Tâm trạng mọi người đều không tốt, bị uất khí bao phủ, cảm xúc cưucj kỳ chán nản.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ liền không rãnh để lo.
Đa phần tù nhân đều phải đi bộ, đi được chốc lát bàn chân đều sắp phế đi, đau thấu tim.
Mặc dù đã là mùa thu, nhưng ánh nắng vẫn khá có hại, phơi nắng lâu khiến cơ thể rất nhanh đổ mồ hôi như mưa.
Thể lực nhanh chóng bị rút cạn, tay đau chân đau đớn, cả người nhức mỏi, mệt không chịu nổi.
Các lão gia phu nhân đã quen ăn sung mặc sướng nào chịu nổi sự cực khổ này, giày thêu hoa mà nữ nhân mang đều bị mài mòn, mỗi một bước đi đau đến mức phải hít hà, giống như đang bị tra tấn.
Nam nhân đeo gông xiềng lại càng vất vả hơn, có người đề nghị nghỉ ngơi một lát, nhưng lại bị nha dịch quất một roi, triệt để từ bỏ, dù có khổ có mệt đến đâu cũng phải đi tiếp.
Mộc Vãn Tình mang ủng nam nên vẫn ổn, ý chí cũng rất kiên định.
Nhưng Tiền thị thì phải chịu khổ, thân thể nàng vốn đã yếu.
Mộc Nhị gia thấy sắc mặt thê tử trắng bệch như tờ giấy, thở không ra hơi, ánh mắt đều không mở ra được, cả người đều muốn gục ngã.
Hắn đau lòng vạn phần, ngồi xổm xuống, "Để ta cõng ngươi."
Bản thân hắn đeo gông xiềng, đi lại khó khăn, cõng người càng bất tiện.
Mộc Nhị phu nhân cũng đau lòng cho hắn, "Không không, ta còn đi được, dù sao cũng phải làm quen với cuộc sống như vậy, con đường này còn dài."
Hai huynh đệ Mộc Tử Thành vây quanh bên cạnh phụ mẫu, bất lực, lòng tràn đầy thất bại.
Mộc Tử Ngang càng lo lắng cho muội muội yếu đuối, "Tình nhi, muội không sao chứ?"
Mộc Vãn Tình cũng khó chịu không chịu nổi, phi thường khát, cổ họng khô khốc khó nhịn như sắp bốc khói.
Nhưng đối mặt với ánh mắt lo lắng của phụ mẫu, cô liếm đôi môi khô nứt, "Muội vẫn ổn."
Một chiếc xe đẩy tay đi ngang qua bên cạnh bọn họ, ngồi ở phía trên là Mộc lão thái thái, bên cạnh có mấy đứa cháu vây quanh.
Lúc đi qua nhị phòng, bà nhàn nhạt liếc mắt một cái, tràn đầy chán ghét căm hận.
Dám lừa gạt tiền của nữ nhi bà, một đám nghiệt chướng.
Mấy trăm lượng thì dùng cái gì? Không đủ ăn cũng không đủ uống, muốn cái gì cũng không có, còn phải đi bộ mỗi ngày, xem bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu.
Bà cược rằng bọn họ không thể an toàn đến được Lương Thành.
Bà mở nắp túi nước da dê rồi hung hăng uống một ngụm lớn, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn quỷ dị, tựa như được trở lại lúc làm lão thái quân nói một không có hai.
Có tiền, có xe, lại có con cháu hiểu thảo, hoàn mỹ.
Điều duy nhất không tốt chính là nhị phòng làm bà chướng mắt, rất nhanh bọn họ sẽ phải biến mất.
Đại phu nhân cùng hai con dâu thay phiên nhau đẩy xe, hai nữ nhi yếu đuối cực khổ đi theo phía sau, hai gò má chảy mồ hôi đầm đìa, thở không nổi.
Một chiếc xe đẩy tay khác chứa đầy vật tư hành lý do Mộc Tam phu nhân đẩy, nàng mệt tới mức thở hồng hộc.
"Nương, phải nghĩ cách giúp nam nhân bỏ gông xiềng, nếu không chỉ dựa vào mấy phụ nhân chúng ta đẩy xe liền không được a."
Kỳ thật nam nhân Mộc gia cũng không được, không đủ thể lực, mệt muốn gục ngã, hận không thể cũng ngồi trên xe đẩy tay để nghỉ ngơi.
Nhưng ai đẩy hộ bọn họ được chứ?
Ngươi một lời ta một câu thương lượng nửa ngày, cũng không thương lượng ra một kết quả.
Thật vất vả mới nhịn được đến lúc nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều mệt mỏi nằm ngã xuống, cũng mặc kệ trên mặt đất bẩn cỡ nào, ngồi phịch trên mặt đất.
Mộc nhị phu nhân cởi giày thêu ra, máu nhuộm đỏ vớ, chân cũng nổi mụn nước.
Mộc Nhị gia ngồi xổm xuống giúp nàng xử lý vết thương, lúc rắc bột thuốc lên, khuôn mặt nàng đều biến dạng vì đau đớn.
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, sau này còn phải chịu đựng như thế nào a.
Không riêng gì nhị phòng như vậy, những người khác cũng thê thảm không kém.
"Đã đi được bao xa rồi?"
"Mới mấy dặm."
Vẫn chưa đi ra khỏi phạm vi kinh thành.
Mọi người chán nản nhìn nhau, phải đi bao lâu mới có thể đến Lương Thành.
Cơm trưa, mỗi người phát ra một phần bánh kẹp rau dại, Mộc Vãn Tình cắn một miếng, chậc, làm từ bột mì kém nhất, bên trong còn trộn cám, so với cơm tù còn khó ăn hơn.
Thật sự thái quá.
Rất nhiều người đều không ăn được rau dại, bọn họ lấy lương khô mà người thân đưa tới để ăn, về phần những người không được đưa đồ, vậy chỉ có thể tiêu tiền mua đồ ăn từ nha dịch.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đường lưu đày phải di chuyển mấy ngàn dặm, một đường mưa gió, vượt qua chông gai, các nha dịch lại tranh nhau áp giải.
Vất vả chạy một chuyến là có thể kiếm được tiền của vài năm, đối với những nha dịch xuất thân bần hàn mà nói, việc này có sức hấp dẫn rất lớn.
Nhưng chẳng mấy chốc, họ liền không rãnh để lo.
Đa phần tù nhân đều phải đi bộ, đi được chốc lát bàn chân đều sắp phế đi, đau thấu tim.
Mặc dù đã là mùa thu, nhưng ánh nắng vẫn khá có hại, phơi nắng lâu khiến cơ thể rất nhanh đổ mồ hôi như mưa.
Thể lực nhanh chóng bị rút cạn, tay đau chân đau đớn, cả người nhức mỏi, mệt không chịu nổi.
Các lão gia phu nhân đã quen ăn sung mặc sướng nào chịu nổi sự cực khổ này, giày thêu hoa mà nữ nhân mang đều bị mài mòn, mỗi một bước đi đau đến mức phải hít hà, giống như đang bị tra tấn.
Nam nhân đeo gông xiềng lại càng vất vả hơn, có người đề nghị nghỉ ngơi một lát, nhưng lại bị nha dịch quất một roi, triệt để từ bỏ, dù có khổ có mệt đến đâu cũng phải đi tiếp.
Mộc Vãn Tình mang ủng nam nên vẫn ổn, ý chí cũng rất kiên định.
Nhưng Tiền thị thì phải chịu khổ, thân thể nàng vốn đã yếu.
Mộc Nhị gia thấy sắc mặt thê tử trắng bệch như tờ giấy, thở không ra hơi, ánh mắt đều không mở ra được, cả người đều muốn gục ngã.
Hắn đau lòng vạn phần, ngồi xổm xuống, "Để ta cõng ngươi."
Bản thân hắn đeo gông xiềng, đi lại khó khăn, cõng người càng bất tiện.
Mộc Nhị phu nhân cũng đau lòng cho hắn, "Không không, ta còn đi được, dù sao cũng phải làm quen với cuộc sống như vậy, con đường này còn dài."
Hai huynh đệ Mộc Tử Thành vây quanh bên cạnh phụ mẫu, bất lực, lòng tràn đầy thất bại.
Mộc Tử Ngang càng lo lắng cho muội muội yếu đuối, "Tình nhi, muội không sao chứ?"
Mộc Vãn Tình cũng khó chịu không chịu nổi, phi thường khát, cổ họng khô khốc khó nhịn như sắp bốc khói.
Nhưng đối mặt với ánh mắt lo lắng của phụ mẫu, cô liếm đôi môi khô nứt, "Muội vẫn ổn."
Một chiếc xe đẩy tay đi ngang qua bên cạnh bọn họ, ngồi ở phía trên là Mộc lão thái thái, bên cạnh có mấy đứa cháu vây quanh.
Lúc đi qua nhị phòng, bà nhàn nhạt liếc mắt một cái, tràn đầy chán ghét căm hận.
Dám lừa gạt tiền của nữ nhi bà, một đám nghiệt chướng.
Mấy trăm lượng thì dùng cái gì? Không đủ ăn cũng không đủ uống, muốn cái gì cũng không có, còn phải đi bộ mỗi ngày, xem bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu.
Bà cược rằng bọn họ không thể an toàn đến được Lương Thành.
Bà mở nắp túi nước da dê rồi hung hăng uống một ngụm lớn, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn quỷ dị, tựa như được trở lại lúc làm lão thái quân nói một không có hai.
Có tiền, có xe, lại có con cháu hiểu thảo, hoàn mỹ.
Điều duy nhất không tốt chính là nhị phòng làm bà chướng mắt, rất nhanh bọn họ sẽ phải biến mất.
Đại phu nhân cùng hai con dâu thay phiên nhau đẩy xe, hai nữ nhi yếu đuối cực khổ đi theo phía sau, hai gò má chảy mồ hôi đầm đìa, thở không nổi.
Một chiếc xe đẩy tay khác chứa đầy vật tư hành lý do Mộc Tam phu nhân đẩy, nàng mệt tới mức thở hồng hộc.
"Nương, phải nghĩ cách giúp nam nhân bỏ gông xiềng, nếu không chỉ dựa vào mấy phụ nhân chúng ta đẩy xe liền không được a."
Kỳ thật nam nhân Mộc gia cũng không được, không đủ thể lực, mệt muốn gục ngã, hận không thể cũng ngồi trên xe đẩy tay để nghỉ ngơi.
Nhưng ai đẩy hộ bọn họ được chứ?
Ngươi một lời ta một câu thương lượng nửa ngày, cũng không thương lượng ra một kết quả.
Thật vất vả mới nhịn được đến lúc nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều mệt mỏi nằm ngã xuống, cũng mặc kệ trên mặt đất bẩn cỡ nào, ngồi phịch trên mặt đất.
Mộc nhị phu nhân cởi giày thêu ra, máu nhuộm đỏ vớ, chân cũng nổi mụn nước.
Mộc Nhị gia ngồi xổm xuống giúp nàng xử lý vết thương, lúc rắc bột thuốc lên, khuôn mặt nàng đều biến dạng vì đau đớn.
Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu, sau này còn phải chịu đựng như thế nào a.
Không riêng gì nhị phòng như vậy, những người khác cũng thê thảm không kém.
"Đã đi được bao xa rồi?"
"Mới mấy dặm."
Vẫn chưa đi ra khỏi phạm vi kinh thành.
Mọi người chán nản nhìn nhau, phải đi bao lâu mới có thể đến Lương Thành.
Cơm trưa, mỗi người phát ra một phần bánh kẹp rau dại, Mộc Vãn Tình cắn một miếng, chậc, làm từ bột mì kém nhất, bên trong còn trộn cám, so với cơm tù còn khó ăn hơn.
Thật sự thái quá.
Rất nhiều người đều không ăn được rau dại, bọn họ lấy lương khô mà người thân đưa tới để ăn, về phần những người không được đưa đồ, vậy chỉ có thể tiêu tiền mua đồ ăn từ nha dịch.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đường lưu đày phải di chuyển mấy ngàn dặm, một đường mưa gió, vượt qua chông gai, các nha dịch lại tranh nhau áp giải.
Vất vả chạy một chuyến là có thể kiếm được tiền của vài năm, đối với những nha dịch xuất thân bần hàn mà nói, việc này có sức hấp dẫn rất lớn.
Danh sách chương