Mùi thơm nồng đậm của hành lá và cơm dung hợp hoàn hảo với nhau, trứng mềm mịn, cơm thơm ngào ngạt, lửa vừa vặn.
Từng hạt cơm rời, hương vị tươi mới, mỗi một miếng vào miệng đều tràn đầy hạnh phúc.
Vị giác từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi đều bùng nổ, cực hạn thỏa mãn, giống như mở ra một thế giới mới.
Ah, những thứ trước kia hắn ăn đều là đồ ăn cho heo,
Tằng đại nhân ăn từng ngụm từng ngụm lớn, tướng ăn đặc biệt ngấu nghiến.
Đầu bếp bên cạnh nóng lòng, cũng muốn nếm thử hương vị như thế nào.
Nhưng hắn không dám cướp đồ ăn với ông chủ,
Ăn xong miếng cơm chiên trứng cuối cùng, Tằng đại nhân còn chưa thỏa mãn.
Hắn nhịn không được nhìn về phía Mộc Vãn Tình, tiểu cô nương này có chút năng lực,
Hắn hạ quyết tâm, cơm chiều sẽ để cho đầu bếp phục chế lại món này, làm một nồi cơm chiên trứng.
Ừm, phải là một nồi lớn, đủ ăn một đêm!
Đến đêm, đầu bếp tràn đầy nhiệt tình phục chế lại món cơm chiên trứng, nhưng không biết tại sao, màu sắc không giống.
Người ta vàng ươm như vàng, mà hắn thì… cứ giống như màu p…h…ư…n. Nhìn vào liền không muốn nuốt.
Lại nếm thử, hương vị cũng không đúng, hạt cơm dính lại với nhau, dính dính, hương vị quá kém!
Kỳ quái, cùng các bước, nhưng sao hương vì làm ra lại chênh lệch như vậy chứ? Hắn nào biết, tuy cơm chiên trứng là món ăn bình thường, nhưng lại là bài khảo nghiệm tay nghề của đầu bếp phổ biến nhất.
Trong số các hạng mục đánh giá của đầu bếp, cơm chiên trứng là hạng mục kiểm tra cơ bản.
Tất nhiên, đó là thời hiện đại.
Mộc Vãn Tình chia cơm chiên trứng còn lại thành mấy phần, phân từng phần cho người nhà.
Ở trong tù không được ăn ngon, cho dù mỗi bữa đều có một chiếc bánh bao thịt, nhưng căn bản vẫn không đủ ăn.
Huống chi, so với bột mỳ, Mộc Vãn Tình vẫn thích ăn cơm hơn.
Dạ dày người Mộc gia cũng bị chén cơm chiên trứng này chinh phục, cảm thấy kinh ngạc.
Thì ra, trên đời này còn có món ăn ngon như vậy, ăn xong một chén lớn, ánh mắt Mộc Tử Ngang lấp la lấp lánh nhìn về phía muội muội,
"Muội muội, muội làm sao có thể nghĩ được cách dùng đá nấu cơm chứ? Thật sự là quá ngon."
Dùng phiến đá chiên cơm, thật sự là ý kiến thiên tài, chấn động cả nhà bọn họ.
"Chỉ tùy tiện nghĩ tới thôi." Mộc Vãn Tình tùy ý, "Muội thông minh không?."
Mộc Tử Ngang dùng sức gật đầu, cực kỳ tự hào, "Đúng vậy, muội muội của ta là nữ tử thông minh nhất trên đời này, không ai sánh bằng."
Đối với muội muội, hắn chịu phục.
Mấy ngày nay nàng luôn thể hiện sự thông tuệ cường đại, khiến cho người ta phải thán phục, nghe lời muội muội sẽ không sai.
"Tiểu Tình thật sự có năng lực." Mộc Tử Thành cũng khen, so với hắn thì muội muội có thể làm được nhiều chuyện hơn.
Phu thê Mộc Nhị gia càng khen nàng lên trời, Mộc Vãn Tình cười híp mắt, má hơi lúm đồng tiền, ngọt ngào như mật.
Cả nhà hòa thuận vui vẻ, bầu không khí nhẹ nhàng, đúng lúc này thì một tiếng hừ lạnh vang lên, "Hừ."
Mộc Vãn Tình quay đầu nhìn qua, là Mộc lão thái thái đang khắc nghiệt trừng mắt nhìn nàng.
Vừa rồi có Tằng đại nhân ở đây, người Mộc gia không dám ho he, cho dù có thèm muốn chết.
Người vừa rời đi, người của Mộc gia liền nhịn không được gây khó dễ.
Mộc tam gia lớn tiếng chỉ trích, "Nhị ca, ngươi làm vậy cũng không đúng, có thứ tốt sao lại không cung phụng cho mẫu thân trước, mẫu thân nuôi ngươi khôn lớn, gả vợ sinh con cho ngươi, làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân, ngươi thế mà lại ăn mảnh, ngươi hồi báo ân dưỡng dục của nàng như vậy sao?"
Rõ ràng mình tham lam, lại lấy danh lão thái thái ra nói chuyện, cũng đủ dối trá.
Mộc đại gia vẻ mặt thất vọng, "Nhị đệ, mặc kệ như thế nào chúng ta đều là người một nhà, đúng trước cửa ải khó khăn này, càng nên cùng nhau chèo chống con thuyền này."
Lời nói ra vẻ đạo mạo, kỳ thật lại đang tham lam thèm muốn.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, tổ chức biến cục diện trở lại như cũ, trở lại thời kỳ nhà hắn.
Từng hạt cơm rời, hương vị tươi mới, mỗi một miếng vào miệng đều tràn đầy hạnh phúc.
Vị giác từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi đều bùng nổ, cực hạn thỏa mãn, giống như mở ra một thế giới mới.
Ah, những thứ trước kia hắn ăn đều là đồ ăn cho heo,
Tằng đại nhân ăn từng ngụm từng ngụm lớn, tướng ăn đặc biệt ngấu nghiến.
Đầu bếp bên cạnh nóng lòng, cũng muốn nếm thử hương vị như thế nào.
Nhưng hắn không dám cướp đồ ăn với ông chủ,
Ăn xong miếng cơm chiên trứng cuối cùng, Tằng đại nhân còn chưa thỏa mãn.
Hắn nhịn không được nhìn về phía Mộc Vãn Tình, tiểu cô nương này có chút năng lực,
Hắn hạ quyết tâm, cơm chiều sẽ để cho đầu bếp phục chế lại món này, làm một nồi cơm chiên trứng.
Ừm, phải là một nồi lớn, đủ ăn một đêm!
Đến đêm, đầu bếp tràn đầy nhiệt tình phục chế lại món cơm chiên trứng, nhưng không biết tại sao, màu sắc không giống.
Người ta vàng ươm như vàng, mà hắn thì… cứ giống như màu p…h…ư…n. Nhìn vào liền không muốn nuốt.
Lại nếm thử, hương vị cũng không đúng, hạt cơm dính lại với nhau, dính dính, hương vị quá kém!
Kỳ quái, cùng các bước, nhưng sao hương vì làm ra lại chênh lệch như vậy chứ? Hắn nào biết, tuy cơm chiên trứng là món ăn bình thường, nhưng lại là bài khảo nghiệm tay nghề của đầu bếp phổ biến nhất.
Trong số các hạng mục đánh giá của đầu bếp, cơm chiên trứng là hạng mục kiểm tra cơ bản.
Tất nhiên, đó là thời hiện đại.
Mộc Vãn Tình chia cơm chiên trứng còn lại thành mấy phần, phân từng phần cho người nhà.
Ở trong tù không được ăn ngon, cho dù mỗi bữa đều có một chiếc bánh bao thịt, nhưng căn bản vẫn không đủ ăn.
Huống chi, so với bột mỳ, Mộc Vãn Tình vẫn thích ăn cơm hơn.
Dạ dày người Mộc gia cũng bị chén cơm chiên trứng này chinh phục, cảm thấy kinh ngạc.
Thì ra, trên đời này còn có món ăn ngon như vậy, ăn xong một chén lớn, ánh mắt Mộc Tử Ngang lấp la lấp lánh nhìn về phía muội muội,
"Muội muội, muội làm sao có thể nghĩ được cách dùng đá nấu cơm chứ? Thật sự là quá ngon."
Dùng phiến đá chiên cơm, thật sự là ý kiến thiên tài, chấn động cả nhà bọn họ.
"Chỉ tùy tiện nghĩ tới thôi." Mộc Vãn Tình tùy ý, "Muội thông minh không?."
Mộc Tử Ngang dùng sức gật đầu, cực kỳ tự hào, "Đúng vậy, muội muội của ta là nữ tử thông minh nhất trên đời này, không ai sánh bằng."
Đối với muội muội, hắn chịu phục.
Mấy ngày nay nàng luôn thể hiện sự thông tuệ cường đại, khiến cho người ta phải thán phục, nghe lời muội muội sẽ không sai.
"Tiểu Tình thật sự có năng lực." Mộc Tử Thành cũng khen, so với hắn thì muội muội có thể làm được nhiều chuyện hơn.
Phu thê Mộc Nhị gia càng khen nàng lên trời, Mộc Vãn Tình cười híp mắt, má hơi lúm đồng tiền, ngọt ngào như mật.
Cả nhà hòa thuận vui vẻ, bầu không khí nhẹ nhàng, đúng lúc này thì một tiếng hừ lạnh vang lên, "Hừ."
Mộc Vãn Tình quay đầu nhìn qua, là Mộc lão thái thái đang khắc nghiệt trừng mắt nhìn nàng.
Vừa rồi có Tằng đại nhân ở đây, người Mộc gia không dám ho he, cho dù có thèm muốn chết.
Người vừa rời đi, người của Mộc gia liền nhịn không được gây khó dễ.
Mộc tam gia lớn tiếng chỉ trích, "Nhị ca, ngươi làm vậy cũng không đúng, có thứ tốt sao lại không cung phụng cho mẫu thân trước, mẫu thân nuôi ngươi khôn lớn, gả vợ sinh con cho ngươi, làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân, ngươi thế mà lại ăn mảnh, ngươi hồi báo ân dưỡng dục của nàng như vậy sao?"
Rõ ràng mình tham lam, lại lấy danh lão thái thái ra nói chuyện, cũng đủ dối trá.
Mộc đại gia vẻ mặt thất vọng, "Nhị đệ, mặc kệ như thế nào chúng ta đều là người một nhà, đúng trước cửa ải khó khăn này, càng nên cùng nhau chèo chống con thuyền này."
Lời nói ra vẻ đạo mạo, kỳ thật lại đang tham lam thèm muốn.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, tổ chức biến cục diện trở lại như cũ, trở lại thời kỳ nhà hắn.
Danh sách chương