Trong tiếng mưa rơi, Lãnh Tịnh chìm vào giấc mộng.
Trong mộng cảnh của Lãnh Tịnh, luôn sẽ xuất hiện cố hương Bích Hải Thương Đào cốc thời ấu niên, phong cảnh vẫn vậy, một đám nhà quê sống tại sơn cốc phiếm vị, thật ra là một nơi rất nhỏ, nhưng đối với tiểu tiểu sửu tiểu xà năm đó mà nói, lại cảm thấy đặc biệt to lớn, mỗi một chi tiết trong cốc đều được phóng đại vô hạn, giống như đó chính là cả thế giới của hắn.
Những người những chuyện thấy vào ban ngày, khi vào trong mộng đều xuất hiện với một dáng dấp khác, diễn ra một câu chuyện ly kỳ hoang đường, đây là từng mộng cảnh, giống như là Lãnh Tịnh tự mình đạo diễn, tuy hắn không biết kết quả, nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc vô cùng. Nếu hơi dụng tâm, nội dung trong mộng cảnh kỳ thật có thể thao túng.
Nhưng mà, thỉnh thoảng, cũng sẽ xuất hiện một chút chuyện không chịu khống chế, “dị mộng” xa lạ. Cảm giác đó giống như là đi vào thế giới của người khác để nhìn lén, nguy hiểm mà còn kèm theo chút kích thích khẩn trương nho nhỏ. Những dị mộng này, có lúc chỉ thoát vụt qua một đoạn nhỏ, nhưng lại để lại ấn tượng rất sâu.
Giống như hiện tại, Lãnh Tịnh đột nhiên bị ác mộng làm giật mình tỉnh, nhưng lại quên mất nội dung của ác mộng vừa rồi. Hắn mù mờ quay nhìn xung quanh, phát hiện vẫn là đêm khuya, tiếng mưa còn đó, thế là hắn mang hờ giày, khoác y phục ngồi dậy.
Ra khỏi phòng ngủ, mấy con kia không ngờ vẫn còn uống rượu, lúc này đều đã uống say, Lãnh Thanh Thanh múa máy tay chân, Bích Huyên một lời không phát chỉ nốc rượu, bạch hổ thì đã ngã gục, mà bạch thỏ và Bạch Điêu đều biến về nguyên hình, so xem da lông của ai trắng hơn.
Thật biết uống. Lãnh Tịnh xì một tiếng, xem ra bọn họ định uống suốt đêm.
“Tiểu Tịnh, ngươi đi đâu đó?” Lãnh Thanh Thanh uống say rồi, ngược lại trở nên đặc biệt nghiêm khắc.
“Ta đi nhà xí.” Lãnh Tịnh nói như thật.
“Ngươi qua đây, cha có chuyện nói với ngươi.” Sắc mặt Lãnh Thanh Thanh càng trở nên nghiêm trọng.
“Có chuyện gì?” Lãnh Tịnh hỏi.
“Trong mắt ngươi có còn tôn trưởng không a! Thành thành thật thật qua đây cho ta!” Lãnh Thanh Thanh nổi bão.
“…” Lãnh Tịnh yên lặng một chút, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao ra, không bao lâu lại thần tốc lao vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Chỉ thấy trên cửa sổ giấy của vách phòng ngủ, ngọn đèn phản chiếu bóng của một con đại xà, con đại xà này vừa xoay tròn uốn éo thân thể, vừa dùng giọng nói khủng bố nói: “Tiểu__ Tịnh__ ra__ ra đây cho ta____!!!”
Lãnh Tịnh chèn cửa lại thật chắc, lúc này con đại xà lại nói: “Xem bí thuật xà thần của ta! Xà ảnh vạn đạo!!!”
Thế là chỉ thấy chớp mắt, vô số bóng tiểu xà ánh lên cửa sổ, Lãnh Tịnh rùng mình, nghe thấy tiếng kêu thảm của bạch thỏ bạch điêu bạch hổ bên ngoài____
“Xà!! Xà!!! Nhiều xà quá a!!!! Mẹ ơi! Cứu mạng a!!!”
Lãnh Tịnh thở phào một hơi, sau đó trèo lên giường tiếp tục ngủ.
_________________________
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều ngả đông ngả tây. Lãnh Thanh Thanh vô cùng sa sút, ngay cả nhân hình cũng không duy trì nổi, một con đại bạch xà nằm cứng dưới đất.
Lãnh Tịnh thức dậy, xách lỗ tai bạch thỏ và đuôi của bạch điêu lắc lắc, bọn chúng vẫn say túy lúy không tỉnh. Nhìn sang bên cạnh, một con bạch hổ nằm gục dưới đất ngủ thật ngon, chỉ có Bích Huyên coi như đỡ hơn chút, duy trì được nhân hình, nằm gục trên bàn.
Mọi người đều say mèm. Lãnh Tịnh nhíu mày suy nghĩ một lúc. Sau đó hắn đặt bạch điêu và bạch thỏ lên bàn, để chúng nằm theo dạng sắp bị giải phẫu, sau đó cạy miệng, tai bạch điêu và bạch thỏ ra kiểm tra, đồng thời quan sát da của chúng, thật rất vui a! Long mềm mềm, so sánh một chút, thì long bạch điêu thích hợp làm khăn choàng cổ hơn.
