Mộc Vãn Tình nhìn một vòng bốn phía, mọi người đều ăn bánh bao.

Lục thẩm cầm mấy cái bánh nướng đi tới, "Đệ muội, nếm thử tay nghề nhà mẹ đẻ ta đi."

Tiền thị có chút sửng sốt, khách khí từ chối, "Các ngươi cũng không nhiều, giữ lại cho hài tử ăn đi.

"Cho Tiểu Tình ăn." Lục thẩm nhét bánh nướng vào tay nàng, lúc này mới trở về ăn.

Lúc ở trong tù, Mộc Vãn Tình thường xuyên cho hài tử nhà Lục thẩm ăn bánh bao thịt, một nhà Lục thẩm nhớ ân, quan hệ hai nhà càng ngày càng than, nhất là Lục thẩm và Tiền thị rất thân cận.

Nhưng mà ba đứa con trai nhà Lục thẩm đều là tráng đinh, đặc biệt ăn nhiều, thật sự không đủ ăn.

Nàng suy nghĩ một chút, đứng lên, "Cha, chúng ta cũng mua chút đồ ăn, người cùng con qua đó đi."

"Được." Cho dù nàng không đề cập tới, Mộc nhị gia cũng phải đi cùng nàng, vì tránh tỵ hiềm.

Các nha dịch bày bếp đun nấu ra, một nồi cơm trắng, một nồi hầm thập cẩm, bên trong thứ gì cũng có.

Nhưng Mộc Vãn Tình vừa nhìn vào liền không muốn ăn.

Nàng tìm được Tằng đại nhân, lấy ra một tờ ngân phiếu, "Đại nhân, ta muốn mua năm túi nước từ ngài."

Tằng đại nhân nhìn thần sắc thong dong của nữ hài tử, dưới tình huống như vậy vẫn có thể bình tĩnh được, nàng thật sự không tầm thường.

"Được rồi."

Hắn vung tay lên, thủ hạ đưa tới năm túi nước, còn kèm theo nước sạch bên trong.

Mộc nhị gia mừng rỡ, tiếp nhận túi nước rồi đưa cho nữ nhi trước.

"Tình nhi, mau uống, môi ngươi đều bong tróc da ra rồi."

Hắn thật sự là một người cha rất tốt, trong lòng Mộc Vãn Tình cảm thấy ấm áp, uống hai ngụm nước nhuận yết hầu, cảm giác cả người đều thoải mái hơn nhiều.



"Đại nhân, vậy ta có thể tự nấu cơm không, sẽ không chậm trễ thời gian, bán cho ta mấy chén cơm cùng mấy quả trứng gà là được."

Tằng đại nhân ngây người, có chút suy nghĩ, "Được, nhưng nếu kéo dài hành trình, tự chịu hậu quả. "

"Đa tạ ngài."

Sáu chén cơm trắng, sáu quả trứng gà, một thìa nhỏ mỡ lợn, năm túi nước, tiêu tốn tổng cộng mười lượng bạc, khiến Mộc nhị gia đau lòng không thôi.

Những thứ này căn bản không đáng giá.

Cũng không còn cách nào, ngươi không mua, tất nhiên sẽ có người khác mua.

Mộc Vãn Tình tìm kiếm ở xung quanh đó một vòng, tìm được cây ngô thù du cùng hành dại.

Kết quả là, lại gặp phải vấn đề rất thực tế.

Thế mà lại không có chảo sắt, bọn họ phải dùng gốm sứ để nấu thức ăn, cũng không có vá dùng để xào rau, tất nhiên cũng không có dầu xào.

Làm sao bây giờ? Phải tìm cách.

Nàng tìm được một miếng đá phẳng, rửa sạch sẽ rồi đun nóng.

Đánh trứng, cho cơm vào khuấy đều để mỗi hạt cơm đều được thấm trứng.

Lại cho hành lá băm nhỏ vào, rắc chút muối, muối này là thứ nàng đem từ nhà theo, không giống với muối thô bên ngoài.

Chờ mỡ lợn tản ra mùi thơm, đổ cơm đã qua chế biến vào, dùng đũa và thìa dài xào, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, linh hoạt và thuần thục.

Điều kiện thực tế rất khó khăn, nhưng dựa vào tay nghề nhiều năm, cùng với khả năng khống chế lửa tinh diệu, xào ra được một nồi cơm chiên trứng thơm ngào ngạt, trứng gà vàng tươi giống tựa vàng vụn lấp lánh, giống như tác phẩm nghệ thuật cảnh đẹp ý vui.

Hương thơm nứt mũi, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía, mùi thơm đặc biệt bá đạo.



Lúc đầu, đầu bếp còn có chút không vui, bọn họ đây là có ý xem thường trù nghệ của hắn? Nhưng xuất phát từ tò mò, thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái.

Nhìn mấy lần, vẻ mặt của hắn liền hoài nghi nhân sinh, thế mà còn có thể thần kỳ như vậy.

Cũng chỉ là những nguyên liệu tầm thường đó, nhưng món ăn làm ra không như bình thường, thơm không chịu nổi.

Người Mộc gia bất lực nhìn, cảm giác bánh thịt trong tay không còn thơm.

Mộc Vãn Tình múc một chén cho Mộc nhị gia trước, Mộc nhị gia không tự chủ được hít hít mũi, nước miếng tràn ngập.

Hắn múc một ngụm lớn, trong nháy mắt bị hương vị tươi ngon kích thích, vị giác triệt để được đánh thức, ánh mắt sáng lên, động tác không khỏi tăng nhanh.

Mộc Tử Ngang ở bên cạnh nóng nảy, "Cha, có ngon không?"

Mộc nhị gia nhét đầy miệng, điên cuồng gật đầu, cũng không thèm nói chuyện.

Những người khác sao mà không hiểu, lập tức nhìn về phía Mộc Vãn Tình, muốn ăn

Một thanh âm vang lên, "Đây là cái gì"

Là Tằng đại nhân, không biết hắn tới từ khi nào.

"Cơm chiên trứng." Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm mời, "Đại nhân, ngài cũng thử đi."

Tằng đại nhân đã ăn qua ba chén cơm lớn, vốn định từ chối, nhưng nhìn cơm chiên trứng vàng ươm, bỗng nhiên cảm thấy còn có thể ăn thêm một chút.

"Vậy múc nửa chén cho ta."

Chẳng bao lâu, hắn hối hận.

Nếu thời gian quay ngược lại, hắn sẽ nói, cho ta một chén đầy ụ ah! Chén bự! ngon phát khóc!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện