Mặt trời lên cao, Tiết Kì vẫn chưa thức dậy, ngày thường vào canh giờ này hắn đã sớm khảy đàn hoặc là phẩm trà. Ngũ Hoa cung im ắng, nhóm người hầu ở bên ngoài vừa làm việc vừa nhỏ giọng tám chuyện, Vụ canh giữ ở ngoài cửa phòng, không cho bất luận kẻ nào quấy nhiễu đến người ở bên trong.

Hôm qua Tiết Kì khóc rất lâu nên cảm thấy rất mệt, vì vậy hôm qua hắn ngủ nhiều thêm một canh giờ. Sau khi tỉnh dậy hai mắt của hắn sưng phù, làm cho người nào đó không ngừng nhẹ giọng giải thích. Bên trong giường hôn ám, một gã nam tử tóc bạc trắng đang chống nửa người, nằm nghiên ở bên người Tiết Kì. Tiết Kì mặc một áo lót đơn màu trắng vẫn nằm ở trên giường vươn tay sờ sờ mặt y, trên mặt hắn là nụ cười mỉm từ sau khi tỉnh dậy chưa từng biến mất

“Cha.” Tiết Kì ôn nhu gọi, không còn dáng vẻ lạnh lùng của ngày thường, tựa hồ biến thành một người khác. Hắn chuyên chú nhìn nam tử, thương tâm của đêm qua đã không còn.

Nam tử đầu bạc – nghĩa phụ “Dịch” của Tiết Kì – vươn tay phải vòng qua Tiết Kì đặt ở gần cạnh giường, cũng đồng dạng chuyên chú nhìn hắn. Một đầu tóc bạc được vén ra sau vành tai để cho người nào đó có thể nhìn rõ y, mà dung nhan hiện ra vô cùng đáng sợ dễ làm cho người ta kinh hãi.

“Kì Nhi, để Vụ đem thức ăn tới?” Hỏi lần thứ 7, Dịch nhấc tay vén màn, muốn gọi Vụ.

“Không.” Giữ chặt tay Dịch, đôi mắt lóng lánh của Tiết Kì lộ ra chờ mong, “Cha, thư đâu?” Không quên người này còn nợ hắn bốn phong thư. (o.O)

Dịch vội vàng lấy từ dưới gối đầu ra 4 phong thư đã viết vào đêm qua: “Dưới gối.”

Tiết Kì nhận lấy thư, liền bỏ cha qua một bên, bắt đầu mở thư ra tỉ mỉ đọc. Cho dù người đã ở bên cạnh hắn, thế nhưng hắn vẫn đọc thư rất chăm chú, khi thì ngẩn người, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mi. Nội dung trong thư không phải vì người đã đến đây mà viết xúc tích ngắn gọn, vẫn như trước đây viết xuống những nhớ nhung vì xa cách ly biệt, cùng những chuyện xảy ra khi đang đi du ngoạn khắp nơi.

Hắn biết y cực kỳ yêu thương cùng nhớ mong hắn, lại không biết vì sao y vẫn kiên trì muốn đi xa, muốn bỏ lại một mình hắn mà chung quanh dạo chơi, có lẽ cảnh sắc dưới chân núi so với trên núi đẹp đẽ cùng hấp dẫn hơn đi, hoặc có lẽ hắn đối với y mà nói không bằng cuộc sống thú vị ở bên ngoài.

Y biết hắn ấm ức cùng luyến tiếc y, nhưng y không thể không đi. Cười của hắn, giận của hắn, oán của hắn, y đều thấy ở trong mắt, ghi tạc ở trong lòng, nhưng không thể nói, lại càng không dám nói.

Dùng gần nửa canh giờ để đọc xong tất cả thư, Tiết Kì sâu kín thở dài. Không có tiếp tục hỏi cha là vì chuyện gì mà trì hoãn, hắn xếp thư lại, đặt ở dưới gối đầu của mình.

“Tuyết rơi dày quá, cha đi sai đường.” Dịch không yên giải thích, nhưng nguyên nhân thật sự là y đến một nơi rất xa, lại không ngờ người này sẽ xuống núi, còn là tới Bắc Uyên cách Lâu Lan xa như vậy, chờ đến khi y thu được thư, thì đã quá muộn. Y không dám nói rõ sự thật cho người này biết, sợ người này oán y càng sâu.

