chém thẳng tới cửa thành, tay của hai gã binh sĩ đang đóng cửa thành đều bị chém xuống. Quỷ tướng một tay đẩy cửa thành ra, cước bộ trầm ổn tiến vào. Những binh sĩ thủ thành khác sợ tới mức lùi về sau bỏ chạy, chẳng có ai lại dám ngăn cản y.

‘Ầm, ầm.’ Cuồng phong cuốn tung bụi đất, che khuất trời, che khuất đất, che khuất người. Mà quanh thân Quỷ tướng vẫn là gió êm sóng lặng, trừ bỏ máu loãng trên người y càng ngày càng nhiều.

Quỷ tướng bẻ gãy cán mũi tên trên người, cũng mặc kệ đầu mũi tên ở lại trong cơ thể, chậm rãi đi lên trên tường thành. Lôi quang càng không ngừng đánh xuống, hết thảy tựa hồ cũng sắp chấm dứt.

“Phong Nhi......” Nhiễm Mục Lân cúi đầu kêu lên tiếng, đây là Phong Nhi, là khi Phong Nhi trưởng thành. Nhưng đây cũng không phải là Phong Nhi, Phong Nhi của hắn sẽ không bị thương tổn, bị khi dễ như vậy.

“Quỷ, Quỷ tướng, là, là ý của Vương Hòa, trẫm, trẫm không muốn, muốn giết ngươi. Hắn nói, nói ngươi là quỷ nghiệt, sẽ cướp vương vị, sẽ, sẽi ăn thịt trẫm, nuốt tim, của trẫm, trẫm. Là Vương Hòa, không, không phải trẫm. Đừng, dừng lại, dừng lại.”

Người lúc nãy hạ lệnh bắn tên, giờ đây sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng thụt lui về phía sau, mà các đại thần ở phía sau gã cũng đồng dạng tê liệt, trong đó có cả Vương Hòa mà gã vừa nhắc đến.

Đại đao trong tay Quỷ tướng chậm rãi chỉ ngay trên cổ người nọ, người nọ sợ tới mức khóc lên.

“Đứng lên.” thanh âm Quỷ tướng không có một tia độ ấm.

“Đừng, Đừng.” Người nọ run lẩy bẩy đứng lên.

“Quỳ xuống.” Đao trong tay Quỷ tướng khoét một lỗ ở trên vai người nọ.

“A! A! Đau quá, đau quá! Dừng lại a!” Người nọ quỳ xuống, khóc kêu đứng lên.

“Dập đầu.” Lại thêm một cái lỗ hổng nữa, người nọ vội vàng dập đầu. Quỷ tướng lách thân mình ra, nhìn nhìn phía sau người nọ. Những người khác đều quỳ xuống, dùng sức dập đầu. Mà phương hướng bọn họ dập đầu chính là nơi Quỷ tướng đặt 3 xác chết của bộ hạ.

Bão cát đột nhiên dừng lại, mọi người đều nhìn thấy những người trên tường đang quỳ gối dập đầu trước mặt Quỷ tướng. Trong gió mang theo hơi thở tử vong, lôi điện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, người bị sét đánh chết vô số kể.

“A!”

Đột nhiên một tiếng hét thảm, một cái cánh tay của Hoàng Thượng bị Quỷ tướng chặt đứt. Gã đau đến nổi suýt nữa hôn mê, nhìn thấy cánh tay bị chặt xuống của mình, gã sợ tới mức hét ầm lêm. Nhưng Quỷ tướng không cho gã có cơ hội hôn mê, lại một đao chém xuống, một cánh tay khác của gã cũng bị chém đi. Hoàng Thượng đau đến hét không ra tiếng, trong mắt là hối hận, là tuyệt vọng trước khi chết.

Không giải thích, thậm chí cũng không cần hỏi – tại sao phải đối xử với y như thế? Quỷ tướng dùng phương thức người này đối đãi với ba người kia, để kết thúc tánh mạng của một Hoàng Thượng. Những binh sĩ có thể trốn liền trốn hết toàn bộ, không thể trốn thì chỉ có thể khẩn cầu, khẩn cầu Quỷ tướng có thể hạ thủ lưu tình.

“Quỷ tướng tha mạng! Tha mạng a! Là Hoàng Thượng, đều là Hoàng Thượng. Là Hoàng Thượng nói ngươi là quỷ, đánh chiếm thiên hạ, nhất định sẽ hại ngài ấy. Là Hoàng Thượng bảo ta nghĩ cách nói xấu ngươi mưu phản, là ý của Hoàng Thượng. Quỷ tướng tha mạng! Tha mạng!”

Vương Hòa ngày xưa hiên ngang phách lối, giờ đây quỳ gối trước mặt Quỷ tướng, đem tất cả sai lầm đổ hết lên trên người hoàng đế đã chết. Gã đã quên sự đắc ý khi ban chỉ xét nhà, đã quên ngày ngày ở bên tai Hoàng Thượng nói Quỷ tướng thế này, Quỷ tướng thế kia, nói y mặt như quỷ nghiệt, sẽ ăn thịt người, nuốt tim người, sẽ đoạt đi giang sơn của Hoàng Thượng, muốn Hoàng Thượng sớm ngày loại bỏ tên yêu nghiệt đó.

Quỷ tướng chờ gã nói xong tất cả, cũng không thèm liếc mắt nhìn gã một cái, đại đao trong tay vung lên kết liễu mạng gã y như kiểu đã làm với Hoàng Thượng. Những người còn lại, phàm là người ở trên tường thành nhìn 3 bộ hạ của y chết thảm, vô luận cầu xin tha thứ như thế nào, cũng đều bị Quỷ tướng chém đứt tứ chi, đá xuống tường thành. Chẳng qua xác chết của bọn họ so với ba người kia còn thảm hại hơn.

Ở trên tường thành nhìn xuống phía dưới. Con ngươi của Quỷ tướng càng thêm đỏ thẩm, một tia gió thổi phát qua đầu của y, lôi quang đánh xuống dừng ở bên người y.

Từ trên tường thành nhảy xuống, Quỷ tướng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Máu loãng thuận theo áo giáp của y chảy xuống, đó là miệng vết thương bị mũi tên bắn thủng. Quỷ tướng vẫn như cũ trầm ổn đi đến bên người ba vị bộ hạ, ném đao, khiêng bọn họ lên.

‘Lách tách.’ Những bụi cỏ, rừng cây gần đó đều bị lôi quang đánh cháy. Quỷ tướng nhìn nhìn chung quanh, rồi mới đi vào phía trong bụi cỏ.

“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân theo sát phía sau Quỷ tướng, hắn cực độ khủng hoảng, Phong Nhi muốn làm cái gì? Hắn muốn ngăn con lại, thế nhưng căn bản không được.

“Phong Nhi, mau dừng lại!” Nhiễm Mục Lân dùng hết toàn lực hét lên, hy vọng con có thể nghe được thanh âm của hắn. Tiếp đó hắn giương mắt lên, rồi ngây ngẩn cả người.

Con ngươi Quỷ tướng thay đổi, không còn là màu đỏ đáng sợ, mà biến thành dị sắc – mắt trái là màu đen sâu thẳm, mắt phải là màu đỏ bảo thạch. Hắn nhìn Quỷ tướng, phẫn nộ trong lòng tựa hồ biến mất, nhưng nhìn một đôi mắt như vậy, làm cho Nhiễm Mục Lân cảm nhận được một nỗi sợ hãi mà trước nay chưa từng có.

“Phong Nhi...... Phong Nhi......” Hắn kêu lên, kêu lên, nếu nói lúc nãy hắn chỉ hoài nghi người nọ có thể là con hắn, thì giờ phút này hắn chắc chắn khẳng định. Người có thể có đôi mắt hai màu này, chỉ có thể là con hắn!

Con ngươi dị sắc không có cảm xúc dao động gì, tĩnh lặng như nước. Y đi vào trong bụi cỏ đang cháy lớn, buông xác chết của ba vị bộ hạ xuống, rất nhanh, ngọn lửa liền vây quanh bọn họ.

“Phong Nhi, mau ra đây, Phong Nhi......” Nhiễm Mục Lân cũng lao vào, hắn vươn tay ôm lấy con, thế nhưng con không cảm nhận được hắn. Dưới đáy lòng hắn có một thanh âm không ngừng nói – người này không phải con hắn, thế nhưng tại sao tim hắn lại đau nhức như vậy?

Lửa cháy càng lúc càng lớn, Quỷ tướng cởi áo giáp, ném ra ngoài, rồi dùng tay áo lau đi vết máu loãng che khuất ánh mắt. Vết máu được lau đi liền hiện ra một gương mặt gầy ốm trắng bệch.

Y mệt mỏi ngồi xuống ở bên người bộ hạ, trông y lúc này thật cô tịch, thật bi thương. Nhiễm Mục Lân cũng ngồi xuống, hắn sờ lên mặt Quỷ tướng, trên mặt hắn chảy đầy nước mắt đau lòng.

Quỷ tướng lau sạch mặt cho bộ hạ, mím chặt môi, vài đạo lôi quang đánh xuống thảm cỏ cách nơi y không xa, lửa cháy mãnh liệt, nhưng y không định bước ra.

“Kiếp sau, không cần làm người.”

Bỗng nhiên, Quỷ tướng cúi đầu nhìn bộ hạ của mình nói một câu, rồi thấy y chau mày lại, tiếp theo lại chậm rãi buông ra. Máu loãng theo trong miệng y từ từ chảy xuống.

“Phong Nhi!” Ý thức được Quỷ tướng đang làm cái gì, Nhiễm Mục Lân nhảy bổ lên trước, tim gan như muốn nứt ra.

“Phong Nhi, Phong Nhi, có phụ vương, con còn có phụ vương! Phong Nhi, Phong Nhi!”

Vừa nãy Quỷ tướng đã cắn đứt đầu lưỡi của mình, bộ hạ của y là vì y mà chết, y sẽ bồi bọn họ một đoạn.

“Phong Nhi......” Tâm Nhiễm Mục Lân đau nhức đến độ hắn phải khóc thành tiếng, hắn vướn tay ôm lấy thân thể con đang từ từ ngã xuống, thế nhưng hắn chỉ ôm vào trống rỗng.

Ngã vào bên người bộ hạ, Quỷ tướng ngước mắt nhìn không trung. Tiếng sấm dừng lại, cuồng phong biến mất, âm trầm ở phía chân trời tựa hồ xuất hiện ánh nắng chiều. Quỷ tướng cứ nhìn như vậy, thẳng đến khi lửa lớn hoàn toàn bao phủ y, y mới từ từ khép lại đôi mắt đã mang đến cho y sự phản bội cùng ngờ vực vô căn cứ.

Nhiễm Mục Lân đứng ở trong đám cháy lớn, trơ mắt nhìn thân mình Quỷ tướng bị ngọn lửa cắn nuốt, cuối cùng biến thành bụi, bị gió thổi tán đi.

Kiếp sau, không cần làm người.

Nhiễm Mục Lân bi thống đau xót, hắn vô cùng cầu mong có người nói cho hắn – hết thảy những điều này chỉ là mộng, không phải kiếp trước của con, lại càng không phải kiếp này của con. Hắn không thể chịu đựng được, khi con hắn phải trải qua vận mệnh cực kỳ đau xót như thế.

“Phụ vương, phụ vương.”

Phong Nhi!

Nhiễm Mục Lân đột nhiên mở to mắt, rồi thở hồng hộc hồng hộc mà nhìn chằm chằm vào con, vẻ mặt đầy kinh sợ.

“Phụ vương?” Đỏ ửng xoay quanh nhanh chóng, Nhiễm Mặc Phong lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán phụ vương, thân mình nó gồng cứng ngắt.

Ngơ ngác nhìn đứa con ở trước mặt mình so với vừa nãy nhỏ bé hơn rất nhiều, Nhiễm Mục Lân không biết mình đã tỉnh hay vẫn còn đang mơ.

“Phụ vương.” Cất tiếng gọi phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nghĩ phụ vương bị bóng đè, nó đi xuống giường, rót cho phụ vương một chum trà nóng.

Phong Nhi gọi phụ vương.... Nhiễm Mục Lân giương mắt nhìn con chăm chú, rồi từ từ hoàn hồn, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Vừa rồi chính là mộng, là mộng.

“Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân bật người dậy, ôm chặt lấy người muốn xuống giường. Hắn vừa hôn con vừa gọi: “Phong Nhi, Phong Nhi.” Hù chết hắn, thật sự là hù chết hắn, hoàn hảo là mộng, là mộng.

Ngoan ngoãn để cho phụ vương hôn, Nhiễm Mặc Phong vươn tay ôm chặt lại phụ vương. Nó đoán không ra ác mộng như thế nào lại làm cho phụ vương sợ hãi như thế.

Vừa hôn vừa sờ con, qua một hồi lâu, tâm kinh hách quá độ của Nhiễm Mục Lân mới bình ổn trở lại. Thân hình nho nhỏ mềm mềm trong lòng hắn nói cho hắn biết vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, thế nhưng trong đầu hắn vẫn cứ lập đi lập lại hình ảnh Quỷ tướng không chút nào quyến luyến đối với nhân thế trước khi chết. Vì sao cứ nghĩ rằng người nọ cùng với con là một người?

“Phụ vương?” Áo lót của phụ vương đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, Nhiễm Mặc Phong nhịn không được hỏi.

“Phong Nhi, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì không tốt, con đều phải nhớ kỹ – mọi chuyện đều có phụ vương.” Tâm vẫn ẩn ẩn đau, Nhiễm Mục Lân không thể đem Quỷ tướng trở thành người ngoài, trực giác nói cho hắn biết – đó là con, là chuyện mà con đã trải qua.

“Phụ vương.” Chuyện không tốt? Nhiễm Mặc Phong dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, hai tay dùng sức ôm chặt phụ vương, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nó đều nhớ rõ phụ vương.

Khẽ hôn lên cổ con, Nhiễm Mục Lân phát hiện ra con đang rất buồn ngủ. Hắn nằm xuống, không dám buông con ra, mà dùng sức ôm chặt lấy con.

“Ngủ đi, Phong Nhi, phụ vương ở đây với con.”

“Phụ vương?” Phụ vương với nó sẽ sống mãi bên nhau.

Hôn lên mắt con, Nhiễm Mục Lân vỗ nhè nhẹ con. Nhiễm Mặc Phong miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, thấy phụ vương không có việc gì, liền trầm trầm ngủ, chỉ có ở trong lòng phụ vương, nó mới có thể an tâm mà ngủ say.

Nhiễm Mục Lân vẫn vỗ nhè nhẹ con, thẳng đến khi hô hấp của con trở nên vững vàng, hắn mới dừng lại. Hắn nhìn đứa con ngủ say, mà tâm vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

——

Từ từ mở mắt ra, Tranh nhìn về phía ‘gương nước’ ở trước mặt. Trên má phải hiện lên một mảng hoa văn, nhưng che lấp không được dung nhan tuyệt thế, hai tròng mắt như ngọc lưu ly, vô cùng trong sáng có thể nhìn thấu mọi thứ.

“Nguyệt Nhi?” Nam tử vẫn luôn canh giữ ở bên người hắn lên tiếng, có chút lo lắng.

Tranh ngẩng đầu, trong đôi mắt bảy màu phát ra vầng sáng lóng lánh.

“Phụ hoàng.”

Nam tử xoa lên đôi mắt của hắn, trong mắt là ý hỏi. Người này gần nhất luôn suy tư, y biết là vì Nanh, lại không biết Nanh gặp phải chuyện phiền toái gì, người này cũng không chủ động nói cho y biết.

Ánh mắt nam nhân kia nhìn Nanh, tựa như khi phụ hoàng nhìn hắn vậy, không hề có e ngại. Ánh sáng trong mắt Tranh tán loạn.

“Nguyệt Nhi, chuyện gì không thể nói cho phụ hoàng biết?” Nam tử hôn lên môi Tranh, dụ hống. Đã nhiều năm như thế, con báo con này vẫn cứ quật cường như vậy.

Tranh vẫn như trước không nói cho phụ hoàng biết, chỉ cất tiếng muốn phụ hoàng tiến vào mình. Mấy ngày nay, hắn vẫn vì chuyện của Nanh mà bận rộn, mặc dù mệnh cách của Nanh thay đổi, nhưng vẫn tràn ngập gian nguy. Nhưng hắn muốn cho mệnh cách của Nanh kết thúc tại kiếp này, cho dù là nghịch chuyển thiên mệnh (đi ngược ý trời).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện