Lãnh Tịnh nhanh chóng mua gà nướng cá nướng bánh gạo ngàn tầng, mà trong lòng hắn lại bắt đầu hiện lên đủ tâm tình vĩ đại với danh là đại nghĩa, hắn quyết định phải đi điều tra Vạn Tượng lâu quái dị đó.

Vì thế ông chủ bán bánh run run rẩy rẩy giao bánh cho Lãnh Tịnh gương mặt nghiêm túc cứng nhắc, mua bánh có cần trưng mặt cừu đại khổ thâm như vậy không! Làm hắn còn cho rằng bản thân thiếu khách nhân này rất nhiều tiền đó! Đợi khi Lãnh Tịnh mang bánh đi rồi, hắn mới nhớ ra, tiêu rồi, quên thu tiền của khách nhân đó rồi! Lãnh Tịnh cầm theo đồ ăn dầm mưa đi trên đường, suy nghĩ nên làm sao tìm hiểu nguồn gốc, tìm đến Vạn Tượng lâu đó. Lúc này, một cây dù đưa tới trên đầu hắn.

“Tiểu bạch long, lại gặp mặt rồi! Sao ngươi không mang dù a? Dầm ướt y phục thật đáng tiếc mà.” Người che dù cho hắn mỉm cười giảo hoạt, chính là thanh niên thần tiên đã bắt chuyện với hắn trên trời hôm đó.

Lãnh Tịnh yên lặng nhìn hắn, thần tiên bị hắn nhìn tới mức không thoải mái, ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, để ta tự giới thiệu một chút, ta tên Cố Phong Trần. Tiểu bạch long ngươi có hứng thú kết giao bằng hữu với ta không? Hôm đó trên trời ta đã cảm thấy ngươi rất đẹp nga! Không ngờ biến thành người lại càng đẹp!”

“Trần ca ca, ta phải về nhà ăn cơm, ngươi có thể đi tìm một nơi hóng mát trước một chút không?” Lãnh Tịnh bắt chước giọng điệu bạch thỏ của Lãnh Thanh Thanh nói.

Cố Phong Trần = =: Tiểu bạch long này sao có thể dùng biểu tình nghiêm túc như thế để nói những câu đáng yêu không chút tương xứng này chứ? Chẳng qua, hắn đối với những thứ đáng yêu là không có sức kháng cự nhất! Biểu tình nghiêm túc này có thể bỏ qua không tính! Hắn có thể dụ về nhà trước rồi từ từ bồi dưỡng!

Thế là hắn ý đồ hướng dẫn vỡ lòng nói với Lãnh Tịnh: “Tiểu long long, ca ca có thể đưa ngươi về nhà không? Ca ca sợ ngươi đi một mình lạc đường a! Dạng tiểu long như ngươi đi bên ngoài, rất dễ bị người của ma giới nhắm trúng a! Ca ca có thể hỏi ngươi chút không, tại sao muốn đến phàm gian a?”

Lãnh Tịnh bày ra một bộ nghiêm chỉnh, dùng giọng điệu kiên định nói: “Ta muốn san bằng tam giới hắc ám này, kiến lập thế giới nhân đức lý tưởng.”

Cố Phong Trần lập tức bị nghẹn, phong cách này chuyển biến khiến hắn không thể chịu nổi a, hắn cứng đờ tại đó, nửa ngày cũng không hồi thần lại.

Mà Lãnh Tịnh thì đã đi xa rồi.

Khi Lãnh Tịnh trở về khách ***, nghe ngóng một chút, ông chủ nói phụ tử Sương Tuyết trang chủ đã thanh toán, dọn đi rồi. Hắn trở về phòng, thấy Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đói tới mắt long lanh nhìn thức ăn trong tay hắn.

Lãnh Tịnh đặt thức ăn xuống bàn, ba người dùng bữa. Nhưng còn những hạ nhân kia tựa hồ vẫn không chút tin tức. Hắn hồi tưởng lại những lời vừa rồi của Cố Phong Trần, cảm thấy có lẽ đám hạ nhân đó bị ma giới bắt đi rồi cũng không chừng.

“Nhi tử ngươi muốn đi tìm những người đó sao?” Lãnh Thanh Thanh cắn bánh gạo nói.

“Ân, ta trước tìm khí tức của họ.” Lãnh Tịnh nói.

Đương nhiên, đó là sau khi Lãnh Tịnh ăn cơm xong, sau đó lại nằm trên giường đọc sách cả buổi, Lãnh Thanh Thanh phụ trách xoa chân, Bạch Điêu rửa chén. Mắt thấy mưa không nhỏ bớt, Lãnh Tịnh mới không tình nguyện bước xuống giường, sau đó khoác áo tơi đi lên nóc nhà thi pháp tìm kiếm khí tức của bọn bạch thỏ.

Thật ra, Lãnh Tịnh là kẻ mù chú văn, hắn trước nay khinh thường xem bất cứ chú văn nào, tất cả pháp thuật đều là hắn tùy tâm sở dục sáng tạo và thi triển, chưa từng có cách thức cố định nào. Vì thế dạng pháp thuật trung đẳng tìm kiếm khí tức người khác đối với hắn mà nói, chính là có chút khó khăn, Lãnh Tịnh đứng trên nóc nhà, suy nghĩ một chút. Nếu làm theo cách làm cố định của tiên giới mà nói, tìm kiếm khí tức, nếu ở chỗ xa, nhất định phải triệu hoán linh thú bay tới chỗ xa được chỉ định trước để xem xét, nhưng phương pháp tốn thời gian này đối với sửu tiểu xà mà nói hiển nhiên sẽ không được áp dụng, hắn hy vọng trong thời gian sớm nhất có được tin tức mình muốn.

Thế là sửu tiểu xà ngồi xổm trên nóc nhà, sờ cằm ngẫm nghĩ.

Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu thì ăn no không chuyện làm, đều gục trên cửa sổ đợi tin tức của Lãnh Tịnh, không bao lâu, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đột nhiên cảm thấy cả khách *** đều chấn động một chút. Thật ra, đó là cảm giác về mặt tâm lý mà thôi, khách điểm vẫn ổn định một chút cũng không có dấu hiệu bị địa chấn, khiến bọn họ cảm thấy đầu choáng mắt hoa là do linh lực Lãnh Tịnh đột nhiên bùng lên, nếu không phải cả tòa khách *** này sớm đã được kết giới của Lãnh Tịnh duy trì, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu sớm đã bị chấn tới hôn mê cộng thêm bị đánh về nguyên hình rồi.

“Tiểu Tịnh! Ngươi làm cái gì a!!!!” Lãnh Thanh Thanh hét lớn một tiếng về hướng nóc nhà.

“Lão gia lão lão lão lão gia!!! Mau nhìn bên ngoài!!!” Bạch Điêu thì lại ôm tay Lãnh Thanh Thanh, kêu lớn. Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh đều là linh thú, có thể thấy được thứ phàm nhân không thấy được, trong mắt bọn họ, thành trấn bên ngoài hiện ra một kỳ quan đáng sợ___ Linh khí do long khí tử sắc ngưng tụ mà thành dâng trào nhanh chóng lan tràn cuồn cuộn với khách *** đứng ở trung tâm, trong thoáng chốc liền không thấy biên giới, mà nơi bị sóng lớn cập tới, phàm nhân gia súc không một ngoại lệ đều bị chấn tới hôn mê.

“Tiểu Tịnh!!!! Ngươi làm cái gì a!!!” Lãnh Thanh Thanh lại lần nữa gầm lên nóc nhà.

“Ta đang kiểm tra bọn bạch thỏ đang ở phương vị nào.” Lãnh Tịnh thò đầu ra nói.

“Ngươi đó không phải gọi là kiểm tra, là phá hoại!” Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh đồng thời kêu oa oa.

“Nào có, chỉ là khiến người choáng váng chút thôi mà.” Lãnh Tịnh không cho là đúng. “Ngươi xem, có rồi, tìm được rồi, trong ba trăm dặm hướng đông bắc, sóng linh lực của ta có hồi ứng.”

“Thật TNND đủ nhanh.” Bạch Điêu lầm bầm một câu.

“Vậy liền đi tìm bọn họ a.” Lãnh Thanh Thanh nói.

“Không gấp, phương vị quá thô, ta thăm dò tỉ mỉ chút nữa đã.” Lãnh Tịnh là kẻ cuồng chuẩn xác.

“Đừng a a a a ” Khi Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh hét lớn thì đã không kịp nữa, sóng linh lực thứ hai khiến bọn họ choáng váng buồn nôn tới mức bữa cơm tối vừa ăn đều ói ra hết.

Chuyển ống kính của chúng ta vào trong cứ điểm kết giới của ma giới ở ngoài ba trăm dặm đi, trên thực tế, khi Lãnh Tịnh phát động sóng linh lực đợt đầu, cứ điểm kết giới này đã không còn tồn tại nữa.

Tướng soái tiên phong của ma giới không ai không bị chấn tới đứng không nổi, ngược lại bạch thỏ, bạch hổ, Bích Huyên bị nhốt trong địa lao, từng được long khí của Lãnh Tịnh bảo hộ thì cũng coi như an nhiên vô sự, chỉ là đầu váng mắt hoa.

Khi đợt long khí thứ hai lại trào lên, chúng tướng lĩnh ma giới cũng chống đỡ không nổi, đều trọng thương thổ huyết. Mà trong phạm vi long khí của Lãnh Tịnh cập tới, cứ điểm ma giới không một chỗ may mắn tránh khỏi, tổn thất thảm trọng. Sau chuyện, quân sư ma giớinghiên cứu điều này nhiều ngày cũng không hiểu, chỉ có thể quy kết là do hiện tượng tự nhiên thất thường trong thiên địa nhân gian.

Nửa khắc sau khi đợt sóng thứ hai của Lãnh Tịnh tập kích, đám người bạch thỏ hôn mê được Ferrari hình rồng xách về.

Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều = =, còn có thể nói gì nữa chứ? Đây chính là hiệu suất a hiệu suất.

Trần thuật đơn giản trải nghiệm của bọn bạch thỏ một chút.

Mấy ngày trước, bạch thỏ bạch hổ Bích Huyên đi mua cơm theo chỉ thị của thiếu chủ, nhưng nửa đường lại bị người ma giới phát hiện, thế là bắt bọn họ để khảo vấn. Bạch thỏ chịu không nổi sự đe dọa của đối phương, khai ra mình là thủ hạ của Long Quân, kết quả bị người của ma giới cười nhạo và không tin tưởng, cũng bị bạch hổ và Bích Huyên xem thường. Bọn họ đều bị nhốt trong lao phòng có thiết pháp thuật, kết quả không biết sao lại được cứu về khách ***.

Lãnh Thanh Thanh giải thích cho bọn họ là, là Lãnh Tịnh cứu bọn họ về. Nghe nói Long Quân vì cứu bộ hạ ra khỏi hang ổ yêu ma, tiêu lực quá lớn, hiện tại không thể không nằm yên nghỉ ngơi, Lãnh Thanh Thanh không để người khác tiếp cận phòng ngủ của Long Quân, chỉ có mình y trong phòng ngủ đã lập kết giới thay Long Quân “liệu thương”.

Bạch thỏ vì thế liền bị dọa bệnh nặng một trận, bị bạch hổ đưa về thiên giới. Mà Bích Huyên thì lưu lại, ý đồ muốn tìm một nơi an toàn có thể cho thiếu chủ an tâm nghỉ dưỡng.

Đây đều là những chuyện phát sinh trong lúc Lãnh Tịnh vù vù ngủ say. Nguyên tắc của Lãnh Tịnh là, bất cứ chuyện gì đều không thể chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi quý báu của hắn. Mà Lãnh Thanh Thanh thì lại nằm bên cạnh hắn ngủ, quấn lấy nhi tử ngủ là thói quen của y.

Sáng sớm rất nhanh đã tới, mưa vẫn không ngớt. Lãnh Tịnh thức dậy đầu tiên, rửa mặt súc miệng ăn mặt chỉnh tề, sau đó cởi bỏ vòng quấn của đại bạch xà, vòng qua Bích Huyên mệt tới ngã ngữa trong khách thính, đi mua cơm sáng.

Hôm nay hắn cầm một cây dù mới, đi dạo vài vòng trên chợ, tối qua người gần đó đều bị hắn chấn ngất, hôm nay chợ sớm không có ai, mua không được cơm sáng.

Sửu tiểu xà cô đơn chỉ đành quay về khách ***. Mặt đất lát đá xanh trên đường bị nước mưa gột rửa trở nên trơn nhẵn, trong tường vây bên đường, thò ra rất nhiều nhánh hoa, xanh mướt mượt mà, Lãnh Tịnh một mình đi trên đường vắng không người, chỉ có tiếng mưa rào rạt.

Khi Lãnh Tịnh nhìn phong cảnh trên đường tới xuất thần, từ xa một con chiếc xe ngựa màu đen do một con ngựa lớn kéo đi tới, xe ngựa đi ngang qua người Lãnh Tịnh liền thả chậm tốc độ, từ trong xe ngựa thò ra một cái đầu nam tử, nam tử này trời sinh một thân bá khí, chân mày như kiếm, rất có uy nghiêm, hắn nói với Lãnh Tịnh: “Tiểu bạch long kia! Ngươi biết gần đây có người của thiên giới xuất nhập không? Nơi này xuất hiện dị thường gì ngươi biết không?”

Lãnh Tịnh lắc đầu.

Nam tử nhìn bộ dáng hắn ngốc ngốc, rất khinh thường, nhưng tiểu bạch long này trời sinh rất đẹp, hắn nhịn không được nhìn nhiều thêm vài cái, phải biết cả tam giới, có thể khiến tam hoàng tử ma giới hắn nhìn thuận mắt thật không có mấy ai. Nghĩ tới cuộc sống thiếu vị gần đây, hắn nhịn không được sản sinh tâm lý muốn bắt tiểu bạch long dễ nhìn này về chơi. Thế là hạ thấp khẩu khí nói: “Tiểu bạch long, ngươi là nhà nào?”

“Ta là Lãnh Tịnh của tây hải Lãnh gia.” Lãnh Tịnh ra vẻ thuần lương bịa đặt.

“Nga? Trong long tộc hình như chưa từng nghe qua gia tộc này, xem ra nhà ngươi là xuất thân tạp long đi!” Tam hoàng tử biểu thị dừng xe, sau đó bắt đầu bắt chuyện cùng Lãnh Tịnh.

Lãnh Tịnh giả ngốc lắc lắc đầu.

“Ngươi tới phàm gian làm gì?” Tam hoàng tử tiếp tục hỏi.

“Tới chơi.” Lãnh Tịnh nói.

“Hừ hừ, thật là tiểu gia hỏa tham chơi, qua đây, ta dẫn ngươi tới nơi vui hơn nữa.” Tam hoàng tử vẫy vẫy tay với hắn.

“Vậy ta phải nói với cha một tiếng.” Lãnh Tịnh tiếp tục giả ngốc.

“Được thôi, ta còn có chuyện, đợi ngày mai ta lại tìm ngươi, hạt châu này ngươi cầm đi, đừng làm mất.” Tam hoàng tử đem bảo châu có thể tránh ma khí ném cho Lãnh Tịnh, để tránh khi bản thân mang tiểu bạch long này về ma giới thì ma khí lại làm hắn bị thương.

Thế là trong sự chú mục của Lãnh Tịnh, xe ngựa đi xa dần.

Lúc này, thần tiên thanh niên Cố Phong Trần vẫn luôn trốn sau tường vây mới bước ra, kéo tay Lãnh Tịnh nói: “Tịnh bảo bảo, ngươi nhất thiết đừng đi theo nam nhân đó! Hắn là người của ma giới! Nghe lời ca ca, ca ca đưa ngươi về nhà được không?”

“Làm trò gì đó, tìm chỗ ăn cơm đi.” Lãnh Tịnh không biểu tình nói.

Cố Phong Trần lại lần nữa đông cứng, 5555 Bảo bảo nhà hắn thật sự khiến người nhìn không thấu a. [Từ lúc nào biến thành bảo bảo nhà hắn rồi?]

Thế là Cố Phong Trân cưỡi mây mang Lãnh Tịnh tới trạch đệ tư nhân của hắn__ Mộng Điệp Hồ sơn trang.

Khi còn trên đám mây màu, Cố Phong Trần liền đem bánh bao tới lấy lòng Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh cũng xem như hồi báo nói với hắn: “Theo kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ gặp người vô số của ta, ta có thể cho ngươi mấy câu cảnh báo chân tâm.”

“Lãnh bảo bảo muốn nói gì với ca ca? Ca ca đang nghe đây!” Cố Phong Trần cười mị mị nói.

“Ngươi là dạng quý công tử nhìn thì rất phong lưu dễ gần lại thông minh, nhưng thực tế là một người một khi đã yêu sẽ phi thường chuyên tình, hơn nữa cuối cùng sẽ trải nghiệm rất nhiều khổ tình. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng dấn vào quá sâu.” Lãnh Tịnh không có biểu tình gì nói.

“Ta là người như thế sao? Bảo bảo?” Cố Phong Trần cười hi hi nói, bảo bảo này thật thích ra vẻ người lớn a!

Lãnh Tịnh yên lặng một lát, trên mặt chậm rãi bày ra nụ cười dịu dàng: “Bảo bảo, chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc, ta sao cũng được cả, bảo bảo, ta sẽ vẫn luôn ở sau lưng ngươi lặng lẽ bảo vệ ngươi. Cho dù nguyên thần của ta không còn nữa, ta cũng sẽ hóa thành gió tới bầu bạn bên ngươi, bảo bảo, có thể gặp được ngươi, là chuyện may mắn lớn nhất trong đời này của ta… khụ khụ khụ.” Vẻ mặt đó, mười phần giống hệt Cố Phong Trần thổ huyết hấp hối, hoàn toàn là lời mà Cố Phong Trần nhất định sẽ nói lúc cuối cùng.

Cố Phong Trần lại lần nữa cứng người, hắn quay lưng lại, đả kích rất lớn.

“Khi ta làm võ lâm minh chủ, dạng gia hỏa như vậy ba ngày hai lượt tới tìm ta làm trung gian tìm thần y cứu mạng.” Lãnh Tịnh ôm bánh bao giải thích, “Ngày tháng thật khiến người hoài niệm.”

“Bảo bảo… ngươi… tại sao muốn đi làm võ lâm minh chủ…” Cố Phong Trần vẻ mặt khóc tang chậm rãi quay đầu.

“Không chỉ vậy, còn có rất nhiều cặp tình lữ vì ở bên nhau đã lâu, mâu thuẫn không ngừng, còn tìm ta tới hòa giải, từng có một đôi luyến nhân song phương đều là nam tử, vì mâu thuẫn thực quá sâu, do ta chủ trì hảo tụ hảo tán, cuối cùng hai bên đều thành gia lập nghiệp, cái dạng tình cảm này thực tế rất nông cạn. Giả sử ta là một lão đầu long, ngươi sẽ không ân cần như vậy. Ngươi tin rằng chỉ cần hai người trẻ tuổi ở bên nhau ngắn ngủi vài ngày liếc mắt đưa tình liền có thể đạt được mức sống chết bên nhau sao? Sau khi ngươi vì đối phương bỏ ra sinh mạng, nếu đối phương lập tức liền quên ngươi đi tìm tân hoan, ngươi thật sự có thể dung thứ sao?” Lãnh Tịnh tiếp tục đả kích hắn.

“555555 Cầu cầu ngươi! Bảo bảo! Đừng nói nữa! Ta rất thương tâm!” Cố Phong Trần lau khóe mắt.

“Thần tiên vốn chính là chủng loại ưu tú vượt hơn phàm nhân, nhưng lại muốn học theo phàm nhân có sinh mạng ngắn ngủi đó đàm tình thuyết ái, đây rõ ràng là hành vi thoái hóa của chủng loại! Tất cả thần ma đều nên dùng tinh lực cho việc vượt qua giới hạn chủng loại, bước tới tầng cao nhất của sinh mạng! Mục tiêu của chúng ta là bất diệt chứ không phải tồn tại vì tình yêu phản bội! Chúng ta phải tin tưởng sẽ có một ngày, bí ẩn của thiên giới đều sẽ nằm trong tay chúng ta, chúng ta có thể bao quát mọi thứ, đạt được mục tiêu cuối cùng trên con đường sinh mạng! Mà sinh mạng vạn vật nảy nở không ngừng, lẽ nào không phải là vì thấy được ngày đó mới nỗ lực tiếp nối sinh mạng sao! Chúng ta tại sao lại sống, tại sao phải sinh sản không ngừng, ta tin vũ trụ sẽ cho chúng ta đáp án cuối cùng! Mà chúng ta vượt hơn phàm nhân, chính là người chứng kiến mà thượng thiên đã chọn ra a!” Lãnh Tịnh bắt đầu hùng ngôn tráng ngữ lay động Cố Phong Trần.

“Oa hu hu hu hu bảo bảo! Ta không dám nữa! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ tu luyện đàng hoàng!!! Bảo bảo!” Cố Phong Trần nước mắt lưng tròng.

Sau đó rất lâu.

“Bảo bảo, ta cảm thấy trong lòng rất loạn, ngươi mang những bánh bao và điểm tâm này đi đi… ta muốn được yên tĩnh một mình…” Cố Phong Trần cuối cùng mệt mỏi trở về sơn trang của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện