Biên tập: B3
Sương Sương lại không nhịn^được mà run một cái,ƚhiện tại nàng vừa hoảng,vừa loạn, vất vả lắm,mới lấy lại lí trí,ťđang muốn đẩy đối phươngỊra thì đột nhiên đối⇣phương túm lấy hai tayľnàng rồi ấn lên trênǰthân cây.
Mu bàn tay chạmvào vỏ cây sần sùi,²lưng nàng cũng dán chặtĩvào cây.
Động tác của ỔƪTương Đình vừa ngang ngượcrvừa nhanh chóng, Sương Sươngïcòn chưa kịp kêu cứu⇣thì môi đã bị đốiìphương lấp kín.
Hai mắt nàngỉtrợn to, sau đó điên‘cuồng giãy giụa, nhưng một(chút sức lực của nàng/hoàn toàn không là gì)trong mắt đối phương, chẳng‘khác nào phù du bámïcây đại thụ.
Thật là khốn»kiếp.
Sương Sương giận đến cả_người phát run, đã baoǁgiờ nàng bị một namĩnhân khi dễ đến nhưìvậy? Hắn còn đưa cả đầuilưỡi vào, Sương Sương giận¹đến nỗi dường như thấtƪkhiếu sắp bốc khói, nhưngjvì không phản kháng được,,nên cuối cùng tức giậnŀbiến thành nước mắt.
Chẳng quaỊnàng rất hiếu thắng, nhấtªđịnh không chịu thua, cho‘nên nước mắt chỉ dâng¡lên khoé mắt, run rẩy,chực trào, gương mặt hồªly cao ngạo mượn thêm)tấm da hổ, chung quy³là càng nhìn càng thấy đángíthương.
Chóp mũi nàng có thểɉngửi được mùi rượu trên&người đối phương, Ổ Tương³Đình cũng nhận ra nàngìđang khóc, nhưng hắn chỉĩnhìn chằm chằm vào nướclmắt của Sương Sương, hai²mắt càng trở nên sâu&thẳm.
Cho đến khi hắn buôngŧSương Sương ra, đầu lưỡi⁞vẫn còn có mùi vịĨnước mắt của đối phương.
Không⇣hiểu sao lại có chútĩngòn ngọt.
Sương Sương hoàn toàn‘bị khinh bạc, cả người‡nàng run rẩy, nhìn đối]phương bằng ánh mắt căm[tức, bao nhiêu lời ácĨđộc đều bị nàng nén]xuống, lý trí vẫn bảo^nàng nhẫn nhịn.
Bây giờ nàngrchỉ là một hoa nương,fkhông thể mắng chửi.
“Không đánhỈta sao?” Giọng Ổ Tương⍳Đình rất trầm, mang theofvẻ say rượu.
Sương Sương nghe»vậy thì càng tức hơn,↾căm giận nhìn Ổ TươnglĐình, dường như trong mắtţnàng bùng lên một ngọn⍳lửa, hai mắt mới vừa⍳rồi vẫn còn long lanh⍳nước, giờ bỗng nhiên bùng)cháy, chỉ là càng như↨vậy càng khiến cho ngườiÍkhác cảm thấy đẹp hơn.
ỔȊTương Đình cũng cảm thấyljvậy, nên hắn một lầnjnữa tiến về phía trước.
Tiếnglnghẹn ngào vang lên từ²kẽ môi Sương Sương, mùi‘rượu trên người đối phương⁞như bao trùm lấy nàng,¡ngoại trừ mùi rượu, vẫn↿còn có những mùi khác,1Sương Sương không hình dung¹ra nổi là mùi gì.
Lầnªthứ nhất rồi lại lần/thứ hai bị đối phươngjkhi dễ, Sương Sương vừa⁏tức vừa giận, chờ khi³đối phương vừa thả nàng↿ra, nàng không buồn để⇣ý gì nữa, nâng tay⍮lên giáng một cái tátťxuống.
Một cái tát kia đánhƪthẳng vào mặt Ổ TươngĨĐình.
Nhưng mà không biết có⁏phải do ngâm nước thuốc⁏hay không mà một cái&tát kia của Sương SươngƗcàng giống như là kheǁkhẽ vuốt qua mặt ỔljTương Đình, nàng đánh xongĩliền ý thức được vấníđề này, lập tức muốn⍮tát thêm một cái, nhưngłlần này còn chưa kịp↿động thủ, tay đã bị↨bắt được.
Ổ Tương Đình khôngnói một lời mà chỉ)nhìn nàng chăm chú.
Sương Sương⁞vốn đang tức giận nênÌtrợn mắt nhìn đối phương,nhưng sau đó lại dầnljdần xìu xuống.
Thật là quáĩđáng ghét.
Ổ Tương Đình làỉđồ đáng ghét chết tiệt,Ínàng nghĩ thầm.
Ổ Tương Đình^từ từ buông lỏng tayiSương Sương ra, rồi cứ^thế xoay người rời điȊtrong tầm mắt của SươngÌSương.
***
Nàng nhìn đối phương điĩmà không thể làm gì,⍳cuối cùng nàng như một⇣cơn gió quay về phòng,Ỉbắt đầu vung tay đậpÌphá đồ đạc.
Nàng thật sự*giận đến không sao chịu±nổi, trong đầu vẫn còn»hồi tưởng lại cái cảnh/đối phương cưỡng hôn mình.
ThuỷƗHương đang thu dọn trongïphòng, thấy Sương Sương đi↾vào, nàng ta còn chưaljkịp lên tiếng thì đãtthấy Sương Sương như phátiđiên cầm đồ lên đập,ƪnàng ta hoảng sợ đếnſmức không dám nói lời⍮nào, mãi đến khi SươngSương cầm bình hoa quý[giá nhất trong phòng lên,fnàng ta mới xông đến‡ngăn cản: “Sương Sương tỷtỷ, không thể đập cái↿này!”
Sương Sương đang muốn giơ↿bình hoa lên, nghe đượcƚcâu này thì dừng tay`lại.
Thuỷ Hương vội vàng ôm_lấy bình hoa: “Sương Sươngjtỷ tỷ, tỷ đây làǰthế nào?”
Nàng đang làm gì?
Độtïnhiên Sương Sương kịp phản`ứng, nơi này không phải]là hoàng cung của KhươngſQuốc.
Nàng quay đầu nhìn cănŀphòng bừa bãi, không biết¡phải nói gì, Thuỷ Hươngdè dặt nhìn Sương Sương,|thấy có vẻ như nàngªđã bình tĩnh hơn một1chút, bấy giờ nàng tafmới thở phào nhẹ nhõm,ſnhưng cũng không nhịn đượcìmà than phiền: “Sương Sươngjtỷ tỷ, tỷ làm cái±gì vậy chứ, Đỗ Nươngmà biết thì nhất định1sẽ trừng phạt chúng ta.”
Sương,Sương nghe được lời của,Thuỷ Hương nhưng lại hỏiljsang một vấn đề khác:r“Đêm qua Ổ thiếu giarchọn vị tỷ tỷ nàoingươi có biết không?”
“Ổ thiếuǰgia? Tỷ đang nói đếnťỔ Tương Đình thiếu giaǁsao?” Thuỷ Hương thấy SươngŗSương gật đầu thì nói:ť“Đêm qua Ổ thiếu giaÌcùng Tống thiếu gia uốngſsay, liền ở lại nơiínày, chỉ là Ổ thiếu↨gia ngủ một mình.”
Khi nói»tới đây, biểu tình củanàng ta có chút kỳ⍳quái, trong ánh mắt cònªcó mấy phần coi thường:⁏“Đêm qua Tuyết Tàm tỷ]tỷ muốn đi vào gianljnhã phòng mà Ổ thiếu⍳gia nghỉ ngơi, nào biết*còn chưa kịp vào đã)bị Đỗ Nương đuổi đi,Ɨcòn mắng nàng ta khôngïbiết tự trọng.”
Vậy tức làìđêm qua hắn không ngủ(với nữ nhân khác?
Cuối cùngţnội tâm Sương Sương mớiĩthấy thoải mái hơn mộtíchút, nếu như đêm quaĨỔ Tương Đình ngủ cùng]với một hoa khôi, mà±ngay sáng nay lại khinh¡bạc nàng thì quả thật¦là con người đáng ghétrnhất trên đời.
***
Tất nhiên làǰĐỗ Nương biết chuyện SươngƗSương đập đồ, Đỗ Nươngţvừa nhìn thấy căn phòngƚngổn ngang thì lập tức1giận đến mức ra lệnh cấm,Ɨkhông cho phép nàng ăn1cơm trong một ngày.
Thực ra)không ăn cơm cũng không¦sao hết, chẳng qua là↾nàng còn phải tiếp nhậnĨhuấn luyện, khi nhảy múa‘xong nàng gần như nằmŀxụi lơ trên đất, mộtjchút sức lực cũng không²có, hai mắt nổ đomđóm, đã vậy nàng còniphải tiếp tục ngâm nước^thuốc kia.
Hình như loại nước[thuốc đó khiến thể chấtĨcủa Sương Sương càng ngàyÌcàng trở nên kỳ quái,‡không nói đến việc daƪthịt nàng mềm non như^da của trẻ sơ sinh,⍳trắng như tuyết mùa đông,(mà thậm chí da nàngỊcòn trở nên nhạy cảm↿hơn bao giờ hết, lúc&vừa ngâm nước thuốc xong,ſThuỷ Hương mặc y phụcjgiúp nàng, chỉ hơi cọíxát một chút vào eo³thôi mà đã khiến nàngŗkêu đau thành tiếng.
Sương Sương|sợ trong nước thuốc này⁞có chứa thôi tình dược,»ngâm nhiều sẽ biến nàng↾thành một người phóng đãng,ở trên giường.
Vì thế Sương⇣Sương đã cố ý đi⁞hỏi Thiền Y, Thiền Yjlại nói: “Năm đó ta,chỉ ngâm bảy ngày thôi,ljchẳng qua là da dẻ⇣bóng loáng hơn một chút,ɉchứ cũng không thấy cóªgì khác.”
Chẳng lẽ là dotnàng ngâm gần bốn tháng,ŀcho nên tác dụng không⍳giống nhau?
Thiền Y thấy SươngɉSương trầm tư thì an,ủi nàng: “Muội cũng không⍮cần phải nghĩ nhiều nhưlvậy, nếu như nước thuốc)kia làm muội có phản&ứng kỳ lạ thì chắc⇣chắn sau sinh nhật ĐỗrNương sẽ không cho muội⍮ngâm nữa đâu. Việc muộiìcần nghĩ bây giờ chính⇣là ngày sinh nhật hômǁđó, muội vẫn chưa có¡dự định gì sao?”
“Dự định&gì?” Sương Sương hỏi ngượcƗlại.
Thiền Y lắc đầu: “Muộifkhông thử nghĩ xem đêmȊđó ai sẽ là người±mua muội sao? Cao hayïthấp, béo hay gầy, giàhay trẻ, xấu xí hay⇣tuấn mỹ?” Nàng ta thởſdài: “Năm đó ta cũng_giống muội, không có dự[đình gì cả, nhưng taljcũng được coi như mayÌmắn vì đã gặp đượcỉngười tốt, còn hiện tại(muội không thể không tựťtính toán cho mình, phải`cố gắng tìm một ngườitmà mình thích.”
Thiền Y làỉngười từng trải, cho nên⍮hiểu được sâu sắc mộtrđiều, đó là đối vớiǁmột hoa nương mà nói⁏thì, nam nhân đầu tiên²trong cuộc đời quan trọngƪđến nhường nào.
Sương Sương ngheỉthấy câu này thì sắclmặt cũng có chút trắng&bệch.
Sớm muộn gì cũng có³một ngày nàng phải tiếpŧkhách.
Không được.
Nàng không thể làm⇣vậy.
Nàng là Công Chúa của↾Khương Quốc, sao có thể,để cho một đám nam⍮nhân xấu xí đáng ghétïtuỳ ý đùa bỡn cơƪchứ?
Mặc dù Sương Sương khôngªmuốn, nhưng nàng không chạyỉthoát được, Thược Kim QuậtȊcực kỳ nghiêm khắc trong[việc trông coi các hoa]nương, càng đừng nói tới¹loại hoa nương sắp treoỈbiển hành nghề như SươngȊSương bây giờ.
Đỗ Nương đangťcoi nàng là một cây`rụng tiền, nên sẽ không¡bao giờ để Sương Sương↿chạy thoát khỏi con mắt‘của nàng ta.
Thược Kim Quật[được xây trên mặt nước,¡vì thế rất sợ cácȊhoa nương nhảy sông chạy²trốn hoặc tự vẫn, đừngǁnói đến việc khắp nơi↿quanh mặt nước có hộvệ canh gác, mà ngay»cả trong nước cũng có‡người của Thược Kim Quật.
Lúcſđầu khi Sương Sương làm⍮loạn đòi tự sát, Đỗ⁞Nương đã nói thẳng vớiŧnàng, còn nói là nếu↾như nàng nhảy sông, vậy⁞thì hộ vệ nào bắt¹được nàng đầu tiên sẽťlà người được lợi.
Trốn khônglthoát, chết không được, bâyŗgiờ Sương Sương giống nhưfmột món ăn bày sẵn trên⁞bàn, chỉ chờ khách nhân/tới thưởng thức.
Thiền Y khuyên⍮nàng tìm người nàng thích,⁞nhưng những nam nhân dạo)chơi chốn thanh lâu này⇣sẽ có một người tốtƚhay sao?
Đều là cá mè1một lứa cả thôi.
***
Vậy nhưngỈđã rất lâu rồi cáŀmè một lứa Ổ TươngíĐình không xuất hiện, vốnƚSương Sương còn đang nghĩïkhi gặp lại đối phương1thì sẽ cho hắn biết↾tay, nào biết hắn cănỉbản cũng không hề quayªlại.
Chưởng sự cũng càng ngàyƗcàng huấn luyện Sương Sươngỉnghiêm khắc hơn, không được&có dù chỉ một chútrxíu sai lầm, bà nóiỈSương Sương là người đẹprnhất mà bà đã từng±gặp qua, bất kể làȊdung mạo hay là da*thịt cả người kia, bàťcòn khen vóc dáng SươngſSương làm tôn lên vẻ&xinh đẹp của nàng, choỊnên bà nói Sương SươngÍsẽ là tác phẩm khiếnǁbà đắc ý nhất.
Trước đâyţchỉ phải huấn luyện ban`ngày, bây giờ ngay cảrbuổi tối cũng phải huấntluyện.
***
Hôm nay vất vả lắmƪmới có dịp chưởng sựjbận việc riêng phải lên↾bờ, Sương Sương liền trốnƪđược nửa ngày huấn luyện.
Đột,nhiên có thời gian rảnhƗnên nàng muốn đi tìmlThiền Y trò chuyện mộtſchút, ở đây nàng khôngĨcó bằng hữu, chỉ cầnƚnói chuyện với Thuỷ Hương,ŀvừa quay đầu đi Thuỷ±Hương đã đem lời củaÌnàng nói cho toàn bộľngười trong Thược Kim Quật.
Sương²Sương tới tìm Thiền Yìvào buổi chiều, giờ này⇣Thược Kim Quật vẫn chưaljchính thức buôn bán, bìnhłthường sẽ không gặp phải↾khách nhân, nhưng trong một¹vài trường hợp đặc biệt↿thì giờ này cũng vẫnɉcó khách nhân lui tới.
Một³vài khách nhân ở nơiƗxa đến thường cảm thấy,một đêm là quá mức‘ít ỏi, thế nên sẽ↾thường bỏ ra một sốƗtiền lớn để bao hoa⁏nương trong mấy ngày liên²tiếp, trong mấy ngày này,ƪhoa nương sẽ phải phụcỊvụ khách nhân bất kểÍngày đêm.
Sương Sương tới tìmţThiền Y thì phát hiệnithấy cửa phòng nàng taÍđóng kín, chắc là Thiền&Y vẫn còn đang ngủ,[nghĩ tới đây, Sương Sương^liền chuẩn bị rời đi,łlúc đi ngang qua cửa[sổ nàng bỗng nghe đượcÌmột tiếng động kỳ quái.
Nànghơi sửng sốt, quay mặtínhìn về phía cửa sổ,ǁhoá ra cửa sổ kiaŗkhông đóng kín, vẫn cònŗlộ ra một khe hở,ªmà qua khe hở kia↿Sương Sương nhìn thấy Thiền⁞Y.
Thiền Y đang ngồi trênǁbàn, một nam nhân trung(niên bụng phệ đứng ởłtrước mặt nàng ta, còn⍳bàn tay của nam nhânĨđó đang đút vào bênƚtrong váy Thiền Y.
Nam nhânìđó xấu xí như vậy,⇣nhưng Thiền Y vẫn nhìn¦hắn bằng ánh mắt chantchứa nụ cười, còn chủïđộng hôn đối phương.
Sương Sươngŗche miệng rồi nghiêng đầuỊđi, nếu nói trước đây³khi nhìn thấy Tuyết Tàm‡và khách nhân khiến nàng thấy‡chán ghét chuyện nam nữ,&thì lúc này nhìn thấy(Thiền Y chỉ khiến nàng`cảm thấy rét lạnh.
Bất kể³trước đó xuất thân ra»sao, đã bước chân vàoľnơi này thì sẽ đều,giống nhau hết.
Chỉ cần khách1đưa tiền, các nàng đềuƗphải nói nói cười cười|mà nhận lấy.
Rốt cuộc thìłSương Sương đã cảm thụŗđược sâu sắc những lời³mà Thiền Y nói với&nàng, mà trong đầu nàng⍮cũng dần mơ hồ xuất)hiện một ý nghĩ, Ổ⇣Tương Đình là công tửìnhà giàu có tiền nhất&trong thành Kim Lăng, nếuïnhư đối phương nguyện ýỈchuộc thân cho nàng, vậyɉnàng liền có thể thoátljkhỏi bể khổ.
Nhưng nàng phảiìlàm gì thì Ổ Tương*Đình mới có thể nguyện|ý chuộc nàng ra ngoài?
NàngĨnhớ lại năm đó Ổ»Tương Đình một lòng siŀmê nàng, cũng nhớ tới‡buổi sáng sớm vài ngàyttrước Ổ Tương Đình cưỡngÌhôn nàng.
Liệu điều này có]phải tức là, dù Ổ Tương[Đình ghét nàng, ghét gươngỊmặt này của nàng, nhưngȊvẫn không nhịn được màŀbị hấp dẫn hay không?
Nửatđời trước Sương Sương đềuȊkiêu ngạo ngang bướng, chỉƗcần nàng nói một câuỊlà sẽ muốn gì được↨nấy, chưa bao giờ nàngïphải thật sự suy tính.
Mặcĩdù nàng là Công Chúa1của một nước, nhưng cũngƚchỉ biết đánh người phạt‡người và đùa bỡn bày⁏trò, cho nên vào lúcĩnày, trong đầu nàng chỉţcó một phương pháp duynhất —— mỹ nhân kế.
Nàng/phải đi câu dẫn ỔTương Đình.
Hết chương 6.
Sương Sương lại không nhịn^được mà run một cái,ƚhiện tại nàng vừa hoảng,vừa loạn, vất vả lắm,mới lấy lại lí trí,ťđang muốn đẩy đối phươngỊra thì đột nhiên đối⇣phương túm lấy hai tayľnàng rồi ấn lên trênǰthân cây.
Mu bàn tay chạmvào vỏ cây sần sùi,²lưng nàng cũng dán chặtĩvào cây.
Động tác của ỔƪTương Đình vừa ngang ngượcrvừa nhanh chóng, Sương Sươngïcòn chưa kịp kêu cứu⇣thì môi đã bị đốiìphương lấp kín.
Hai mắt nàngỉtrợn to, sau đó điên‘cuồng giãy giụa, nhưng một(chút sức lực của nàng/hoàn toàn không là gì)trong mắt đối phương, chẳng‘khác nào phù du bámïcây đại thụ.
Thật là khốn»kiếp.
Sương Sương giận đến cả_người phát run, đã baoǁgiờ nàng bị một namĩnhân khi dễ đến nhưìvậy? Hắn còn đưa cả đầuilưỡi vào, Sương Sương giận¹đến nỗi dường như thấtƪkhiếu sắp bốc khói, nhưngjvì không phản kháng được,,nên cuối cùng tức giậnŀbiến thành nước mắt.
Chẳng quaỊnàng rất hiếu thắng, nhấtªđịnh không chịu thua, cho‘nên nước mắt chỉ dâng¡lên khoé mắt, run rẩy,chực trào, gương mặt hồªly cao ngạo mượn thêm)tấm da hổ, chung quy³là càng nhìn càng thấy đángíthương.
Chóp mũi nàng có thểɉngửi được mùi rượu trên&người đối phương, Ổ Tương³Đình cũng nhận ra nàngìđang khóc, nhưng hắn chỉĩnhìn chằm chằm vào nướclmắt của Sương Sương, hai²mắt càng trở nên sâu&thẳm.
Cho đến khi hắn buôngŧSương Sương ra, đầu lưỡi⁞vẫn còn có mùi vịĨnước mắt của đối phương.
Không⇣hiểu sao lại có chútĩngòn ngọt.
Sương Sương hoàn toàn‘bị khinh bạc, cả người‡nàng run rẩy, nhìn đối]phương bằng ánh mắt căm[tức, bao nhiêu lời ácĨđộc đều bị nàng nén]xuống, lý trí vẫn bảo^nàng nhẫn nhịn.
Bây giờ nàngrchỉ là một hoa nương,fkhông thể mắng chửi.
“Không đánhỈta sao?” Giọng Ổ Tương⍳Đình rất trầm, mang theofvẻ say rượu.
Sương Sương nghe»vậy thì càng tức hơn,↾căm giận nhìn Ổ TươnglĐình, dường như trong mắtţnàng bùng lên một ngọn⍳lửa, hai mắt mới vừa⍳rồi vẫn còn long lanh⍳nước, giờ bỗng nhiên bùng)cháy, chỉ là càng như↨vậy càng khiến cho ngườiÍkhác cảm thấy đẹp hơn.
ỔȊTương Đình cũng cảm thấyljvậy, nên hắn một lầnjnữa tiến về phía trước.
Tiếnglnghẹn ngào vang lên từ²kẽ môi Sương Sương, mùi‘rượu trên người đối phương⁞như bao trùm lấy nàng,¡ngoại trừ mùi rượu, vẫn↿còn có những mùi khác,1Sương Sương không hình dung¹ra nổi là mùi gì.
Lầnªthứ nhất rồi lại lần/thứ hai bị đối phươngjkhi dễ, Sương Sương vừa⁏tức vừa giận, chờ khi³đối phương vừa thả nàng↿ra, nàng không buồn để⇣ý gì nữa, nâng tay⍮lên giáng một cái tátťxuống.
Một cái tát kia đánhƪthẳng vào mặt Ổ TươngĨĐình.
Nhưng mà không biết có⁏phải do ngâm nước thuốc⁏hay không mà một cái&tát kia của Sương SươngƗcàng giống như là kheǁkhẽ vuốt qua mặt ỔljTương Đình, nàng đánh xongĩliền ý thức được vấníđề này, lập tức muốn⍮tát thêm một cái, nhưngłlần này còn chưa kịp↿động thủ, tay đã bị↨bắt được.
Ổ Tương Đình khôngnói một lời mà chỉ)nhìn nàng chăm chú.
Sương Sương⁞vốn đang tức giận nênÌtrợn mắt nhìn đối phương,nhưng sau đó lại dầnljdần xìu xuống.
Thật là quáĩđáng ghét.
Ổ Tương Đình làỉđồ đáng ghét chết tiệt,Ínàng nghĩ thầm.
Ổ Tương Đình^từ từ buông lỏng tayiSương Sương ra, rồi cứ^thế xoay người rời điȊtrong tầm mắt của SươngÌSương.
***
Nàng nhìn đối phương điĩmà không thể làm gì,⍳cuối cùng nàng như một⇣cơn gió quay về phòng,Ỉbắt đầu vung tay đậpÌphá đồ đạc.
Nàng thật sự*giận đến không sao chịu±nổi, trong đầu vẫn còn»hồi tưởng lại cái cảnh/đối phương cưỡng hôn mình.
ThuỷƗHương đang thu dọn trongïphòng, thấy Sương Sương đi↾vào, nàng ta còn chưaljkịp lên tiếng thì đãtthấy Sương Sương như phátiđiên cầm đồ lên đập,ƪnàng ta hoảng sợ đếnſmức không dám nói lời⍮nào, mãi đến khi SươngSương cầm bình hoa quý[giá nhất trong phòng lên,fnàng ta mới xông đến‡ngăn cản: “Sương Sương tỷtỷ, không thể đập cái↿này!”
Sương Sương đang muốn giơ↿bình hoa lên, nghe đượcƚcâu này thì dừng tay`lại.
Thuỷ Hương vội vàng ôm_lấy bình hoa: “Sương Sươngjtỷ tỷ, tỷ đây làǰthế nào?”
Nàng đang làm gì?
Độtïnhiên Sương Sương kịp phản`ứng, nơi này không phải]là hoàng cung của KhươngſQuốc.
Nàng quay đầu nhìn cănŀphòng bừa bãi, không biết¡phải nói gì, Thuỷ Hươngdè dặt nhìn Sương Sương,|thấy có vẻ như nàngªđã bình tĩnh hơn một1chút, bấy giờ nàng tafmới thở phào nhẹ nhõm,ſnhưng cũng không nhịn đượcìmà than phiền: “Sương Sươngjtỷ tỷ, tỷ làm cái±gì vậy chứ, Đỗ Nươngmà biết thì nhất định1sẽ trừng phạt chúng ta.”
Sương,Sương nghe được lời của,Thuỷ Hương nhưng lại hỏiljsang một vấn đề khác:r“Đêm qua Ổ thiếu giarchọn vị tỷ tỷ nàoingươi có biết không?”
“Ổ thiếuǰgia? Tỷ đang nói đếnťỔ Tương Đình thiếu giaǁsao?” Thuỷ Hương thấy SươngŗSương gật đầu thì nói:ť“Đêm qua Ổ thiếu giaÌcùng Tống thiếu gia uốngſsay, liền ở lại nơiínày, chỉ là Ổ thiếu↨gia ngủ một mình.”
Khi nói»tới đây, biểu tình củanàng ta có chút kỳ⍳quái, trong ánh mắt cònªcó mấy phần coi thường:⁏“Đêm qua Tuyết Tàm tỷ]tỷ muốn đi vào gianljnhã phòng mà Ổ thiếu⍳gia nghỉ ngơi, nào biết*còn chưa kịp vào đã)bị Đỗ Nương đuổi đi,Ɨcòn mắng nàng ta khôngïbiết tự trọng.”
Vậy tức làìđêm qua hắn không ngủ(với nữ nhân khác?
Cuối cùngţnội tâm Sương Sương mớiĩthấy thoải mái hơn mộtíchút, nếu như đêm quaĨỔ Tương Đình ngủ cùng]với một hoa khôi, mà±ngay sáng nay lại khinh¡bạc nàng thì quả thật¦là con người đáng ghétrnhất trên đời.
***
Tất nhiên làǰĐỗ Nương biết chuyện SươngƗSương đập đồ, Đỗ Nươngţvừa nhìn thấy căn phòngƚngổn ngang thì lập tức1giận đến mức ra lệnh cấm,Ɨkhông cho phép nàng ăn1cơm trong một ngày.
Thực ra)không ăn cơm cũng không¦sao hết, chẳng qua là↾nàng còn phải tiếp nhậnĨhuấn luyện, khi nhảy múa‘xong nàng gần như nằmŀxụi lơ trên đất, mộtjchút sức lực cũng không²có, hai mắt nổ đomđóm, đã vậy nàng còniphải tiếp tục ngâm nước^thuốc kia.
Hình như loại nước[thuốc đó khiến thể chấtĨcủa Sương Sương càng ngàyÌcàng trở nên kỳ quái,‡không nói đến việc daƪthịt nàng mềm non như^da của trẻ sơ sinh,⍳trắng như tuyết mùa đông,(mà thậm chí da nàngỊcòn trở nên nhạy cảm↿hơn bao giờ hết, lúc&vừa ngâm nước thuốc xong,ſThuỷ Hương mặc y phụcjgiúp nàng, chỉ hơi cọíxát một chút vào eo³thôi mà đã khiến nàngŗkêu đau thành tiếng.
Sương Sương|sợ trong nước thuốc này⁞có chứa thôi tình dược,»ngâm nhiều sẽ biến nàng↾thành một người phóng đãng,ở trên giường.
Vì thế Sương⇣Sương đã cố ý đi⁞hỏi Thiền Y, Thiền Yjlại nói: “Năm đó ta,chỉ ngâm bảy ngày thôi,ljchẳng qua là da dẻ⇣bóng loáng hơn một chút,ɉchứ cũng không thấy cóªgì khác.”
Chẳng lẽ là dotnàng ngâm gần bốn tháng,ŀcho nên tác dụng không⍳giống nhau?
Thiền Y thấy SươngɉSương trầm tư thì an,ủi nàng: “Muội cũng không⍮cần phải nghĩ nhiều nhưlvậy, nếu như nước thuốc)kia làm muội có phản&ứng kỳ lạ thì chắc⇣chắn sau sinh nhật ĐỗrNương sẽ không cho muội⍮ngâm nữa đâu. Việc muộiìcần nghĩ bây giờ chính⇣là ngày sinh nhật hômǁđó, muội vẫn chưa có¡dự định gì sao?”
“Dự định&gì?” Sương Sương hỏi ngượcƗlại.
Thiền Y lắc đầu: “Muộifkhông thử nghĩ xem đêmȊđó ai sẽ là người±mua muội sao? Cao hayïthấp, béo hay gầy, giàhay trẻ, xấu xí hay⇣tuấn mỹ?” Nàng ta thởſdài: “Năm đó ta cũng_giống muội, không có dự[đình gì cả, nhưng taljcũng được coi như mayÌmắn vì đã gặp đượcỉngười tốt, còn hiện tại(muội không thể không tựťtính toán cho mình, phải`cố gắng tìm một ngườitmà mình thích.”
Thiền Y làỉngười từng trải, cho nên⍮hiểu được sâu sắc mộtrđiều, đó là đối vớiǁmột hoa nương mà nói⁏thì, nam nhân đầu tiên²trong cuộc đời quan trọngƪđến nhường nào.
Sương Sương ngheỉthấy câu này thì sắclmặt cũng có chút trắng&bệch.
Sớm muộn gì cũng có³một ngày nàng phải tiếpŧkhách.
Không được.
Nàng không thể làm⇣vậy.
Nàng là Công Chúa của↾Khương Quốc, sao có thể,để cho một đám nam⍮nhân xấu xí đáng ghétïtuỳ ý đùa bỡn cơƪchứ?
Mặc dù Sương Sương khôngªmuốn, nhưng nàng không chạyỉthoát được, Thược Kim QuậtȊcực kỳ nghiêm khắc trong[việc trông coi các hoa]nương, càng đừng nói tới¹loại hoa nương sắp treoỈbiển hành nghề như SươngȊSương bây giờ.
Đỗ Nương đangťcoi nàng là một cây`rụng tiền, nên sẽ không¡bao giờ để Sương Sương↿chạy thoát khỏi con mắt‘của nàng ta.
Thược Kim Quật[được xây trên mặt nước,¡vì thế rất sợ cácȊhoa nương nhảy sông chạy²trốn hoặc tự vẫn, đừngǁnói đến việc khắp nơi↿quanh mặt nước có hộvệ canh gác, mà ngay»cả trong nước cũng có‡người của Thược Kim Quật.
Lúcſđầu khi Sương Sương làm⍮loạn đòi tự sát, Đỗ⁞Nương đã nói thẳng vớiŧnàng, còn nói là nếu↾như nàng nhảy sông, vậy⁞thì hộ vệ nào bắt¹được nàng đầu tiên sẽťlà người được lợi.
Trốn khônglthoát, chết không được, bâyŗgiờ Sương Sương giống nhưfmột món ăn bày sẵn trên⁞bàn, chỉ chờ khách nhân/tới thưởng thức.
Thiền Y khuyên⍮nàng tìm người nàng thích,⁞nhưng những nam nhân dạo)chơi chốn thanh lâu này⇣sẽ có một người tốtƚhay sao?
Đều là cá mè1một lứa cả thôi.
***
Vậy nhưngỈđã rất lâu rồi cáŀmè một lứa Ổ TươngíĐình không xuất hiện, vốnƚSương Sương còn đang nghĩïkhi gặp lại đối phương1thì sẽ cho hắn biết↾tay, nào biết hắn cănỉbản cũng không hề quayªlại.
Chưởng sự cũng càng ngàyƗcàng huấn luyện Sương Sươngỉnghiêm khắc hơn, không được&có dù chỉ một chútrxíu sai lầm, bà nóiỈSương Sương là người đẹprnhất mà bà đã từng±gặp qua, bất kể làȊdung mạo hay là da*thịt cả người kia, bàťcòn khen vóc dáng SươngſSương làm tôn lên vẻ&xinh đẹp của nàng, choỊnên bà nói Sương SươngÍsẽ là tác phẩm khiếnǁbà đắc ý nhất.
Trước đâyţchỉ phải huấn luyện ban`ngày, bây giờ ngay cảrbuổi tối cũng phải huấntluyện.
***
Hôm nay vất vả lắmƪmới có dịp chưởng sựjbận việc riêng phải lên↾bờ, Sương Sương liền trốnƪđược nửa ngày huấn luyện.
Đột,nhiên có thời gian rảnhƗnên nàng muốn đi tìmlThiền Y trò chuyện mộtſchút, ở đây nàng khôngĨcó bằng hữu, chỉ cầnƚnói chuyện với Thuỷ Hương,ŀvừa quay đầu đi Thuỷ±Hương đã đem lời củaÌnàng nói cho toàn bộľngười trong Thược Kim Quật.
Sương²Sương tới tìm Thiền Yìvào buổi chiều, giờ này⇣Thược Kim Quật vẫn chưaljchính thức buôn bán, bìnhłthường sẽ không gặp phải↾khách nhân, nhưng trong một¹vài trường hợp đặc biệt↿thì giờ này cũng vẫnɉcó khách nhân lui tới.
Một³vài khách nhân ở nơiƗxa đến thường cảm thấy,một đêm là quá mức‘ít ỏi, thế nên sẽ↾thường bỏ ra một sốƗtiền lớn để bao hoa⁏nương trong mấy ngày liên²tiếp, trong mấy ngày này,ƪhoa nương sẽ phải phụcỊvụ khách nhân bất kểÍngày đêm.
Sương Sương tới tìmţThiền Y thì phát hiệnithấy cửa phòng nàng taÍđóng kín, chắc là Thiền&Y vẫn còn đang ngủ,[nghĩ tới đây, Sương Sương^liền chuẩn bị rời đi,łlúc đi ngang qua cửa[sổ nàng bỗng nghe đượcÌmột tiếng động kỳ quái.
Nànghơi sửng sốt, quay mặtínhìn về phía cửa sổ,ǁhoá ra cửa sổ kiaŗkhông đóng kín, vẫn cònŗlộ ra một khe hở,ªmà qua khe hở kia↿Sương Sương nhìn thấy Thiền⁞Y.
Thiền Y đang ngồi trênǁbàn, một nam nhân trung(niên bụng phệ đứng ởłtrước mặt nàng ta, còn⍳bàn tay của nam nhânĨđó đang đút vào bênƚtrong váy Thiền Y.
Nam nhânìđó xấu xí như vậy,⇣nhưng Thiền Y vẫn nhìn¦hắn bằng ánh mắt chantchứa nụ cười, còn chủïđộng hôn đối phương.
Sương Sươngŗche miệng rồi nghiêng đầuỊđi, nếu nói trước đây³khi nhìn thấy Tuyết Tàm‡và khách nhân khiến nàng thấy‡chán ghét chuyện nam nữ,&thì lúc này nhìn thấy(Thiền Y chỉ khiến nàng`cảm thấy rét lạnh.
Bất kể³trước đó xuất thân ra»sao, đã bước chân vàoľnơi này thì sẽ đều,giống nhau hết.
Chỉ cần khách1đưa tiền, các nàng đềuƗphải nói nói cười cười|mà nhận lấy.
Rốt cuộc thìłSương Sương đã cảm thụŗđược sâu sắc những lời³mà Thiền Y nói với&nàng, mà trong đầu nàng⍮cũng dần mơ hồ xuất)hiện một ý nghĩ, Ổ⇣Tương Đình là công tửìnhà giàu có tiền nhất&trong thành Kim Lăng, nếuïnhư đối phương nguyện ýỈchuộc thân cho nàng, vậyɉnàng liền có thể thoátljkhỏi bể khổ.
Nhưng nàng phảiìlàm gì thì Ổ Tương*Đình mới có thể nguyện|ý chuộc nàng ra ngoài?
NàngĨnhớ lại năm đó Ổ»Tương Đình một lòng siŀmê nàng, cũng nhớ tới‡buổi sáng sớm vài ngàyttrước Ổ Tương Đình cưỡngÌhôn nàng.
Liệu điều này có]phải tức là, dù Ổ Tương[Đình ghét nàng, ghét gươngỊmặt này của nàng, nhưngȊvẫn không nhịn được màŀbị hấp dẫn hay không?
Nửatđời trước Sương Sương đềuȊkiêu ngạo ngang bướng, chỉƗcần nàng nói một câuỊlà sẽ muốn gì được↨nấy, chưa bao giờ nàngïphải thật sự suy tính.
Mặcĩdù nàng là Công Chúa1của một nước, nhưng cũngƚchỉ biết đánh người phạt‡người và đùa bỡn bày⁏trò, cho nên vào lúcĩnày, trong đầu nàng chỉţcó một phương pháp duynhất —— mỹ nhân kế.
Nàng/phải đi câu dẫn ỔTương Đình.
Hết chương 6.
Danh sách chương