Đuôi thỏ thật sự ngắn hệt như trong truyền thuyết a! Nhưng tai thỏ khi sờ vào tựa hồ hơi ấm, thì ra tiểu bạch thỏ cũng có móng vuốt, chẳng qua không bén chút nào mà thôi. Cái miệng ba chúm của thỏ cũng rất thú vị.
Chơi đùa bạch điêu và bạch thỏ xong, Lãnh Tịnh đi tới ghẹo lão hổ, cuối cùng là đại bạch xà nằm uốn éo dưới đất.
“Thật thô thiển.” Lãnh Tịnh khom xuống, tỉ mỉ quan sát đại bạch xà, còn dùng đũa chọc chọc, đại bạch xà không chút động đậy, trong cái miệng mở to toàn là tửu khí.
Lãnh Tịnh thò ngón tay ra, gom đầy dũng khí sờ sờ lên thân bạch xà, mát lạnh, phiến vảy sếp đều kín mít, sờ lên có cảm thụ khác lạ.
__________
Sinh hoạt trong khách *** vẫn còn tiếp tục.
Trời mưa liên tục ngăn cản chuyến lữ hành của họ, Lãnh thị tập đoàn lưu lại trong thành trấn Giang Nam. Từ ban công lầu hai nhìn xuống, sẽ thấy được người đi đường tới lui mang đủ loại dù vội vàng bước đi. Lãnh Tịnh xem loại thưởng cảnh này như một chuyện rất có nghệ thuật để làm, hắn dứt khoát bê ghế ra, lặng lẽ ngồi quan sát con đường.
Lãnh Thanh Thanh cũng kéo ghế qua, ngồi nhìn cùng hắn.
“Nhi tử, ngươi từng nghĩ qua sau này chúng ta nên làm sao không?” Lãnh Thanh Thanh suy tư hỏi.
“Ta nghĩ, sau này có lẽ có thể bồi dưỡng thế lực của mình, làm một lãnh chủ có uy vọng.” Lãnh Tịnh nói, “Ta muốn hỏi dự định của cha, sau này còn muốn về xà thần tộc không? Hay tiếp tục lưu lại bên cạnh ta?”
“Sống cùng ngươi luôn rất vui, không biết tại sao luôn rất vui.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“…” Lãnh Tịnh trầm mặc một lúc sau, mới nói: “Ta không thích biểu hiện tình cảm ra ngoài quá lộ liễu.”
“Ngươi từ nhỏ đã vậy.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“Có vài chuyện ta cho rằng ta có thể không nói, ngươi cũng hiểu.” Lãnh Tịnh cúi đầu nhìn y phục của mình.
“Tựa hồ là như vậy.” Lãnh Thanh Thanh gật đầu.
“Ta cảm thấy người cuối cùng vẫn ở bên cạnh ta, vĩnh viễn là cha. Cách nghĩ này khiến ta không còn mê mang nữa.”
“Ta cũng nghĩ thế. Như vậy sẽ không còn cô đơn.”
“Cho dù tới tận cùng thế giới, cha cũng sẽ ở cạnh ta chứ?”
“Còn cần phải nói sao, ngươi là do ta ấp ra mà.” Lãnh Thanh Thanh dùng sức gật đầu.
Lãnh Tịnh di chuyển đường nhìn xuống phố, nói: “‘Tình ái’ mà phàm nhân luôn thích nói, sự mài mòn của năm tháng sẽ khiến hồng nhan phai lão, thanh xuân qua đi, đến cuối cùng, ‘tình ái’ thoát khỏi vẻ ngoài mới mẻ, trải qua trùng trùng khảo nghiệm, còn lại chẳng qua chỉ là người già khô gầy ‘nương tựa’ nhau. Tiên gia có lúc thà vi phạm thiên điều, cũng muốn học theo phàm nhân, thích oanh oanh liệt liệt, nhưng mà, cái gọi là tình ái, cụ thể hóa mỗi ngày mỗi khắc, lại là ân ái bình phàm tự nhiên nhất. Nếu không chống được thời gian, yêu đến oanh liệt, tan cũng nhanh chóng, vậy thì không gọi là ân ái chân chính. So với ái kịch liệt đó, ta ngược lại hy vọng có tình bình lặng như nước.”
Lãnh Thanh Thanh đầu đầy sương mù gật gù nói: “Ta sớm đã phát giác nhi tử ngươi rất khốc. Nhưng mà, đối với xà nữ tiên nữ ma nữ xà nam tiên nam ma nam phàm nữ phàm nam khác, cha đều không nghĩ tới việc muốn lấy hay gả, cha chỉ muốn thành thành thật thật cùng nhi tử sống là được, tình ái gì đó đều là chuyện vớ vẩn a! Cha không muốn phí công sức để phân tích, nếu Tiểu Tịnh thích cha, vậy cha sẽ nói cha cũng thích Tiểu Tịnh, có gì lớn lao chứ, không phải chính là cùng nhau vui vui vẻ vẻ sống hay sao!”
“Ta chỉ là muốn cùng ngươi giao lưu sâu sắc hơn chút mà thôi.” Lãnh Tịnh = =
“Người đã có tuổi đối với dạng sâu sắc hơn của người trẻ tuổi ngươi chẳng xem ra gì.” Lãnh Thanh Thanh bắt đầu ỷ già ra mặt.
“Tinh thần của ngươi quá thiếu hụt = =.” Lãnh Tịnh nói.
“Cái thiếu hụt đó đợi ngươi tới tuổi của ta rồi sẽ biết đó chẳng qua vẫn là trò chơi tán gẫu yêu thích của người trẻ tuổi.” Lãnh Thanh Thanh tiếp tục ỷ già ra mặt.
“Ngươi ra vẻ cụ non như thế, lẽ nào trước kia ngươi có kinh nghiệm rồi?” Lãnh Tịnh đào gốc già của Lãnh Thanh Thanh lên.
“Đương nhiên, nhớ năm đó, cha đây cũng là mỹ nam tử đứng đầu Bích Hải Thương Đào cốc, cùng bao nhiêu yêu quái diễn qua luyến tình sinh tử a!” Lãnh Thanh Thanh nói được một nửa, trước hết là bưng ly trà tới uống, sau đó lại ra vẻ ông cụ non tiếp.
“Ngươi là nói sự hiểu lầm giữa thằn lằn tinh đó và vị hôn thê của thằn lằn tinh?” Lãnh Tịnh co giật khóe môi, đó là vụ tai tiếng lưu truyền bao nhiêu năm trong Bích Hải cốc a! Lãnh Thanh Thanh gật đầu, sau đó bắt đầu hồi ức quá khứ.
Nghe nói, đó là một đoạn tình cảm vướng mắc khó quên của Lãnh Thanh Thanh, trình độ rất rối rắm phức tạp, cho nên chúng ta chỉ nói một chút về lưu trình.
Nghe nói, một nhà thằn lằn sinh ra hai kẻ tuổi trẻ tài năng, thằn lằn huynh và thằn lằn đệ, hai người đồng thời yêu thằn lằn tiểu thư. Thằn lằn đệ nén đau từ bỏ tình yêu, viễn khứ tha phương, từ đầu đông Bích Hải cốc dọn tới đầu tây, làm hàng xóm của Lãnh Thanh Thanh. Thế là thằn lằn đệ ngày ngày buồn phiền a, sầu muộn a, tố khổ lý giải sâu sắc về tình cảm của mình cho Lãnh Thanh Thanh nghe.
Lâu dần, thằn lằn đệ nảy sinh hảo cảm bình lặng như nước cùng Lãnh Thanh Thanh đạm nhạt.
[Lãnh Thanh Thanh chen vào: “Tiểu Tịnh, ngươi xem, bình lặng như nước kỳ thật cũng là một dạng nghi hoặc của người trẻ tuổi khi trưởng thành.]
Trùng hợp lúc đó, hắc hùng thường xuyên tới tìm Lãnh Thanh Thanh uống rượu, thằn lằn đệ liền thống khổ a lạc lõng a cho rằng bản thân đã bại trận trong chuyện chọn một trong hai với hắc hùng, thế là lại lần nữa bỏ nhà ra đi, hễ thấy trời mưa liền chạy ra dầm mưa, uống rượu ủ, oán hận vận mệnh bất công. Chính vào lúc hắn tâm nguội lạnh, chuẩn bị trải qua đời yêu trong vò rượu, thằn lằn tiểu thư đào hôn vào ngày thành thân, tới bên cạnh thằn lằn đệ, cùng hắn oanh oanh liệt liệt ¥#¥%%¥%, sau đó nói với hắn, nàng chân chính yêu là thằn lằn đệ.
Mà lúc này, thằn lằn đệ mới phát hiện, người bản thân chung quy không thể quên được thật ra là Lãnh Thanh Thanh! Mà thằn lằn tiểu thư nói với hắn, nàng mang thai rồi!
Thằn lằn đệ tiếp tục thống khổ, lúc này thằn lằn huynh truy tới, không phân trắng đen xanh đỏ đã muốn cùng thằn lằn đệ quyết đấu. Thằn lằn đệ ôm tâm tình tự tận tới tìm Lãnh Thanh Thanh, nói hết một đống lời cao thâm, đại ý là bản thân thích Lãnh Thanh Thanh nhưng mà kiếp này không thể có duyên vân vân tới kiếp sau hy vọng hai người có thể là tình lữ bạch đầu giai lão vân vân.
Kết quả ngày hôm sau, thằn lằn huynh đệ bắt đầu tử đấu, Lãnh Thanh Thanh nghe một đống lời cảm động tối qua của thằn lằn đệ liền làm ra một chuyện kiến thằn lằn đệ đau đớn không thôi____________________________ Y gọi tất cả yêu quái ra xem náo nhiệt.
Từ đó cho tới khi Lãnh Tịnh trưởng thành, quan hệ của một nhà thằn lằn và Lãnh gia đều rất ác liệt.
“Ngươi xem, tình cảm gì đó là không qua nổi khảo nghiệm mà.” Lãnh Thanh Thanh uống trà tổng kết.
“… Vậy đấm chân đi.” Lãnh Tịnh cuối cùng nằm trên giường gác hai chân lên, tình cảm, chính là phải biết nắm lấy cơ hội mà hưởng thụ.
Trời vẫn tiếp tục đổ mưa.
Thanh long bạch hổ cùng bạch thỏ đi mua đồ ăn không biết đã đi tới tận đâu rồi, đi đã mấy canh giờ cũng không trở lại, mắt thấy trời sắp tối, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ngồi trong khách phòng sang trọng đánh mạt chược đều ôm chặt cái bụng kêu ọt ọt. Cho tới khi Lãnh Tịnh ngủ đủ xem sách xong hiếm khi cần cù một chuyến, chủ động yêu cầu đi mua đồ ăn, phải biết bình thường hắn là chủ nhân ngay cả bình dầu đổ cũng không biết tự dựng dậy.
“Nhi tử, mang theo dù đi, cẩn thận đừng để ướt vạt áo!” Lãnh Thanh Thanh quan tâm dặn dò.
“Biết rồi.” Lãnh Tịnh mang theo dù giấy dầu đi xuống lầu.
Hai bên hành lang khách *** đều là khách phòng, người ở trọ tại đây không giàu cũng quý, Lãnh Tịnh mang dù từ phòng chữ thiên bước ra, đi qua gian phòng của Sương Tuyết trang chủ cách vách, hắn nhịn không được nhìn thêm vài cái, nghe nói ngày thứ hai sau khi trang chủ vào ở thì đột nhiên mất tích, không biết đi đâu, gian phòng này cũng để trống từ đó. Lãnh Tịnh nghĩ có lẽ bọn họ đã tới Vạn Tượng lâu trong truyền thuyết rồi.
Khi hắn đi xuống dưới lầu, đã có thể thấy được tình hình ở đại thính dưới lầu. Chỉ thấy bên quầy trước cửa đứng hai khách nhân, tựa hồ đang bàn chuyện làm ăn với chưởng quỹ. Lãnh Tịnh vốn không mấy để ý, chỉ định lặng lẽ đi qua, hắn cúi đầu, vội vàng xuống tới lầu một, đi ngang qua quầy gỗ.
“Thật khéo, thánh công tử, lại gặp mặt rồi.” Một giọng nói âm trầm từ bên cạnh truyền tới, Lãnh Tịnh cảm thấy có chút quen tai, thế là quay đầu sang nhìn.
Vừa nhìn, Lãnh Tịnh liền kinh ngạc giật lùi một bước, làm bàn ghế cạnh đó bị ngã.
Vì người nói chuyện với hắn chính là Sương Tuyết trang chủ, hắn ta đã trở lại. Càng khiến long thần vạn năng kinh ngạc là, thiếu niên bên cạnh hắn___ một thiếu niên sống sờ sờ, đội mũ trùm màu xám, chính là Khải Nhi nhi tử của trang chủ đã chết hôm đó!
Hắn thật sự sống lại sao?! Lãnh Tịnh kinh nghi nhìn hắn. Trang chủ hừ hừ cười lạnh, nói: “Thánh công tử, hà tất kinh ngạc như thế chứ? Mối thù lần trước, ta vẫn chưa kịp báo đâu! Hai thị vệ của ngươi đâu? Sao không thấy bóng dáng chúng?”
Mà Lãnh Tịnh chỉ đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người Khải Nhi đã chết lại phục sinh, Khải Nhi này đích thật là người sống, còn gật gật đầu cười cười với hắn, nhưng nụ cười này khiến Lãnh Tịnh cảm thấy không đúng và không thoải mái.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ? Lãnh Tịnh cố ý run giọng nói: “Ngươi ngươi… nhi tử của ngươi không phải chết rồi sao?”
“Nhi tử của ngươi mới chết! Khải Nhi của ta còn sống rất khỏe mạnh! Là Vạn Tượng lâu y thuật cao minh, cứu sống Khải Nhi của ta, ha ha, thật sự là ý trời!” Trang chủ cười lạnh nói: “Lần này ta trở về, chính là vì báo đáp mối sỉ nhục hôm đó công tử đã ban!”
“Cha, bỏ đi, thánh công tử không phải là văn nhược thư sinh không biết võ công, ngươi đừng oan oan tương báo.” Khải Nhi lại lên tiếng ngăn cản.
Trang chủ hừ một tiếng, nói: “Được thôi, nếu Khải Nhi đã nói thế, ta tạm thời tha cho hắn một lần. Này, ta nói thư sinh thúi này, sau này tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi! Mau cút!”
Lãnh Tịnh “biết điều” nhanh chóng bỏ đi, hắn nhanh chóng chạy ngang qua phụ tử hai người, trông thật sự cứ như đang chạy trốn.
Hắn một hơi chạy đi ba dặm, ngay cả dù cũng không cầm, cho tới một con hẻm mới dừng lại, sau đó tỉ mỉ hồi tưởng lại tình cảnh thấy vừa rồi.
Lãnh Tịnh có tốc độ nhanh nhất thế gian, vì vậy thị lực của hắn cũng có thể nắm được những biến hóa nhỏ bé trong thoáng chốc, vừa rồi khi hắn và Khải Nhi đó sượt qua vai nhau, khóe mắt của hắn rõ ràng thấy được một màn kinh người__ Khải Nhi đó đảo mắt trắng một cái, tuyệt đối là một cái đảo mắt cực ngắn trong thoáng chốc, nhưng trong một con mắt của thiếu niên, thoáng chốc đó lại xuất hiện hai con ngươi, mà Khải Nhi chính là dùng ánh mắt kỳ quái đó phối hợp với ngũ quan trên mặt tạo ra một nụ cười khủng bố mà chỉ với tốc độ gần như khiến mọi thứ đứng yên đó mới có thể thấy được.
Mà nụ cười âm trầm không thể tin nổi đó, đã bị ánh mắt Lãnh Tịnh thoáng chốc tóm được. Khi thiếu niên cười, đồng thời sắc mặt của hắn cũng hiện lên một loại tử bụi nhàn nhạt khác với người thường, giống như người chết. Thật ra, trang chủ đã dẫn về, vẫn là một khối thi thể đi? Lãnh Tịnh nhất thời cảm thấy tim bị treo lên.
Vạn Tượng lâu, một tổ chức kỳ diệu có thể khiến người chết bước đi.
Trong mộng cảnh của Lãnh Tịnh, luôn sẽ xuất hiện cố hương Bích Hải Thương Đào cốc thời ấu niên, phong cảnh vẫn vậy, một đám nhà quê sống tại sơn cốc phiếm vị, thật ra là một nơi rất nhỏ, nhưng đối với tiểu tiểu sửu tiểu xà năm đó mà nói, lại cảm thấy đặc biệt to lớn, mỗi một chi tiết trong cốc đều được phóng đại vô hạn, giống như đó chính là cả thế giới của hắn.
Những người những chuyện thấy vào ban ngày, khi vào trong mộng đều xuất hiện với một dáng dấp khác, diễn ra một câu chuyện ly kỳ hoang đường, đây là từng mộng cảnh, giống như là Lãnh Tịnh tự mình đạo diễn, tuy hắn không biết kết quả, nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc vô cùng. Nếu hơi dụng tâm, nội dung trong mộng cảnh kỳ thật có thể thao túng.
Nhưng mà, thỉnh thoảng, cũng sẽ xuất hiện một chút chuyện không chịu khống chế, “dị mộng” xa lạ. Cảm giác đó giống như là đi vào thế giới của người khác để nhìn lén, nguy hiểm mà còn kèm theo chút kích thích khẩn trương nho nhỏ. Những dị mộng này, có lúc chỉ thoát vụt qua một đoạn nhỏ, nhưng lại để lại ấn tượng rất sâu.
Giống như hiện tại, Lãnh Tịnh đột nhiên bị ác mộng làm giật mình tỉnh, nhưng lại quên mất nội dung của ác mộng vừa rồi. Hắn mù mờ quay nhìn xung quanh, phát hiện vẫn là đêm khuya, tiếng mưa còn đó, thế là hắn mang hờ giày, khoác y phục ngồi dậy.
Ra khỏi phòng ngủ, mấy con kia không ngờ vẫn còn uống rượu, lúc này đều đã uống say, Lãnh Thanh Thanh múa máy tay chân, Bích Huyên một lời không phát chỉ nốc rượu, bạch hổ thì đã ngã gục, mà bạch thỏ và Bạch Điêu đều biến về nguyên hình, so xem da lông của ai trắng hơn.
Thật biết uống. Lãnh Tịnh xì một tiếng, xem ra bọn họ định uống suốt đêm.
“Tiểu Tịnh, ngươi đi đâu đó?” Lãnh Thanh Thanh uống say rồi, ngược lại trở nên đặc biệt nghiêm khắc.
“Ta đi nhà xí.” Lãnh Tịnh nói như thật.
“Ngươi qua đây, cha có chuyện nói với ngươi.” Sắc mặt Lãnh Thanh Thanh càng trở nên nghiêm trọng.
“Có chuyện gì?” Lãnh Tịnh hỏi.
“Trong mắt ngươi có còn tôn trưởng không a! Thành thành thật thật qua đây cho ta!” Lãnh Thanh Thanh nổi bão.
“…” Lãnh Tịnh yên lặng một chút, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao ra, không bao lâu lại thần tốc lao vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Chỉ thấy trên cửa sổ giấy của vách phòng ngủ, ngọn đèn phản chiếu bóng của một con đại xà, con đại xà này vừa xoay tròn uốn éo thân thể, vừa dùng giọng nói khủng bố nói: “Tiểu__ Tịnh__ ra__ ra đây cho ta____!!!”
Lãnh Tịnh chèn cửa lại thật chắc, lúc này con đại xà lại nói: “Xem bí thuật xà thần của ta! Xà ảnh vạn đạo!!!”
Thế là chỉ thấy chớp mắt, vô số bóng tiểu xà ánh lên cửa sổ, Lãnh Tịnh rùng mình, nghe thấy tiếng kêu thảm của bạch thỏ bạch điêu bạch hổ bên ngoài____
“Xà!! Xà!!! Nhiều xà quá a!!!! Mẹ ơi! Cứu mạng a!!!”
Lãnh Tịnh thở phào một hơi, sau đó trèo lên giường tiếp tục ngủ.
_________________________
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều ngả đông ngả tây. Lãnh Thanh Thanh vô cùng sa sút, ngay cả nhân hình cũng không duy trì nổi, một con đại bạch xà nằm cứng dưới đất.
Lãnh Tịnh thức dậy, xách lỗ tai bạch thỏ và đuôi của bạch điêu lắc lắc, bọn chúng vẫn say túy lúy không tỉnh. Nhìn sang bên cạnh, một con bạch hổ nằm gục dưới đất ngủ thật ngon, chỉ có Bích Huyên coi như đỡ hơn chút, duy trì được nhân hình, nằm gục trên bàn.
Mọi người đều say mèm. Lãnh Tịnh nhíu mày suy nghĩ một lúc. Sau đó hắn đặt bạch điêu và bạch thỏ lên bàn, để chúng nằm theo dạng sắp bị giải phẫu, sau đó cạy miệng, tai bạch điêu và bạch thỏ ra kiểm tra, đồng thời quan sát da của chúng, thật rất vui a! Long mềm mềm, so sánh một chút, thì long bạch điêu thích hợp làm khăn choàng cổ hơn.
Đuôi thỏ thật sự ngắn hệt như trong truyền thuyết a! Nhưng tai thỏ khi sờ vào tựa hồ hơi ấm, thì ra tiểu bạch thỏ cũng có móng vuốt, chẳng qua không bén chút nào mà thôi. Cái miệng ba chúm của thỏ cũng rất thú vị.
Chơi đùa bạch điêu và bạch thỏ xong, Lãnh Tịnh đi tới ghẹo lão hổ, cuối cùng là đại bạch xà nằm uốn éo dưới đất.
“Thật thô thiển.” Lãnh Tịnh khom xuống, tỉ mỉ quan sát đại bạch xà, còn dùng đũa chọc chọc, đại bạch xà không chút động đậy, trong cái miệng mở to toàn là tửu khí.
Lãnh Tịnh thò ngón tay ra, gom đầy dũng khí sờ sờ lên thân bạch xà, mát lạnh, phiến vảy sếp đều kín mít, sờ lên có cảm thụ khác lạ.
__________
Sinh hoạt trong khách *** vẫn còn tiếp tục.
Trời mưa liên tục ngăn cản chuyến lữ hành của họ, Lãnh thị tập đoàn lưu lại trong thành trấn Giang Nam. Từ ban công lầu hai nhìn xuống, sẽ thấy được người đi đường tới lui mang đủ loại dù vội vàng bước đi. Lãnh Tịnh xem loại thưởng cảnh này như một chuyện rất có nghệ thuật để làm, hắn dứt khoát bê ghế ra, lặng lẽ ngồi quan sát con đường.
Lãnh Thanh Thanh cũng kéo ghế qua, ngồi nhìn cùng hắn.
“Nhi tử, ngươi từng nghĩ qua sau này chúng ta nên làm sao không?” Lãnh Thanh Thanh suy tư hỏi.
“Ta nghĩ, sau này có lẽ có thể bồi dưỡng thế lực của mình, làm một lãnh chủ có uy vọng.” Lãnh Tịnh nói, “Ta muốn hỏi dự định của cha, sau này còn muốn về xà thần tộc không? Hay tiếp tục lưu lại bên cạnh ta?”
“Sống cùng ngươi luôn rất vui, không biết tại sao luôn rất vui.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“…” Lãnh Tịnh trầm mặc một lúc sau, mới nói: “Ta không thích biểu hiện tình cảm ra ngoài quá lộ liễu.”
“Ngươi từ nhỏ đã vậy.” Lãnh Thanh Thanh nói.
“Có vài chuyện ta cho rằng ta có thể không nói, ngươi cũng hiểu.” Lãnh Tịnh cúi đầu nhìn y phục của mình.
“Tựa hồ là như vậy.” Lãnh Thanh Thanh gật đầu.
“Ta cảm thấy người cuối cùng vẫn ở bên cạnh ta, vĩnh viễn là cha. Cách nghĩ này khiến ta không còn mê mang nữa.”
“Ta cũng nghĩ thế. Như vậy sẽ không còn cô đơn.”
“Cho dù tới tận cùng thế giới, cha cũng sẽ ở cạnh ta chứ?”
“Còn cần phải nói sao, ngươi là do ta ấp ra mà.” Lãnh Thanh Thanh dùng sức gật đầu.
Lãnh Tịnh di chuyển đường nhìn xuống phố, nói: “‘Tình ái’ mà phàm nhân luôn thích nói, sự mài mòn của năm tháng sẽ khiến hồng nhan phai lão, thanh xuân qua đi, đến cuối cùng, ‘tình ái’ thoát khỏi vẻ ngoài mới mẻ, trải qua trùng trùng khảo nghiệm, còn lại chẳng qua chỉ là người già khô gầy ‘nương tựa’ nhau. Tiên gia có lúc thà vi phạm thiên điều, cũng muốn học theo phàm nhân, thích oanh oanh liệt liệt, nhưng mà, cái gọi là tình ái, cụ thể hóa mỗi ngày mỗi khắc, lại là ân ái bình phàm tự nhiên nhất. Nếu không chống được thời gian, yêu đến oanh liệt, tan cũng nhanh chóng, vậy thì không gọi là ân ái chân chính. So với ái kịch liệt đó, ta ngược lại hy vọng có tình bình lặng như nước.”
Lãnh Thanh Thanh đầu đầy sương mù gật gù nói: “Ta sớm đã phát giác nhi tử ngươi rất khốc. Nhưng mà, đối với xà nữ tiên nữ ma nữ xà nam tiên nam ma nam phàm nữ phàm nam khác, cha đều không nghĩ tới việc muốn lấy hay gả, cha chỉ muốn thành thành thật thật cùng nhi tử sống là được, tình ái gì đó đều là chuyện vớ vẩn a! Cha không muốn phí công sức để phân tích, nếu Tiểu Tịnh thích cha, vậy cha sẽ nói cha cũng thích Tiểu Tịnh, có gì lớn lao chứ, không phải chính là cùng nhau vui vui vẻ vẻ sống hay sao!”
“Ta chỉ là muốn cùng ngươi giao lưu sâu sắc hơn chút mà thôi.” Lãnh Tịnh = =
“Người đã có tuổi đối với dạng sâu sắc hơn của người trẻ tuổi ngươi chẳng xem ra gì.” Lãnh Thanh Thanh bắt đầu ỷ già ra mặt.
“Tinh thần của ngươi quá thiếu hụt = =.” Lãnh Tịnh nói.
“Cái thiếu hụt đó đợi ngươi tới tuổi của ta rồi sẽ biết đó chẳng qua vẫn là trò chơi tán gẫu yêu thích của người trẻ tuổi.” Lãnh Thanh Thanh tiếp tục ỷ già ra mặt.
“Ngươi ra vẻ cụ non như thế, lẽ nào trước kia ngươi có kinh nghiệm rồi?” Lãnh Tịnh đào gốc già của Lãnh Thanh Thanh lên.
“Đương nhiên, nhớ năm đó, cha đây cũng là mỹ nam tử đứng đầu Bích Hải Thương Đào cốc, cùng bao nhiêu yêu quái diễn qua luyến tình sinh tử a!” Lãnh Thanh Thanh nói được một nửa, trước hết là bưng ly trà tới uống, sau đó lại ra vẻ ông cụ non tiếp.
“Ngươi là nói sự hiểu lầm giữa thằn lằn tinh đó và vị hôn thê của thằn lằn tinh?” Lãnh Tịnh co giật khóe môi, đó là vụ tai tiếng lưu truyền bao nhiêu năm trong Bích Hải cốc a! Lãnh Thanh Thanh gật đầu, sau đó bắt đầu hồi ức quá khứ.
Nghe nói, đó là một đoạn tình cảm vướng mắc khó quên của Lãnh Thanh Thanh, trình độ rất rối rắm phức tạp, cho nên chúng ta chỉ nói một chút về lưu trình.
Nghe nói, một nhà thằn lằn sinh ra hai kẻ tuổi trẻ tài năng, thằn lằn huynh và thằn lằn đệ, hai người đồng thời yêu thằn lằn tiểu thư. Thằn lằn đệ nén đau từ bỏ tình yêu, viễn khứ tha phương, từ đầu đông Bích Hải cốc dọn tới đầu tây, làm hàng xóm của Lãnh Thanh Thanh. Thế là thằn lằn đệ ngày ngày buồn phiền a, sầu muộn a, tố khổ lý giải sâu sắc về tình cảm của mình cho Lãnh Thanh Thanh nghe.
Lâu dần, thằn lằn đệ nảy sinh hảo cảm bình lặng như nước cùng Lãnh Thanh Thanh đạm nhạt.
[Lãnh Thanh Thanh chen vào: “Tiểu Tịnh, ngươi xem, bình lặng như nước kỳ thật cũng là một dạng nghi hoặc của người trẻ tuổi khi trưởng thành.]
Trùng hợp lúc đó, hắc hùng thường xuyên tới tìm Lãnh Thanh Thanh uống rượu, thằn lằn đệ liền thống khổ a lạc lõng a cho rằng bản thân đã bại trận trong chuyện chọn một trong hai với hắc hùng, thế là lại lần nữa bỏ nhà ra đi, hễ thấy trời mưa liền chạy ra dầm mưa, uống rượu ủ, oán hận vận mệnh bất công. Chính vào lúc hắn tâm nguội lạnh, chuẩn bị trải qua đời yêu trong vò rượu, thằn lằn tiểu thư đào hôn vào ngày thành thân, tới bên cạnh thằn lằn đệ, cùng hắn oanh oanh liệt liệt ¥#¥%%¥%, sau đó nói với hắn, nàng chân chính yêu là thằn lằn đệ.
Mà lúc này, thằn lằn đệ mới phát hiện, người bản thân chung quy không thể quên được thật ra là Lãnh Thanh Thanh! Mà thằn lằn tiểu thư nói với hắn, nàng mang thai rồi!
Thằn lằn đệ tiếp tục thống khổ, lúc này thằn lằn huynh truy tới, không phân trắng đen xanh đỏ đã muốn cùng thằn lằn đệ quyết đấu. Thằn lằn đệ ôm tâm tình tự tận tới tìm Lãnh Thanh Thanh, nói hết một đống lời cao thâm, đại ý là bản thân thích Lãnh Thanh Thanh nhưng mà kiếp này không thể có duyên vân vân tới kiếp sau hy vọng hai người có thể là tình lữ bạch đầu giai lão vân vân.
Kết quả ngày hôm sau, thằn lằn huynh đệ bắt đầu tử đấu, Lãnh Thanh Thanh nghe một đống lời cảm động tối qua của thằn lằn đệ liền làm ra một chuyện kiến thằn lằn đệ đau đớn không thôi____________________________ Y gọi tất cả yêu quái ra xem náo nhiệt.
Từ đó cho tới khi Lãnh Tịnh trưởng thành, quan hệ của một nhà thằn lằn và Lãnh gia đều rất ác liệt.
“Ngươi xem, tình cảm gì đó là không qua nổi khảo nghiệm mà.” Lãnh Thanh Thanh uống trà tổng kết.
“… Vậy đấm chân đi.” Lãnh Tịnh cuối cùng nằm trên giường gác hai chân lên, tình cảm, chính là phải biết nắm lấy cơ hội mà hưởng thụ.
Trời vẫn tiếp tục đổ mưa.
Thanh long bạch hổ cùng bạch thỏ đi mua đồ ăn không biết đã đi tới tận đâu rồi, đi đã mấy canh giờ cũng không trở lại, mắt thấy trời sắp tối, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ngồi trong khách phòng sang trọng đánh mạt chược đều ôm chặt cái bụng kêu ọt ọt. Cho tới khi Lãnh Tịnh ngủ đủ xem sách xong hiếm khi cần cù một chuyến, chủ động yêu cầu đi mua đồ ăn, phải biết bình thường hắn là chủ nhân ngay cả bình dầu đổ cũng không biết tự dựng dậy.
“Nhi tử, mang theo dù đi, cẩn thận đừng để ướt vạt áo!” Lãnh Thanh Thanh quan tâm dặn dò.
“Biết rồi.” Lãnh Tịnh mang theo dù giấy dầu đi xuống lầu.
Hai bên hành lang khách *** đều là khách phòng, người ở trọ tại đây không giàu cũng quý, Lãnh Tịnh mang dù từ phòng chữ thiên bước ra, đi qua gian phòng của Sương Tuyết trang chủ cách vách, hắn nhịn không được nhìn thêm vài cái, nghe nói ngày thứ hai sau khi trang chủ vào ở thì đột nhiên mất tích, không biết đi đâu, gian phòng này cũng để trống từ đó. Lãnh Tịnh nghĩ có lẽ bọn họ đã tới Vạn Tượng lâu trong truyền thuyết rồi.
Khi hắn đi xuống dưới lầu, đã có thể thấy được tình hình ở đại thính dưới lầu. Chỉ thấy bên quầy trước cửa đứng hai khách nhân, tựa hồ đang bàn chuyện làm ăn với chưởng quỹ. Lãnh Tịnh vốn không mấy để ý, chỉ định lặng lẽ đi qua, hắn cúi đầu, vội vàng xuống tới lầu một, đi ngang qua quầy gỗ.
“Thật khéo, thánh công tử, lại gặp mặt rồi.” Một giọng nói âm trầm từ bên cạnh truyền tới, Lãnh Tịnh cảm thấy có chút quen tai, thế là quay đầu sang nhìn.
Vừa nhìn, Lãnh Tịnh liền kinh ngạc giật lùi một bước, làm bàn ghế cạnh đó bị ngã.
Vì người nói chuyện với hắn chính là Sương Tuyết trang chủ, hắn ta đã trở lại. Càng khiến long thần vạn năng kinh ngạc là, thiếu niên bên cạnh hắn___ một thiếu niên sống sờ sờ, đội mũ trùm màu xám, chính là Khải Nhi nhi tử của trang chủ đã chết hôm đó!
Hắn thật sự sống lại sao?! Lãnh Tịnh kinh nghi nhìn hắn. Trang chủ hừ hừ cười lạnh, nói: “Thánh công tử, hà tất kinh ngạc như thế chứ? Mối thù lần trước, ta vẫn chưa kịp báo đâu! Hai thị vệ của ngươi đâu? Sao không thấy bóng dáng chúng?”
Mà Lãnh Tịnh chỉ đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người Khải Nhi đã chết lại phục sinh, Khải Nhi này đích thật là người sống, còn gật gật đầu cười cười với hắn, nhưng nụ cười này khiến Lãnh Tịnh cảm thấy không đúng và không thoải mái.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ? Lãnh Tịnh cố ý run giọng nói: “Ngươi ngươi… nhi tử của ngươi không phải chết rồi sao?”
“Nhi tử của ngươi mới chết! Khải Nhi của ta còn sống rất khỏe mạnh! Là Vạn Tượng lâu y thuật cao minh, cứu sống Khải Nhi của ta, ha ha, thật sự là ý trời!” Trang chủ cười lạnh nói: “Lần này ta trở về, chính là vì báo đáp mối sỉ nhục hôm đó công tử đã ban!”
“Cha, bỏ đi, thánh công tử không phải là văn nhược thư sinh không biết võ công, ngươi đừng oan oan tương báo.” Khải Nhi lại lên tiếng ngăn cản.
Trang chủ hừ một tiếng, nói: “Được thôi, nếu Khải Nhi đã nói thế, ta tạm thời tha cho hắn một lần. Này, ta nói thư sinh thúi này, sau này tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi! Mau cút!”
Lãnh Tịnh “biết điều” nhanh chóng bỏ đi, hắn nhanh chóng chạy ngang qua phụ tử hai người, trông thật sự cứ như đang chạy trốn.
Hắn một hơi chạy đi ba dặm, ngay cả dù cũng không cầm, cho tới một con hẻm mới dừng lại, sau đó tỉ mỉ hồi tưởng lại tình cảnh thấy vừa rồi.
Lãnh Tịnh có tốc độ nhanh nhất thế gian, vì vậy thị lực của hắn cũng có thể nắm được những biến hóa nhỏ bé trong thoáng chốc, vừa rồi khi hắn và Khải Nhi đó sượt qua vai nhau, khóe mắt của hắn rõ ràng thấy được một màn kinh người__ Khải Nhi đó đảo mắt trắng một cái, tuyệt đối là một cái đảo mắt cực ngắn trong thoáng chốc, nhưng trong một con mắt của thiếu niên, thoáng chốc đó lại xuất hiện hai con ngươi, mà Khải Nhi chính là dùng ánh mắt kỳ quái đó phối hợp với ngũ quan trên mặt tạo ra một nụ cười khủng bố mà chỉ với tốc độ gần như khiến mọi thứ đứng yên đó mới có thể thấy được.
Mà nụ cười âm trầm không thể tin nổi đó, đã bị ánh mắt Lãnh Tịnh thoáng chốc tóm được. Khi thiếu niên cười, đồng thời sắc mặt của hắn cũng hiện lên một loại tử bụi nhàn nhạt khác với người thường, giống như người chết. Thật ra, trang chủ đã dẫn về, vẫn là một khối thi thể đi? Lãnh Tịnh nhất thời cảm thấy tim bị treo lên.
Vạn Tượng lâu, một tổ chức kỳ diệu có thể khiến người chết bước đi.
Danh sách chương