Đột nhiên, có một ngón tay nhẹ xoa xoa mi tâm của Dịch, làm cho trái tim của y lập tức vọt lên tới cuốn họng.

“Đói bụng.” Tuy đói bụng nhưng người nào đó vẫn không có ý muốn ngồi dậy.

“Vụ!” Dịch hướng ra ngoài rống lên, khi người ở cửa tiến vào, y nói, “Mau đi chuẩn bị điểm tâm, ngọ thiện cho Kì Nhi.” Lúc này y mới phát giác đã sớm qua canh giờ dùng điểm tâm.

Vụ khom người, bước nhanh rời khỏi.

“Cha, con đói bụng.” Thực thích xem bộ dáng cha lo lắng cho mình, Tiết Kì ôm thắt lưng cha, lại nói.

Dịch lập tức khẩn trương vạn phần, nghĩ muốn xuống giường đi tìm cái gí đó cho Kì Nhi ăn, thế nhưng bàn tay để ở trên lưng y cũng không chịu buông ra, mà y lại không dám cầm lấy bàn tay đó bỏ xuống.

“Kì nhi, cha đi lấy thức ăn cho con.” Vì vội vàng chạy đi nên trên người y cơ hồ không còn lại chút lương khô nào, thậm chí hai ngày cuối cùng y chỉ uống nước để cầm hơi, mà cho dù có lương khô, y làm sao có thể để cho Kì Nhi ăn cái loại khô khan dở ẹc đó.

“Cha.” Tiết Kì vùi đầu vào hõm vai của nam tử, gây cho thân mình nam tử chấn động, tay phải y nâng lên, muốn ôm lấy người này, nhưng cuối cùng lại thả xuống.

“Kì Nhi ráng nhịn một chút, Vụ sẽ rất nhanh trở lại.” Ngửi lấy mùi hương thơm ngát phát ra từ cơ thể người này, con ngươi màu lam tím của Dịch tràn đầy thống khổ.

“Ân.” Tiết Kì nhẹ nhàng gật đầu, giấu đi u buồn trong mắt. Hắn có thể nhìn thấu người bên ngoài, lại nhìn không thấu người mình để ý nhất, nhìn không ra chuyện gì đã làm cho cha thống khổ nhiều năm.

“Cha, con không trở về Tố Sơn.”

Lời này vừa nói ra, nam tử đang được ôm bất ngờ thối người lui. Cặp mắt xinh đẹp tuyệt trần hơi hơi nhíu lại, người này sao lại thối lui bất chợt như vậy.

“Kì nhi?!” Mặt Dịch nháy mắt trở nên tái nhợt, trong đôi mắt tím chứa đầy khủng hoảng, “Vì sao không quay về?”

“Vì sao phải quay về?” Tiết Kì mẫn cảm nên đã nhận ra nỗi lòng cha biến hóa, nhưng hắn lại cực kỳ khó hiểu, tiếp theo hắn lại bồi thêm một câu, “Không muốn quay về.”

Dịch trợn to hai mắt, hai tay lại có chút run rẩy, y nhìn về phía chiếc khăn lụa ở bên cạnh gối nằm của Tiết Kì, ám ách hỏi: “Trong thư Kì Nhi nói con của Nhiễm Mục Lân bị bệnh, vậy bệnh đó rất khó giải quyết sao?” Là như thế này a, không phải là vì ai đó mà không muốn trở về đi.

Lắc đầu, cẩn thận xem xét sắc mặt của cha, trong đôi mắt long lanh chứa đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nói thật: “Mặc Phong là nằm mơ không phải bị bệnh, không cần con phải trị. Còn bệnh tim của Lạc Nhân, thì có chút phiền toái, trên người hắn thiếu vài phần sinh khí, con còn phải khám thêm vài lần nữa.”

“Lạc Nhân?” Là ai?! Màn che bay lên, nội tức của người nào đó bắt đầi hỗn loạn.

Sờ khuôn mặt tràn đầy vết sẹo của cha, Tiết Kì lên tiếng: “Cha?” Vì sao lại nổi giận? “Kì Nhi, nói cho cha biết Lạc Nhân kia là ai?” Vật tùy thân của Kì Nhi y đều biết rõ, cái khăn lụa kia không phải của Kì Nhi, là Kì nhi nhận được từ người khác!

