Biên tập: B3
Ngày hôm sau Thiền Yíđến tìm Sương Sương, hình]như đêm qua nàng tafbận rộn tới rất khuyaţnên khi ngồi ở trongĨphòng Sương Sương, vẻ mặtcòn mang theo chút mệt)mỏi: “Chuyện đêm qua muội*ngàn vạn lần chớ đểƚtrong lòng.”
Đêm qua Thiền Y_cũng ở Hí Tuyền Các,ǁlúc ấy nàng ta khó&mà nói được câu gì,ƚdù sao thì cũng không¦đến lượt một hoa nươngȊnhư nàng ta lên tiếng.
Sauǰkhi nàng ta nói xongªthì chú ý tới biểutình của Sương Sương, ngoạiÍtrừ hai mắt có hơiłsưng ra thì tất cảǰđều ổn.
“Ta biết.” Sương Sươnglmỉm cười với Thiền Y:»“Bây giờ cứ luẩn quẩnïở trong lòng thì chỉ1càng khiến sau này thêmĩluẩn quẩn mà thôi.”
Thiền Y¦nghe được lời này, khôngÌnhịn được mà nói: “Có^lẽ đêm qua tâm trạng⇣Ổ thiếu gia không tốt,Ȋđương nhiên là, chúng taǁlàm hoa nương sẽ khó/tránh khỏi việc phải chịu⁞một chút oan ức. Nhưngªmuội phải nghĩ cho kỹ,‘chúng ta chỉ vì kiếmɉtiền, cầm tiền rồi cười↨xoà cũng sẽ không saoĩhết. Dù lời nói của*Ổ thiếu gia quá đáng,ǰnhưng hôm nay đã cho↿người đưa tới một hộp*trang sức, coi như làľnhận lỗi với muội, muội⍳mở ra nhìn xem sao?”
Sương(Sương đâu thèm để ý↾tới những thứ trang sứcíđó, Thuỷ Hương đưa đến,∍nàng liền ném lên bànítrang điểm.
Thiền Y nói xongĨliền biết Sương Sương không/muốn, nàng ta thầm thởȊdài, nhưng cũng không tiện)nói gì nữa.
***
Sau khi Thiền|Y rời khỏi, Sương Sương↾lại phải đi huấn luyện,⁏có lẽ chưởng sự cũng(biết chuyện đêm qua SươngƚSương không giữ mặt mũiţcho khách nhân nên giọng⇣nói lạnh nhạt hơn hẳn∍ngày thường, giao nhiệm vụĨcũng nặng hơn trước đó.
SươngţSương không nói tiếng nào,ſchỉ yên lặng chịu đựng.
Cuốiţcùng Sương Sương cũng kếtłthúc một ngày huấn luyện,[nàng trở về phòng, vừa&mới bước vào liền nghe⎰thấy tiếng đồ vật rơiÍtrên mặt đất.
Nàng vừa nhìn⎱liền phát hiện là hộp»trang sức mà Ổ Tương³Đình đưa cho, đồ trang¦sức ở bên trong đều|rơi hết ra ngoài, mà³Thuỷ Hương đang hoảng hốt[nhặt vào.
Không chỉ có vậy,⎱trên đầu nàng ta còn1có thêm một cây trâmȊcài tóc mà Sương SươngÍchưa từng nhìn thấy.
Sương Sươngkhông cần nhìn kỹ cũngljbiết ngay cây trâm đó,không phải là của Thuỷ⎰Hương.
Xem ra nha đầu này(dám ăn trộm đồ của±nàng, còn cài cả trâm⍮mà Ổ Tương Đình đưa.
SươngƪSương đi tới: “Nếu ngươi^thích thì cứ lấy hếtªđi, mau đi chuẩn bịǁnước, hôm nay ta rất⇣mệt mỏi.”
Nàng căn bản làÍcoi thường đồ mà Ổ↨Tương Đình đưa tới, choªdù đồ tốt hơn nữaìthì cũng thế nào, chiỉbằng dứt khoát đưa cho&nha đầu này, tránh cho[nàng phải nghĩ đến.
Thuỷ Hươngǰcả kinh, nói chuyện cũng⎱lắp ba lắp bắp: “SươngľSương tỷ tỷ, tỷ thật⎱sự cho ta những thứƚnày sao?”
“Ừ.”
Thuỷ Hương vui khôngfkìm được, vội vàng nhặtihết đồ trang sức choỈvào hộp, đậy nắp lại,nàng ta cũng không quên‡gỡ cây trâm trên đầuǁra cất vào: “Sau nàyítỷ tỷ không thể hốiïhận, cho ta rồi thì¹chính là của ta.”
Sương Sươngŧmới không bao giờ thèm⁏lấy lại đồ vật đãìcho.
***
Từ khi Thuỷ Hương đượcɉSương Sương cho hộp đồǁtrang sức này, thái độťđối với Sương Sương lậpƗtức tốt hơn hẳn trước_đây.
Lúc trước vẫn còn âmťthầm nói xấu nàng với*người khác, bây giờ lại*chủ động nói với Sương±Sương ai là người lén/lút nói xấu sau lưngƪnàng.
Nha đầu này thật sự`là gió chiều nào xoayỈchiều ấy, Sương Sương cũng‘lười so đo.
***
Lại thêm mấyfngày nữa trôi qua, ĐỗNương lại bảo Sương Sương`tới Hí Tuyền Các, lầnſnày trước khi Sương Sương‘đi vào nàng ta còn⁏dặn đi dặn lại SươngïSương.
“Hôm nay ở trong phòng&là Ổ thiếu gia vàĨTống thiếu gia, cả haiŀđều là nhân vật có⁞tiếng tăm ở thành Kim±Lăng, sinh nhật của ngươiĩđang tới ngày một gần,⍮ngươi cũng không thể hồƚđồ. Dù ta rất muốn(đối xử tốt với cácȊngươi, nhưng các ngươi cũng»phải nhớ cho kỹ, ThượctKim Quật là nơi làmĩăn.”
Nói xong Đỗ Nương liềnŧmang Sương Sương tiến vào,↿quả nhiên trong Hí Tuyền1Các chỉ có mỗi hai_nam nhân, là Ổ Tương⇣Đình và một vị côngỊtử nữa.
Tướng mạo của vịŀcông tử kia cũng coi↾như anh tuấn, chẳng quaŀvì ngồi ở bên cạnhƚỔ Tương Đình nên quả[thật là có chút mờnhạt.
Hôm nay Ổ Tương Đình⎰mặc một bộ cẩm bào)màu tím, mái tóc đenłđược buộc lên toàn bộ,ŗkhiến ngũ quan hoàn toànÌlộ ra. Không biết cóǰphải vì tóc được buộc]hết lên hay không mà,đôi mắt phong lưu đàoŗhoa kia còn hút hồn|hơn cả lần trước.
Có lẽ(hôm nay hắn đã uống⍮nhiều rượu nên khoé mắt↾hẹp dài đỏ ửng, trênłngười có mùi rượu mát⁏lạnh, rất nhạt.
Sương Sương bỗng&nhớ tới một vị côƪcô của nàng, vị cô⍳cô kia của nàng làŀmột nhân vật truyền kỳ,Ìkhông chỉ nạp mỗi PhòïMã mà còn lén nuôi⎰trai lơ ở trong phủ,ìnghe nói những trai lơ⍳kia người nào cũng vôÍcùng đẹp, có khi cònÍđẹp hơn cả nữ nhân/gia.
Sương Sương nghĩ, nếu như»vị cô cô kia củalnàng vẫn còn sống, chỉljcần nhìn thấy Ổ Tương↾Đình, chắc chắn là sẽťmang Ổ Tương Đình vềŧlàm trai lơ.
Nghĩ đến đây,^Sương Sương càng thêm cămĩghét Ổ Tương Đình.
Dáng vẻƪgiống nữ nhân, bất nam↾bất nữ, cho nên lòng⁏dạ mới ác độc nhưljvậy.
Ngoài Ổ Tương Đình và↨vị công tử kia thì↿còn có cả ba vị[hoa nương, một người đang⇣gảy đàn, hai người còn⎰lại đang ngồi ở bênţcạnh Ổ Tương Đình vàïvị Tống công tử kia.
Vậy^mà Tuyết Tàm lại khôngǰcó ở đây.
Sương Sương ngheỉThuỷ Hương kể, Tuyết Tàm↿chính là hoàn toàn si(mê Ổ Tương Đình, chỉjcần nhìn thấy Ổ Tương⇣Đình là gần như khôngŧthể đi nổi, nếu như¦có ai khác trong Thược|Kim Quật muốn lại gần⎰Ổ Tương Đình thì nàng↨ta sẽ nghĩ đủ mọiỈcách để ngáng chân.
“Ổ thiếuĨgia, Tống thiếu gia, đâyſlà Sương Sương của chúng↾ta, Sương Sương có giọng⎱hát rất hay, chỉ còn⁏mấy ngày nữa là phải‡lên đài biểu diễn rồi,ƪSương Sương chưa có kinh/nghiệm gì cả, sợ rằngɉkhi biểu diễn sẽ không↨được tốt. Hai vị thiếuǁgia hiểu nhiều biết rộng,‘hay là thử đưa ra»lời bình giúp Sương Sươngŀmột phen?”
Người thanh niên đượcȊĐỗ Nương gọi là Tống⎰thiếu gia kia, sau khiïnhìn thấy Sương Sương thì`cũng sửng sốt một lúc1lâu, mãi đến khi ĐỗÍNương nói xong lời nàyĩthì hắn mới kịp phản)ứng, vẻ mặt còn mang²theo chút ngượng ngùng.
Hắn liếcƪmắt nhìn Ổ Tương Đình,ǁthấy đối phương không nói⎰lời nào liền nói: “Vậy⍮thì xướng một khúc ngheľthử xem sao.”
Đỗ Nương chọnŗkhúc hát cho Sương Sương,(cười nhỏ bằng tiếng Giang∍Tô.
Tất cả nữ nhân ởfthành Kim Lăng khi xướngŧkhúc đều dùng tiếng Giang»Tô, thanh âm mềm mại,vẻ mặt yêu kiều, nhưngťSương Sương lại lớn lên‡ở kinh thành, khi họcſnhững thứ này nàng đã↨phải mất không ít thời»gian, chưởng sự còn khôngƪnhịn được mà nói: “Sương⎱Sương, ngươi có thật sự⎱là người thành Kim Lăng`không vậy?”
Mặc dù Sương Sươngŀhọc tiếng Giang Tô, nhưngłkhi xướng khúc lại không/quá giống với nữ nhânɉKim Lăng, nàng vẫn còn↿theo mang chút khẩu âmfphổ thông. Tống thiếu giaţluôn cảm thấy nữ nhânÌKim Lăng xướng khúc quá↾ngọt ngào, quá mềm mại,ǰnghìn bài như một, cáchłphát âm có chút khác⎰biệt này của Sương Sương⍳lập tức khiến hắn yêu]thích.
Mềm mại mà không nũng⎱nịu, ngọt ngào mà thanh»thuý.
Ngược lại càng thấy hay¡hơn.
Khi xướng khúc Sương Sươngƚkhông nhịn được mà chú&ý tới phản ứng củaỔ Tương Đình, nhưng ỔŀTương Đình căn bản khôngɉcó nhìn nàng mà chỉttrò chuyện với hoa nươngfở bên cạnh, hai người»cũng sắp dính sát vào¡một chỗ rồi.
Không biết là[Ổ Tương Đình nói gìỊbên tai hoa nương đó±mà mặt hoa nương đỏflên, đưa tay ra đánhŗkhẽ vào Ổ Tương Đình,^Ổ Tương Đình thuận thế↾bắt được tay nàng ta.
Hành⇣động õng ẹo của hai³người khiến Sương Sương rất²là chán ghét, nàng cốªnhịn xuống để xướng cho^xong khúc hát. Vừa xướng)xong, Tống thiếu gia liền|vỗ tay.
“Thật đúng là âmŗthanh của tự nhiên, ĐỗǁNương, nàng đã thật sự²đào được của quý rồi.”ÌTống thiếu gia khen ngợiſở bên này, còn Ổ⇣Tương Đình ở bên kia1vẫn thầm thì to nhỏ±với hoa nương.
Sương Sương không±hề cảm thấy vui vẻ,ſchỉ cảm thấy bực mình,&dù nàng cũng không biếtťmình đang tức giận vì‘điều gì, đại khái làÌdo mình còn không có²sức hấp dẫn bằng mộtɉhoa nương chăng.
Đỗ Nương nhìnƚtình hình này, có lẽłcũng biết Ổ Tương Đình*thật sự không có hứngĨthú với Sương Sương, TốngȊthiếu gia cũng nhìn ra/tâm tư của Ổ Tương&Đình nên không giữ SươngǰSương lại, sau khi Sương[Sương xướng xong một khúcɉhát liền đi ra ngoài.
Lúcïnàng vừa ra khỏi HíjTuyền Các thì nghe đượcĨmột tiếng cười lạnh.
“Chao ôi,⍳dùng trăm phương ngàn kếťđể đưa vào thì cũngicó ích gì, còn khôngľphải là thời gian chưa]đến một chung trà đã»phải đi ra sao.”
Tuyết Tàm⎱kiêu căng ngạo mạn đitngang qua mặt Sương Sương,⇣giọng nói mang theo châm_chọc.
Nàng ta vốn đã ghét‘Sương Sương, vậy mà Đỗ⎰Nương cứ năm lần bảyªlượt muốn giới thiệu SươngſSương cho Ổ Tương Đình,ïđiều này khiến nàng ta¹càng thêm chán ghét Sương¡Sương.
Sương Sương đang phải nénţgiận do bị Ổ Tương*Đình chọc giận, bây giờ/lại bị một hoa nương⁏hèn mọn nói ra lờitbất kính, nàng càng cảm/thấy tức giận hơn.
“Là TuyếtľTàm tỷ tỷ ư, saoŗTuyết Tàm tỷ tỷ không∍đi vào? A, bây giờłBạch Vi tỷ tỷ đang/ở bên trong, Ổ thiếuỊgia với Bạch Vi tỷǁtỷ hai người bọn họỉđang ngọt ngào tình tứ,`sợ là không có thời³gian dành cho Tuyết Tàm↾tỷ tỷ rồi, dẫu sao⁏thì người mới cũng luônľcó sức hấp dẫn hơnĨngười cũ mà.” Sương Sương^hơi nhếch môi, cố ýŀnói.
Quả nhiên lời nói củaỈnàng đã khiến Tuyết Tàmfphát cáu, Tuyết Tàm nhìnªSương Sương bằng ánh mắt³căm tức, dường như hai^mắt có thể phun raƪthuốc độc, điều này khiếnľSương Sương không khỏi sửng∍sốt, bởi khi nàng còn‡là Công Chúa, căn bảnỊkhông có ai dám nhìn|nàng như vậy.
“Ngươi là đồthạ tiện bại hoại, lạiƪdám cười nhạo ta. NgươiÌcũng không tự nhìn lại)chính mình xem ngươi được(mấy phân lượng?” Tuyết Tàmnghiến răng nghiến lợi: “Ngươi(cứ chờ coi.”
Bây giờ nàngíta vẫn chưa thể độngÍvào đồ hạ tiện này,∍mấy ngày nữa đối phươngɉphải treo biển hành nghề±rồi, nếu như bây giờ⇣nàng ta động thủ, nhấtſđịnh Đỗ Nương sẽ không^tha cho nàng ta.
Tuyết Tàmĩmang theo lửa giận bỏjđi, Sương Sương cũng không1hề có chút nào gọiªlà vui vẻ khi thắng&lợi, nàng quay trở vềǰphòng mình, bên tai luônţnghe được tiếng sáo trúcŀtừ ngoài vọng vào.
Ban đêm⎱ở Thược Kim Quật đềuÍnhư vậy, đèn đuốc sángƚchoang, tiếng cười nói rộnǁràng, hoa nương dùng phấn∍son che đi nỗi mệtǰmỏi của mình, biến mìnhjtrở thành trò vui củaïngười khác.
***
Hôm sau Sương Sương&thức dậy rất sớm, lúc¹này gần như khách nhân⎰đều đã đi hết, choǰnên sau khi rửa mặtɉnàng cũng có thể tuỳjtiện đi dạo một chútƗtrong Thược Kim Quật.
Ban đêmlnàng không dám đi, sợ‘gặp phải khách nhân khôngťdễ ứng phó.
Sau khi rời±giường nàng liền ra hậuỈviện, trong hậu viện có&một tảng đá lớn, mặtljtrên bóng loáng, nàng rất,thích ngồi ở phía trênỊđó.
Buổi sáng sớm ở Thược»Kim Quật luôn hết sức⇣an tĩnh, những hoa nươngjđã bận rộn cả đêm⎱qua, lúc này mới chậm↨chạp thiếp đi, Đỗ Nương↿cũng đã đi ngủ bù,∍bây giờ trong Thược Kim⁞Quật chỉ có hạ nhâníphụ trách quét dọn cùng&thủ vệ là còn thức.
Cũngſchỉ có vào buổi sáng»sớm này Sương Sương mới^có một chút yên bình,ţchờ sau khi dùng điểm⍮tâm, nàng lại phải tiếp⇣tục đi huấn luyện.
Lúc SươngªSương đang ngồi trên tảngiđá, nàng nghe được tiếngɉbước chân.
Sương Sương quay đầułlại nhìn, vừa nhìn liền¹ngây ngẩn.
Nàng thấy Ổ TươngỊĐình mặc y phục đêmţqua đi tới, tóc taiỊhắn lỏng lẻo, được buộc²hờ bằng một sợi dây,trên gò má trắng lạnh^còn có vài lọn tócÍrủ xuống, càng khiến hắn⍮tăng thêm một phần bất²kham.
Sương Sương rời khỏi tảng³đá, nàng cảnh giác nhìn⎱đối phương, mà đối phương⍳cũng đã nhìn thấy nàng.
GầnĨnhư Ổ Tương Đình khôngɉhề chần chừ mà điťthẳng về phía nàng, Sương⎱Sương sợ hết hồn, theo[bản năng muốn xoay người³bỏ chạy, nhưng nàng còn⎰chưa chạy được hai bước)thì đã bị đối phươngŧbắt lấy.
Ổ Tương Đình đưaƗtay bịt miệng nàng, kéoỈnàng đến dưới một tàngŀcây, hành động này của⁏hắn khiến Sương Sương sợľđến nỗi không dám nhúcjnhích, chỉ mở to đôi²mắt hoảng sợ.
Sương Sương rất]đẹp, tất cả mọi người1đều phải công nhận điềulđó.
Gương mặt này giống nhưÌông trời đã dùng tâmÌhuyết cả đời để tỉ²mỉ điêu khắc ra, không⎰có chỗ nào là khôngfđẹp.
Ổ Tương Đình nhìn chằm*chằm vào Sương Sương, bànítay bịt miệng Sương SươngĨkhẽ cử động, ngón tayjcái của hắn miết theo⇣viền môi của Sương Sương.
Từŀsau khi Sương Sương phảitngâm nước thuốc thì cơ‘thể đã trở nên nhạyjcảm hơn hẳn với cảm↿giác đau đớn, động tác‡của đối phương có chút↿thô lỗ khiến nàng thực^sự đau đến cứng người,Ínàng cố gắng nhịn đau⁞cau mày lại.
Hiện tại nàng&có chút sợ đối phương,fchưa nói đến thân phận⍳khác nhau của bọn họ,ìmặc dù tướng mạo củaỊđối phương nữ tính, nhưng_sức lực quả thực quá²lớn, vừa rồi khi Ổ_Tương Đình nửa ôm nửa⎱kéo nàng tới dưới tàngfcây, nàng đã nhận ra⍮sức lực chênh lệch rõ[ràng của hai người.
“Ngươi muốnľlàm gì?” Sương Sương cố|gắng khiến giọng nói của`mình không run rẩy.
Ổ Tương⎱Đình rũ mắt nhìn nàng,ťánh mắt quét qua từng*tấc từng tấc khuôn mặtlnàng, từ đôi lông mày,đen nhánh tới cái cằmnhỏ xinh, Sương Sương cảmfthấy ánh mắt của đối]phương giống như là muốnǰăn thịt nàng vậy.
Ngày hôm sau Thiền Yíđến tìm Sương Sương, hình]như đêm qua nàng tafbận rộn tới rất khuyaţnên khi ngồi ở trongĨphòng Sương Sương, vẻ mặtcòn mang theo chút mệt)mỏi: “Chuyện đêm qua muội*ngàn vạn lần chớ đểƚtrong lòng.”
Đêm qua Thiền Y_cũng ở Hí Tuyền Các,ǁlúc ấy nàng ta khó&mà nói được câu gì,ƚdù sao thì cũng không¦đến lượt một hoa nươngȊnhư nàng ta lên tiếng.
Sauǰkhi nàng ta nói xongªthì chú ý tới biểutình của Sương Sương, ngoạiÍtrừ hai mắt có hơiłsưng ra thì tất cảǰđều ổn.
“Ta biết.” Sương Sươnglmỉm cười với Thiền Y:»“Bây giờ cứ luẩn quẩnïở trong lòng thì chỉ1càng khiến sau này thêmĩluẩn quẩn mà thôi.”
Thiền Y¦nghe được lời này, khôngÌnhịn được mà nói: “Có^lẽ đêm qua tâm trạng⇣Ổ thiếu gia không tốt,Ȋđương nhiên là, chúng taǁlàm hoa nương sẽ khó/tránh khỏi việc phải chịu⁞một chút oan ức. Nhưngªmuội phải nghĩ cho kỹ,‘chúng ta chỉ vì kiếmɉtiền, cầm tiền rồi cười↨xoà cũng sẽ không saoĩhết. Dù lời nói của*Ổ thiếu gia quá đáng,ǰnhưng hôm nay đã cho↿người đưa tới một hộp*trang sức, coi như làľnhận lỗi với muội, muội⍳mở ra nhìn xem sao?”
Sương(Sương đâu thèm để ý↾tới những thứ trang sứcíđó, Thuỷ Hương đưa đến,∍nàng liền ném lên bànítrang điểm.
Thiền Y nói xongĨliền biết Sương Sương không/muốn, nàng ta thầm thởȊdài, nhưng cũng không tiện)nói gì nữa.
***
Sau khi Thiền|Y rời khỏi, Sương Sương↾lại phải đi huấn luyện,⁏có lẽ chưởng sự cũng(biết chuyện đêm qua SươngƚSương không giữ mặt mũiţcho khách nhân nên giọng⇣nói lạnh nhạt hơn hẳn∍ngày thường, giao nhiệm vụĨcũng nặng hơn trước đó.
SươngţSương không nói tiếng nào,ſchỉ yên lặng chịu đựng.
Cuốiţcùng Sương Sương cũng kếtłthúc một ngày huấn luyện,[nàng trở về phòng, vừa&mới bước vào liền nghe⎰thấy tiếng đồ vật rơiÍtrên mặt đất.
Nàng vừa nhìn⎱liền phát hiện là hộp»trang sức mà Ổ Tương³Đình đưa cho, đồ trang¦sức ở bên trong đều|rơi hết ra ngoài, mà³Thuỷ Hương đang hoảng hốt[nhặt vào.
Không chỉ có vậy,⎱trên đầu nàng ta còn1có thêm một cây trâmȊcài tóc mà Sương SươngÍchưa từng nhìn thấy.
Sương Sươngkhông cần nhìn kỹ cũngljbiết ngay cây trâm đó,không phải là của Thuỷ⎰Hương.
Xem ra nha đầu này(dám ăn trộm đồ của±nàng, còn cài cả trâm⍮mà Ổ Tương Đình đưa.
SươngƪSương đi tới: “Nếu ngươi^thích thì cứ lấy hếtªđi, mau đi chuẩn bịǁnước, hôm nay ta rất⇣mệt mỏi.”
Nàng căn bản làÍcoi thường đồ mà Ổ↨Tương Đình đưa tới, choªdù đồ tốt hơn nữaìthì cũng thế nào, chiỉbằng dứt khoát đưa cho&nha đầu này, tránh cho[nàng phải nghĩ đến.
Thuỷ Hươngǰcả kinh, nói chuyện cũng⎱lắp ba lắp bắp: “SươngľSương tỷ tỷ, tỷ thật⎱sự cho ta những thứƚnày sao?”
“Ừ.”
Thuỷ Hương vui khôngfkìm được, vội vàng nhặtihết đồ trang sức choỈvào hộp, đậy nắp lại,nàng ta cũng không quên‡gỡ cây trâm trên đầuǁra cất vào: “Sau nàyítỷ tỷ không thể hốiïhận, cho ta rồi thì¹chính là của ta.”
Sương Sươngŧmới không bao giờ thèm⁏lấy lại đồ vật đãìcho.
***
Từ khi Thuỷ Hương đượcɉSương Sương cho hộp đồǁtrang sức này, thái độťđối với Sương Sương lậpƗtức tốt hơn hẳn trước_đây.
Lúc trước vẫn còn âmťthầm nói xấu nàng với*người khác, bây giờ lại*chủ động nói với Sương±Sương ai là người lén/lút nói xấu sau lưngƪnàng.
Nha đầu này thật sự`là gió chiều nào xoayỈchiều ấy, Sương Sương cũng‘lười so đo.
***
Lại thêm mấyfngày nữa trôi qua, ĐỗNương lại bảo Sương Sương`tới Hí Tuyền Các, lầnſnày trước khi Sương Sương‘đi vào nàng ta còn⁏dặn đi dặn lại SươngïSương.
“Hôm nay ở trong phòng&là Ổ thiếu gia vàĨTống thiếu gia, cả haiŀđều là nhân vật có⁞tiếng tăm ở thành Kim±Lăng, sinh nhật của ngươiĩđang tới ngày một gần,⍮ngươi cũng không thể hồƚđồ. Dù ta rất muốn(đối xử tốt với cácȊngươi, nhưng các ngươi cũng»phải nhớ cho kỹ, ThượctKim Quật là nơi làmĩăn.”
Nói xong Đỗ Nương liềnŧmang Sương Sương tiến vào,↿quả nhiên trong Hí Tuyền1Các chỉ có mỗi hai_nam nhân, là Ổ Tương⇣Đình và một vị côngỊtử nữa.
Tướng mạo của vịŀcông tử kia cũng coi↾như anh tuấn, chẳng quaŀvì ngồi ở bên cạnhƚỔ Tương Đình nên quả[thật là có chút mờnhạt.
Hôm nay Ổ Tương Đình⎰mặc một bộ cẩm bào)màu tím, mái tóc đenłđược buộc lên toàn bộ,ŗkhiến ngũ quan hoàn toànÌlộ ra. Không biết cóǰphải vì tóc được buộc]hết lên hay không mà,đôi mắt phong lưu đàoŗhoa kia còn hút hồn|hơn cả lần trước.
Có lẽ(hôm nay hắn đã uống⍮nhiều rượu nên khoé mắt↾hẹp dài đỏ ửng, trênłngười có mùi rượu mát⁏lạnh, rất nhạt.
Sương Sương bỗng&nhớ tới một vị côƪcô của nàng, vị cô⍳cô kia của nàng làŀmột nhân vật truyền kỳ,Ìkhông chỉ nạp mỗi PhòïMã mà còn lén nuôi⎰trai lơ ở trong phủ,ìnghe nói những trai lơ⍳kia người nào cũng vôÍcùng đẹp, có khi cònÍđẹp hơn cả nữ nhân/gia.
Sương Sương nghĩ, nếu như»vị cô cô kia củalnàng vẫn còn sống, chỉljcần nhìn thấy Ổ Tương↾Đình, chắc chắn là sẽťmang Ổ Tương Đình vềŧlàm trai lơ.
Nghĩ đến đây,^Sương Sương càng thêm cămĩghét Ổ Tương Đình.
Dáng vẻƪgiống nữ nhân, bất nam↾bất nữ, cho nên lòng⁏dạ mới ác độc nhưljvậy.
Ngoài Ổ Tương Đình và↨vị công tử kia thì↿còn có cả ba vị[hoa nương, một người đang⇣gảy đàn, hai người còn⎰lại đang ngồi ở bênţcạnh Ổ Tương Đình vàïvị Tống công tử kia.
Vậy^mà Tuyết Tàm lại khôngǰcó ở đây.
Sương Sương ngheỉThuỷ Hương kể, Tuyết Tàm↿chính là hoàn toàn si(mê Ổ Tương Đình, chỉjcần nhìn thấy Ổ Tương⇣Đình là gần như khôngŧthể đi nổi, nếu như¦có ai khác trong Thược|Kim Quật muốn lại gần⎰Ổ Tương Đình thì nàng↨ta sẽ nghĩ đủ mọiỈcách để ngáng chân.
“Ổ thiếuĨgia, Tống thiếu gia, đâyſlà Sương Sương của chúng↾ta, Sương Sương có giọng⎱hát rất hay, chỉ còn⁏mấy ngày nữa là phải‡lên đài biểu diễn rồi,ƪSương Sương chưa có kinh/nghiệm gì cả, sợ rằngɉkhi biểu diễn sẽ không↨được tốt. Hai vị thiếuǁgia hiểu nhiều biết rộng,‘hay là thử đưa ra»lời bình giúp Sương Sươngŀmột phen?”
Người thanh niên đượcȊĐỗ Nương gọi là Tống⎰thiếu gia kia, sau khiïnhìn thấy Sương Sương thì`cũng sửng sốt một lúc1lâu, mãi đến khi ĐỗÍNương nói xong lời nàyĩthì hắn mới kịp phản)ứng, vẻ mặt còn mang²theo chút ngượng ngùng.
Hắn liếcƪmắt nhìn Ổ Tương Đình,ǁthấy đối phương không nói⎰lời nào liền nói: “Vậy⍮thì xướng một khúc ngheľthử xem sao.”
Đỗ Nương chọnŗkhúc hát cho Sương Sương,(cười nhỏ bằng tiếng Giang∍Tô.
Tất cả nữ nhân ởfthành Kim Lăng khi xướngŧkhúc đều dùng tiếng Giang»Tô, thanh âm mềm mại,vẻ mặt yêu kiều, nhưngťSương Sương lại lớn lên‡ở kinh thành, khi họcſnhững thứ này nàng đã↨phải mất không ít thời»gian, chưởng sự còn khôngƪnhịn được mà nói: “Sương⎱Sương, ngươi có thật sự⎱là người thành Kim Lăng`không vậy?”
Mặc dù Sương Sươngŀhọc tiếng Giang Tô, nhưngłkhi xướng khúc lại không/quá giống với nữ nhânɉKim Lăng, nàng vẫn còn↿theo mang chút khẩu âmfphổ thông. Tống thiếu giaţluôn cảm thấy nữ nhânÌKim Lăng xướng khúc quá↾ngọt ngào, quá mềm mại,ǰnghìn bài như một, cáchłphát âm có chút khác⎰biệt này của Sương Sương⍳lập tức khiến hắn yêu]thích.
Mềm mại mà không nũng⎱nịu, ngọt ngào mà thanh»thuý.
Ngược lại càng thấy hay¡hơn.
Khi xướng khúc Sương Sươngƚkhông nhịn được mà chú&ý tới phản ứng củaỔ Tương Đình, nhưng ỔŀTương Đình căn bản khôngɉcó nhìn nàng mà chỉttrò chuyện với hoa nươngfở bên cạnh, hai người»cũng sắp dính sát vào¡một chỗ rồi.
Không biết là[Ổ Tương Đình nói gìỊbên tai hoa nương đó±mà mặt hoa nương đỏflên, đưa tay ra đánhŗkhẽ vào Ổ Tương Đình,^Ổ Tương Đình thuận thế↾bắt được tay nàng ta.
Hành⇣động õng ẹo của hai³người khiến Sương Sương rất²là chán ghét, nàng cốªnhịn xuống để xướng cho^xong khúc hát. Vừa xướng)xong, Tống thiếu gia liền|vỗ tay.
“Thật đúng là âmŗthanh của tự nhiên, ĐỗǁNương, nàng đã thật sự²đào được của quý rồi.”ÌTống thiếu gia khen ngợiſở bên này, còn Ổ⇣Tương Đình ở bên kia1vẫn thầm thì to nhỏ±với hoa nương.
Sương Sương không±hề cảm thấy vui vẻ,ſchỉ cảm thấy bực mình,&dù nàng cũng không biếtťmình đang tức giận vì‘điều gì, đại khái làÌdo mình còn không có²sức hấp dẫn bằng mộtɉhoa nương chăng.
Đỗ Nương nhìnƚtình hình này, có lẽłcũng biết Ổ Tương Đình*thật sự không có hứngĨthú với Sương Sương, TốngȊthiếu gia cũng nhìn ra/tâm tư của Ổ Tương&Đình nên không giữ SươngǰSương lại, sau khi Sương[Sương xướng xong một khúcɉhát liền đi ra ngoài.
Lúcïnàng vừa ra khỏi HíjTuyền Các thì nghe đượcĨmột tiếng cười lạnh.
“Chao ôi,⍳dùng trăm phương ngàn kếťđể đưa vào thì cũngicó ích gì, còn khôngľphải là thời gian chưa]đến một chung trà đã»phải đi ra sao.”
Tuyết Tàm⎱kiêu căng ngạo mạn đitngang qua mặt Sương Sương,⇣giọng nói mang theo châm_chọc.
Nàng ta vốn đã ghét‘Sương Sương, vậy mà Đỗ⎰Nương cứ năm lần bảyªlượt muốn giới thiệu SươngſSương cho Ổ Tương Đình,ïđiều này khiến nàng ta¹càng thêm chán ghét Sương¡Sương.
Sương Sương đang phải nénţgiận do bị Ổ Tương*Đình chọc giận, bây giờ/lại bị một hoa nương⁏hèn mọn nói ra lờitbất kính, nàng càng cảm/thấy tức giận hơn.
“Là TuyếtľTàm tỷ tỷ ư, saoŗTuyết Tàm tỷ tỷ không∍đi vào? A, bây giờłBạch Vi tỷ tỷ đang/ở bên trong, Ổ thiếuỊgia với Bạch Vi tỷǁtỷ hai người bọn họỉđang ngọt ngào tình tứ,`sợ là không có thời³gian dành cho Tuyết Tàm↾tỷ tỷ rồi, dẫu sao⁏thì người mới cũng luônľcó sức hấp dẫn hơnĨngười cũ mà.” Sương Sương^hơi nhếch môi, cố ýŀnói.
Quả nhiên lời nói củaỈnàng đã khiến Tuyết Tàmfphát cáu, Tuyết Tàm nhìnªSương Sương bằng ánh mắt³căm tức, dường như hai^mắt có thể phun raƪthuốc độc, điều này khiếnľSương Sương không khỏi sửng∍sốt, bởi khi nàng còn‡là Công Chúa, căn bảnỊkhông có ai dám nhìn|nàng như vậy.
“Ngươi là đồthạ tiện bại hoại, lạiƪdám cười nhạo ta. NgươiÌcũng không tự nhìn lại)chính mình xem ngươi được(mấy phân lượng?” Tuyết Tàmnghiến răng nghiến lợi: “Ngươi(cứ chờ coi.”
Bây giờ nàngíta vẫn chưa thể độngÍvào đồ hạ tiện này,∍mấy ngày nữa đối phươngɉphải treo biển hành nghề±rồi, nếu như bây giờ⇣nàng ta động thủ, nhấtſđịnh Đỗ Nương sẽ không^tha cho nàng ta.
Tuyết Tàmĩmang theo lửa giận bỏjđi, Sương Sương cũng không1hề có chút nào gọiªlà vui vẻ khi thắng&lợi, nàng quay trở vềǰphòng mình, bên tai luônţnghe được tiếng sáo trúcŀtừ ngoài vọng vào.
Ban đêm⎱ở Thược Kim Quật đềuÍnhư vậy, đèn đuốc sángƚchoang, tiếng cười nói rộnǁràng, hoa nương dùng phấn∍son che đi nỗi mệtǰmỏi của mình, biến mìnhjtrở thành trò vui củaïngười khác.
***
Hôm sau Sương Sương&thức dậy rất sớm, lúc¹này gần như khách nhân⎰đều đã đi hết, choǰnên sau khi rửa mặtɉnàng cũng có thể tuỳjtiện đi dạo một chútƗtrong Thược Kim Quật.
Ban đêmlnàng không dám đi, sợ‘gặp phải khách nhân khôngťdễ ứng phó.
Sau khi rời±giường nàng liền ra hậuỈviện, trong hậu viện có&một tảng đá lớn, mặtljtrên bóng loáng, nàng rất,thích ngồi ở phía trênỊđó.
Buổi sáng sớm ở Thược»Kim Quật luôn hết sức⇣an tĩnh, những hoa nươngjđã bận rộn cả đêm⎱qua, lúc này mới chậm↨chạp thiếp đi, Đỗ Nương↿cũng đã đi ngủ bù,∍bây giờ trong Thược Kim⁞Quật chỉ có hạ nhâníphụ trách quét dọn cùng&thủ vệ là còn thức.
Cũngſchỉ có vào buổi sáng»sớm này Sương Sương mới^có một chút yên bình,ţchờ sau khi dùng điểm⍮tâm, nàng lại phải tiếp⇣tục đi huấn luyện.
Lúc SươngªSương đang ngồi trên tảngiđá, nàng nghe được tiếngɉbước chân.
Sương Sương quay đầułlại nhìn, vừa nhìn liền¹ngây ngẩn.
Nàng thấy Ổ TươngỊĐình mặc y phục đêmţqua đi tới, tóc taiỊhắn lỏng lẻo, được buộc²hờ bằng một sợi dây,trên gò má trắng lạnh^còn có vài lọn tócÍrủ xuống, càng khiến hắn⍮tăng thêm một phần bất²kham.
Sương Sương rời khỏi tảng³đá, nàng cảnh giác nhìn⎱đối phương, mà đối phương⍳cũng đã nhìn thấy nàng.
GầnĨnhư Ổ Tương Đình khôngɉhề chần chừ mà điťthẳng về phía nàng, Sương⎱Sương sợ hết hồn, theo[bản năng muốn xoay người³bỏ chạy, nhưng nàng còn⎰chưa chạy được hai bước)thì đã bị đối phươngŧbắt lấy.
Ổ Tương Đình đưaƗtay bịt miệng nàng, kéoỈnàng đến dưới một tàngŀcây, hành động này của⁏hắn khiến Sương Sương sợľđến nỗi không dám nhúcjnhích, chỉ mở to đôi²mắt hoảng sợ.
Sương Sương rất]đẹp, tất cả mọi người1đều phải công nhận điềulđó.
Gương mặt này giống nhưÌông trời đã dùng tâmÌhuyết cả đời để tỉ²mỉ điêu khắc ra, không⎰có chỗ nào là khôngfđẹp.
Ổ Tương Đình nhìn chằm*chằm vào Sương Sương, bànítay bịt miệng Sương SươngĨkhẽ cử động, ngón tayjcái của hắn miết theo⇣viền môi của Sương Sương.
Từŀsau khi Sương Sương phảitngâm nước thuốc thì cơ‘thể đã trở nên nhạyjcảm hơn hẳn với cảm↿giác đau đớn, động tác‡của đối phương có chút↿thô lỗ khiến nàng thực^sự đau đến cứng người,Ínàng cố gắng nhịn đau⁞cau mày lại.
Hiện tại nàng&có chút sợ đối phương,fchưa nói đến thân phận⍳khác nhau của bọn họ,ìmặc dù tướng mạo củaỊđối phương nữ tính, nhưng_sức lực quả thực quá²lớn, vừa rồi khi Ổ_Tương Đình nửa ôm nửa⎱kéo nàng tới dưới tàngfcây, nàng đã nhận ra⍮sức lực chênh lệch rõ[ràng của hai người.
“Ngươi muốnľlàm gì?” Sương Sương cố|gắng khiến giọng nói của`mình không run rẩy.
Ổ Tương⎱Đình rũ mắt nhìn nàng,ťánh mắt quét qua từng*tấc từng tấc khuôn mặtlnàng, từ đôi lông mày,đen nhánh tới cái cằmnhỏ xinh, Sương Sương cảmfthấy ánh mắt của đối]phương giống như là muốnǰăn thịt nàng vậy.
Danh sách chương