“Tam tử của Nhiễm Mục Kì.” Thấy cha lại càng không vui, Tiết Kì nhắc nhở, “Cha......” Không được đối với hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, hắn không thích.

Chỉnh lại sắc mặt, Dịch vội vàng áp chế lửa giận trong lòng, tận lực phóng nhẹ thanh âm hỏi: “Sao Kì Nhi lại chữa bệnh cho tên Lạc Nhân nào đó?”

“Là Mặc Phong.” Giải thích đơn giản, Tiết Kì vỗ vỗ cha, làm cho cha nói vì sao nổi giận.

Trong mắt Dịch hiện lên gian nan khó khăn, y che dấu nói: “Cha, cha nghĩ rằng con không muốn quay về Tố Sơn.”

“Không muốn quay về.” Một câu lập lại của Tiết Kì làm cho lửa giận của Dịch không sao khống chế được. Con ngươi của y nháy mắt biến thành tím đậm, tóc bạc bay lên.

“Cha.” Không vui mà kêu lên một tiếng, nhưng không thể làm cho người nào đó tỉnh táo lại.

“Kì Nhi, con, không muốn quay về Tố Sơn?” Đó là nơi mà y với hắn sống cùng nhau, tuy y rời đi, nhưng người này tuyệt không thể rời đi!

Khuôn mặt nguyên bản đã cực kỳ đáng sợ, nháy mặt lại biến thành lệ quỷ, Vụ vừa bưng ngọ thiện vào phòng, thấy Dịch như thế lập tức quỳ rạp lên mặt đất, dập đầu, cả người phát run.

Trong 3 đại tiên nhân, năng lực của Dịch cực mạnh, cũng rất tàn nhẫn ngoan tuyệt, hơn nữa rất kiêu căng ngạo mạn. Lúc trước y chủ động nhận Tiết Kì làm nghĩa tử, cũng đối với hắn cực kỳ yêu thương, làm cho cả thế nhân ngạc nhiên kinh sợ ── “Dịch” cho tới nay đều là thần long ‘kiến thủ bất kiến vĩ’, nhưng lại cam nguyện bồi một đứa nhỏ ở trên Tố Sơn tu thân dưỡng tính. Nguyên do trong đó không ai biết được, quái lạ chính là ngay cả trong vương thất Lâu Lan cũng không ai biết được, mà mẫu hậu của Tiết Kì – Tĩnh Đức hoàng thái hậu cũng không bao giờ đề cập tới chuyện này, làm cho chuyện này càng tăng thêm vài phần thần bí.

Cái bàn trong phòng bị chân khí chấn thành mảnh nhỏ, mấy bộ trà cụ xinh đẹp mà Tiết Kì mới mua cũng bị hủy, bàn tay đặt ở trên lưng cha từ từ buông xuống, hắn nhìn không ra đến tột cùng vì sao cha lại nổi giận như vậy, trong lòng hắn là ủy khuất, là ấm ức, là không vui.

“Cha có thể rời đi, vì sao con không thể?” Cắn môi, không muốn nói ra nguyên nhân thật sự, Tiết Kì dời mắt đi, không nhìn cha nữa.

“Đi ra ngoài.” Thanh âm âm lãnh quỷ dị.

Vụ gập người ở trên mặt đất, lùi dần ra ngoài, đôi mắt của Tiết Kì đỏ lên.

“Con đói bụng.” Cha … không thương hắn.

“Kì nhi.” Ngón tay Dịch giống như bị đông cứng mà gian nan vươn ra nhẹ nhàng sờ lên dung nhan cực kỳ mỹ mạo kia, tựa như sợ chạm vào sẽ làm nó hỏng mất, lại mang theo cực độ ẩn nhẫn, “Con không muốn quay về Tố Sơn, nhưng con từng hứa với cha, sẽ không rời đi.”

Tiết Kì quay đầu lại, nhìn về phía gương mặt cực kỳ đáng sợ kia: “Con đói bụng.” Thanh âm đề cao. Trước đây, chỉ cần hắn nói đói, mặc kệ cha đang làm cái gì, cũng sẽ lập tức đút cơm cho hắn ăn.

“Kì nhi.... ” Trong mắt là cuồng loạn, là áp lực thống khổ. Yêu thương đối với người này đã xâm nhập huyết mạch y, làm cho y không kiềm chế được mà luôn muốn nhìn ngắm hắn. Gian nan luyến tiếc rút tay về, y xuống giường, đi lấy thức ăn. Nhưng khi y vừa muốn rời đi, thắt lưng lại bị người từ sau ôm chặt lấy, người nọ dính sát vào trên lưng y. Chân khí của y nháy mắt ngừng tán loạn, hết thảy đều bình tĩnh lại.

“Cha?” Không hiểu, khó hiểu, vội vàng xao động. Bất quá người bốc đồng vẫn nắm được điểm mấu chốt, cực kỳ không vui mà giải thích: “Tiết Anh luôn lên núi, con không muốn quay về.” Tố Sơn là nơi hắn sống cùng cha, hiện giờ nơi đó luôn bị người tới chiếm đóng, Tố Sơn lây dính hơi thở của những người khác, đã không còn là nơi riêng tư của hắn và cha.

Người phía trước cấp tốc xoay người: “Tiết Anh?” Là vì chuyện này nên Kì nhi mới không muốn trở về, chứ không phải vì ai khác?

“Cha, con không quay về.” Cho dù cha tức giận, hắn cũng không quay về, tâm tư của Tiết Anh không tốt, hắn nhìn không thoải mái, chán ghét.

“Còn cái này?” Cầm qua chiếc khăn lụa đã làm cho y lo âu một đêm, Dịch hỏi.

“Cái này?” Đôi mắt Tiết Kì chớp chớp, “Ở đây ra?”

Dịch ngốc lăng sửng sốt: “Cha thấy nằm ở bên gối đầu của con.”

Tiết Kì suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu: “Không biết.” Thuận tay đem nó bỏ lại bên cạnh gối đầu, nếu đến từ bên cạnh gối đầu thì cứ để nó ở lại nơi đó đi, “Cha, đói bụng.”

“Kì Nhi chờ, cha lập tức chuẩn bị.” Nhân cơ hội đem khăn lụa “trộm đi”, Dịch xuống giường đi lấy thức ăn. Tiết Kì tựa vào bên giường, chờ đợi há mồm. Ngay tại lúc Dịch xoay người lấy thức ăn, chiếc khăn trong tay y bị nội lực xé tan thành mấy miếng nhỏ.

“Những trà cụ này con chọn rất lâu.” Nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất, trên mặt Tiết Kì rất không vui. Đứng trên mặt đất đầy mảnh vụn, Dịch nhìn nhìn xung quanh, lúc này mới phát giác mình đã gây ra đại họa.

Dịch đặt khay thức ăn lên cái bàn nhỏ ở phía trước giường, rồi gắp một ít thức ăn chay cùng dưa cải ướp muối mà Tiết Kì thích ăn vào trong bát, miễn cưỡng cười lấy lòng nói: “Kì Nhi, ăn xong, cha cùng con đi chọn cái khác, nhất định sẽ giúp Kì nhi chọn lại những cái xinh đẹp giống vậy.”

“Nếu chọn không được thì sao?” Há mồm ngậm nửa muỗng thức ăn, rồi cố ý hỏi.

Dịch ăn một nữa do Tiết Kì để lại, theo bản năng nói: “Nếu chọn không được, cha sẽ tìm người làm cho con, Kì Nhi thích kiểu gì, cha bảo bọn họ kiểu đó cho con.”

“Nếu bọn họ làm không giống thì sao?” Cùng cha ăn một chén cơm, tất cả tùy hứng của Tiết Kì đều xông ra.

“Cha biết vài vị cao nhân làm đồ thủ công, bọn họ nhất định sẽ làm ra được kiểu mà Kì Nhi thích nhất.” Đúc không ra, chính là chết.

“Cha.” Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần cong lên thành hình lưỡi liềm, “Ăn xong phải đi.”

“Được.”

Hai phụ tử vui vẻ dùng ngọ thiện, mà trong phòng trừ bỏ chiếc giường còn nguyên vẹn ra, tất cả những thứ khác đều biến thành những mảnh vụn.

..............

Tâm tình của hoàng đế bệ hạ không tốt, các quan viên trên triều đều đã nhìn ra. Từ khi vào triều, nụ cười trên mặt bệ hạ so với ngày thường phai nhạt rất nhiều, nói cũng rất ít. Các đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi sau đó tự động ít nói, ít phạm sai lầm để tránh bệ hạ nổi giận.

Tâm tình của Nhiễm Mục Kì đúng là không tốt, bất quá một nửa cũng là vì Nhiễm Mục Lân đi biên quan, thiếu người thiệt tình để nói chuyện. Còn một nửa là do đâu? Một nữa này là hôm qua bị người nào đó vong ân phụ nghĩa, làm cho y có chút ảo não. Phải biết rằng, từ sau khi y trở thành thái tử, không ai dám đối với y vô lễ như thế.

Tiết Kì là một người kỳ lạ, mặc dù ở chung chưa được bao lâu, nhưng y cũng cảm nhận được rất rõ ràng. Trên cơ bản, người nọ là người tuyệt không ủy khuất chính mình, làm việc chỉ tùy theo tâm trạng của bản thân. Bất quá làm cho y có chút kinh ngạc chính là – đối với Mặc Phong, Tiết Kì lại rất thích, thích đến nổi đồng ý với Mặc Phong chữa bệnh cho Lạc Nhân. Cũng vì thế, y như nguyện giữ được Tiết Kì lại, thế nhưng y đến tột cùng là muốn làm cái gì, tựa hồ bản thân y cũng chẳng hiểu rõ.

“Bệ hạ, Vệ Quốc lại phái sứ giả tới, muốn cùng chúng ta thương nghị về 3 tòa thành kia.”

Nhiễm Mục Kì đang du hồn, thì nghe được Tể tướng Ngũ Vũ Khôn bẩm tấu, lúc này y mới phục hồi tinh thần lại, cũng chẳng để ý nói: “Việc này không phải đã sớm kết thúc sao? Sạo còn thương nghị lại? Cho dù trẫm đồng ý trả lại, nhưng Mục Lân không chịu rút binh, trẫm có thể làm gì? Ra lệnh cho quân tại biên quan là không thể, mà Mục Lân cũng đã trở về Nhân Xương, trẫm làm sao khuyên đệ ấy đây. Trẫm là quân, Mục Lân là thần, nhưng Mục Lân là đệ, và trẫm là huynh; trẫm đồng ý trả lại, Mục Lân nhất định sẽ kháng chỉ, vậy cái ngươi nói cho trẫm thử xem – đến lúc đó trẫm nên làm thế nào? Là trị tội hay không trị tội? Đồng ý với Vệ Quốc, trẫm có thể sẽ mất đi thần tử trung tâm nhất, cũng là người thân duy nhất. Vệ Quốc cùng Mục Lân, trẫm nên chọn bên nào?”

Căn bản là lười hoạt động cân não, nên Nhiễm Mục Kì đem việc này vất cho các đại thần. Vệ Quốc mất hứng, sẽ có Mục Lân đi thu xếp với bọn chúng, y không cần vì người ngoài mà làm tổn thuơng tình cảm của huynh đệ mình. Ở một mức độ nào đó, Nhiễm Mục Kì cũng không phải là một vị minh quân, có thể đùng đẩy liền đùng đẩy, có thể nhàn rỗi liền nhàn rỗi.

“Tốt lắm, hôm nay trẫm có chút việc, nếu không có chuyện gì quan trọng thì bãi triều đi. Còn bên Vệ Quốc, các ngươi nói với bọn họ, chuyện này trẫm đã giao toàn quyền cho Mục Lân, chỉ cần Mục Lân đồng ý trả lại, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ.”

Cũng chẳng quản các vị đại thần còn chuyện gì quan trọng nữa không, Nhiễm Mục Kì đứng dậy, ngáp một cái, rồi xoay người bỏ đi. Hôm qua bị chọc tức, nên cả đêm cũng chẳng ngủ ngon được. Nhìn theo bóng dáng y rời đi, Ngũ Vũ Khôn cúi đầu xoay người muốn đi, lại bị Trương Chiêu Xương ngăn cản lại.

“Tể tướng đại nhân, xem ra là Hoàng Thượng không tính trả lại cho Vệ Quốc.” Trương Chiêu Xương nhỏ giọng hỏi.

Ngũ Vũ Khôn gật gật đầu: “Thái độ Vương gia thực kiên quyết, tuyệt đối không trả lại. Chuyện này trong lòng bệ hạ cũng có oán khí, chẳng qua bệ hạ không tiện nói thôi. Nếu không phải Vệ Quốc âm thầm xui khiến, Kim Quốc cùng Nam Quốc làm sao có thể dễ dàng đối với Bắc Uyên xuất binh. Cho nên về chuyện này chúng ta cũng đừng nên nói nữa, miễn làm cho bệ hạ không vui.”

“Vậy chúng ta phải trả lời thế nào với Vệ Quốc?”

“Cứ theo tình hình thực tế mà trả lời thôi. Việc này giao cho Vương gia là thích hợp nhất. Bất quá, trải qua cuộc chiến lần này, bọn họ đối với Vương gia cũng phải thập phần kiêng kị.”

“Ân, Tể tướng nói rất chí lý.”

Trương Chiêu Xương gật đầu, tiếp theo vươn tay ra, ý bảo muốn cùng đi với Tể tướng một đoạn. Nữ nhân của hai người cơ hồ cùng lúc bị thất sủng, lại cùng lúc khôi phục địa vị như trước, trong lòng hai người cũng có một chút đồng cảm với nhau. Ngày xưa đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm rất nhiều, mà giờ đây có thể tâm bình khí hòa mà ngồi xuống tâm sự, cũng có thể xem là một chuyện may mắn. Đây là chuyện ngay cả Nhiễm Mục Kì cũng không ngờ đến.

—–

Nhiễm Mục Kì ra khỏi đại điện, chuẩn bị quay về Vô Tam điện, thì thấy thái giám Quách Duẫn của Tử Vi cung ── thái giám tổng quản trong cung Nghiên phi.

“Bệ hạ, Nghiên phi nương nương ở trong cung làm thịt dê con, nói là trời giá rét, làm cho bệ hạ ăn ấm thân.”

Hai mắt Nhiễm Mục Kì hơi hơi mị lên, nhìn Quách Duẫn ở trước mặt mình – thần tình đông lạnh đến đỏ bừng rõ ràng đã đứng yên thật lâu, mời y ăn thịt dê con chỉ là thứ yếu, trọng yếu nhất chính là muốn gặp y đi. Từ sau khi Nhiễm Mục Lân đi, y chưa từng ghé qua Tử Vi cung, bất quá ban tặng đồ vật cho Tử Vi cung vẫn nhiều như trước, hơn nữa cũng chưa từng ngừng lại dù chỉ một lần.

“Trở về nói với nương nương nhà ngươi – hôm nay trẫm bận thương nghị quốc sự với Lâu Lan vương, nếu canh giờ còn sớm, trẫm sẽ qua đó, ngươi đi về trước đi.” Nhiễm Mục Kì mỉm cười nói xong một câu, liền nhấc chân đi về phía Ngũ Hoa cung.

Trên mặt Quách Duẫn hiện lên lo lắng, há miệng còn muốn nói gì đó, liền bị Hỉ Nhạc trừng mắt mà nghẹn lại. Thấy Nhiễm Mục Kì đi xa, gã đuổi theo vài bước, rồi thở dài một hơi, xoay người đi về Tử Vi cung, không mang được Hoàng Thượng về, nương nương chắc chắn sẽ nổi giận.

—–

“Bệ hạ, ngài muốn đi Ngũ Hoa cung?” Đi được một đoạn khá xa, cũng không thấy Hoàng Thượng quay đầu lại, Hỉ Nhạc rụt rè hỏi, chẳng lẽ không phải lấy cớ?

“Vừa rồi ngươi không mang theo lỗ tai sao?” Nhiễm Mục Kì thong thả đi về phía trước, “Trẫm nói đi Ngũ Hoa cung rồi còn có thể đi tới nơi khác sao? Cho người đi thông báo, nói trẫm đang đến đó.”

“Dạ nô tài tự mình đi.” Hỉ Nhạc nghe vậy, lập tức chạy tới Ngũ Hoa cung thông báo.

Người thất hứa với Tiết Kì, rồi còn làm cho hắn luôn lạnh lùng có thể khóc đến thương tâm như vậy, chính là ai nhỉ? Nhiễm Mục Kì vừa đi vừa suy tư, y trực giác cảm thấy không phải là nữ tử. Trước mắt Nhiễm Mục Kì bỗng hiện lên một đôi mắt, cước bộ y dừng lại. Nhẫn xuống cảm giác không khoẻ, sắc mặt Nhiễm Mục Kì không tốt mà tiếp tục đi. Mục Lân vừa đi, y liền chán nản, không bằng đi tìm Tiết Kì cũng khá tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện